“Chuyện nhà của bản Thái tử , liên quan gì đến các ngươi?”
Một câu nói lạnh lùng, ngăn chặn lời nói của các đại thần.
Văn võ bá quan im lặng, thật lâu không có tiếng động.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, đôi mắt hắc bạch phân minh nồng đậm ý cười. Nam nhân này đủ khí thế, đủ quyết đoán, nàng thích. Xem ra quả nhiên là chọn đúng người, về sau nhất định phát triển.
“Thái tử điện hạ, thần nghĩ việc tuyển chọn Thái tử phi là chuyện quan trọng, không phải chỉ là chuyện nhà thôi.” Thu Đừng Ngôn chưa từ bỏ ý định, nghiêm túc nhìn Dạ Thần.
“Đúng vậy. Thái tử phi sau này sẽ làm Hoàng hậu. Đó nhưng là mẫu nghi thiên hạ, thần nghĩ nên cẩn trọng.”
Vẫn nghe mọi người nghị luận, Uy Viễn Tướng quân vốn chưa phát ngôn bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói. Dáng người hắn khôi ngô, mặt vuông, có vẻ cương nghị, lộ ra hương vị quân nhân.
“Hoàng Thượng, thần cũng cho rằng việc chọn Thái tử phi nên bàn lại.” Đức Viễn Vương gia cũng nói.
“Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng bàn lại.”
Chúng thần lại rầm rập quỳ xuống, tiếng vang liên tiếp.
“Việc này….” Hoàng Thượng lộ vẻ khó xử.
“Ha ha ha….”
Lãnh Loan Loan lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười to thanh thúy mà lãnh lệ quanh quẩn khắp điện Kim Loan, có vẻ đột ngột lại quỷ dị.
“Không biết vì sao vị cô nương này lại bật cười?”
Thu Đừng Ngôn nhíu mi nhìn Lãnh Loan Loan, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ Thái tử ôm không tầm thường. Trong lòng rung mình, một cỗ dự cảm không tốt nổi lên.
Những người khác nghe Tể tướng hỏi, cũng đều nhìn Lãnh Loan Loan. Đã thấy nàng có bộ dáng không giống một đứa trẻ không rành sự đời, ngược lại có sự thâm trầm không thể nói rõ.
“Đều nói quân vô hí ngôn (quân không nói đùa), Hoang Thượng, ngài sẽ không quên hôm qua đã đáp ứng ta đi?”
Lãnh Loan Loan không để ý đến đám người Thu Đừng Ngôn, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế. Hừ, cảnh tượng này chẳng lẽ là còn định đổi ý? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu.
Nghe được lời của nàng, chúng thần đều chuyển tầm mắt lên người Hoàng đế, cẳng lẽ Hoàng Thượng đã đáp ứng lập tiểu nữ oa này làm Thái tử phi? Mọi người cả kinh, trong lòng đều khẩn trương.
Hoàng đế nhìn Lãnh Loan Loan, đã thấy nàng ôm tay cười như không cười nhìn chằm chằm mình. Trong lòng thở dài, đúng vậy, hắn không nghĩ lại bị một đứa trẻ uy hiếp, nhưng bây giờ xem ra không hạ chỉ là không được.
“Hôm qua Trẫm đã đáp ứng lập nàng làm Thái tử phi.”
“Hoàng Thượng….” Mọi người kinh ngạc, đến cùng là vì nguyên nhân gì mà làm cho Hoàng Thượng không để ý quy củ mà lập một tiểu oa nhi làm Thái tử phi? Bọn họ không tin Hoàng đế anh minh thần võ lại có thể không có lí do làm rối loạn quy củ.
“Hoàng Thượng, ngàn vạn lần không được. Quy củ không thể phá.”
Thu Đừng Ngôn đi đầu, chúng thần lại đồng loạt quỳ xuống.
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, nhìn hắn nói, quy củ cái gì, bọn hắn là muốn nữ nhi của mình làm Thái tử phi, tương lai làm Hoàng hậu. Mẹ nó, một đám ra vẻ đứng đắn.
“Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Chẳng lẽ các vị muốn làm cho Hoàng Thượng nói lời không giữ lời, vì thất hứa mà làm tiểu nhân?”