Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 13: Trận đấu



"Đầu tiên, cậu cần giả dạng thành sinh viên trường bọn tôi......"


"Từ từ!" Diệp Tố cắt lời Kỷ Gia Duyệt, "Giả dạng? Có thể nói chuyện đáng tin một chút được không, cho dù tôi chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, sinh viên Đại học Hoa Đô nói giả dạng là có thể giả dạng được sao?" Nếu là có người giả dạng sinh viên Bắc đại Thanh Hoa còn tham gia thi đấu vạn chúng chú mục*, một giây sau liền bị lột da rút gân.


*chú ý


Kỷ Gia Duyệt vừa thấy Diệp Tố có ý định lùi bước, vội vàng nói: "Cậu không cần lo lắng, là vì không ai dám giả mạo sinh viên trường bọn tôi cho nên người khác sẽ không nghĩ rằng cậu dám làm như thế. Bọn tôi sẽ làm giả học tịch cho cậu, chỉ cần trót lọt thông qua kiểm tra điểm danh trước khi thi đấu là được."


"Nếu không qua được thì sao?" Diệp Tố bình tĩnh hỏi.


"Nếu không qua được......" Kỷ Gia Duyệt cau mày.


Địch Cảnh đúng lúc nói: "Không qua được thì cứ nói cậu bị La Thành cầm dao kề cổ ép cậu, dù sao danh dự của cậu ta cũng đã nát bét lắm rồi, thêm một tội hay bớt một tội cũng như nhau."


La Thành siết chặt nắm tay.


"Ha Ha." Địch Cảnh nhẹ giọng hô, Husky lập tức một nhảy thành ba nhảy.


La Thành cắn răng dùng một tay đè lại tay kia, ráng cười với Diệp Tố: "Dù sao sẽ không để cậu gánh tội thay!"


Diệp Tố nhìn nhìn Địch Cảnh, nửa khuôn mặt thon gầy lộ ra ngoài kính râm trông có vẻ phá lệ cao thâm khó dò. Diệp Tố chính là bị lời nói của tên này dụ dỗ đáp ứng cái yêu cầu hoang đường này của bọn họ, ẩn ẩn cảm thấy hắn rất không đơn giản, Diệp Tố cảm thấy rất tò mò về hắn: "Ở trong nhà đeo kính râm vẫn thấy rõ sao?"


La Thành mặt đang giận lại tươi lên, cười ha ha: "Tên này bị mù, không mang kính râm cũng thấy không rõ."


Diệp Tố:......Lấy nỗi đau người khác làm trò cười thế mà được sao? Diệp Tố bắt đầu hoài nghi thiên tài La Thành này không có bạn bè là do âm mưu hay do hắn tự chuốc lấy.


"A." Địch Cảnh cười lạnh một tiếng, tháo kính râm xuống.


Tê —— Diệp Tố nhịn không được hít sâu một hơi, đó là một đôi mắt chỉ có một màu xám, không có đồng tử không có tròng trắng mắt, giống như đánh nát tròng mắt màu đen rồi quấy trộn cùng tròng trắng (như đánh trứng lòng đỏ với lòng trắng ấy nhỉ), tràn ngập tĩnh mịch và khủng bố.


Phản ứng của Diệp Tố không ngoài ý muốn của Địch Cảnh một chút nào, hắn bình tĩnh mang kính râm lên, "Tôi sợ cậu thấy bộ dạng này của tôi ngay từ đầu sẽ quay lưng bỏ chạy."


Nghe hắn tự bêu rếu bản thân như vậy, Diệp Tố trong lòng thực hụt hẫng, hắn chính là người dễ mềm lòng nên mới không đành lòng cự tuyệt người khác.


"Được rồi, tái ông mất ngựa nào biết có phúc." Trương Diêu Phong cười hì hì nói, tựa hồ đám bạn bè của Địch Cảnh không sợ ngoại hình của hắn, "Tuy rằng cậu ấy bị mù, nhưng vũ khí cụ tượng hóa của cậu ấy là con mắt thứ ba. Loại vũ khí cụ tượng hóa này rất hiếm thấy, so với hai con mắt kia đương nhiên hiếm hơn."


