Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 10: Rời đi



Ngô Huy thiếu tá, chỉ huy trưởng quân đoàn H0033 chờ Hàn Nghiệp ở lối rẽ, nghe âm thanh lọt qua cánh cửa, thần sắc đạm mạc mà nhìn mũi giày. Thấy Hàn Nghiệp đi ra, hắn không khỏi trào phúng cười: "Cậu còn muốn sử dụng gia thế hoành hành ở chỗ này bao lâu nữa?"


Hàn Nghiệp không dừng bước, vừa đi vừa nói: "Ngô thiếu tá, thân là quân nhân, quan trọng nhất là nghiêm cẩn. Không có căn cứ không nên nói bừa."


Ngô Huy không để bụng: "Lần này cậu đi Trường Hòa tinh, nơi đó vừa xa xôi vừa lạc hậu, có thể vớt được lợi lộc gì sao? Ồ, đúng rồi, nghe nói ở Trường Hòa tinh không thiếu nhất chính là mỹ nữ bản xứ, tư vị thế nào? Có quyến rũ, nóng bỏng như lời đồn không?"


Hàn Nghiệp ngoảnh mặt làm ngơ, cùng Tịch Tuyết chờ ở cửa thang máy, sau khi hội họp cùng Nhiếp Tiểu Phàm liền rời đi.


"Hồi trước, Phương Cảm và cậu cùng càn quét cả trường quân đội, bây giờ người ta đã lập công lớn, sáng nay chính thức thăng lên trung tướng, còn cậu lại trốn nhui trốn nhủi ở chỗ này không sợ mất mặt Hàn gia sao?"


Nhìn bóng dáng lạnh lùng của Hàn Nghiệp, không nhận được câu trả lời, Ngô Huy bỗng mắng một câu: "Đồ hèn."


Với thính lực của ba người Hàn Nghiệp đương nhiên nghe rõ, Tịch Tuyết bất mãn nói: "Thiếu tá, ngài để bọn họ mắng ngài như vậy?"


Hàn Nghiệp không nói gì, còn Nhiếp Tiểu Phàm cười hì hì hỏi Tịch Tuyết: "Cô biết chữ 'mắng' (駡) viết thế nào không?"


"Anh cho rằng tôi bị thiểu năng?"


"Hai cái miệng (口) , một con ngựa (馬)*. Hai môi trên dưới chạy còn nhanh hơn ngựa, lời một con vật nói ra có thể tin được sao?" 


*đây là chơi chữ, từ 'mắng' (駡) được ghép từ 2 cái miệng (口) và một con ngựa (馬) )


Tịch Tuyết bị nghẹn một chút, tức giận nói, "Thật là..."


Nhiếp Tiểu Phàm lập tức hướng Hàn Nghiệp tranh công: "Thiếu tá, tôi nói có lý không?"


Hàn Nghiệp cười cười: "Có."


"Có thưởng hay không?" Nhiếp Tiểu Phàm như con rắn, túm được cột liền bò lên.


"Có." Hàn Nghiệp gật đầu, "Thi đấu cơ giáp hữu nghị Đại học Hoa Đô sắp tới, cậu làm chủ trì đi."


"Ôi không..." Nhiếp Tiểu Phàm gãi đầu "Một đám con nít chơi đùa còn bắt tôi đến trông, chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao!"


"Cho anh cơ hội trở thành thần tượng, còn không mau nắm lấy." Tịch Tuyết vui sướng khi người gặp họa.


Hàn Nghiệp nhìn thời gian, bước chân nhanh hơn: "Cho hai người ba ngày, nghỉ ngơi cho tốt."


Trở lại văn phòng mình, thay ra một thân quân trang, Hàn Nghiệp mặc một thân quần áo giản dị nhạt màu trông càng thêm ôn hòa, phong cách khác biệt một trời một vực với sự cường ngạnh sắc bén vừa nãy ở tổng bộ. Mà Hàn Nghiệp cũng không thấy có gì khó chịu, liền lấy xe chuyên dụng rời khỏi nơi này.


Đường Thanh Thành không phải con đường phồn hoa nhất Hoa Đô tinh, nhưng lại có thể khiến ngươi ta vừa say mê lại vừa kính sợ. Vì cuối đường Thanh Thành là Thanh thành, một tòa thành có mị lực như phẩm cách con người. Người ở tại Thanh thành, cần phải có vinh quang chồng chất qua bao thời đại, có máu tươi cứng cỏi đúc lên, có khả năng thúc đẩy văn minh tiến bộ. Người ở nơi này, không phải nhà khoa học vĩ đại nhất, thì cũng là tướng lĩnh anh dũng nhất, nghệ thuật gia thâm thúy nhất.


