Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 139: Thu Đừng Ngôn (1)



Ngói xanh tường đỏ, trạm trổ, hành lang gấp khúc, núi giả, cầu vòm.

Muôn hoa cỏ vờn quanh.

Có được tòa nhà tinh xảo, đúng là Nguyệt Diễm quốc Tể tướng Thu Đừng Ngôn phủ.

Thư phòng, Thu Đừng Ngôn ngồi sau bàn, cúi đầu, xem một quyển sách.

Gió từ từ thổi vào, rèm cửa lay động.

Thật lâu sau, Thu Đừng Ngôn buông sách trên tay, quay đầu lại, ngoài cửa sổ hoa cỏ lay động, gió lạnh quất vào mặt, có vài phần thư sướng.

Nghe nói Tiểu Hoàng Hậu hồi Mộng La quốc, trong cung yên bình không ít. Mỗi ngày Hoàng Thượng để ý triều chính, nghe ý kiến quan trong triều, thành công giải quyết nhiều việc. Hắn và các đại thần đều cảm thấy, không có Tiểu Hoàng Hậu, Hoàng Thượng càng giống vua một nước. Vì thế đều âm thầm thừa dịp Tiểu Hoàng Hậu không ở đâu, nhanh chóng tìm phi tử nhàn lương thục đức cho Hoàng Thượng. Chỉ có nữ tử tài năng như vậy mới đủ tư cách quản lý hậu cung, không cần Hoàng Thượng quan tâm, có thể khiến hắn chuyên tâm triều chính.

Đương nhiên, các đại thần đều có tư tâm, hy vọng nữ nhi của mình có thể thuận lợi vào cung, bắt được tâm Hoàng Thượng, vinh hoa phú quý, quyền thế cũng nâng cao một bước.

Thu Đừng Ngôn có hai nhi tử, một nữ nhi. Con lớn nhất theo quan, con thứ hai đối nghịch với người nhà, rời nhà đi kinh thương, hàng năm đều không ở nhà. Nữ nhi duy nhất, Thu Phỉ Nhi, xinh đẹp vô song, tính tình ôn nhu, khiến hắn yêu thích. Hắn vuốt chòm râu, cũng chỉ có Phỉ Nhi đoan trang hào phóng, tài tình hơn người mới có thể xứng đôi với Hoàng Thượng.

"Quản gia." Thu Đừng Ngôn gọi.

"Lão gia..." Quản gia đi đến, cúi đầu vấn an Thu Đừng Ngôn.

"Tiểu thư đâu?"

''Hồi lão gia, tiểu thư đang ở Phỉ Các đánh đàn."

"Hửm?" Thu Đừng Ngôn nhíu mày, ánh mắt lộ ra tươi cười. Nữ nhi cầm kì thi họa, không gì không giỏi, được xưng tài nữ.

"Đi, đi xem đi."

Nói xong, đứng lên, một thân thanh bào, đai lưng bạch ngọc, tóc được quấn bằng trâm ngọc, mái tóc rủ xuống, có chút màu trắng, nhưng cũng là trung niên nam tử.

Quản gia đứng bên cạnh, sau đó đi theo hắn.

Phỉ Các.

Gió thổi, bức rèm hồng nhạt lay động, phát ra tiếng đinh đang.

Bên cửa sổ, thân cây cạnh tường, nổi bật phòng ở.

Nữ tử một thân bạch y, tóc như mây, ngồi đánh đàn. Một khúc gió nhẹ lưu thủy từ tay nàng đi ra. Như suối chảy, lại giống mây bay...

Thu Đừng Ngôn và quản gia đi đến ngoài Phỉ Các, nghe thấy tiếng nhạc từ trong phòng truyền ra cũng cảm thấy có chút say mê.

"Lão gia, tiểu thư đàn càng ngày càng hay."

Quản gia nghe, nhịn không được mở miệng khen. Tiểu thư nhân tốt, tâm tốt, lại tài tình hơn người, thật sự là nữ tử hoàn mỹ, ai lấy được nàng là phúc khí ba đời.

Thu Đừng Ngôn gật đầu, trên mặt là kiêu ngạo tươi cười. Đúng là có nữ nhi giỏi như vậy, hắn mới nghĩ nàng tốt nhất. Mà trong thiên hạ, trừ Đương kim Hoàng Thượng, có dung mạo, quyền thế, năng lực, có thể xứng đôi với nữ nhi, còn ai xứng đôi với nàng chứ? Lần này, hắn nhất định phải đem nữ nhi đến bên người Hoàng Thượng. Hơn nữa, trong cung chỉ có một mình Hoàng Hậu. Chỉ cần nữ nhi bắt được tâm của Hoàng Thượng, hắn tin, về sau không có ai có thể đoạt đi hạnh phúc của nàng.

"Quản gia, ngươi lui xuống trước đi."

Thu Đừng Ngôn khoát tay với quản gia, hắn muốn nói chuyện với nữ nhi. Có chút chuyện không tiện không thể cho quản gia nghe, bảo hắn đi trước.

"Vâng, nô tài cáo lui."

Quản gia chắp tay với Thu Đừng Ngôn, xoay người rời đi.

Thu Đừng Ngôn nhìn quản gia đã đi, mới cất bước đi vào Phỉ Các. Hắn vén lên bức rèm che, đi vào phòng, nhìn nữ nhi chuyên chú đánh đàn, mỉm cười.

"Phỉ Nhi."

Thu Phỉ nhi nghe được giọng nói của phụ thân, lập tức ngẩng đầu.

"Phụ thân, người đã tới."

Bàn tay mềm nâng lên, đứng lên, đi đến cạnh Thu Đừng Ngôn, đỡ hắn ngồi vào ghế.

"Phụ thân đến xem con." Thu Đừng Ngôn vỗ tay nàng.

"Xuân Nhi, dâng trà cho lão gia." Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn tiểu nha hoàn cạnh cửa, giọng nói như hoàng anh.

"Không cần phiền vậy." Thu Đừng Ngôn phất tay, nhìn nữ nhi của mình. "Phỉ Nhi, phụ thân có việc nói với con."

"Được." Thu Phỉ Nhi ngồi bên cạnh hắn, cười nhạt không giảm. "Phụ thân muốn nói chuyện gì với nữ nhi?"

"Phỉ Nhi, con cũng đã mười sáu tuổi rồi, đến lúc nên xuất giá, có người vừa ý chưa?"

"Phụ thân..." Thu Phỉ Nhi không ngờ phụ thân lại hỏi như vậy, mặt cười hiện lên rặng mây đỏ, ngượng ngùng cúi thấp đầu.

"Phỉ Nhi, không cần thẹn thùng. Nếu có người trong lòng thì cứ nói cho phụ thân." Thu Đừng Ngôn mỉm cười, trước hết xem tâm tư của nàng đã.

"Không có." Thu Phỉ Nhi ngượng ngùng nhẹ giọng trả lời.

"Phỉ Nhi, con cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?"

Một câu của Thu Đừng Ngôn khiến cho Thu Phỉ Nhi quên cả thẹn thùng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tại sao phụ thân hỏi vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.