“Thái tử biểu ca, muội muội đáng yêu này là đứa nhỏ nhà ai?”
Lấy lại tinh thần, Kỉ Thanh Ngữ giống như tò mò hỏi. Một đôi thủy mâu vẫn như cũ không có rời Lãnh Loan Loan, oa nhi này bộ dáng phấn điêu mài ngọc, váy áo lửa đỏ, viền chỉ vàng. Khuôn mặt trắng mịn nõn nà đáng yêu. Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm giác được một cỗ tiềm ẩn uy hiếp, trong con mắt của nữ oa kia tựa hồ nhìn thấu nàng, làm cho nàng cảm thấy hoang mang.
Dạ Thần thản nhiên liếc mắt nàng một cái, sau đó cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cũng không tự giác được tươi cười:
“là tiểu bằng hữu của ta.”
Lãnh Loan Loan cũng nhìn hắn cười lại. Mâu quang nhìn lại bách hợp, đã thấy nàng sửng sốt, đáy mắt giống như tia chớp xẹt qua một đạo quang mang. Nữ nhân ở hoàng cung cũng không phải người vô dụng gì.
Kỉ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần tươi cười, trong lòng căng thẳng. Mâu quang giống như châm rơi xuống trên người Lãnh Loan, nữ oa này đến tột cùng là ai? Vì sao có thể được thái tử biểu ca yêu thích? Tay áo gắt gao nắm chặt, biểu ca chưa bao giờ cười như vậy với nàng?
“A, hảo muội muội đáng yêu.” Ngẩng đầu, Kỉ Thanh Ngữ một mặt tươi cười. đi lên nhìn Lãnh Loan Loan,“Ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Lãnh Loan Loan bĩu môi, con ngươi đen khinh thường quét về phía Kỉ Thanh Ngữ. nàng ghét nhất là nữ nhân dối trá, ra vẻ. Cười ôn nhu như vậy không biết trong lòng độc ác như thế nào.
Kỉ Thanh Ngữ xấu hổ, hiển nhiên không nghĩ tới Lãnh Loan Loan sẽ không cho mình mặt mũi. Nhìn nàng vẻ mặt khinh thường, tựa hồ nhìn thấu chính mình. “Dạ đại ca, ngươi sẽ không để cho ta ở đây phơi nắng đi?”
Lãnh Loan Loan không để ý tới Kỉ Thanh Ngữ, quay người nhìn Dạ Thần nói.
Dạ Thần sửng sốt, sau đó nở nụ cười, có chút sủng nịch, ánh mắt như vậy tự nhiên lại làm cho Kỉ Thanh Ngữ choáng váng, cũng làm cho Lãnh Loan Loan nháy mắt mê hoặc. nam nhân này thật sự tuấn mỹ, khuôn mặt gầy tuấn tú, mi cong, bạc môi khêu gợi. Hơn nữa tính tình của hắn lại hợp khẩu vị của mình, nếu muốn chọn lão công, hắn cơ hồ có thể được chọn.
“Đi thôi, hồi cung.”
Áo bào trắng tung bay, ôm Lãnh Loan Loan rời đi. Cũng keo kiệt liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Ngữ, ánh mặt trời rơi ở phía sau bọn họ, giống như một tầng kim sa......
Kỉ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần lạnh lùng rời đi, gắt gao cắn chặt hàm răng. Khuôn mặt luôn luôn ôn nhu giờ mới hiện ra vẻ độc ác.