Nhà của Hàn Nghiệp, là ở Thanh thành.


Xe hắn tiến vào đường Thanh thành, lại rẽ sang hướng khác, đến tiểu học Thanh Thành.


Tiểu học Thanh Thành không thiếu nhất chính là nhân vật thân phận hiển hách, Hàn Nghiệp đến cũng không tạo ra gợn sóng gì. Hắn quen cửa quen nẻo mà đi vào thư viện diện tích cực rộng, cầm một quyển 《 Luận triết học của Homedes 》, tiến vào gian đọc sách thập phần yên tĩnh bên cạnh.


Trang 78, dòng thứ ba, ký tự thứ 15, là "Minh".


Hàn Nghiệp dùng ngón trỏ che ký tự này lại, vách tường màu ấm bên trái không tiếng động mở ra một khe hở, lộ ra cánh cửa kim loại màu đen.


Đây là thang máy thập phần nguyên thủy, không cần quét đồng tử hay giám định laser, thậm chí không cần mật mã khởi động, cũng vì thế, nó sẽ không phát ra dao động năng lượng.


Thang máy dần dần đi xuống dưới nền thư viện, xung quanh là bùn đất cùng một ít đá vụn, tận đến khi chạm tới tầng ẩn đặc thù do nhân công chế tạo, thang máy mới dừng lại.


Hàn Nghiệp lại chuyển sang một thang máy khác, lúc này, tốc độ thang máy lần này nhanh như một tảng đá trong trạng thái rơi tự do, chỉ chốc lát sau, liền đến địa điểm cần đến.


Đây là một thành phố ngầm, nơi này sẽ khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy nó đều phải kinh ngạc, tuy rằng giờ phút này nó mới chỉ hiện lộ một phần nhỏ của mình.


Một tia sáng xanh rà quét trên dưới Hàn Nghiệp, cửa trên đỉnh lâu đài mới mở ra, lộ ra đại sảnh đường hoàng sáng ngời bên trong. Không có bá tước hay quỷ hút máu, chỉ có máy móc đang vận chuyển, vô số màn sáng video theo dõi biểu thị lộ tuyến sao trời cùng quan trắc đồ vũ trụ, số liệu được phân tích cặn kẽ rồi tập hợp nhập vào hệ thống.


"Về rồi à?" Đang tập trung tinh thần vào một đài máy tính mới nghiên cứu ra, Kỳ Hựu Cảnh đầu cũng không quay lại hỏi.


Đồ án trên quần áo hắn giống như đúc đồ án trên cửa lớn lâu đài, đều là một sao trời nửa đen nửa trắng.


Đại biểu cho Minh Viện — một tổ chức thập phần thần bí của chính phủ Liên Bang nhân loại.


Ai cũng không thể tưởng được, nơi mà chủ tịch Liên Bang mơ ước, khiến ngoại tộc kiêng kị, làm vô số người đau khổ dò xét lại không tìm được chút manh mối nào: tổng bộ Minh Viện lại nằm phía dưới một khu nhà trong 1 ngôi trường tiểu học.


Đại sảnh Cục giám sát Minh Viện tuy rằng rộng rãi trống trải, nhưng nơi nơi đều là dụng cụ thiết bị tiên tiến cùng với nhân viên công tác đang hết sức chuyên chú, chỗ có thể để người rảnh rỗi không nhiều lắm. Hàn Nghiệp đến góc tường tự rót một ly trà nóng, ngồi trên cái sô pha duy nhất phẩm trà.


Chờ đến khi máy tính kiểu mới tính xong số liệu cuối cùng, Kỳ Hựu Cảnh duỗi cái eo, lúc này mới phản ứng lại Hàn Nghiệp: "Bị khinh bỉ?"


Vừa nói hắn vừa xem màn hình, bên trên là thông tin của Diệp Tố, Triết Tu cùng Nick. Loại thông tin không phải tư liệu cơ mật này không làm khó được cục trưởng Cục giám sát, hắn tấm tắc hai tiếng: "Cấp bậc tinh thần lực thấp như vậy, còn có một đứa quá tuổi, khó trách thủ trưởng của cậu mặt nặng mày nhẹ, bảo cậu nhận hối lộ là còn nhẹ, phải bán đi cả tinh cầu cấp 1 mới có thể đổi được quyền đặc cách cho ba đứa trẻ này."


