Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 111: Xác nhận



Hàn Nghiệp không sai, Diệp Tố chính hắn càng không sai.


Diệp Tố phải thừa nhận thống khổ cùng tra tấn, là bất đắc dĩ của Hàn Nghiệp, là bất đắc dĩ của thế giới này.


Diệp Tố không trách Hàn Nghiệp, nhưng không muốn để bản thân mình hèn mọn, khép nép với một người xa xôi, vẽ nên sinh mệnh từ những lời dối trá.


Có lẽ, do có thể xuyên qua thế giới trong mộng thần kỳ, loại kỳ diệu này tất nhiên sẽ cần trả giá đại giới. Diệp Tố liều mạng lạc quan nghĩ, mọi việc đều sẽ không tự nhiên tiện nghi cho mình. Bản thân mình đã lấy từ thế giới Tinh tế nghiên cứu về nguyên tố ký sinh, biện pháp tróc nguyên tố ký sinh, đây hoàn toàn có thể trở thành một cột mốc trong lịch sử hóa học nhân loại ở hiện thực, chưa nói đến phương diện khác, nguyên tố ký sinh đích xác có thể giúp đỡ nhân loại thăm dò vũ trụ an toàn hơn rất nhiều. Mà Diệp Tố biết, mình tất nhiên muốn học từ thế giới Tinh Tế càng nhiều khoa học kỹ thuật rồi đem về hiện thực, để hiện thực sải bước về phía trước. Làm sao có thể đòi lấy không từ thế giới Tinh tế, Diệp Tố nghĩ, coi như mình làm chút việc vì thế giới Tinh tế, đổi lấy bài học nó dạy mình. Khoa học kỹ thuật có thể truyền lưu dài lâu, cùng phát huy hiệu dụng vượt mức quy định khiến người nghẹn họng trân trối, dùng để triệt tiêu thống khổ hắn phải chịu là dư dả đi.


Cùng Hàn Nghiệp bảo hộ an toàn của Nhân tộc nơi này, để cảm tạ tri thức học được từ đây, cảm tạ vô số nhà nghiên cứu khoa học, cảm tạ văn minh triệu triệu cộng đồng Nhân tộc đã xây dựng nên, cũng để văn minh khoa học kỹ thuật càng thêm lâu dài mà truyền thừa tiếp nối.


Đúng, chính là như vậy. Để Hàn Nghiệp yên tâm, để bản thân mình an tâm.


Diệp Tố khóc không ra nước mắt mà thấp giọng cười, hắn là khách qua đường, lấy đi bao nhiêu, liền lưu lại bấy nhiêu, không liên quan tới cảm tình, chỉ là trách nhiệm.


"Anh về sau đừng như vậy." Diệp Tố hung hăng lau mặt, kết quả quên mất trên tay mình đều là dịch dinh dưỡng, lau đến cả mặt chật vật.


Hàn Nghiệp trầm mặc rũ tầm mắt, thay đổi khăn lông ướt sạch sẽ, lại bắt đầu lau mặt cho Diệp Tố.


"Tôi tự mình đến đi." Diệp Tố dường như ngay lập tức liền đoạt lấy khăn lông, vùi mặt vào. Hơi nước ấm áp cũng chất liệu vải mềm mại, khiến da người phảng phất ỷ lại độ ấm, thả lỏng lại.


Hốc mắt Diệp Tố lăn ra mấy giọt nước mắt lớn, thấm vào khăn lông ấm áp. Hắn hung hăng lau sạch sẽ, lông mi dính vào nhau, như vừa từ một giấc mộng tỉnh lại.


Diệp Tố lại ngẩng đầu lên, cảm xúc đã bình phục rất nhiều, đặt khăn lông sang một bên, nhìn Hàn Nghiệp, thong thả mà kiên quyết nói: "Anh về sau đừng lại gạt tôi, trị liệu ám chỉ tâm lý gì tôi đều không cần. Tôi nghĩ kỹ, về sau anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều sẽ làm. Mặc kệ khó khăn cỡ nào, thống khổ cỡ nào, tôi đều sẽ tiếp tục kiên trì. Anh đừng như vậy."


Hàn Nghiệp trầm mặc mà nhìn Diệp Tố.


