Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 1: Mộng cảnh



Gửi tặng bạn tôi jinny_meo người đã cho tôi động lực edit truyện đầu tiên.


"Giáo sư, vòng loại hạng mục tiến hành đến đâu rồi?"


"Diệp Tố, mặc dù tôi phi thường xem trọng hạng mục nghiên cứu của em, nhưng chuyện lần này hết sức trọng đại, một mình tôi không làm chủ được, mà năm vị giáo sư còn lại đều cảm thấy, ý tưởng của Kế Vi Thường càng sát thực tế cũng càng có tính khả thi hơn. Kết quả đã định, tôi hiểu em không cam lòng, tôi cũng thực nuối tiếc." Triệu giáo sư ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, chỉ là thanh âm phun ra nuốt vào làm tư thái đức cao trọng vọng ngày xưa yếu đi vài phần.


Diệp Tố cúi đầu, bướng bỉnh mà lại nghiêm túc phản bác: "Nhưng em nhớ kĩ, rõ ràng lúc trước thầy đã nói, nhất định em có thể lấy được vị trí đề cử."


Triệu giáo sư cảm thấy mình bị chống đối, cũng có lẽ trong lòng có quỷ, nên nóng lòng che giấu, phẫn nộ nói: "Diệp Tố, tôi biết cậu tâm cao khí ngạo, chướng mắt hạng mục nghiên cứu của Kế Vi Thường, nhưng sự thực là người ta thực tế hơn cậu, chủ đề nghiên cứu về dầu mỏ của hắn càng hữu dụng, càng phù hợp hiện trạng thiếu thốn nguồn năng lượng hiện tại hơn của cậu. Còn cậu thì sao? Nghi vấn về sự tồn tại của một nguyên tố mới? Nếu chứng minh được, có khả năng sẽ phá vỡ thứ tự sắp xếp nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học? Người không biết, nghe qua còn tưởng Mendeleev* sống lại! Lúc trước tôi xem trọng cậu, bởi vì ban đầu còn có vài điểm không tồi, nhiều ít còn có căn cứ, mà về sau thì sao? Phần lớn đều là phỏng đoán cùng giả thiết, lý luận suông không làm nên chuyện!"


*Người sáng chế ra bảng tuần hoàn hóa học


"Nhưng, cuộc thi lần này vốn dĩ cần giả thiết kinh người."


Một vòng loại cũng không thể khiến Diệp Tố canh cánh trong lòng, cái hắn để ý chính là cuộc thi lần này — do Mỹ, Đức dẫn đầu cùng năm mươi nước liên minh tổ chức cuộc thi quốc tế tân tinh tư duy hóa học & vật lý. (tân tinh: ngôi sao mới, tài năng trẻ)


Có lẽ là cuối thế kỷ 21, nghiên cứu khoa học của nhân loại đã tiến vào bình cảnh, các nhà khoa học đầu tóc hoa râm cần gấp những giả thiết, suy đoán mới của lũ nghé mới sinh không sợ cọp. Nghiên cứu khoa học chính là, giả thiết trước, chứng minh sau,
cho nên cái cuộc thi lần này muốn, chính là những giả thiết lớn mật của người trẻ tuổi, muốn những suy đoán, ý tưởng mới mẻ, phong phú, không bị bó hẹp của những người trẻ tuổi chưa lún sâu vào hóa học, vật lý. Đương nhiên suy đoán cũng không thể thái quá, vẫn phải có mức độ khoa học chứng minh thích hợp , nếu không, thi đấu lần này liền mất đi bản chất ban đầu — khiến tư duy các nhà khoa học và người trẻ tuổi qua va chạm đạt được linh quang chợt lóe. (ý là va chạm bùng nổ gây phản ứng tạo ra ý tưởng mới)


Sinh viên tham dự thi đấu nếu biểu hiện đặc biệt xuất sắc sẽ được giám khảo nhận làm đệ tử, giám khảo đều là những người đã đoạt giải Nobel hóa học, vật lý, hoặc có khả năng đoạt giải Nobel sau này.


Thí sinh dự thi cần chất không cần lượng, lãnh thổ Trung Quốc lớn như vậy cũng chỉ có mười vị trí đề cử, trường học của Diệp Tố bởi thành tựu nghiên cứu hóa học xưa nay chồng chất, nên may mắn chiếm được một vị trí trong tổ hóa học.


