Xà Thái tử Lãnh Huyền Minh sau khi đến Đông cung một lúc liền gục xuống.
“Thái tử, Thái tử, người làm sao vậy?”
Người hầu ở Đông cung nhìn thấy liền kinh hãi, chạy qua. Thấy phần y phục trước ngực Thái tử đã nhuộm thành màu đỏ, trông rất kinh hãi. Mà khuôn mặt tuấn mỹ kia cũng trắng bệch. Mái tóc rối trên vai.
“Mau, mau đưa Thái tử về.”
Người hầu bên người Thái tử khẩn trương nói, hai người hầu bên cạnh nâng hắn đến giường gỗ. Sau đó quát với cung nữ cạnh cửa.
“Mang chậu nước đến, gọi ngự y, báo cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái tử bị thương.”
“Vâng.”
Cung nữ gật đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái đã biến mất ở cửa.
“Điện hạ, người làm sao vậy?”
Người hầu thấy sắc mặt trắng bệch của lãnh Huyền Minh, cảm thấy trong lòng nhảy không ngừng. Vạn nhất Thái tử điện hạ có mệnh hệ gì, chỉ sợ bọn họ có trăm mạng cũng không đền nổi. Hơn nữa nhìn Thái tử luôn tràn đầy sức sống đột nhiên lại im lặng như vậy thực không quen.
“Ai, ai...”
Hắn nhịn không được đi đi lại lại, nếu biết trước thì hắn đã đi theo Thái tử. Thái tử tính tình dễ nóng giận, theo bên người ít ra còn có thể ngăn người lại, tránh khỏi xung đột.
Một lát sau, ngay tại lúc người hầu lòng nóng như lửa đốt, Xà Vương và đám người Lãnh Loan Loan xuất hiện ở Đông cung.
“Thái tử thế nào rồi?”
Người hầu thấy Cửu Công chúa cũng trở lại, quỳ xuống.
“Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Cửu Công chúa.”
“Đứng lên, đứng lên đi.” Xà Vương, Xà Hậu phất tay, nhìn thấy Lãnh Huyền Minh sắc mặt trắng bệch trên giường, trong lòng đau xót, trầm giọng hỏi.
“Nói, tại sao Thái Tử bị thương?” Lại có người dám làm Huyền Minh (Minh Nhi) bị thương?
“Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nô tài cũng không biết. Vừa rồi mới phát hiện ra Thái tử thì người đã ngất.” Người hầu run rẩy đáp.
Xà Vương lật một bên vạt áo, nhìn vết thương thật dài trước ngực, da thịt thậm chí lộ ra, moi người kinh ngạc.
“Huyền Minh (Minh Nhi) của ta, ai khiến con bị thương nặng như vậy?”
Xà Hậu ánh mắt đầy nước, là ai dám làm nhi tử của nàng bị thương? Nàng nhất định sẽ báo thù cho Minh Nhi.
“Sao ngự y còn chưa đến?”
Xà Vương quay đầu quát với người hầu, trong mắt đầy lửa giận.
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài đã sai người truyền ngự y.” Người hầu kinh hãi trước lửa giận của Xà Vương.
“Phụ Hoàng, để ta nhìn vết thương của hoàng huynh.”
Lãnh Loan Loan nói, tiến lên phía trước. Xà Vương để nàng ngồi bên giường.
“Miệng vết thương rất sâu, đã gần đến xương, cần khâu lại.” Lãnh Loan nhìn vết thương của lãnh Huyền Minh, chú ý tới đôi mày đang nhăn lên vì đau đớn của hắn. Trong mắt xẹt qua tia lãnh lệ, áp chế cảm giác muốn nôn khi ngửi mùi máu.
“Cửu Nhi, con biết y thuật?”
Xà Vương, Xà Hậu đều giật mình, sao họ không biết nữ nhi bảo bối của mình còn biết y thuật?
“Biết một hai.” Ở hiện đại, cậu của nàng là bác sĩ, nàng nghe qua cũng học.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Công chúa.”
Ngự y đã được cung nữ dẫn tới đây.
“Bình thân, lại đây xem vết thương của Thái tử.” Xà Vương nghiêm mặt, giơ tay với hắn.
Lãnh Loan Loan đứng một bên, nhìn ngự y kiểm tra miệng vết thương của Lãnh Huyền Minh.
“Vết thương của Thái tử rất nghiêm trọng, cần khâu lại.” Ngự y nói. “Hơn nữa vết thương này dường như từ pháp thuật cấp cao, cho nên không thể dùng thuật khâu lại. Phải dùng châm tuyến.”
Xà Vương, Xà Hậu sầm mặt, rốt cuộc là ai làm Huyền Minh (Minh Nhi)?
Bên Dạ Thần và Ninh Phong Cách có chút lo lắng, rốt cuộc là ai có thể làm Xà giới Thái tử bị thương? Chắc chắn không phải người thường, chỉ sợ là yêu quái phát lực cao cường.
“Quả nhiên giống lời của Cửu Nhi.” Xà Vương, Xà Hậu nhìn Lãnh Loan Loan, càng thêm tò mò với nữ nhi. Nhưng bây giờ không phải lúc, trước tiên cứ chữa khỏi cho Huyền Minh (Minh Nhi) rồi sẽ hỏi là ai làm hắn bị thương.
“Ngự y, nhanh khâu lại miệng vết thương cho Thái tử đi.”
“Vâng.” Ngự y gật đầu, lấy ra tuyến châm.
“Ọe...”
Lãnh Loan Loan rốt cuộc không nhịn được mùi máu tươi, vội vàng đi ra ngoài.
“Cửu Nhi...” Dạ Thần đi theo.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, mời hai người và các vị công tử, tiểu thư ra ngoài trước. Thần cần xử lý vết thương của Thái tử.” Không tiện có người quấy rầy.
“Được.”
Xà Vương gật đầu, cùng Xà hậu và đám người Ninh Phong Cách ra khỏi Đông cung.
Ngoài cung điện, Lãnh Loan Loan đang nôn. Bên cạnh, Dạ Thần không ngừng vỗ nhẹ lưng của nàng, muốn giảm sự vất vả của nàng.
“Sao vậy? Còn muốn nôn?” Xà Hậu cũng nhanh chóng đi qua, nàng là xà với xà ái ân rồi sinh con khác với nhân loại, chưa từng trải qua chuyện này.
“Không sao, mẫu hậu đừng lo.”
Lãnh Loan Loan nôn xong, để Dạ Thần ôn nhu lau khóe miệng, nói với Xà Hậu.
“Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì? Hoàng huynh lại bị thương nặng như vậy.”
Xà Vương, Xà Hậu lắc đầu, bọn họ cũng muốn biết.
“Đúng rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người biết vài ngày trước hoàng huynh theo đuổi cô nương nào không?” Có lẽ nữ tử kia liên quan.
“Là Hổ giới tiểu Công chúa.” Xà Hậu đáp.
“Hổ giới Công chúa?” Lãnh Loan Loan nhíu mày, không ngờ Xà Thái tử xem trọng hổ. Thật sự là rất kỳ quái, còn tưởng hắn thành đôi với Xà giới nữ tử.
Dạ Thần và Ninh Phong Cách hai mặt nhìn nhau, hóa ra xà và hổ cũng có thể thành đôi?
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần đã khâu lại miệng vết thương cho Thái tử. Chỉ cần sử dụng thêm vài linh dược, nghỉ ngơi mấy ngày nữa sẽ tốt lên.”