Diệp Tố bị hắn nhìn đến mức phòng tuyến tâm lý suýt nữa hỏng mất, một tòa lâu đài cổ ở rìa vực sâu lung lay sắp đổ, chỉ có thể dựa vào căn cơ lúc xây thành mà chống cự mưa rền gió dữ. Thế giới hiện thực, là căn cơ của Diệp Tố.


"Được." Sau một lúc lâu, Hàn Nghiệp mới sâu kín mà thở dài một tiếng, im lặng thật lâu sau, còn nói thêm: "Thực xin lỗi."


Diệp Tố lắc đầu, nói: "Không cần phải nói xin lỗi."


"Nếu không phải tôi......"


Diệp Tố cắt ngang hắn: "Anh có nghĩ tới không, tại sao là anh? Bởi vì anh cũng không có lựa chọn. Nếu anh có thể làm được, tôi cũng có thể."


Dừng một chút, Diệp Tố không muốn nói nữa, cúi đầu, hữu khí vô lực, "Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."


"Lên giường ngủ sao?" Hàn Nghiệp hỏi, đã duỗi tay qua, định đỡ Diệp Tố lên.


Diệp Tố theo bản năng liền đáp lại hắn, nhận ra xong, cánh tay liền cứng đờ, lại vòng đi chống mép khoang dịch dinh dưỡng, tự mình đứng lên. Toàn thân đều ướt dầm dề, Diệp Tố tự mình tìm khăn tắm lau khô qua trước, sau đó an tĩnh mà đi phòng tắm rửa sạch sẽ.


Đợi tới khi hắn ra, liền thấy Hàn Nghiệp vẫn ngồi chỗ cũ, đang cúi đầu nhìn quang não, không ngừng thu phát tin tức. Diệp Tố hơi ngừng lại, cách hắn xa xa mà đi vòng sang phòng ngủ bên cạnh.


Hàn Nghiệp đang gõ chữ, hơi ngừng ngón tay một chút, không tiếng động thở dài.


Chỉ là, Diệp Tố hiện tại vô luận thế nào cũng không ngủ được, cho dù ngủ rồi, tình cảnh thế giới bên kia so với bên này càng khiến hắn khó có thể lựa chọn. Diệp Tố đau đầu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, đơn giản cầm quang não ra, chuẩn bị xem giáo tài vỡ lòng.


Lúc đầu xem thật sự khó có thể tập trung lực chú ý, xem mấy chữ, trong đầu tưởng tượng diễn biến, một lúc liền dễ dàng lâm vào trạng thái dại ra. Sau đó đột nhiên hoàn hồn, chỉ càng cảm thấy mệt mỏi.


Diệp Tố dường như cưỡng bách bản thân không nghĩ tới Hàn Nghiệp cách một bức tường cùng thế giới hiện thực xa xôi, hắn cố gắng thả lỏng, bình tĩnh lại, hắn biết với trạng thái hiện tại của mình căn bản không xử lý tốt được đủ loại sự tình phức tạp ở hiện thực, thậm chí rốt cuộc mình muốn lựa chọn cái gì cũng không rõ, thì làm sao ứng đối được một vòng công kích tâm lý của Benedict.


Có lẽ loại ám chỉ này bắt đầu có hiệu quả, Diệp Tố nhìn thấy một vấn đề hắn không hiểu, trầm suy nghĩ vào đó liền không trở ra.


Thời gian trôi qua thực nhanh, là tiếng đập cửa khiến Diệp Tố hoàn hồn.


"Đi ăn cơm chiều sao?" Hàn Nghiệp ở ngoài cửa hỏi, "Thầy Moka cũng ở, ông ấy đến xem cậu."


Diệp Tố lúc đầu định không đi, nghe thấy thầy Moka cũng tới, liền đồng ý.


Moka ngày thường nghiêm túc lúc này nhìn thấy Diệp Tố, ánh mắt cũng thoáng ôn hòa lại, còn ân cần hỏi han vài câu, thậm chí còn hỏi Diệp Tố có cần nghỉ ngơi một thời gian hay không, tạm thời không cần tiến hành huấn luyện.


