Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 113: Thị uy



Lý Hoằng Hậu tuy rằng thương lượng miệng lưỡi cùng Benedict, nhưng ẩn ẩn mang theo ngữ khí cường ngạnh, làm Benedict cảm giác nhạy bén có chút không vui mà nhíu mi.


"Hy vọng đội trưởng Bensford có thể bớt thời giờ hỗ trợ." Lý Hoằng Hậu nói xong liền ngậm miệng im lặng, hơi mang lễ phép mà nhìn Benedict, chờ câu trả lời của hắn. Nhưng khí tràng không đạt mục đích không bỏ qua hiện lộ qua tư thái thẳng tắp của hắn.


Kỳ thật, sau khi tiến vào căn cứ Nam cực, Lý Hoằng Hậu cũng không thường xuyên thấy Diệp Tố, hai người làm việc ở phòng thí nghiệm cách khá xa nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không hoàn toàn tương đồng, ngẫu nhiên chạm mặt cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu, trong mắt Lý Hoằng Hậu, bọn họ đang vì bảo hộ địa cầu mà giành giật từng giây nghiên cứu, một khắc cũng không thể chậm trễ.


Nhưng mấy ngày gần đây, Lý Hoằng Hậu lại cảm thấy phòng cách vách có chút quá mức yên tĩnh. Kỳ thật hiệu quả cách âm của phòng trong căn cứ vốn dĩ thực tốt, hoàn cảnh từng người đều phi thường yên tĩnh, nhưng Lý Hoằng Hậu lại có loại cảm giác kỳ lạ, mỗi lần rời đi hoặc trở về, đều lơ đãng thoáng nhìn hướng phòng bên cạnh, cảm giác không có ai trong căn phòng đó. Thân là nghiên cứu viên, không thiếu nhất chính là cẩn thận tỉ mỉ, điều này thể hiện càng khắc sâu với Lý Hoằng Hậu. Lý Hoằng Hậu liên tiếp vài lần liếc qua cửa phòng Diệp Tố, phát hiện trên tay nắm cửa đã thật lâu không có dấu vết chuyển động, hơn nữa, mấy ngày nay ngay cả cơ hội ngẫu nhiên gặp Diệp Tố cũng không có, Lý Hoằng Hậu không thiếu kinh nghiệm, không hiểu thế sự như Diệp Tố, suy nghĩ sâu một lát liền có dự cảm không ổn.


Hắn liền trong thời gian một ngày, cách một khoảng thời gian ngắn, gõ cửa phòng Diệp Tố năm lần, nhiều lần như vậy đều không có ai trả lời. Một lần hai lần còn có thể nói, hai người vì thời gian công tác mà bỏ qua nhau, nhưng số lần nhiều, tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên.


Lý Hoằng Hậu cuối cùng vẫn không ngồi được, nghĩ đến lần cuối cùng thấy Diệp Tố kia, sắc mặt hắn không tốt chút nào, Lý Hoằng Hậu càng thêm bất an, lập tức liền đi tìm Benedict.


Thần sắc Benedict trở nên ngưng trọng nghiêm túc, có chút khó xử mà mở miệng: "Diệp Tố sao, kỳ thật ngài không tới hỏi tôi, tôi cũng phải tìm một cơ hội cùng giáo sư nói chuyện cẩn thận. Hắn đang bị chúng tôi trọng điểm quan sát, bởi vì chúng tôi tóm được một số chứng cứ không có lợi cho hắn, tin tưởng giáo sư cũng rõ, chuyện chúng ta đang làm rất quan trọng, một chút cũng không thể qua loa."


Benedict cũng không muốn gạt Lý Hoằng Hậu, việc Diệp Tố đột nhiên biến mất là không thể gạt được, so với khước từ hàm hồ khiến Lý Hoằng Hậu tâm sinh bất mãn, còn không bằng giải thích "thẳng thắn".


