Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 43: Gặp Hoàng đế lão nhân



Ngự thư phòng.

Rèm cửa lay động, gió thổi nhè nhẹ.

Xung quanh lô đỉnh khắc hình rồng, huân yên lượn lờ, tràn ngập trong phòng.

Bóng dáng Minh hoàng ngồi sau bàn, khuôn mặt anh tuấn sau khi nghe lời nói của Hoàng hậu liền phủ một tầng u ám. Đôi mắt thâm thúy, cơ trí giống như bị huân yên mê hoặc, mông mông lung lung, làm cho người ta không thấy rõ suy nghĩ trong mắt.

Hoàng hậu ngồi bên dưới, mím môi nhìn Hoàng đế, cũng không nói lời nào, chờ đợi ý chỉ của hắn.

Thật lâu sau, Hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu ngưng trọng:

“Lời Hoàng hậu nói là sự thật?” Một tiểu yêu tinh sáu tuổi mê hoặc đứa con trai luôn luôn lãnh ngạo của mình, sẽ sao?

“Những lời nô tỳ nói đều là sự thật.” Hoàng hậu lãnh tĩnh nhìn Hoàng Thượng: “Cái tiểu oa nhi kia thật không tầm thường, thế nhưng có thể làm đàn xà nghe lời nàng, nô tỳ lo lắng nếu nàng thật là yêu, lại mê hoặc Hoàng nhi, vương triều Nguyệt Diễm ta chỉ sợ sẽ gặp tai họa.” Nàng cũng không tin Hoàng Thượng sẽ tha cho một tiểu yêu nghiệt gây họa giang sơn.

Quả nhiên, sau khi Hoàng đế nghe được lời nói của nàng, sắc mặt trầm xuống, quắc mắt đứng lên, áo bào màu vàng quét qua bàn, suýt chút nữa làm cho tấu chương rớt xuống,.

“Đi, Trẫm muốn nhìn một chút cái tiểu yêu mê hoặc Hoàng nhi trông như thế nào?” Dứt lời, bóng dáng Minh hoàng đã đi đến ngoài cửa. Hoàng hậu thấy vậy, nở nụ cười, nhanh chóng đi theo sau.

…………

“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Giọng nói của thái giám lại vang lên, Lãnh Loan Loan giương mi, sớm biết rằng nữ nhân kia sẽ không khinh địch mà buông tha cho mình như vậy.

Tiếng thái giám vừa thông báo xong, hai bóng dáng đã bước vào trong cửa. Một Minh hoàng, một Hoàng hậu, mang theo tôn quý cùng ngạo nghễ.

“Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.” Dạ Thần để sách trong tay xuống, thở dài hành lễ với hai người.

“Bình thân.” Hoàng đế phất tay, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan đang nhàn nhã ngồi một bên cùng Thủy Dao đứng sau lưng nàng. Mày kiếm nhíu lại, không hờn giận nói:

“Các ngươi là ai? Thấy Trẫm cư nhiên không hành lễ, thật to gan!”

Ánh mắt thâm thúy lơ đãng nhìn thoáng qua Lãnh Loan Loan, đã thấy đứa bé này không tầm thường. Trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài không tìm thấy chút sợ hãi, ngược lại rất to gan nhìn thẳng mắt mình.

“Phụ hoàng bớt giận, Loan Loan là tiểu bằng hữu của con, các nàng vừa mới tiến cung, cũng không hiểu quy củ trong cung.” Dạ Thần thở dài, thản nhiên giải thích với Hoàng đế.

Lãnh Loan Loan nhảy từ trên ghế xuống, ngẩng đầu nhỏ, nhìn thẳng Hoàng đế. Thấy hắn một thân Hoàng Long bào, ba ngàn sợi tóc đen xõa tung trên vai, trên đầu đội mũ miện. Thân hình cao to, khuôn mặt cùng Dạ Thần có vài phần tương tự, đặc biệt là đôi mắt màu tím kia. Nhưng trong đôi mắt kia lại nhiều hơn so với Dạ Thần vài phần tang thương….

“Hoàng đế lão nhân, ngươi là đến ngăn cản ta làm Thái tử phi sao?”

Môi mỏng giương lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt không hờn giận của Hoàng đế. Lãnh Loan Loan thẳng thắn hỏi, ánh mắt lại khiêu khích nhìn Hoàng hậu đang đứng bên cạnh Hoàng đế, quả nhiên làm lão bà kia tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.

“Lớn mật! Ngươi cũng có thể làm Thái tử phi?” Hoàng đế chưa từng bị người nào vô lễ qua, huống chi là một đứa trẻ. Khuôn mặt càng nghiêm lại, đôi mắt lạnh lùng trừng tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng trước mặt.

“Ta nếu muốn làm, ai có thể ngăn cản?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.