Bất quá, Diệp Tố nghe ngữ khí kia của hắn, nếu mình liền mượn côn trèo lên nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, phỏng chừng mặt thầy Moka sẽ sụp xuống.


"Không cần, tôi cảm thấy khá ổn, ngày mai tiếp tục đi."


Moka lập tức cười đến càng vui vẻ: "Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút, dưỡng điểm thể lực."


Diệp Tố:......


Thế giới hiện thực, trên mặt đất đầy băng tuyết, một máy bay trực thăng hoàn mỹ tiến sâu vào vùng căn cứ, từ phía trên bước xuống một người đàn ông tóc trắng xóa nhưng ánh mắt như điện, khoảng chừng 5-60 tuổi, lưng rất thẳng, quần áo chỉnh tề, cho dù bị gió lạnh thổi, cũng đều hướng một phía chỉnh tề mà đong đưa.


Benedict từ bóng đêm xuất hiện, cung kính chào người đàn ông nọ theo nghi thức quân đội: "Đại tướng!"


Đại tướng Leopold gật gật đầu, tiếp đó phân phó người phía sau vài câu.


Một người dáng đồng dạng cao lớn vội vàng tiến vào máy bay trực thăng, khi trở ra còn cõng trên lưng một người, người nọ được thiết bị giữ ấm ấm áp bao trùm, thấy không rõ bộ dạng, nhưng từ hình thể mà xem, có vẻ thập phần nhỏ bé gầy yếu.


Tiếp theo, lại có một người khiêng xe lăn đi ra.


Benedict liếc mắt xẹt qua một cái, không hỏi ra nghi hoặc trong lòng, vội vàng dẫn đường cho đại tướng Leopold.


Thẳng đến lúc tiến vào thông đạo qua sông băng, đại tướng Leopold mới hỏi: "Tình hình hiện tại thế nào?"


"Còn nằm trong khống chế." Benedict nói, "Chỉ là người trà trộn vào kia thực mạnh miệng, tôi vẫn không thể hỏi ra đồng đảng của hắn đóng quân ở địa phương nào."


"Trước không cần phải xen vào bọn họ." đại tướng Leopold nhíu mày, "Mang chúng tôi đến phòng thí nghiệm của nghiên cứu viên trẻ tuổi cậu nói kia."


"Rõ."


Benedict đã sớm thu được mệnh lệnh, phòng thí nghiệm của Diệp Tố còn giữ bộ dáng nguyên trạng, không bị dọn dẹp. Tiến vào phòng thí nghiệm Diệp Tố, đại hán mới thật cẩn thận mà buông người trên lưng xuống, một người khác càng phối hợp khăng khít mà đặt xe lăn xuống.


Benedict lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng người kia, tóc một mảnh hoa râm, so sánh với sông băng bên ngoài cũng không kém hơn chút nào. Cơ bắp thân thể héo rút, nhỏ gầy suy yếu. Mà gương mặt kia lại càng già nua đáng sợ, giống như vỏ cây trải qua mấy trăm năm khô hạn, mí mắt gục xuống, chỉ có một đường khe hở nho nhỏ lộ ra ánh mắt chứng minh đây là một người sống mà không phải một khối thây khô.


Leopold giới thiệu nói: "Đây là tiến sĩ Miranda."


Benedict lập tức nghiêm nghị cúi chào, tiến sĩ Miranda là nhân vật trụ cột giới hóa học ba mươi năm trước, từng ba lần nhận giải Nobel, thành tích bất hủ trong lịch sử hóa học. Hiện tại, tiến sĩ Miranda hẳn đã hơn một trăm tuổi, đã sớm ẩn cư ở Tây Âu, lánh khỏi thế sự, thậm chí rất nhiều người đã quên mất nàng, cho rằng nàng sớm đã qua đời. Môi khô quắt của tiến sĩ Miranda động rất nhẹ, tựa hồ căn bản không có thanh âm phát ra, người đẩy xe lăn cúi người, lẳng lặng nghe một hồi, mới nói với đại tướng Leopold: "Tiến sĩ bảo các anh đi ra ngoài."


Hắn nói có chút vô lễ, nhưng đại tướng Leopold không để ý, mỉm cười mang theo đám người Benedict rời khỏi phòng thí nghiệm, chờ ở cửa.