Đây là lần thứ ba Diệp Tố nghe tới vũ khí cụ tượng hóa, một lần là trong sách, một lần khác là nghe Nick nói Triết Tu đang cố gắng luyện tập tinh thần lực hi vọng sớm ngày cụ tượng hóa ra vũ khí. Hắn có điểm tò mò không biết vũ khí cụ tượng hóa đến tột cùng là cái gì.


Khi hắn hỏi ra điều này, đến Địch Cảnh cũng phải thay đổi sắc mặt.


Kỷ Gia Duyệt run run: "Đừng nói là, cậu còn chưa cụ tượng hóa ra vũ khí?"


"Hẳn là vậy." Diệp Tố vô tội lắc đầu.


Phòng huấn luyện đột nhiên yên tĩnh đến mức tiếng tim đập cũng nghe thấy rõ.


"Hiện tại đổi người còn kịp không?" Kỷ Gia Duyệt hữu khí vô lực hỏi.


Lúc này người phản đối lại là La Thành, tròng mắt màu lam nhạt liếc một cái: "Đổi cái gì mà đổi, dù sao chúng ta cũng không trông cậy cậu ta có thể giúp chúng ta cái gì, cậu ta có phế vật thế nào cũng mạnh hơn Husky. Bất quá......" Hắn lại nói sang chuyện khác, khiển trách Diệp Tố: "Người bình thường muộn nhất 15 tuổi đã có thể thức tỉnh tinh thần lực, người ngu thì cùng lắm trong vòng hai năm cũng đã có thể cụ tượng hóa ra vũ khí rồi, mặc kệ vũ khí hữu dụng hay vô dụng ít nhất cũng có cái hình dạng. Cậu hiện tại bao nhiêu tuổi? Phế vật thành như vậy, ba cậu biết không?"


"Không biết." Diệp Tố thành khẩn trả lời, ba hắn chỉ biết con trai mình là sinh viên xuất sắc khoa Hóa học, nào biết cái gì tinh thần lực.


La Thành tức giận đến trợn trắng mắt.


"Đối đãi minh hữu* không cần quá hà khắc." Trương Diêu Phong vỗ vỗ La Thành, vung tay lên khoe ra, một bộ cung tiễn khắc hoa văn cổ xưa thế nhưng từ hư không xuất hiện trong tay hắn.


*đồng minh + bằng hữu


Thấy Diệp Tố sửng sốt, làm ảo thuật hả?


"Đây là vũ khí cụ tượng hóa của tôi." Trương Diêu Phong đắc ý mà chuyển chuyển tay, làm cái tư thế kéo cung , "Biệt danh 'nửa bước quân', cậu biết có nghĩa là gì không? Chính là trong khoảng cách một năm ánh sáng, độ lệch khỏi mục tiêu xạ kích sẽ không vượt quá nửa bước!"


Diệp Tố cảm thấy thế giới quan của mình lại bị đập nát một lần nữa.


"Thủ pháp khoa trương không biết xấu hổ vẫn được cậu vận dụng đến xuất thần nhập hóa." Địch Cảnh trào phúng Trương Diêu Phong một câu, nói với những người khác: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tranh thủ cuối cuần trước khi bắt đầu thi đấu thay nhau dạy Diệp Tố điều khiển cơ giáp, ít ra đoạn đường từ phòng chờ đến đấu trường cũng phải đi được."


"Từ từ......"


"Lại có chuyện gì?" Năm cặp mắt chớp lóe nhất trí mà nhìn Diệp Tố chằm chằm, trừ bỏ Bàn Tử mang theo một chút ai oán, những người khác đều như núi lửa sắp phun trào, tựa hồ chỉ cần Diệp Tố nói một chữ không, bọn họ liền dám bất chấp hiến pháp Liên Bang làm một số chuyện bất hảo.


Diệp Tố dĩ nhiên không sợ: "Tôi giúp các cậu thì được lợi gì? Tôi vẫn còn đang nợ ông chủ Kỷ một khoản tiền."


"Giải nhất hạng mục thi đấu cơ giáp đồng đội là mỗi người được thưởngmột cơ giáp siêu việt đời thứ IV."


"Tôi không cần cơ giáp."


"Một chiếc cơ giáp trị giá một ngàn vạn."


"Được, thành giao. Tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập!"


Phòng huấn luyện khoa chiến đấu cơ giáp Đại học Hoa Đô, một đám hy vọng tương lai của Liên Bang vì một cuộc thi đấu mà vắt hết óc, khí thế ngất trời chuẩn bị. Mà ở Lạc Tượng tinh xa xôi, hai ngọn núi cõng Liên Bang trên lưng nhìn cảnh tượng ảm đạm trước mắt mà thất thần.


