Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 69: Đoạt yêu lang



...Cửa hàng tấp nập, xe ngựa như nước...Âm thanh ồn ào không dứt bên tai.

Nguyệt Diễm một cảnh phồn vinh.

Loan kiệu hoa lệ đi qua, cũng không làm cho nhiều người chú ý. Dù sao nhà giàu cũng không ít, thích khoe khoang tùy ý đều có thể thấy.

Lãnh Loan Loan vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, cảm thụ được sự náo nhiệt ở chợ thời cổ đại. Đột nhiên cặp mắt sáng ngời cùng một đôi đồng tử đỏ rực chạm nhau, môi khẽ nhếch lên.

Thú vị, nàng tựa hồ gặp được một yêu lang.

"Dừng kiệu." Buông rèm kiệu xuống hô.

Cỗ kiệu dừng lại, Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao đi ra ngoài.

"Bổn tiểu thư muốn đi dạo phố, các ngươi đi về trước."

Phất phất tay với kiệu phu, cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn, Thủy Dao theo sát phía sau. Bốn người ở sau hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Bọn họ trở về sẽ bị người mang ra ngoài chém không?

...

"Mọi người mau nhìn, đây chính là tuyết lang. Trân quý vô cùng, thịt bổ sống lâu, da nếu chế thành áo lông, ở thời tiết giá rét cũng ấm như xuân. Nhưng tại hạ rất vất vả mới săn được, nếu các vị ra giá cao tại hạ sẽ đem bán cho người đó."

Ở bên đường, mọi người tụ tập lại thành ba vòng tròn.

Bên trong, một con sói to lớn vị nhốt bởi một cái lồng sắt cồng kềnh. Chỉ thấy nó lông trắng vết máu loang lổ, một đôi đồng tử đỏ rực tuy làm cho người ta sợ hãi nhưng lại không có ánh sáng. Nhìn ra được con sói này bị trọng thương. Nếu không cũng sẽ không bị nhốt ở trong lồng sắt, còn bị mọi người nhìn thấy.

Trên mặt đất, một nam tử gầy mặc vải bố nước miếng bay tứ tung nói với người xung quanh về tuyết lang. Cảm giác được ánh mắt tham la, của những người này, đôi mắt tuyết lang trở nên hung ác. Nhưng vết thương cũng quá nặng, nó không thể thoát. Chẳng lẽ kết cục của nó là bị nhân loại cắt thịt lột da sao? Có chút tuyệt vọng nghĩ. Trong lòng với người phản bội càng thêm phẫn hận. Lỡ đãng ngẩng đầu, chống lại một đôi đồng tử sáng ngời, trong suốt. Chủ nhân của cặp mắt kia lại là một đứa nhỏ nhân loại sao?

"A Dao, ngươi xem ánh mắt con sói kia thật đẹp. Giống hai khối huyết ngọc tốt nhất."

Lãnh Loan Loan ở trong lòng Thủy Dao, nhìn tuyết lang bị nhốt ở lồng sắt nói. Ánh mắt nó không cam lòng, phẫn hận, chỉ sợ nếu không phải bị thương, lồng sắt này căn bản không nhốt được nó, mà cái nam nhân nước miếng tung bay kia cũng sớm bị con sói kia xé nát... Chậc chậc, nàng có nên cứu nó hay không đây.

"A Dao, ngươi nói ta có nên cứu nó không?" Ánh mắt tuyết lang nhìn nam nhân càng ngày càng hung ác, Lãnh Loan Loan không chút để ý hỏi Thủy Dao.

"Tùy ý chủ tử." Thủy Dao cũng nhìn thấy tuyết lang, nhưng nàng không có cảm giác đặc biệt gì.

"Ngươi sao lại không thú vị như vậy?" Nghe được lời nói Thủy Dao, Lãnh Loan Loan không khỏi nhìn nàng. Không nghĩ tới là một điêu nữ kinh diễm, hiện tại lại biến thành băng sơn mỹ nhân không thú vị. Chậc chậc, thật làm người ta thương tâm.

