"..." Định Viễn Hậu không nói được gì. Hắn, hắn muốn ám sát Hoàng Thượng?
Lạc vương cũng không để ý phản ứng của hắn, chỉ nhìn thẳng hắn.
Định Viễn Hậu bị hắn nhìn cũng không suy nghĩ nữa. Ngưng trọng nhín hắn, mở miệng:
"Vương gia, chẳng lẽ người không sợ lão phu mật báo sao?" Dù sao hành thích vua cũng là trọng tội bị tru di cửu tộc.
"Ngươi sẽ không." Lạc vương bộ dáng rất tự tin, khiến cho Định Viễn Hậu nghi hoặc.
"Hửm? Sao Vương gia lại khẳng định như thế?"
"Đương nhiên." Lạc vương gật đầu. "Thứ nhất, hậu gia đối với Ngữ quận chúa như trân bảo, sao có thể để nàng ở trong cung chịu khổ? Huống chi Hoàng đế còn khiến cho quận chúa thành nô lệ, chẳng lẽ hậu gia không tức giận sao?"
Định Viễn Hậu mím môi không nói, hắn đương nhiên tức giận, nữ nhi mình yêu thương lại bị biếm làm nô lệ, hắn hận không thể giết tiểu thái tử phi. Nếu không có nàng, Ngữ Nhi sẽ không xảy ra chuyện này. Còn Hoàng Thượng cư nhiên không để lại mặt mũi cho Hoàng hậu, cũng không để ý hai đại thần, liền theo tiểu thái tử phi ép buộc Ngữ Nhi. Nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế Hoàng hậu muội muội sao tự nhiên làm như thế với mình. Hết thảy, bọn họ đều không thoát khỏi can hệ.
Lạc vương nhìn vẻ mặt của hắn, vừa lòng gật đầu, nói tiếp:
"Hơn nữa lần này, bổn vương chẳng những muốn báo thù cho phụ vương, còn muốn đoạt lại giang sơn nên thuộc về phụ vương." Vinh hoa phú quý, giang sơn, một cái cũng không thể thiếu.
"Người..." Định Viễn Hậu giật mình nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lạc vương, hắn không những muốn hành thích vua, còn muốn soán vị.
"Nếu một ngày, bổn vương có được thiên hạ, hậu gia đương nhiên sẽ có địa vị dưới một người trên vạn người. Hơn nữa bổn vương chắc chắn sẽ thú lệnh thiên kim, phong nàng làm Hoàng hậu."
Lạc vương dụ Định Viễn Hậu, nam nhân đều không có sức chống cự với quyền thế, phú quý.
Định Viễn Hậu cúi đầu, nhíu mày suy tư. Không thể không thừa nhận những gì Lạc vương nói đều dụ dỗ hắn. Quyền lực địa vị, ai mà chẳng muốn cao? Hơn nữa nếu Ngữ Nhi ngồi trên vị trí Hoàng hậu, thống ngự hậu cung, sau khi nàng có thể sinh hạ hoàng tử, phú quý không kể hết. Nhưng hành thích vua đoạt vị dù sao cũng là trọng tội tru di cửu tộc, hơi bất cẩn một chút là tất cả kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Vương gia, lão phu vẫn còn lo lắng." Ngẩng đầu nhìn Lạc vương, Định Viễn Hậu nói.
Lạc vương liếc hắn một cái, không nghĩ tới lão gia hỏa này còn không nhả ra, thật sự là rất cẩn trọng.
"Hậu gia lo lắng đương nhiên là hợp lý. Bất quá bổn vương nghe nói tiểu thái tử phi rất thích ném người vào xà quật. Không biết Ngữ quận chúa còn trụ được mấy ngày?" Nói rõ cho hắn, nếu hắn suy nghĩ quá lâu, chỉ sợ nữ nhi bảo bối của hắn sẽ vào miệng xà.
"..."
Định Viễn Hậu run tay, Ngữ Nhi là nữ nhi duy nhất của thê tử đã mất của hắn lưu lại. Hắn nói như vậy, xem ra Lạc vương muốn ép buộc mình phải quyết định.
"Được rồi, lão phu đáp ứng."
Ngẩng đầu nhìn Lạc vương. Không biết tương lai thế nào. Nếu thành, đương nhiên là vinh hoa phú quý. Nhưng nếu bại, chẳng những bị diệt tộc, còn có thể tiếng xấu muôn đời. Nhưng sự tình đã đến nước này, hắn không thể nghĩ nhiều. Thành bại, theo mệnh trời đi.
