Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 17: Ta muốn đi Nhân giới



“Ngươi —— “yêu nghiệt.

“Yêu nghiệt thì thế nào?” Lãnh Loan Loan dễ dàng nhìn thấu lời Thanh Xà kia chưa nói, cuồng vọng nhìn bọn họ, “Ta chính là yêu nghiệt, các ngươi có năng lực đấu lại ta sao?”

Mọi người nhìn vẻ mặt cuồng vọng của nàng, cứng họng, bọn họ thật đúng là không thể đấu lại nàng.

Xà Vương, Xà Hậu nhìn nhau, theo như những hình ảnh vừa rồi, bọn họ mới biết thì ra trước kia Cửu nhi vẫn bị Nhụy nhi khi dễ. Nhưng bây giờ Cửu nhi đã đáp trả lại, cũng đã công bằng, hết thảy đều trôi qua. Không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi.

“Cửu nhi, Nhụy nhi trải qua lần này khẳng định biết sai rồi, ngươi trước thả nàng xuống đây đi.” Xà Hậu ôn nhu khuyên giải nói, Cửu nhi đơn thuần thiện lương biến thành lợi hại như bây giờ không biết là tốt hay xấu?

“Đúng vậy, Cửu nhi, ngươi để Nhụy nhi xuống đây đi. Cứ cho là nể mặt phụ vương cùng mẫu hậu đi.” Xà Vương cũng khuyên nhủ theo, một đôi bích mâu thâm thúy nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lại có suy nghĩ. Cửu nhi mất trí nhớ, nhưng vì sao nàng lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Chuyện này thật khó giải thích.

Lãnh Loan Loan nhìn Xà Vương, Xà Hậu, dù sao bọn họ bây giờ cũng là phụ mẫu của mình, người khác có thể không cần, nhưng dù sao cũng là thân nhân của nàng. Thân thể nho nhỏ vừa chuyển động, đôi mắt đen nhìn về phía Tiểu Hoàng đang chơi đùa cùng Nhụy nhi, xem bộ dáng nàng khóc đến lệ rơi đầy mặt, trong mắt đều là sợ hãi, xem ra cũng nhận được giáo huấn rồi. Quên đi, coi như nàng từ bi đi, bất quá nếu hiện tại ngay cả trêu đùa nàng cũng không còn cơ hội, Xà giới thật sự là nhàm chán, còn có nhất định phải thả xuống sao? Lại quay đầu nhìn ánh mắt trông mong của bốn người trên mặt đất, mắt đột nhiên sáng ngời, trong đầu nảy ra ý tưởng hay. Quay người nhìn bọn họ, bĩu cặp môi hồng phấn, nở nụ cười nhẹ.

“Muốn ta thả nàng cũng có thể, nhưng ta có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Thanh xà vừa nghe thả người, mắt sáng rực lên. Đôi mắt xanh biếc như màu ngọc lưu ly nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, “ Chỉ cần công chúa khẳng định thả Nhuy nhi, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”

“Ngươi đáp ứng có ích lợi gì.” Lãnh Loan Loan hếch môi, “Điều kiện này phải do phụ vương, mẫu hậu đồng ý.”

Nghe vậy, Thanh xà, Hắc Xà đều quay đầu nhìn về phía Xà Vương, Xà Hậu, trong mắt tràn đầy tia khẩn cầu.

Đôi mắt xanh biếc như Phỉ Thúy của Xà Vương xẹt qua tinh quang, ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan, hắn cũng muốn biết nữ nhi bảo bối của hắn đưa ra yêu cầu gì đây.

“Nói đi, Cửu nhi, con có yêu cầu gì?” Chỉ cần không cổ quái là được.

“Ta muốn rời Xà giới, du ngoạn Nhân giới.” Lãnh Loan Loan nghĩ kỹ, tuy rằng nàng xuyên không thành rắn, nhưng linh hồn vẫn là người, nàng cũng không nên mỗi ngày nhìn bọn rắn bò qua bò lại, nàng muốn đi nhân gian phồn hoa đô hội, hưởng thụ cuốc sống vẫn chưa dứt này.

“Không được.”

Xà Vương, Xà Hậu trăm miệng một lời phản đối, giỡn hả, nữ nhi bảo bối của bọn họ làm sao có thể đi Nhân giới. Lòng người phức tạp so với yêu ma quỷ quái còn khó đối phó hơn.

“Phải không?” Lãnh Loan Loan liếc nhìn hai người, “Nếu không đồng ý, như vậy ta liền sai Tiểu Hoàng một ngụm nuốt nàng.” Tay giơ lên, Tiểu Hoàng hiểu ý, há to cái miệng như chậu máu.

“Ô ô ô ô . . . . “Nhụy nhi khóc đến kinh thiên động địa, nàng không muốn bị ăn. “Cha, nương cứu ta, dì, dượng cứu ta. . . . . .”

“Nhụy nhi ——”

Xà Vương, Xà Hậu nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, trong lòng biết Cửu nhi nhất định nói được làm được. Bất đắc dĩ, trước tiếng la khóc của Nhụy nhi, khẩn cầu của tỷ tỷ, tỷ phu, đành phải cắn răng gật đầu.

“Được, chúng ta đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.