Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 112: Nguy cơ



"Để tôi một mình đi." Diệp Tố dừng trước phòng trọng lực một lát, quay đầu nói với Hàn Nghiệp bên cạnh, ngữ khí thực nhạt nhưng lại rất kiên định.


Hàn Nghiệp khó tránh khỏi có chút không yên tâm: "Cậu có thể chứ?"


Moka cách đó không xa, ánh mắt chợt lóe lên muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống không nói, lo chính mình mà đi đến trước đài điều khiển trọng lực, lười quan tâm hai người bọn họ.


"Dù sao cũng phải làm quen." Diệp Tố đẩy cửa ra, không đợi Hàn Nghiệp tiếp tục nói, trở tay nhẹ nhàng mà không dung cự tuyệt đóng cửa lại.


Diệp Tố căng thẳng trong lòng mà nhìn phòng trọng lực trước mắt, phảng phất như lần đầu tiên tới đây vậy, nơi nơi đều là không khí xa lạ, hắn tự mình chậm rãi thích ứng, không cần bất luận kẻ nào trợ giúp.


"Chuẩn bị tốt sao?" Thanh âm Moka hỏi là đồ vật quen thuộc duy nhất.


Diệp Tố hé miệng, "Tốt" tắc ở trong cổ họng, thế nào cũng không thốt ra được, như xương cá cứng rắn, lấy ra cần dũng khí nhịn đau, cứ để đó lại khiến hắn thời khắc đều không an bình.


Ngoài phòng cũng giống Diệp Tố mà lâm vào trầm mặc quỷ dị.


"Chưa......" Diệp Tố lui về phía sau một bước, vô lực mà dựa vào trên cửa, thiếu chút nữa tông cửa xông ra.


Tuy là Moka, giờ phút này cũng có chút không đành lòng, ngữ khí hòa hoàn mà nói: "Vậy lại cho cậu một chút thời gian."


Hàn Nghiệp lặng im nhìn chằm chằm video theo dõi, ánh mắt yên lặng như hồ nước phảng phất như có gió tây đột nhiên thổi tới.


*chỉ biết có idiom 'tất cả những gì còn cần là gió đông' ~ tất cả được chuẩn bị đầy đủ chỉ cần 1 điểm mấu chốt cuối cùng. Chứ chưa thấy gió tây bao giờ.


Sau một lúc lâu, Diệp Tố mới vỗ vỗ gương mặt, đi một bước hướng về giữa phòng trọng lực, cách cửa rất xa, hắn cúi đầu, nói: "Tôi chuẩn bị tốt."


"Vậy tốt, huấn luyện trọng lực lập tức bắt đầu." Moka nói, lần này cư nhiên săn sóc mà đếm ngược: "Ba, hai, một!"


Ba mươi lăm lần trọng lực giống lần Diệp Tố hôn mê liền trời long đất lở mà đột nhiên nện xuống, nháy mắt khiến Diệp Tố đánh mất năng lực chống cự, chỉ có thể khuất phục mà té ngã trên mặt đất, nằm trên thảm mà nghe nó trần trụi cười nhạo.


Diệp Tố nắm quyền, đặt trên mặt đất, khiến một khối thảm này đều lõm xuống, giống như một khuôn miệng càng xé càng rộng, cuồng vọng cười.


Thử thử, Diệp Tố vẫn không thể đứng lên, gần như hỏng mất mà vùi mặt vào khuỷu tay.


Tế bào toàn thân muốn tạo phản, tạo phản không được liền ngọc thạch câu phần. Diệp Tố hận không thể để chúng nó đều chạy thoát, nhưng mà đây chính là một bộ phận thân thể hắn, thống khổ thế nào cũng cần mình tới gánh vác, chúng nó ngày thường giúp hắn tự do hành tẩu, giờ phút này cũng cần hắn trợ giúp an ổn mà đưa về.


An tâm mà tiếp nhận đi. Diệp Tố không tiếng động mà hò hét trong lòng, không biết là nói với thân thể mình hay nói với cái gì khác.


Diệp Tố đau đến mức nhìn rõ đồ vật trước mắt còn cố sức, mí mắt hắn chỉ có thể nặng nề nhắm lại, trước mắt đen nhánh phát ra từng điểm sáng áp bách, nổ đến trời sụp đất nứt, một mảnh hỗn loạn, mọi tri giác quen thuộc đều cùng nhau tiêu tán, chỉ có vô cùng tra tấn bị vô hạn phóng đại, dữ tợn mà lộ ra phía trước không có điểm kết thúc.


Nên có kết thúc. Diệp Tố lôi kéo khóe miệng — có lẽ là do trọng lực lôi kéo, hắn căn bản không có sức lực đi làm biểu tình dư thừa, trong đầu mơ mơ màng màng mà hiện lên tình cảnh lần đầu tiên hắn tiếp nhận ba mươi lăm lần trọng lực. Đó là hai ngày trước, sau khi thích ứng 34 lần, liền lập tức huấn luyện 35 lần, mỗi lần bội số trọng lực tăng lên đều mang tới thống khổ. Lần đầu tiên, hắn từ 34 lên tới 35 lần, một bước lớn như vậy cũng chưa hỏng mất, hôm nay thế nào cũng có thể vượt qua!