"Nhưng cậu, không phải kinh người, mà là hù người!" Triệu giáo sư nặng nề ném tách trà xuống bàn, nước trà tóe ra, ướt đẫm một chồng giấy A4 thật dày, làm hai chữ "Diệp Tố" nhòe mờ đi.


Đây là thành quả gần một năm qua của Diệp Tố, hơn 300 ngày đêm, vô số thí nghiệm, vô số tư liệu, hội tụ thành tập tài liệu tổng kết này, rất dày nhưng kỳ thật cũng rất mỏng. Nó đã từng khiến vị giáo sư trước mắt kinh ngạc cảm thán, nhưng hôm nay lại chỉ nhận được một đánh giá "hù người" cùng một ngụm nước trà chua xót.


Diệp Tố cầm theo tài liệu tổng kết, nhẹ nhàng xóa đi vệt nước trên đó, nhưng vết nước càng lau lại càng lan rộng, giống như buồn bực dưới đáy lòng hắn vậy, Diệp Tố rốt cuộc nhịn không được nói: "Không phải bởi vì Kế Vi Thường tặng thầy phong bì sao?"


Tay Triệu giáo sư cứng đờ, sau đó biến sắc: "Cậu đừng nói hươu nói vượn, cậu có biết, công nhiên nhục mạ cùng chống đối giáo sư sẽ bị ghi tội xử phạt hay không! Tôi thấy hôm nay cậu bị đả kích lớn khiến tâm trạng suy sụp nên không muốn so đo với cậu, cậu trở về tỉnh táo lại, có vài lời không thể chỉ vì tức giận mà có thể nói bừa."


Diệp Tố lặng im đứng đó một lúc lâu rồi xoay người rời đi, còn không quên đóng cửa.


Ánh nắng bên ngoài có vẻ ảm đạm, Diệp Tố nhắm mắt thật lâu rồi mới mở ra, quầng thâm mắt hình thành do thức đêm nhiều, khiến cả khuôn mặt càng thêm uể oải. Hắn dùng tập tài liệu tổng kết trong tay chắn ánh mặt trời, vùi đầu đi ra khỏi tòa nhà hành chính.


"Đi quán bar trà sữa không ?" Ven đường có người nói với đồng bạn.


Diệp Tố dừng một chút, chuyển hướng đi tới quán bar trà sữa trong lời các nàng.


Quán bar trà sữa trước đây gọi là quán bar Bóng Đêm, vì mở trong trường học liền xác định số phận nó sẽ không ngợp trong vàng son giống một quán bar chân chính, hơn nữa, thỉnh thoảng lại có bảo an tới tuần tra, sinh viên vì mới mẻ ban đầu mà đến cũng cảm thấy mất hứng, lười đến rồi lại phải đi. Phát triển đến bây giờ, tác dụng lớn nhất của quán bar này, chỉ còn lại có bán trà sữa.


Đem quán bar sống sờ sờ biến thành cửa hàng trà sữa, ông chủ quán thực đau lòng. Nhìn tốp năm tốp ba nữ sinh trước mắt, cầm theo máy tính, di động, mua một ly trà sữa là có thể ké cả buổi trưa internet, con tim chủ quán càng đau hơn.


Sau khi Diệp Tố bước vào, chủ quán thuận miệng hô: "Xin chào, trà sữa trân châu hay là trà sữa hương thảo?"


"Có rượu không?"


"Có, muốn lạnh hay nóng...... Gì, cậu nói gì?"


Diệp Tố không nhìn menu trên quầy với một loạt trà sữa các vị, ngẩng đầu hỏi: "Có rượu không?"


"Có! Nơi này của tôi, không thiếu nhất chính là rượu!" Mắt chủ quán sáng lên như gặp tri kỷ, lập tức lấy rượu giấu từ sau quầy ra, vung khăn lên, bụi bám quanh bình rượu bay lả tả.


Diệp Tố bất động thanh sắc lùi ra phía sau một bước, bắt đầu hoài nghi, mình tới đây mua say có đúng hay không.


Đợi chủ quán phủi bụi bình rượu xong, Diệp Tố cảm thấy, mấy bình rượu này trông cũng không tệ lắm, chất cồn trong suốt óng ánh trong bình xanh, không biết có càng dễ say hay không.