Lý Hoằng Hậu lập tức nhăn mày, hắn vẫn luôn biết nhóm người Benedict không yên tâm về Diệp Tố quá mức trẻ tuổi, cho nên mới cho hắn một phòng thí nghiệm đơn độc. Lý Hoằng Hậu cũng có thể lý giải, đã làm tốt chuẩn bị chờ Diệp Tố thông qua, được bọn họ tín nhiệm sẽ được điều đến phòng thí nghiệm của mình, tính toán một bên nghiên cứu, thuận tiện lại dẫn dắt hắn, cũng tận lực thực hiện chức trách của một người thầy.


Diệp Tố là do bạn già nhiều năm giới thiệu cho hắn, hơn nữa hắn thu học sinh cũng không chỉ nhìn quan hệ, càng coi trọng cảm giác bản thân, ấn tượng của Lý Hoằng Hậu đối với Diệp Tố thực tốt. Bọn họ, đám nghiên cứu khoa học tuổi già này, có loại cố chấp trâu kéo không nổi, thể hiện trên theo đuổi với khoa học, lại càng thể hiện trên trực giác nhìn người. Lý Hoằng Hậu nghe Benedict nói như vậy, phản ứng đầu tiên là không tin.


"Trong đó có phải có hiểm lầm hay không?"


"Hiểu lầm khó mà nói." Bensford buông tay, "Bất quá, xin giáo sư yên tâm, tôi đã điều ra số lượng lớn nhân viên đi điều tra, nếu là hiểu lầm, chúng tôi cũng sẽ cấp Diệp Tố một cái trong sạch, chúng tôi làm việc chỉ xem chứng cứ."


Lông mày Lý Hoằng Hậu nhăn đến càng sâu, suy tư một lát hỏi: "Đội trưởng Bensford, không biết có thể nói cho tôi không, Diệp Tố đến tột cùng có điểm nào đáng ngờ? Tôi nghĩ vô luận là thân phận hay động cơ, hắn đều sạch sẽ. Hơn nữa hắn còn nhỏ..."


"Bởi vì còn nhỏ, mới khiến người hoài nghi." Benedict cũng thực thất vọng mà thở dài, "Giáo sư, ngài là chuyên nghiệp trong ngành hóa học, ngài cảm thấy với tuổi tác cùng hoàn cảnh giáo dục của Diệp Tố, hắn có khả năng đạt tới thành tựu bây giờ của hắn sao? Nếu nói phía sau màn có người chống đỡ, thật sự không thể cãi lại."


"Có thể." Lý Hoằng Hậu quyết đoán khẳng định làm Benedict ngẩn ra, "Diệp Tố rất có thiên phú, đúng là hoàn cảnh học tập hạn chế hắn, trước khi thi đấu hắn đã tới Viện nghiên cứu Hoàng gia Anh quốc cùng tôi, sau khi được tiếp xúc với thiết bị máy móc cao cấp, hắn đã biểu hiện ra tiềm lực càng sâu hơn lúc trước tôi nhìn thấy. Tôi tin tưởng hắn ở phương diện này, có không gian tiến bộ lớn hơn nữa."


Benedict lập tức bị phản kích lại, tâm tình vốn dĩ đã nóng nảy, hiện tại sắc mặt lại càng không tốt, thanh âm cũng trầm xuống: "Nhưng nếu tôi nói, Diệp Tố đã phát hiện ra biện pháp tróc nguyên tố ký sinh thì sao."


Kể cả Lý Hoằng Hậu rất tin tưởng Diệp Tố cũng không khỏi khiếp sợ, chính hắn cũng nghiên cứu vấn đề này, rốt cuộc có bao nhiêu khó, hắn hiểu rõ, hắn cùng những học giả đứng đầu thế giới này hỗ trợ nhau nghiên cứu thời gian dài như vậy, ngay cả cửa đột phá cũng không tìm được, kể cả việc Diệp Tố phát hiện nguyên tố ký sinh là giả, cũng không có khả năng tìm ra phương pháp tróc nhanh như vậy.