Thủy Dao biểu tình không thay đổi, giống như không nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan.

"Quên đi, không đùa ngươi nữa." Lãnh Loan Loan bĩu môi, con sói kia có thể khiến nàng thấy hứng thú, vậy nàng liền cứu nó đi. Dù sao cũng chỉ là làm vài chuyện nhỏ.

"Đi, chúng ta vào vai người cứu thế."

Lời nói làm Thủy Dao không hiểu nhưng nàng vẫn như cũ ôm Lãnh Loan Loan đi tới chỗ tuyết lang.

"Nhường một chút." Lãnh Loan Loan phất tay với đám người vây xem.

Mọi người nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi xuống Thủy Dao đang ôm nàng. Làm sao hai mỹ nữ một lớn một nhỏ lại đến nơi này?

"Tiểu cô nương, nơi này là nơi bán lang, chơi không vui, đi chỗ khác đi." Người nào đó nói, ánh mắt mọi người lại nhìn về phía tuyết lang.

Lãnh Loan Loan không hờn giận nhíu mi, tốt lắm. Đám người này lại chọc tới nàng, tay nhỏ bé vung lên, mọi người đang cao hứng chỉ cảm thấy một lực đạo đánh về phía bọn họ, kéo bọn họ ra sau. Ba vòng bị tản ra, chỉ còn mỗi nam tử cùng tuyết lang bị nhốt ở lồng sắt.

"Như vậy là được rồi."

Lãnh Loan Loan chớp chớp đôi mắt có ý cười, tay nhỏ bé ngăn lại. Thủy Dao ôm nàng đi qua.

"Này, các ngươi đi đâu vậy?" Nam tử đang nước miếng tung bay đột nhiên phát hiện mọi người đều tản ra, khó hiểu hỏi mọi người.

Mọi người không thể động đậy, ngay cả nói cũng không được, vẻ mặt kinh sợ.

Tuyết lang ở trong lòng sắt đôi mắt huyết sắc xẹt qua một đạo ánh sáng. Nữ oa này cư nhiên không phải nhân loại, vậy hắn có hi vọng sao? Hay vẫn là muốn đối xử với mình như bọn họ?

"Con sói này, bổn tiểu thư muốn." Lãnh Loan Loan không dài dòng, đi đến chỗ nam tử nói.

"Ngươi..." Nam tử trào phúng nhìn Lãnh Loan Loan, "Tiểu cô nương, ngươi cho là ngươi muốn thì ta sẽ cho sao? Nhưng kia là tuyết lang chân chính, ngươi mua được không?"

Lãnh Loan Loan miệng giật giật, lại là một tên muốn chết. Nguyên bản nàng còn muốn đưa tiền cho hắn, hiện tại nàng quyết định một phân tiền cũng không cho hắn.

"Thủy Dao, mang nó đi."

Thủy Dao gật đầu, đem Lãnh Loan Loan bỏ xuống. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, bay tới lồng sắt.

"Này, các ngươi muốn làm gì?"

Nam tử nhìn thấy Thủy Dao phi lên đi cứu tuyết lang, sắc mặt biến đổi. Thân ảnh nhoáng lên một cái nhưng cũng không theo được. Vẫn chỉ là công phu bại hoại thôi.

Lãnh Loan Loan cười nhạo, vung tay lên ở phía sau nam tử. Phịch một tiếng, nam tử bị ném xuống.

"Chủ tử." Cùng lúc đó, Thủy Dao đã phá được khóa trên lồng sắt ra.

Đám người bị điểm huyệt trợn mắt há mồm, cô nương kia lại lợi hại như vậy, nhìn nàng gầy yếu, không nghĩ tới lại có thể phá được khóa sắt.

"Đi thôi."

Lãnh Loan Loan gật đầu một cái, Thủy Dao đem lồng sắt đi theo nàng.

"Này, trả lại sói cho ta."

Phía sau, nam tử không ngừng kêu gào. Mà bóng dáng càng ngày càng đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.