"Hậu gia quả nhiên hào sảng." Lạc vương đôi mắt thâm thúy rất nhanh xẹt qua một tia hào quang, khóe miệng nổi lên ý cười. Tay cầm ly trà, nâng chén về phía Định Viễn Hậu.
"Bổn vương lấy trà thay rượu, hợp tác lâu dài!"
Định Viễn Hậu cầm trong tay ly trà, trong lòng trầm xuống. Nhưng mặc kệ thế nào, việc đã đến nước này, hắn không thể lại do dự, cắn răng uống hết trà.
"Vương gia, lão phi cần làm thế nào?"
Buông ly trà, Định Viễn Hậu nhìn Lạc vương, trầm giọng hỏi. Nghĩ đến Lạc vương đã tính hết, biết mình xuất hiện ở đây trong thời điểm này, thật là đáng sợ. Ngày sau cần phải cẩn thận làm việc.
"Hậu gia chớ gấp." Lạc vương khoát tay, sắc mặt không thay đổi. "Bổn vương đã an bài, chỉ cần lúc đó hậu gia phối hợp là được."
Quả nhiên đã tính sẵn.
"Vậy còn việc của tiểu nữ?" Hiện tại mấu chốt là phải cứu Ngữ Nhi, không biết nàng đã chịu khổ thế nào?
"Hậu gia yên tâm, Ngữ quận chúa, bổn vương đã phái người đi cứu nàng. Cha con hai người rất nhanh sẽ gặp." Lạc vương nói, nhưng hắn không nói cứu Kỉ Thanh Ngữ xong sẽ giao cho Định Viễn Hậu. Nàng là một cách để không chế Định Viễn Hậu.
"Khách khí, hiện tại chúng ta trên một chiếc thuyền."
Định Viễn Hậu ngồi xuống.
"Lão phu nhất định sẽ toàn lực trợ giúp Vương gia thành đại sự."
Lạc vương gật đầu.
"Sắc trời đã tối, hậu gia nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta lại trao đổi tiếp." Nhìn ngoài cửa sổ, Lạc vương nói với Định Viễn Hậu.
"Lão phu xin cáo lui." Định Viễn Hậu chắp tay với lạc vương, mang theo thị vệ rời đi.
Lạc vương nhìn bóng dáng ba người biến mất ở ngoài cửa, cười to:
"Phụ vương, ngày con báo thù cho người sắp đến rồi. Ha ha ha..."
Editor: Ngọc Nguyệt
Ba ngày sau
Ánh trăng chiếu xuống, bóng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch.
Bóng cây lắc lư.
Toàn bộ hoàng cung đều một mảnh yên tĩnh.
Đông cung
Rèm che bay lên, phát ra tiếng leng keng.
Trên giường ngà voi, Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần ngủ. Như cảm nhận được gì, đột nhiên mở mắt. Tay nhỏ bé giương lên, khói trắng theo đầu ngón tay thoát ra, Dạ Thần ngủ càng sâu.
Lãnh Loan Loan từ trong lòng hắn ngồi dậy, tay vén màn giường, nhẹ nhàng kêu:
"A Dao, A Ngân."
Thân ảnh màu trắng phút chốc xuất hiện trước giường, ánh trăng chiếu vào, khiến bóng hai người kéo dài.
"Chủ tử." Hai người cúi đầu với Lãnh Loan Loan.
"A Ngân, ngươi đi nhìn xem có phải có con chuột nhỏ vào không?" Đôi mắt trong ánh trăng mông lung lóe ra tia quỷ dị, làm cho người ta cảm giác được hàn ý.
"A Dao, ngươi đi canh giữ chỗ chu bách hợp." Sau khi Kiếm Ngân Vang rời đi, Lãnh Loan Loan lại phân phó Thủy Dao.
"Vâng." Nhoáng lên một cái, Thủy Dao cũng biến mất.
Lãnh Loan Loan nhìn ánh trắng ở ngoài cửa sổ, gợi lên một chút ý cười tà tứ.
Trò chơi đã bắt đầu!
.....
Gió thổi, hàng cây lay động.
Mấy bóng dáng màu đen tránh thoát được thị vệ đi tuần tra, trèo tường vào hành lang, đi tới nơi cho người thấp kém nhất trong hoàng cung.
Mấy người vừa đi qua, một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở phía sau. Đồng tử lửa đỏ dưới ánh trăng lóe ra quang mang làm người ta kinh hãi. Nhìn bóng dáng mấy người kia liếc mắt, bóng dáng nhoáng lên một cái, bạch y nam tử lại biến mất.