Benedict bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân giáo sư Miranda kéo thân già đến Nam cực, nàng muốn nhìn một chút, xem nghiên cứu của Diệp Tố có tính khả thi hay không, dù sao một người mới hai mươi tuổi đầu tìm ra được nguyên tố kí sinh còn có thể nói là dựa vào vận khí, nhưng trong thời gian ngắn tìm ra biện pháp tróc nguyên tố kí sinh thì lại khó mà tưởng tượng nổi, khó dám chắc không có âm mưu của phái chủ hòa trong đó.


Phòng thí nghiệm chỉ còn lại tiến sĩ Miranda cùng người đẩy xe lăn cho nàng, người nọ cong thân, cẩn thận lắng nghe tiến sĩ Miranda nói, sau đó dựa theo nàng phân phó, đẩy xe lăn tới những địa phương tương ứng.


Miranda có chút hữu khí vô lực mà nhìn những dụng cụ thực nghiệm đó, những vật phẩm đã từng là cả cuộc đời của nàng đó, bây giờ ngay cả ánh mắt nàng đều nhìn không tới. Nhưng khi nàng vươn tay như cây khô tới, phảng phất như nháy mắt có một hồi mưa xuân đổ xuống, cành khô phiếm lên ánh sáng thủy nhuận, bàn tay lốm đốm đồi mồi trùng trùng điệp điệp cầm một cái ống nghiệm, khỏa cây khô kia sinh ra một rễ cây mới non mềm.


Nàng ngửi ngửi chất lỏng không độc còn sót lại bên trong, trong lòng hiểu rõ. Tiếp theo để người đẩy nàng đến địa phương khác, phàm là nơi Diệp Tố thí nghiệm mà chưa kịp thu thập, nàng đều đi nhìn một lần, sau đó ở chỗ nào đó lâm vào trầm tư, đến cuối cùng thậm chí nhắm mắt lại, thật lâu không mở ra.


Nếu không phải có thể nhìn thấy trái tim phập phồng rất nhỏ, có lẽ người ta sẽ hoài nghi, có phải nàng cứ như vậy mà đột nhiên tử vong hay không.


Kỳ diệu, nàng chỉ ở trên máy bay trực thăng nhìn qua video Diệp Tố tiến hành thí nghiệm Leopold đưa, chỉ xem một lần, nhưng ký ức kì độn bởi tuổi già của nàng giờ phút này lại nhớ rõ từng bước đi trong đó, từng bước một mà dựa theo Diệp Tố, bước qua từng góc phòng thí nghiệm.


Cuối cùng, nàng ngồi trên xe lăn, đối diện dụng cụ cỡ lớn trước mặt. Trợ lý nàng — cũng chính là người đẩy xe lăn, vội vàng buông xe lăn ra, tiến lên mở dụng cụ ra, thuần thục mà tìm được cơ sở dữ liệu, hắn đi theo bên người tiến sĩ Miranda đã nhiều năm, cho dù không học chuyên môn hóa học, nhưng tri thức tương quan cũng không thua những giáo sư này đó nhiều.


Miranda nhẹ nhàng gật đầu, trợ lý vội vàng tránh ra, để nàng có thể nhìn thấy những số liệu phức tạp dài dòng đó.


Số liệu không ngừng nhảy lên cùng mô hình dần hiện lên sáng rọi trước cặp mắt vẩn đục của nàng, cặp mắt lúc tuổi trẻ còn xinh đẹp kia giờ phút này đã sớm bị năm tháng nặng nề bịt kín tro bụi rửa không sạch (nó gọi là đục thủy tinh thể), bỗng lập lòe ánh sáng, khiến đôi mắt nàng càng thêm vẩn đục vô thần.


Qua thật lâu, thẳng đến lúc Leopold ngoài cửa đều có điểm lo lắng, trợ lý của Miranda mở cửa, vẫn là ngữ khí lạnh lùng không mang theo chút cảm tình như trước: "Tiến sĩ bảo các anh phải không màng tất cả giữ lại chủ nhân phòng thí nghiệm, hắn sẽ khiến kế hoạch chinh chiến của các anh tối thiểu đi trước năm mươi năm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.