"Đây là rượu ngon nhập khẩu từ Nga mà tôi trân quý đã lâu, vị đủ nồng, đủ độc đáo!"


"Trân quý như thế, sao lại trông thảm như vậy? Bụi cũng là nhập khẩu từ Nga đi."


"Ầy......" Ông chủ quán vội vàng giải thích, "Còn không phải do không có người biết nhìn hàng sao. Tôi vừa nhìn thấy nó liền cảm thấy khổ sở, khổ sở liền không muốn nhìn thấy nó. Thân, bụi này là do tịch mịch mà ra đó!"


Diệp Tố hỏi: "Bao nhiêu tiền?"


Chủ quán hăng hái: "Tôi nói cho cậu biết, rượu này không chỉ là rượu ngon, mà là rượu ngon đã không sản xuất nữa, không thể dùng tiền mà định giá! Tôi thấy cậu căn cốt thanh kỳ, có duyên với nó, vậy liền bán giá gốc cho cậu đi, nơi này có bốn bình, tổng cộng tám vạn ba!"


Diệp Tố xoay người đi thẳng.


"Ấy ấy ấy, bạn học đừng đi! Tôi thấy cậu có chút duyên phận với tôi, giảm giá chút, 8 ngàn 3! Tôi không phải bán rượu, mà là bán tịch mịch ......"


10 giờ tối, lẽ ra giờ này ông chủ đã phải đóng cửa rồi, hắn lúc này không cảm thấy tịch mịch, hắn cảm thấy mệt lòng.


Thật vất vả mới bán được mấy bình rượu, kết quả người có duyên căn cốt thanh kỳ kia thật sự coi nơi này của hắn thành quán bar, tìm một vị trí an tĩnh uống đến bây giờ: "Đã bảy tiếng đồng hồ, còn không chịu đi, nơi này của tôi liền biến thành trại tị nạn mất!"


Ông chủ nhìn màn hình khóa di động Diệp Tố mà mày ủ mặt ê, đặt mật mã làm gì chứ, vừa nhìn liền thấy không phải người quang minh lỗi lạc. Rơi vào đường cùng, ông chủ đành phải móc di động mình ra, chụp ảnh Diệp Tố đang uống say đến hôn mê.


Diễn đàn trường học liền xuất hiện một bài đăng có tiềm năng bùng nổ: Đây là tiểu tử nhà ai, mau chạy ra nhặt!


Diệp Tố say, say đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng người say chưa bao giờ nhận là mình say, cho dù hắn không còn bất luận tri giác gì. Nhưng "không còn tri giác" này là cái người khác thấy, còn người say ở thế giới của bản thân thì vui vẻ vô cùng.


Diệp Tố lạc vào một đường hầm dài tối đen, một bước liền vượt qua cả vạn dặm, hai bên là sao trời cùng tinh vân mỹ lệ mờ ảo. Bước tiếp một bước, lại thêm vạn dặm, cảnh sắc ngoài đường hầm có chuyển biến, tinh vân cua liền biến thành côn, bụi mù sau những vụ nổ từ từ tiêu tán, thiên thạch hoặc thưa thớt hoặc đông đúc, ánh sáng cùng màu sắc hợp rồi lại phân, không hề có quy luật nhưng lại khiến người ta mơ mơ màng màng mà cảm thán cùng bội phục.


Tinh hệ bên kia đang phát sinh phản ứng kịch liệt, phóng xạ từ hai cực cao tốc phóng ra. Tinh hệ bên này lại chuyển động thong thả chậm rãi đến mức khiến người ta tưởng rằng nó đang đứng yên. Tại không gian không người này, đồng thời tồn tại hai loại trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau: tồn tại cùng diệt vong.


Đây là vũ trụ, vô số người, từ tứ phương trên dưới, từ xưa đến nay, đều hướng về đây.


Diệp Tố nhìn đến si mê, hắn học tốt hóa, thì cũng say mê vật lý.


Bỗng nhiên, Diệp Tố bị cái gì vướng phải, thân thể nghiêng về một hành tinh phía dưới mà rơi xuống.


Giữa một thảm hoa kỳ lạ, Diệp Tố có chút mờ mịt mà ngửa đầu nhìn bầu trời, hắn ngã từ nơi cao như vậy, cư nhiên không bị làm sao. Quả nhiên, say rượu cộng thêm nằm mơ là trải nghiệm kỳ diệu nhất thế giới, chỉ có chuyện bạn không tưởng tượng được, không có chuyện bạn không làm được.