Thấy Lý Hoằng Hậu không có lời nào để nói, Benedict lại tiếp tục trợn mắt nói dối: "Đương nhiên, đây là do bản thân Diệp Tố nói, rốt cuộc sự thật ra sao chúng tôi vẫn còn đang điều tra. Nhưng mặc kệ lời hắn là thật hay giả, đều khiến nhiệm vụ của chúng ta hết sức bối rối. Nếu là thật, chúng tôi không thể không suy xét một chút, hắn đến tột cùng phát hiện thế nào, thế lực sau lưng hắn là ai, tại sao lại có năng lực lớn như vậy? Tệ hơn, tôi hoài nghi có thể là tổ chức phản nhân loại, có lẽ muốn mượn cơ hội lần này khiến xã hội nhân loại hỗn loạn. Mà nếu là giả...... Vậy càng không thể tha thứ. Chúng ta vì tương lai nhân loại dốc hết tâm huyết, hắn lại vì tâm cao khí ngạo của người trẻ tuổi mà lựa chọn nói dối đạt tới mục đích hư vinh, lãng phí lượng lớn nhân lực vật lực của chúng ta, từ trình độ nào đó mà nói, hắn đã vi phạm luật pháp, đương nhiên phải bị xử phạt." (ditme thằng cha này nói đ ngượng mồm, t edit ngượng thay cho nó)


Lý Hoằng Hậu im lặng một lát, nói: "Diệp Tố hiện tại đang ở đâu, tôi muốn gặp hắn, không biết đội trưởng Bensford có thể sắp xếp một chút không."


Benedict cự tuyệt: "Đây là cơ mật."


"Hắn là học sinh của tôi." Lý Hoằng Hậu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Chuyện của hắn tôi cũng có một phần trách nhiệm, cũng có quyền biết."


Benedict cười: "Giáo sư, tôi biết ngài cùng Diệp Tố bất quá chỉ là danh phận thầy trò, chuyện của hắn thật sự không thể liên lụy ngài."


Lý Hoằng Hậu không vui liếc mắt nhìn Benedict một cái: "Tôi nghĩ đội trưởng nhất định chưa nghe qua một câu cổ nhân Trung Quốc nói, đó là một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Nếu tôi đã có danh phận quan hệ thầy trò với Diệp Tố, vậy có nghĩa tôi cần phải phụ trách sai lầm của hắn."


"Giáo sư." Benedict có chút bất đắc dĩ, "Đây không phải chuyện nhỏ, chúng ta cần phải cẩn thận đối đãi, trước mắt ngoại trừ người cá biệt, không ai có quyền tiếp xúc với Diệp Tố. Nếu ngài một hai phải thấy hắn, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, nhưng tôi không thể khẳng định yêu cầu của ngài có thể được cấp trên thông qua."


"Tại sao lại không thể tiếp xúc?" Lý Hoằng Hậu hỏi lại, hắn có chút bất mãn với Benedict thoái thác lặp đi lặp lại nhiều lần, "Đội trưởng Bensford, thứ cho tôi mạo muội, chúng tôi sở dĩ ngàn dặm xa xôi đi đến Nam cực, ngày nối đêm mà nghiên cứu, cũng không phải vì yêu cầu của các người, càng không phải bởi vì chúng tôi là cấp dưới của các người. Đi vào đây, là xuất phát từ trách nhiệm cùng đạo nghĩa của chúng tôi, tự do của chúng tôi được pháp luật bảo hộ, cho dù sau khi tôi ký kết hiệp nghị bí mật lại lập tức rời đi, cậu cũng không có bất luận lập trường gì để ngăn tôi lại. Nếu Diệp Tố thực sự có mục đích khác, cậu có quyền lực giam giữ hắn, nhưng không thể ngăn cản tôi gặp hắn, không thể ngăn cản tôi có quyền tìm hiểu chân tướng, mọi người chúng tôi đều có tư cách biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu không, chỉ dựa vào lời nói một bên của cậu, thật sự khó có thể để tôi yên tâm."


Benedict gật đầu, mơ hồ nói: "Tôi sẽ đem ý kiến của ngài phản hồi lại với cấp trên, tôi còn có chút việc cần xử lý, đi trước, một khi có kết quả liền thông tri ngài, không cần lo lắng."