"Chủ tử, có bảy người xông vào hoàng cung."
Kiếm Ngân Vang về tới đông cung, cúi đầu trả lời Lãnh Loan Loan ở trên giường.
"Là đi tới chỗ cho nô lệ sao?" Lãnh Loan Loan hỏi, nhưng vẻ mặt là biết rõ đáp án.
"Vâng." Kiếm Ngân Vang gật đầu.
"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan ý cười càng sâu.
"Người ta đã đến đây, chúng ta cũng nên đi tiếp đón." Tay duỗi ra, quần áo tự động bay đến bên người nàng mặc vào.
Kiếm Ngân Vang đứng bên ngoài chờ mệnh lệnh của nàng.
Lãnh Loan Loan xuống giường, rồi quay đầu nhìn Dạ Thần. Mi nhíu lại, vì sự an toàn của Dạ Thần. Nàng giơ tay lên, một dải lụa trong suốt bao bọc Dạ Thần. Sau đó lụa trắng biến mất, nàng hạ kết giới với Dạ Thần, tránh cho có người xuống tay với hắn.
"Đi thôi." Nói với Kiếm Ngân Vang ở bên ngoài.
Thân ảnh hai người biến mất ở trong phòng, gió đêm nhẹ lay động, ánh trăng chiếu xuống.
Ngoài cung điện, cỏ dại mọc thành bụi. Tường viện loang lổ, đình tử to như vậy chỉ có vài cọng cây không cao không lùn, gió đêm lay động, càng tỏ ra vẻ trọng trẻo mà lạnh lùng cô tịch.
Nơi này là nơi yên tĩnh nhất trong cung, nơi nghèo nàn nhất, cũng là nơi được gọi là nô lệ cư thất. Trong sân bên trái có một gian phòng nhỏ, cửa sổ mở.
Kỉ Thanh Ngữ ngủ trên tấm ván gỗ trên giường, lưng đau. Ngắn ngủn nửa tháng, quận chúa từng cao quý tao nhã lập tức trở nên chật vật. Sợi tóc hỗn độn, hai má gầy lại, mặc bố y, làn da trở nên thô ráp. Ngủ mà mày vẫn nhíu lại, lưng đau làm nàng không thể ngủ sâu, xoay người, tấm ván gỗ giường phát ra tiếng động kẽo kẹt, tại nơi yên tĩnh thế này có vẻ rất đột ngột.
Bảy bóng dáng màu đen từ ngoài viện bay vút vào, đến chỗ phòng nhỏ của Kỉ Thanh Ngữ. Mấy người vừa vào nhìn thấy nữ nhân chật vật trên giường gỗ đều kinh sợ. Nàng chín là Ngữ quận chúa ôn nhu xinh đẹp được Thái Hậu, Hoàng hậu thích trong truyền thuyết sao?
Kỉ Thanh ngữ bị tới nơi quỷ quái này, liền trở nên giống chim sợ cành cong, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, nàng đều nghĩ là có người muốn hại mình. Hiện tại cảm giác được hơi thở xa lạ trong phòng, nàng lập tức ngồi dậy, nhìn đến hắc y nhân ở trước mắt, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
"Quận chúa đừng sợ, chúng ta đến cứu người."
Thấy Kỉ Thanh Ngữ muốn kêu lên, một hắc y nhân nói trước. Bọn họ cũng không muốn thị vệ trong cung kéo tới.
Kỉ Thanh Ngữ chậm rãi im lặng, hoài nghi nhìn mấy người. Nhẹ nhàng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
"Các ngươi tới cứu ta?"
"Vâng." Hắc y nhân gật đầu, "Hậu gia đã đến Nguyệt Diễm hoàng thành, hiện tại đang ở một quán trọ, chờ quận chúa xuất cung."
"Phụ thân ta đến đây?" Nghe được hắc y nhân nhắc tới phụ thân, đôi mắt mông lung của Kỉ Thanh Ngữ bống chốc sáng ngời. Nàng biết phụ thân sẽ không để cho nàng ở trong này chịu khổ.
"Đi thôi." Nàng rất muốn rời đi nơi quỷ quái này.
"Vâng." Hắc y nhân gật đầu, "Quận chúa cẩn thận một chút, chúng ta không thể làm cho thị vệ trong cung phát hiện."
"Được." Kỉ Thanh Ngữ đương nhiên hiểu được.
Bảy hắc y nhân cho Kỉ Thanh Ngữ ở giữa, đi ra ngoài.
"Chư vị đêm hôm khuya khoắt, muốn mang tiểu nô lệ này đi nơi nào?"