Vỗ vỗ tro bụi trên người, Diệp Tố đem lực chú ý đặt ở thảm hoa sum sê xung quanh, những nhị hoa vàng nhạt đều to khoảng một đồng tiền xu, cánh hoa màu trắng, nhưng hình dạng thực quỷ dị, đóa hoa này có ba cánh, đóa hoa kia lại có năm, sáu cánh. Cho dù là cùng một đóa hoa, cánh thì to như quạt hương bồ, cánh thì còn bé hơn cái móng tay...


Thật đúng là sinh trưởng đến tùy ý làm bậy. Phóng mắt ra xa, đừng nói hai đóa giống nhau, ngay cả hai cánh hoa tương tự nhau cũng không tìm thấy được.


Diệp Tố thật cẩn thận mà tránh đi bụi hoa, muốn đi xem địa phương khác, tiếng người ầm ĩ dần dần lọt vào tai.


"Mấy người đến tột cùng là ai? Tại sao lại muốn bắt chúng tôi?"


"Chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, nếu chúng mày ngoan ngoãn phối hợp, chúng mày sẽ không ăn khổ!"


"Nhưng nhà tôi không có tiền!"


"Nhà mày không có, nhưng vị phía sau mày có."


Cướp bóc? Bắt cóc?


Trong tình huống bình thường, Diệp Tố hoặc sẽ suy xét báo nguy, hoặc là trộm quan sát tình huống rồi lại tính toán tiếp, nhưng mà, đây chỉ là một giấc mơ......


Tác giả còn chưa viết xong một câu, Diệp Tố đã ném một cục đất nhỏ qua hướng hai đám người kia, hỏi: "Mấy người đang làm gì vậy?"


Không khí đang khẩn trương tựa nước sôi, như bị rút mất củi lửa, bọt nước ào ạt vô lực mà vỡ vụn. Nhóm bắt cóc và người bị hại đều nhìn Diệp Tố với ánh mắt mê mang.


Diệp Tố liếc mắt một cái liền nhận ra bên bị bắt cóc — không phải hắn biết trước, mà sự thật là ba đứa trẻ này quá nhỏ, cùng lắm đang học cấp 2. Ngược lại, bốn người đàn ông cao to còn lại rõ ràng càng giống người xấu hơn, cũng càng có tiềm lực làm kẻ bắt cóc hơn.


"Bạn nhỏ, mấy đứa không sao chứ?"


Cậu nhóc phía trước giật giật khóe miệng, Diệp Tố lúc này còn chưa ý thức được ngoại hình bản thân đã trẻ hơn nhiều, cùng lắm cũng chỉ cấp 3, không lớn hơn "bạn nhỏ" trong lời hắn được bao nhiêu.


"Thằng nhóc này là từ đâu tới, bắt nó mang đi luôn!" Lúc này 1 tên trong nhóm bắt cóc mới tức hộc máu mà gào lên, ngẫm lại kết quả phân tích của máy dò xét mini, không có người hoặc vật thể không xác định khác, xem ra sự xuất hiện tên này thật sự chỉ là ngoài ý muốn.


Nhưng ngoài ý muốn này tới cũng quá trùng hợp, khi bọn họ tiến hành kế hoạch đã cố ý chọn nơi hoang vu, đồng không mông quạnh này vì nơi này cơ bản ít người lui tới. Không để đêm dài lắm mộng, 1 tên bắt cóc vung tay lên, những người khác lập tức cầm ống sắt, nhắm ngay bốn người Diệp Tố.


Sắc mặt ba đứa trẻ trở nên cực kỳ khó coi, thân mình cũng run lên.


"Anh bị ngu sao!" Một cậu nhóc khác phía sau hắn trợn trắng mắt nhìn Diệp Tố, thân thể nho nhỏ đang run rẩy nhưng vẫn cắn răng nói với nhóm bắt cóc: "Cha tôi là lãnh sự Nhất Tâm Tinh, còn có thiếu tá Hàn Nghiệp hôm nay sẽ đến tinh cầu này, các người cho dù bắt được tôi cũng không có khả năng chạy thoát khỏi tay thiếu tá vĩ đại, nếu các người thu tay lại, tôi sẽ không khai các người ra, tôi tin tưởng các người là người tốt, chỉ bởi cuộc sống bức bách mới lầm đường lạc lối......"