Nói xong, hắn liền vừa xem đồng hồ vừa bước lớn rời đi, không đem lời nói của Lý Hoằng Hậu để trong lòng chút nào.


Lý Hoằng Hậu đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần ngưng trọng, thầm nghĩ, việc lớn không tốt, Diệp Tố gặp nguy hiểm.


Hắn trầm tư thật lâu, mới dứt khoát xoay người rời đi.


Buổi tối 7 giờ, Benedict đang cùng đại tướng Leopold đàm luận hành động nhằm vào Diệp Tố, đại tướng Leopold tỏ vẻ, hắn đã không thể chịu đựng thời gian tiếp tục bị kéo dài.


Benedict đang kiệt lực khuyên bảo đại tướng Leopold, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.


Benedict cau mày, hắn đã phân phó thời gian này đừng tới quấy rầy hắn, nhưng tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.


"Tiến vào." đại tướng Leopold cũng không vội, thanh âm lạnh lùng nói.


Cửa lập tức bị đẩy ra, một người vội vàng tiến vào báo cáo: "Đại tướng, đội trưởng, giáo sư Lý Hoằng Hậu của Trung Quốc và giáo sư Yoshimoto của Nhật Bản và giáo sư Jeffrey của nước ta, ba người dẫn dắt mười mấy nhà nghiên cứu hóa học đang tĩnh tọa thị uy ở đại đường, bọn họ... Yêu cầu nhất định phải nhìn thấy Diệp Tố, hơn nữa phải tự mình đối thoại với hắn!"


(adudu tìm đc tên của thằng mỹ trog phần thi đấu hoá học r, là Jeffrey :)
......


Diệp Tố không biết mình mất tích đã khiến thầy chú ý, ở thế giới Tinh tế, hắn gặp một sự kiện rất quan trọng.


Lễ mừng trăm năm của câu lạc bộ Phí Đằng rốt cuộc khai mạc, Hàn Nghiệp cố ý xin một ngày nghỉ từ chỗ Moka, mang Diệp Tố cùng Phá Quân theo tới dự tiệc.


Phá Quân từ sáng sớm đã tới chờ ở sân huấn luyện Lực chi Sâm, mặc trang phục định chế Hàn Nghiệp cố ý cho hắn, thương tích trên người đã toàn bộ tiêu sưng, so với thời điểm Diệp Tố thấy hắn lần đầu tiên đã có tinh thần hơn rất nhiều, trên người có một khí chất trầm ổn, hấp dẫn không ít thiếu nữ tới nơi này huấn luyện.


Phá Quân không phải không hâm mộ mà cẩn thận đánh giá các phương tiện trong sân huấn luyện, phí dụng sân huấn luyện đều không thấp, khi hắn còn nhỏ không có cơ hội tiến vào tiếp nhận huấn luyện. Mà em trai hắn nhờ cha ăn mặc cầm kiệm cũng tới được một sân huấn luyện, chẳng qua không phải loại nổi danh như Lực chi Sâm, nhưng lúc đó đã khiến người xung quanh thập phần hâm mộ.


Phá Quân không ghen tị em trai mình được đãi ngộ tốt hơn, bởi vì hắn biết thiên phú em trai quả thực chính là trời cao ban ân, lúc ấy hắn thậm chí đã tính toán tốt, một khi mình thành niên cũng muốn ra ngoài kiếm tiền, để em trai được nhận giáo dục càng tốt hơn. Chỉ là không nghĩ tới... kế hoạch tương lai của hắn bị mạnh mẽ đẩy xuống vực sâu.


Mà hôm nay, là cơ hội để hắn lấy lại công đạo.


Có thể đòi lại sao?


Sắc mặt Phá Quân phiếm hồng, là kích động, cũng là phẫn nộ, hắn bức thiết khát vọng mà nhìn về một phía, từ nơi đó đi tới Hàn Nghiệp cùng Diệp Tố sóng vai.


Nếu anh thật sự có thể giúp tôi lấy lại công đạo, mạng này chính là của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.