Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 11: Nhụy nhi tiểu thư



“Nha, đám người kia thật là điên rồi.”

Lãnh Loan Loan ở trong Loan Nguyệt cung phiền toái nhớ lại, đều do lão già Thần Quan kia tuyên bố với mọi người nàng chính là Xà Thần Bạch Sương chuyển thế. Khiến cho hiện tại trên dưới Xà giới đều dùng ánh mắt cúng bái thần nhìn nàng, nhìn đến nỗi nàng không được tự nhiên. Càng đáng giận là, một khi nàng nói thẳng ra, bọn họ lại dung ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm nàng, giống như chỉ trích nàng không nên tiết độc thần linh.

Nha, nàng lại không phải là Xà Thần Bạch Sương quỷ quái gì đó. Muốn nàng học nữ nhân cổ đại cười không hé răng, nàng khinh thường, vậy không bằng trực tiếp cho nàng một đao chết đi. Huống chi đừng tưởng rằng nàng không biết, nàng đã hỏi thăm qua rồi, Xà Thần Bạch Sương kia cũng là một con rắn tính tình nóng nảy, làm gì bây giờ lại muốn dùng loại tiêu chuẩn khác để yêu cầu nàng. Thật sự là gặp quỷ.

“Công chúa, công chúa. . . . . .”

Tiểu cung nữ lại vội vàng chạy vào, nhưng trên mặt vẫn có thể thấy được vẻ e ngại của nàng ta đối với Lãnh Loan Loan.

“Lại có chuyện gì?” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hiện tại tâm tình nàng không tốt, tốt nhất không nên làm phiền nàng, nếu chọc giận nàng, tự gánh lấy hậu quả đi.

“Thỉnh công chúa, là Nhụy nhi tiểu thư đến.” Tiểu cung nữ trước ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Loan Loan vội cúi thấp đầu, tinh tế trả lời.

“Nhụy nhi tiểu thư?” Lãnh Loan Loan không hiểu ra sao, “Ai?” Lại là một con rắn?

“A, công chúa, người không nhớ sao?” Nghe Lãnh Loan Loan nói như vậy, tiểu cung nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan trừng mắt liếc nhìn nàng, tức giận nói.”Nếu nhớ, bản công chúa còn hỏi ngươi làm gì chứ?” Cái gì có nhớ hay không, nàng căn bản không phải là Cửu nhi thực sự, nhớ mới là kỳ quái.

“Dạ, công chúa bớt giận.” Tiểu cung nữ vội vàng nói.

“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan khoát tay áo, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn tiểu cung nữ. Nàng cũng sẽ không ăn nàng ta, làm gì mỗi lần đều có bộ dáng chết nhát như chuột, nhìn mà tức.

“Nói đi, kẻ gọi là Nhụy nhi kia, rốt cục đến đây làm cái gì?” Là có giao tình với Cửu nhi, hay là cùng nàng có cừu oán?

“Thỉnh công chúa, Nhụy nhi tiểu thư là tiểu nữ của dì người, lớn hơn người hai tuổi.”

Đó không phải là một con rắn nhỏ tám tuổi sao?

“Trước kia quan hệ giữa ta với nàng như thế nào?”

“Cái này——” tiểu cung nữ ấp a ấp úng , giống như có điều khó nói.

“Lại nữa.” Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, “Chẳng lẽ ngươi không nói rõ ràng được sao? Hảo, hay là không muốn?”

“Thỉnh công chúa, Nhụy nhi tiểu thư đố kỵ công chúa được mọi người sủng ái, cho nên khi dễ công chúa, nhưng công chúa là người thiện lương, cho tới bây giờ cũng không nói với mọi người, cũng không cho chúng ta nói với người khác.” Tiểu cung nữ hồi đáp.

Quả nhiên là con rắn nhỏ thiện lương đến ngu ngốc.

Trong lòng Lãnh Loan Loan khinh thường nghĩ, ngay cả bị người ta khi dễ cũng nuốt vào bụng, nếu đoán không lầm chỉ sợ Nhụy nhi này thấy hành vi giấu diếm của Cửu nhi ngu ngốc kia thì lại càng khi dễ nàng.

“Đi, dẫn ta đi gặp nha đầu kia.”

Lãnh Loan Loan được tiểu cung nữ dẫn tới đại sảnh, đã thấy Xà Vương, Xà Hậu đều ngồi ở chính điện, mắt mỉm cười, ngồi bên trái họ là một cặp vợ chồng tuấn tú, còn có một tiểu nữ oa thoạt nhìn nhu thuận. Nhưng Lãnh Loan Loan lại không bỏ qua ánh mắt của nữ oa kia nhìn mình thì hiện lên tia quỷ dị. Hừ, xem ra tiểu nữ oa bề ngoài đoan trang kia chính là Nhụy nhi. Không nghĩ tới, thì ra là một con rắn nhỏ thành tinh giỏi ngụy trang.

“Cửu nhi, con đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.