Diệp Tố thầm than, nằm mơ quả nhiên không khoa học. Gặp phải bắt cóc làm sao có đứa trẻ nào nói năng trật tự, rõ ràng được như thế?


Hắn bĩu môi, vẫn tới chắn trước mặt ba đứa nhỏ, "Tôi nói, các người đều đã một bó tuổi, tới khi dễ trẻ con bộ hay lắm sao?"


Ba đứa trẻ sửng sốt, nhóm bắt cóc càng sửng sốt ngây người, thằng bé này nói chuyện kiểu gì vậy? Đặc biệt là ngữ khí này, một chút cũng không có phẫn nộ, oán giận, tuyệt vọng tới cực điểm, càng giống như đang bàn chuyện phiếm, có tư thái không sợ hãi.


Nghĩ đến điểm này, nhóm bắt cóc cả kinh, bọn họ đương nhiên có biết, thiếu tá Hàn Nghiệp sẽ tới, cho nên mới nhân thời điểm các đại nhân vật đều vội đến đầu óc choáng váng mà đánh cướp, cầu phú quý trong hiểm nguy. Chẳng lẽ Hàn Nghiệp đã tới nơi, nghe nói Hàn Nghiệp quản lý quân đội thanh thiếu niên, thuộc hạ người sau càng lợi hại hơn người trước, đứa nhỏ này có quan hệ gì với Hàn Nghiệp?


Bọn bắt cóc nuốt một ngụm nước miếng, không đợi bọn hắn mở miệng, Diệp Tố lại hỏi: "Trên tay các người đang cầm cái gì vậy?"


Vẫn là ngữ khí nhẹ nhàng gió thổi mây bay như trước.


Nhóm bắt cóc lập tức tìm lại được dũng khí, dùng sức siết chặt vũ khí trong tay, ngoài mạnh trong yếu nói: "Đây chính là vũ khí nhất tinh cấp, súng gây tê thượng phẩm! Một lần công kích là có thể gây tê 50% cơ bắp một người trưởng thành, sợ không?"


"Ồ." Diệp Tố nhàn nhạt đáp, hắn nghe không hiểu.


Ba đứa trẻ phía sau vừa nghe xong lại càng thêm sợ hãi, nhưng thấy Diệp Tố đơn bạc gầy yếu như vậy mà vẫn trấn định, thế nhưng mạc danh kỳ diệu cảm thấy có điểm an tâm.


Trời ơi! Tại sao hắn không sợ! Nhóm bắt cóc rít gào điên cuồng trong lòng. Đây chính là vũ khí nhất tinh cấp, vũ khí tinh cấp đều bị Liên Bang kiểm soát nghiêm mật, cấm lén giao dịch, người bình thường nghe tới đều biến sắc như ba đứa trẻ kia, nhưng Diệp Tố ngay cả mắt cũng chưa chớp một chút.


Chỉ có một cách giải thích, hắn đã gặp qua vũ khí cấp bậc càng cao hơn, còn cao hơn không chỉ một hai cấp, cho nên mới không để vũ khí nhất tinh cấp vào mắt!


Nhóm bắt cóc khóc không ra nước mắt, bàn tay chẳng may dùng sức quá mạnh, súng gây tê đời xa lắc xa lơ không biết đào ra từ nơi nào đột nhiên phát hỏa!


Diệp Tố lẳng lặng nhìn một đạo sóng vật chất dạng vằn nước nhanh chóng tới gần mình, sau đó...... Không có sau đó, cảm giác gì cũng không có. Hắn nhìn về phía nhóm bắt cóc đang trợn mắt há hốc mồm, thực nghi hoặc, tên này cuối cùng đang làm cái gì vậy.


__________________________________________________


Beta lần 1, beta thử 1 chương xem đồng bào thấy thế nào. Nhưng đậu má beta gì tận hơn tiếng 1 chương, oải quá chừng. Đồng bào có ai thích beta hộ không cmt vào đây tui gửi word cho beta T.T càng nhiều người càng tốt, tui sẽ để Cre ngoài bìa a~~~~


(update bản beta) Tin vui là tôi đã tìm được người beta, cô gái với tốc độ bàn thờ, yê <3


(update lần 3) sau bnh lần k kiếm đc beta, tôi quyết định tự beta bộ này. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.