Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 110: Biến thành tức phụ ngoan ngoãn sao?



Mưa, không biết từ bao giờ đã ngừng.

Giọt nước trong suốt dính trên cỏ cây.

Trời đất như được tẩy rửa sau cơn mưa.

Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi theo ma ma, hành lang yên tĩnh, sân hoang vắng. Dưới mái hiên, cung nữ một thân lục sắc ngồm xổm, trước mặt nàng là một cái sọt to, trong đó là một đống quần áo.

"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm."

Thái giám bên cạnh Dạ Thần nói. Giọng nói bén nhọn như tiếng từ thủy tinh phát ra, quanh quẩn trong khu viện nhỏ lạnh lẽo.

Cung nữ sửng sốt, sau đó chậm rãi quay lại.

Dạ Thần ngẩn ra, cung nữ kia lại là Kỉ Thanh Ngữ. Đồng tử màu tím nhìn qua khuôn mặt gầy, tái nhợt, hắn có chút kinh ngạc. Chỉ là mấy tháng, Ngữ quận chúa cao quý tao nhã đã trở thành một thôn phụ. Mái tóc rối, quần áo cũ, đôi mắt sáng ngời giờ chỉ có hờ hững, còn có vài phần tuyệt vọng. Trong lòng thở dài, hắn tin nàng ta đã được giáo huấn.

Lãnh Loan Loan dương mi nhìn Kỉ Thanh Ngữ, sau khi thấy bộ dáng của nàng, vừa lòng gật đầu. Tuy hiện tại nhìn khổ sở, không có tinh thần, nhưng nhìn thuận mắt hơn trước kia.

Kỉ Thanh Ngữ nghe đến Hoàng đế, Hoàng hậu giá lâm, rất kinh ngạc. Dù sao tân đế mới đăng cơ vài ngày, không nghĩ tới bọn họ lại xuất hiện ở đây. Khi nghe được tin Thái Thượng Hoàng thoái vị, Thái Tử đăng cơ, nàng rất kinh sợ. Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết, tiểu Thái tử phi trở thành Hoàng Hậu lại càng không thể trêu vào, mà nàng lại cố tình phái người đi ám sát nàng, chỉ sợ nàng tra tấn mình đến chết, nàng cũng chạy không thoát. Trong khoảng thời gian này, các cung nữ, ma ma đều chèn ép nàng, nàng chịu khổ rất nhiều.

Hiện tại nhìn hai người, Dạ Thần mặt long bào, càng thêm cao quý. Mà hắn vẫn thân thiết ôm lấy tiểu nha đầu kia. Nàng một thân huyết y, búi song kế, trân châu sáng bóng trên chán, bộ dáng hơi kiêu căng nhìn mình.

"To gan, thấy Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mà không quỳ?"

Nhìn Kỉ Thanh Ngữ vô lễ, nhìn thẳng Hoàng Đế, Hoàng Hậu, ma ma sợ tới mức thiếu chút nữa chân nhũn ra. Nha đầu chết tiệt kia luôn không an phận, muốn hại chết người ở đây sao? Tiến lên vài bước, khiến mặt Kỉ Thanh Ngữ lệch sang một bên.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Thấy Kỉ Thanh Ngữ bị ma ma đánh, Lãnh Loan Loan thản nhiên phất tay. Có lẽ Kỉ Thanh Ngữ đã bị người ở khu giặt quần áo này ức hiếp không ít lần, nếu không, sao nàng ta có thể nhu thuận như vậy. Phải, nhu thuận. Nhìn xem bộ dáng của nàng ta, rõ ràng biến thành bộ dáng một tiểu tức phụ nhu nhược.

"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."

Ma ma không biết tân đế, tân hậu muốn làm gì. Tuy rất muốn ở lại để xem nhưng bà chỉ là nô tỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Không khí ẩm ướt nhưng cũng tươi mát.

Ma ma đi khỏi, trong viện cũng vẫn yên tĩnh.

Kỉ Thanh Ngữ chờ đợi, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan không nói gì. Tuy rất khó để hình dung ra nữ tử bị khinh bỉ này cùng biểu muội từng quấn quýt lấy hắn, nhưng hắn biết đó là nàng. Nhớ tới lời của Cửu Nhi nói phải gả nàng ta ra ngoài, xem ra là chủ ý tốt. Hiện tại tính tình nàng sửa lại không ít, có lẽ hoàn cảnh mới, cuộc sống mới khiến nàng càng học thay đổi mình, không lục đục, có được hạnh phúc của bản thân.

"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu."

Khi mọi người đang nghĩ Kỉ Thanh Ngữ choáng váng, nàng đột nhiên nhu thuận hành lễ với Dạ Thần và Lãnh Loan Loan. Bộ dáng khiến người khác lắp bắp kinh hãi, ngay cả thái giám cũng hai mặt nhìn nhau.

"Đứng lên đi." Dạ Thần phất tay, nói.

"Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu."

Kỉ Thanh Ngữ đứng dậy, cúi đầu, trên trán sợi tóc che khuất ánh mắt nàng, khiến người ta không rõ suy nghĩ của nàng.

Lãnh Loan Loan nhìn nàng, thản nhiên mở miệng.

''Kỉ Thanh Ngữ, hôm nay chúng ta tới là để thả ngươi ra ngoài."

"Thả ra ngoài?" Lời nói của Lãnh Loan Loan làm Kỉ Thanh Ngữ ngẩng đầu lên, sợi tóc của khẽ vung, ánh mắt bình tĩnh cũng có sự dao động, kinh hỉ và khó tin.

"Đúng vậy." Dạ Thần gật đầu. "Thái hậu hy vọng trẫm hạ chỉ cho ngươi thoát khỏi thân phận nô lệ."

"Bác?"

Trong đôi mắt Kỉ Thanh Ngữ có chút nước mắt, không ngờ bác vẫn nhớ tới mình. Đã từng nàng còn tưởng bác đã quên nàng, không lo cho nàng, để mặc nàng tại nơi này làm nô lệ, chịu sự khi dễ của người khác. Nhưng giờ nàng biết, bác vẫn đau cho mình.

Lãnh Loan Loan nhìn ánh mắt Kỉ Thanh Ngữ, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần cũng vừa nhìn lại. Gật đầu, bắt đầu tuyên chỉ.

Dạ Thần gật đầu, vẫy tay với thái giám.

Thái giám hiểu ý, lấy ra thánh chỉ đã viết, nói với Kỉ Thanh Ngữ.

"Tội nữ Kỉ Thanh Ngữ tiếp chỉ."

Kỉ Thanh Ngữ sửng sốt, sau đó quỳ xuống.

"Tội nữ Kỉ Thanh Ngữ tiếp chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Xét thấy tội nữ Kỉ Thanh Ngữ đã hối cải, đặc biệt khôi phục lại thân phận quận chúa. Tứ hôn với Công Bộ Thượng Thư đại công tử, chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử."

Kỉ Thanh Ngữ ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn bọn họ.

"Quận chúa, còn không mau tạ ơn?" Thái giám nhìn nàng, nhắc nhở nói.

"Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.