Hàn Nghiệp uống ngụm trà, làm như không nghe thấy lời chế nhạo của Kỳ Hựu Cảnh.


Kỳ Hựu Cảnh lại nói: "Trong 3 đứa có đứa trẻ cậu muốn tìm?"


"Chắc vậy."


"Cái gì gọi là chắc vậy? Cậu có biết đám lão già Liên Bang kia nếu biết cậu lại lạm dụng chức quyền sẽ chửi bới cậu thế nào không, thanh danh vốn đã thối nát lắm rồi còn không biết thu liễm một chút!"


Hàn Nghiệp nhẹ nhàng cười: "Tôi nhận ba đứa trẻ này vào quân đoàn H theo quy định, làm đúng thủ tục, không lạm dụng chức quyền."


Kỳ Hựu Cảnh tức đến nói không nên lời, nhưng sau khi nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp một lúc lâu, tức giận trên mặt lại biến thành bất đắc dĩ, "Hàn Nghiệp, cậu đi tiền tuyến đi, cậu không nên nhận những bêu danh đó."


Im lặng.


"Nếu cậu tốt nghiệp xong liền đi tiền tuyến, có lẽ khả năng nắm giữ quân đội của cục Chấp hành sẽ càng mạnh hơn, cậu cũng không cần đi trên đường còn bị người chọc xương sống mắng chửi tham sống sợ chết. Vì chút suy đoán không có căn cứ, thật sự không cần phải......"


"Ngày mai tôi sẽ đi Lạc Tượng tinh một chuyến." Hàn Nghiệp cắt lời hắn.


"Tôi đi với cậu." Kỳ Hựu Cảnh không khỏi phân trần, "Nếu lần này cậu không đưa ra được chứng cứ thuyết phục, thì ngoan ngoãn lăn ra tiền tuyến cho tôi."


......


Diệp Tố ở nhà khách quân đội hai ngày để làm quen hoàn cảnh, thỉnh thoảng lại cùng Triết Tu, Nick được Triệu Khê mang đi dạo vài vòng quanh Hoa Đô. Diệp Tố tự nhận đã có bước đầu hiểu biết đối với Hoa Đô tinh, sinh hoạt một mình hẳn là không thành vấn đề.


Mày lo cái gì? Diệp Tố mắng trái tim không biết cố gắng, sau đó giả đò mạnh mẽ bình tĩnh mà ra khỏi nhà khách.


Hắn đã có được chip chứng minh thân phận, là người có hộ khẩu, Triệu Khê lại đưa cho hắn một cái đồng hồ tinh xảo để khảm chip thân phận. Còn vấn đề nhập học thì chưa biết ra sao, ban đầu nói chỉ cần hai ngày là có thể xử lý tốt, mà hôm nay Triệu Khê lại nói còn cần hai ngày nữa. Lời này vừa lúc hợp ý Diệp Tố, lưu lại một phong thư trang bức "Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi khám phá." liền dứt khoát kiên quyết mà rời đi.


Ra khỏi nhà khách, để không khiến ai hoài nghi, Diệp Tố liền lựa đường lớn mà đi, nhanh chân trèo lên xe công cộng giá rẻ, một giờ sau liền tới nội thành phồn hoa.


Diệp Tố xuống xe, đặt mình giữa đám đông, hai bên đường cái rộng lớn là cửa hàng ngọc, thương phẩm kỳ lạ quái dị đập vào mắt, nhất thời có chút cảm khái. Hắn cảm thấy lòng mình quả thật là vĩ đại, không quan tâm chuyện gì mà bỏ của chạy lấy người. Thế nhưng, keme nó, ở hiện thực hắn đã bị buộc thành Diệp Tuấn Kiệt, thì ở trong mộng, để hắn làm Diệp Tố tùy hứng tùy tính đi.


Tùy hứng Diệp Tố như nông dân lên tỉnh nơi nơi mò mò sờ sờ, cũng may nơi này là Hoa Đô tinh, có thể mở cửa hàng ở đây chưa nói đến tài lực hùng hậu ra sao, nhưng chắc chắn lễ phép chu đáo với khách hàng, cho dù không mua đồ cũng vẫn một câu nói một nụ cười, người phục vụ còn giúp đẩy cửa kính, tiễn Diệp Tố ra cửa.