Ngày đó, bộ dáng Hàn Nghiệp nhẹ nhàng tự nhiên cũng theo từng tầng mà hiện ra, dường như vô luận bao nhiêu lần trọng lực đối với hắn bất quá chỉ như vậy, hắn đều có thể nhẹ nhàng đứng lên hoặc ngồi xổm xuống, đi quanh Diệp Tố, không ngừng nói chuyện, có vài lời lọt vào tai Diệp Tố, có chút lời bị bao phủ trong tiếng kêu thảm thiết của Diệp Tố. Khi cảm thấy Diệp Tố không nghe thấy hắn nói, hắn sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mặt, trán Diệp Tố hoặc nắm tay hắn, dùng xúc cảm ấm áp chân thật nói cho hắn, hắn tồn tại...


Có thể làm được!


Diệp Tố cắn răng, có mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn, mang theo ý vị quyết tuyệt, từ đầu lưỡi một đường nổ mạnh đến toàn thân.


"A —" một tiếng này như thanh âm yết hầu bị xé rách, mà không phải hắn thực sự gào thét.


Ánh mắt Moka sáng ngời, Diệp Tố đã mạnh mẽ khởi động hai tay, chậm rãi kéo nửa người trên lên, có máu chảy ra từ miệng hắn, còn chưa kịp tích thành vết máu trên thảm đã hòa tan cùng với mồ hôi.


Hàn Nghiệp chớp mắt, nửa rũ ánh mắt, nhìn Diệp Tố trong video, dưới đáy lòng nặng nề thở dài.


Khi Diệp Tố thành công quỳ gối trên mặt đất, đại bộ phận áp lực đều chuyển dời lên đầu gối, một tầng hơi mỏng xương bánh chè kia đau đến co rúm lại co rút, phảng phất tùy thời có thể bị dập nát. Diệp Tố đang đổ mồ hôi đầm đìa bỗng nhiên cười ha hả, chẳng qua thanh âm phát ra chỉ là tiếng khàn khàn.


Cười cười, đau đớn kịch liệt lại khiến hốc mắt hắn nóng lên, trọng lực kéo mạnh xuống nước mắt hắn muốn nhịn trở về.


Diệp Tố lúc này căn bản không rảnh tay đi lau nước mắt hoặc vết máu bên miệng, hắn thử nâng đùi phải, thả lỏng đầu gối, gần như vụng về mà đặt chân phải trên mặt đất, thành tư thế quỳ đơn.


Lại dừng một lát, Diệp Tố bắt đầu di động chân trái.


Động tác bình thường đơn giản phóng tới hiện tại, mỗi một biên độ nho nhỏ đều như ăn mòn xương cốt, ước chừng dùng hơn nửa giờ, hai chân Diệp Tố mới toàn bộ chấm đất, hắn run run rẩy rẩy mà nâng lên eo suýt bị trọng lực uốn cong, một trận trời đất quay cuồng, ý thức mê loạn như sông cuộn biển gầm, Diệp Tố thiếu chút nữa trực tiếp liền ngã xuống.


Cũng may Diệp Tố ở thời điểm mấu chốt tỉnh táo ý thức lại, bảo trì cân bằng.


Có thể đứng lên, chính là bước đầu tốt nhất.


Diệp Tố như trút được gánh nặng mà cười, ngơ ngác đứng tại chỗ trong chốc lát, mới thử giật giật thân thể, sau đó ngẩng đầu hướng Moka bọn họ cười một cái, chỉ là trạng thái hiện tại khiến hắn không thể tìm ra đúng vị trí của cameras, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, hai người bên ngoài lại xem đến trầm mặc.


Mọi việc khó khăn nhất là lúc bắt đầu, chống được qua chính là thảo nguyên, qua cơn mưa trời lại sáng, vô luận bao nhiêu hoa rơi xuống, vẫn sẽ còn có thời điểm lại trở nên phồn thịnh.


Kế tiếp, Diệp Tố cuối cùng bước lên quỹ đạo, biên độ nhỏ mà hoạt động các bộ vị thân thể trong phòng trọng lực, chậm rãi thích ứng ba mươi lăm lần trọng lực. Đợi đến lúc hắn ra, vẫn như trước mà nôn đến trời đất u ám, bất quá vẫn có thể bắt lấy chút sức lực cuối cùng mà bò vào khoang dịch dinh dưỡng, nhưng đây đã là cực hạn của hắn, tới khoang dịch dinh dưỡng liền cắm đầu vào, thiếu chút nữa liền chết đuối bên trong


Hàn Nghiệp giúp hắn điều chỉnh, đeo tốt ống thở, liền hỏi: "Còn cần gì nữa không?"


Diệp Tố hữu khí vô lực mà lắc đầu, lúc trước còn thừa chút tinh lực xem sách một lát, nhưng hiện tại hắn mệt đến mức chỉ muốn ngủ, mà thực mau, hắn liền chìm vào giấc ngủ.


Hàn Nghiệp trầm mặc tại chỗ nhìn Diệp Tố chốc lát, mới rời đi.


