Mắt thấy ghế rồng bị đàn xà chiếm lĩnh, ruốt cuộc Hoàng thượng không thể trấn tĩnh nữa. Bỗng, một con rắn rơi xuống từ trên đỉnh đầu của hắn, xuất hiện trước mắt hắn. 'Xoẹt' một tiếng, con rắn bị chém đứt thành hai đoạn.
“Dám đụng tới bảo bối của ta, muốn chết.”
Nhìn tiểu thanh xà bị tên Hoàng đế chặt làm hai, Lãnh Loan Loan đang tươi cười bỗng nhiên đanh mặt. Thân ảnh lóe lên một cái, bóng dáng rực lửa đến gần Hoàng đế.
“Cửu nhi!” Dạ Thần bỗng nhiên đứng chắn trước mặt nàng, đôi mắt màu tím nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng thương tổn (làm hại, làm bị thương) phụ hoàng, mẫu hậu của mình.
Lãnh Loan Loan liếc nhìn Dạ Thần, thôi, nể mặt hắn tạm tha cho lão Hoàng đế này vậy. Nhưng nàng không để cho bọn họ dễ chịu đâu, nếu không để nàng làm Thái tử phi, hàng ngày nàng lại làm thế này đi.
Thanh âm của một bạn bò sát (loài bò sát á) vang vọng cả đại điện, một con mãng xà màu vàng cực lớn lập tức xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Há mồm to tới mức có đủ để ăn tươi nuốt sống mấy người, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị.
“Trời ạ, mãng xà.”
Lần này Hoàng hậu thấy được sự lợi hại của Tiểu Hoàng, rốt cục bị bạn ấy dọa cho ngất xỉu. (xỉu rồi, vui quá).
“Hoàng hậu."
Cung nữ bên người thấy thế, bất chấp sợ hãi, chạy nhanh tới đỡ lấy nàng. Cả hai đều đứng yên một chỗ, bởi vì ánh mắt của đàn xà đang trừng bọn họ.
Nhìn thấy cự mãng xuất hiện, ánh mắt của Hoàng đế trở nên lợi hại. Hắn quay người lại lạnh lùng nhìn Lãnh Loan Loan, gằn từng tiếng mang theo lệ khí hỏi:
“Đến cuối cùng là ngươi muốn gì?”
Hiện tại hắn đã xác định được tiểu nữ oa này không phải người thường, không chừng như Hoàng hậu nói, nàng chính là yêu tinh, hơn nữa là xà tinh, nếu không tại sao lại gọi tới được nhiều xà như vậy. Thời khắc này, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cái gì mà vua của một nước, long uy thiên hạ chứ! Hắn không cách nào đuổi đàn xà này đi được, chỉ có thể bất lực nhìn hoàng cung bị chúng chiếm đoạt.
“Rất đơn giản.” Lãnh Loan Loan liếc liếc hắn một cái,“Lập ta làm thái tử phi.”
Hoàng thượng hoang mang, đôi mày nhíu chặt. Nhưng không như lúc trước phản đối dữ dội, đôi mắt đảo qua Lãnh Loan, rồi lại nhìn phía con trai của mình, Thần nhi luôn ngạo nghễ, là niềm tự hào của hắn, thực sự bị tiểu yêu tinh trước mắt mê hoặc sao?
“Phụ hoàng!” Dạ Thần nhìn Hoàng đế, nhìn thấu tâm tư của ngài. Hai tay thả lỏng, thản nhiên nói: “Nhi thần không hề bị ai mê hoặc cả, hơn nữa nhi thần xin người hãy tin tưởng, Cửu nhi tuyệt đối không làm chuyện bất lợi đối với Nguyệt Diễm quốc.”
“Như vậy hiện tại là chuyện gì?” Nhìn đàn rắn trước mắt khiến người ta nôn mửa, lạnh lùng hỏi.
Lãnh Loan Loan cười cười, tay nhỏ bé vung lên lần nữa. Đàn rắn lại 'tê tê' vài tiếng, sau đó biến mất không còn con nào.
“Hiện tại đã được chưa?”
Hoàng đế líu lưỡi, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng thật bí hiểm. Nàng thực sự sẽ không làm chuyện bất lợi cho Nguyệt Diễm quốc sao? Thôi, đến lúc này rồi chỉ sợ hắn không đáp ứng cũng không được. Vị Hoàng đế luôn luôn kiêu ngạo có chút ủ rũ, đành theo mệnh đi.
“Được, Trẫm đồng ý lập ngươi làm Thái tử phi. Nhưng là ngươi phải cam đoan tuyệt không làm hại hoàng nhi và giang sơn Nguyệt Diễm.”