Chơi cũng chơi đủ rồi, nên nghĩ cách sinh tồn đi. Ý tưởng của Diệp Tố là tìm một công việc nhẹ nhàng chút, thời gian làm việc không thể quá dài, phải có lương hưu, kiếm lời xong có thể đi chơi khắp nơi.


Cũng may khoa học kỹ thuật tiến bộ thúc đẩy chế độ làm việc cũng đang không ngừng tiến bộ, yêu cầu của Diệp Tố cũng không quá khó, huống chi hắn vẫn là người có tinh thần lực cấp B- , cấp B không nổi bật, nhưng cũng được coi là ưu tú trong Liên Bang Nhân tộc, tìm công việc để miễn cưỡng sống tạm có thể nói là dễ như trở bàn tay.


Sau khi hỏi đường, Diệp Tố liền tìm được khu thông báo tin tức tuyển dụng, tới liền thấy, dân cư thưa thớt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.


Hiện tại mọi người đã sớm hình thành thói quen dùng quang não tìm các loại thông tin, tìm công việc, thông báo tuyển dụng cũng trên cơ bản đều tiến hành trên mạng, vấn đề là Diệp Tố không có quang não mới phải tới nơi này. Khu phục vụ thông báo tin tức tuyển dụng phát triển mạnh, từng vật trang trí ở mặt tiền cũng biểu hiện ra sự giàu có về tài lực.


Diệp Tố lướt lướt màn hình, phát hiện công việc nơi này phân hóa cực kì nghiêm trọng thành hai phân cực, hoặc là ngành kĩ thuật cao cấp cần người tài, hoặc là ngành dịch vụ tùy tiện ai cũng có thể làm.


Diệp Tố thực mau chọn trúng một cái — trợ lý hướng dẫn du lịch. Tuy rằng hắn không rõ tại sao hướng dẫn du lịch còn cần trợ lý, nhưng vừa có thể đi chơi nhiều nơi, lại không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư, thật sự là cơ hội khó gặp.


Nhớ kỹ địa chỉ, giữa đường lớn, Diệp Tố bắt đầu không chớp mắt mà bốn phương tìm kiếm một con phố nhỏ.


Tiến vào nơi này rõ ràng có thể cảm giác được đường phố trở nên hẹp hơn, dòng người cũng vắng bớt, hai bên đều là cửa hàng tương đối đơn sơ, biển quảng cáo nghìn bài một điệu. Cho nên Diệp Tố đột ngột nhìn thấy "Tiệm cơm Kỷ gia" liền không khỏi nhìn nhiều vài lần.


Vừa nhìn thấy lại cảm thấy đầu cực độ choáng váng, giọng bạn cùng phòng như có như không vang lên bên tai: "Diệp Tố, tỉnh tỉnh!"


Diệp Tố đã sớm quen với loại tình huống này, là dấu hiệu hắn sắp tỉnh dậy ở hiện thực, chỉ là, hắn cảm thấy rất kỳ quái, lúc này đang mấy giờ mà bạn cùng phòng đã kêu hắn rời giường rồi?


Chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Tố liền ngã xuống giữa đường cái.


"Trời vẫn còn tối nha, anh hai!" Diệp Tố vừa mở mắt liền thấy ngoài trời tối đen, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bạn cùng phòng đang nỗ lực nhẹ giọng kêu to ở đầu giường hắn.


Bạn cùng phòng cười hắc hắc, cầm màn hình di động đưa cho Diệp Tố, chói mù mắt.


Diệp Tố híp mắt nhìn thời gian, càng thấy bực mình: "Mới bốn giờ sáng mày đánh thức tao làm gì, định đi rình phòng ngủ nữ sinh à?"


"Mang mày đi xem một thứ càng đẹp hơn phòng ngủ nữ sinh! Mau đứng lên, cẩn thận một chút, đừng đánh thức hai đứa kia."


Diệp Tố bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng mặc quần áo, thằng bạn cùng phòng này bình thường là người yêu ngủ nướng nhất cả phòng , việc có thể khiến hắn rời giường lúc bốn giờ hẳn còn kỳ lạ hơn tận thế.


Bên ngoài còn hơi lạnh, sương sớm rất nặng. Diệp Tố theo bạn cùng phòng mò mẫm đi tới đặc sản trường bọn họ: Sườn núi tình nhân.