Moka vẫn đang ở trước đài thao tác trọng lực mà tổng kết thông tin số liệu hôm nay, vung tay gọi Hàn Nghiệp lại đây, hơi chút đắc ý chỉ vào bảng số liệu: "Tôi đã nói, để hắn tự mình hoàn thành huấn luyện trọng lực, vô luận là trên thân thể hay tâm lý, đều sẽ nhận được tiến bộ lớn hơn."


Hàn Nghiệp im lặng một lát, gật gật đầu.


"Đúng vậy, ngài nói rất đúng, là tôi sai rồi.


......


Ngày tháng Diệp Tố ở thế giới Tinh thế phảng phất lại trở về bộ dáng ban đầu, ngoại trừ phải một mình thống khổ đối mặt huấn luyện trọng lực. Nhưng ở thế giới hiện thực, tình huống lại rơi vào cục diện bế tắc.


Diệp Tố mở to mắt ở thế giới hiện thực, nằm trên giường một lúc rồi mới dậy. Từ khi bị Benedict cầm tù trong căn phòng nhỏ này, Diệp Tố không thể làm thực nghiệm, liền cảm thấy cả cuộc đời chỉ dư lại thời gian, không có việc gì để làm.


Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cửa vang lên.


Diệp Tố cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Tiến vào."


Dù sao cửa này hắn cũng không có quyền mở ra hoặc đóng lại, người ta chịu gõ cửa mà không phải trực tiếp đẩy mở đã xem như nể tình, hắn cho dù không cho người tiến vào, cũng không ngăn được người có chìa khóa.


Mỗi ngày lúc này, Benedict đều sẽ tới tìm hắn khuyên bảo một chút.


Đều là những lời nói đó, suy xét vì đời sau nhân loại, giảm bớt thương vong, Diệp Tố vẫn như trước mà bị lay động, không đành lòng khi nghe những lời nói về tương lai lâu dài của Benedict, bất quá, nghe Benedict thuyết giáo nhiều, cũng khiến người ta có điểm phiền chán, như từng bước ép sát bắt Diệp Tố một hai phải đưa ra quyết định, điều này đối với Diệp Tố chậm chạp vô pháp hạ quyết tâm thật sự có chút không thể tiếp thu, theo bản năng liền sinh ra kháng cự. Diệp Tố hiện tại càng quan tâm, khi nào mình có thể khôi phục tự do, còn có, Tiếu Thừa ra sao rồi.


Benedict hiển nhiên ngày càng nóng nảy, thấy Diệp Tố bộ dáng thất thần, lập tức trầm mặt, ngữ khí chậm rãi nói: "Diệp Tố, kiên nhẫn cùng tinh lực của chúng tôi là hữu hạn, khi lời ngon tiếng ngọt không thể giải quyết, chúng tôi thông thường sẽ lựa chọn vũ lực."


Đây chính là uy hiếp.


Diệp Tố lại chỉ nâng mắt, không nói gì, vào mắt Benedict lại chính là một bộ dáng không sợ hãi, lập tức phẫn nộ đứng lên, lạnh lùng ném ra một câu: "Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, thời gian cho cậu không còn nhiều lắm."


Chính xác, hai ngày sau khi đại tướng Leopold đến, liền chủ trương dùng thủ đoạn bức bách với Diệp Tố, khiến hắn nhanh chóng bắt đầu tiếp tục nghiên cứu tróc nguyên tố kí sinh, là do Benedict ngăn cản lại, hy vọng có thể lấy lý đến thuyết phục Diệp Tố sang trận doanh bên mình, khiến hắn càng thêm tận tâm tận lực mà nghiên cứu, rốt cuộc, nghiên cứu vượt mức quy định, bọn họ cũng không có biện pháp xác nhận Diệp Tố có dụng tâm hay không, cho dù tiến sĩ Miranda, cũng không có khả năng nhìn thấu mỗi bước đi của thực nghiệm Diệp Tố.


Còn tại sao Benedict lại làm như vậy, có tư tâm gì khác không, tỷ như mượn Diệp Tố đề cao địa vị của mình mà lưu danh sử sách, thì không biết được rồi.


Benedict có chút tức giận rời đi, lại ở nửa đường gặp một cấp dưới của mình.


Benedict dừng lại, sửa sang cảm xúc trên mặt: "Làm sao vậy?"


Cấp dưới vội vàng báo cáo: "Đội trưởng, giáo sư Lý Hoằng Hậu đến từ Trung Quốc nói muốn gặp ngài."


Lý Hoằng Hậu...... Benedict lập tức liền nhíu mi, trực giác nói cho hắn, Lý Hoằng Hậu tìm hắn là vì chuyện Diệp Tố, dù sao hai người đều cùng quốc tịch, thân phận vẫn là thầy trò.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lý Hoằng Hậu vừa thấy hắn liền một câu hàn huyên cũng chưa nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Diệp Tố: "Đội trưởng Bensford, tôi đã liên tục bốn ngày không thấy học sinh của mình, không khỏi có chút lo lắng. Không biết ngài có thể mở cửa phòng hắn ra không, để tôi vào xem."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.