Là một ngọn đồi không cao phía sau trường, hoàn cảnh u tĩnh, phong cảnh cũng rất độc đáo, cho nên được tình lữ thập phần ưu ái. Nhưng trời tối như thế này mà leo núi, ống quần đều ngấm sương sớm lạnh băng, thế nào cũng không hứng thú được, Diệp Tố vừa đi vừa nhịn không được mà phê bình bạn cùng phòng.


Bạn cùng phòng không rên một tiếng, bò tới đỉnh núi, mặt trời đã ló ra khỏi đường chân trời.


Lúc này, bạn cùng phòng mới ngồi nghiêm chỉnh, cũng mặc kệ một tầng sương dày trên khối đá kia. Đưa lưng về phía Diệp Tố, mặt nhìn về phương xa, đón một trận gió núi lạnh lẽo, hắn nói: "Diệp Tố, tao có chuyện muốn nói với mày."


Diệp Tố giật mình một cái, không biết là do bị gió núi thổi, hay là nghĩ tới đây là thánh địa hẹn hò.


"Chúng ta đã là bạn cùng phòng ba năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt, tao thấy mày ưu tú như vậy, tao cũng chưa từng nghĩ sẽ cho mày uống thuốc trừ sâu......"


"Cảm ơn ân tình mày chưa ám sát tao!" Diệp Tố vội vàng nói.


Bạn cùng phòng quay đầu lại, ánh mắt không biết như thế nào có chút u oán: "Nhưng dạo gần gần đây mày vì chuyện vòng loại mà trở nên rất lạ, tao rất buồn. Ngẫm lại, tao thấy không thể để mày suy sụp như vậy, có một số lời tao phải nói....."


"......" Diệp Tố nghiêm mặt nói: "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tao thấy chúng ta cứ tiếp tục tình hữu nghị thuần khiết như hiện tại đi!"


"Không!" Bạn cùng phòng vẻ mặt quật cường, "Tao không thể trơ mắt nhìn mày lầm đường lạc lối, tao muốn dùng tình cảm chân thành của tao cứu vớt mày! Mày nhìn phía trước đi!"


Diệp Tố kinh hồn táng đảm nhìn theo phướng hướng hắn chỉ, không thấy cái gì mà khinh khí cầu, hoa hồng, trong lòng thở mạnh một hơi. Bất quá rất nhanh, hắn bị thu hút bởi vầng thái dương chợt ló ra khỏi đường chân trời kia.


Ánh mặt trời trong phút chốc dâng lên, nhuộm mây mờ màu xám thành màu sắc sáng ngời vui sướng, trường học đang ngủ say được bao phủ trong ấm áp. Chỉ cần nơi bạn có thể nhìn đến, đều có ánh sang chiếu rọi.


Mỗi một lần mặt trời mọc đều giống như một lần bươm bướm phá kén, mỗi một tia nắng mặt trời đều là vũ trụ ban ân.


Đã thật lâu không thấy mặt trời mọc, Diệp Tố đã quên mất loại mỹ lệ kinh tâm động phách này.


"Quỹ đạo của mặt trời tựa như nhân sinh, một đoạn tối một đoạn sáng, đêm tối rất nhanh sẽ qua đi. Hơn nữa, mày biết đó, mặt trời sở dĩ tối không phải bởi vì nó không thể tỏa sáng, chỉ là nó bị địa cầu bé hơn nó 130 vạn lần chặn mà thôi. Diệp Tố, mày vẫn luôn tỏa sáng, hiện tại chỉ bị thằng chó Kế Vi Thường chặn, ba anh em tụi tao vẫn luôn ở cạnh mày nên thấy rõ, thật con mẹ nó chói mắt!" Bạn cùng phòng đấm bả vai Diệp Tố, nói từng câu từng chữ.


Ánh mặt trời bao phủ quanh người dào dạt ấm ấp, Diệp Tố cảm thấy trong lòng cũng dào dạt ấm áp, hắn cười, ánh mắt như sương mù đang dần tiêu tán trên núi: "Cảm ơn."


"Đáp ứng tao, về sau không cần cứ 7 giờ tối là đi ngủ, được không?"


Diệp Tố đang cảm động liền dở khóc dở cười, liên tục nói: "Được, tối nay sẽ thức đêm chơi game với tụi bây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.