Vũ trụ phần lớn là yên tĩnh vắng vẻ, cho dù một siêu tân tinh nổ mạnh cũng không gây tổn hại gì cho vũ trụ. Nhưng mà yên tĩnh ở nơi này lại tựa hồ cao hơn một cấp bậc, không tồn tại lực hấp dẫn, tinh cầu cô đơn trôi nổi trong vũ trụ, tựa hồ vĩnh viễn bất động. Nói là cô đơn, còn có chút qua loa. Tinh cầu nơi này không có sức sống, không có quỹ đạo vận hành, cứ như một người đã chết đi thật lâu.


Hàn Nghiệp điều khiển tinh hạm tư nhân đáp xuống một tinh cầu trong đó, tức khắc, tinh hạm chìm xuống hơn phân nửa. Hóa ra tinh cầu này sớm đã sa hóa. Hàn Nghiệp bất đắc dĩ mở ra hình thức trôi nổi, lúc này mới miễn cưỡng bay là là mặt đất.


Đường kính tinh cầu ước chừng 3 vạn km, toàn bộ đều như thế này, bề ngoài dãy núi nhìn qua trập trùng, kỳ thật đều đã hoá thành cát bụi, nhẹ nhàng chạm một cái liền sụp đổ.


Tinh cầu này đã chết, là hủ bại từ trong ra ngoài, so với Nhất Tâm tinh bị tàn phá do lúc trước gặp trùng triều còn khủng khiếp hơn.


"Thật đáng sợ." Kỳ Hựu Cảnh thở dài, nhân loại có lòng kính sợ không nói nên lời đối với tinh cầu, đột nhiên nhìn thấy một tinh cầu tử vong hoàn toàn như vậy, khó tránh khỏi mà cảm thấy vô lực. Tinh cầu còn như vậy, huống chi là nhân loại?


Hàn Nghiệp hơi mím môi, cảnh tượng trước mắt rất gần với suy đoán của hắn.


"Tiếp tục đi nơi kế tiếp."


Tinh hạm rời khỏi tinh cầu này, lấy quỹ đạo đường cong bay vào vũ trụ, tìm được mục tiêu tiếp theo, lại đáp xuống.


Vẫn là một tinh cầu chết.


Bảy lần như vậy, Hàn Nghiệp cùng Kỳ Hựu Cảnh phát hiện tổng cộng bảy tinh cầu không có chút sức sống nào trong một góc của Lạc Tượng tinh xa xôi, có hằng tinh, có hành tinh, cũng có vệ tinh*. Vũ trụ to lớn, đủ loại tinh cầu, nếu không phải Hàn Nghiệp có manh mối, bảy tinh cầu này không biết khi nào mới có thể được người ta ngẫu nhiên phát hiện ra. Rất có khả năng sẽ bị tiêu tán trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, không để lại một tia dấu vết. Như vậy, cũng không có ai biết chuyện cũ bi tráng đã xảy ra trên bảy tinh cầu này.


*hằng tinh là ngôi sao có thể đốt cháy phát ra ánh sáng (vd: mặt trời), hành tinh là thì không (vd: trái đất), vệ tinh là ngôi sao có quỹ đạo vòng quanh một hành tinh (vd: mặt trăng).


Tinh hạm rời xa địa phương tĩnh mịch này, đi về hướng có tinh cầu với càng nhiều sắc thái.


"Chứng cứ như vậy còn chưa đủ." Kỳ Hựu Cảnh bình phục tâm tình, không phải hắn muốn làm khó dễ Hàn Nghiệp, chỉ là, Hàn Nghiệp vì giả thuyết này mà trả giá mười mấy năm, lưng đeo vô số bêu danh, nếu không có chứng cứ thuyết phục mạnh mẽ, hắn không thể để Hàn Nghiệp cứ tiếp tục lún sâu như vậy.


Hàn Nghiệp tựa hồ dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, cũng không cãi lại, chỉ mở ra mấy quyển sách.


Đầu tiên là 《 Sử ký Nhân tộc · Truyện về Chu Tư 》, truyền kỳ ba trăm vạn năm trước — Chu Tư tướng quân là một tượng đài không bao giờ ngã trong lịch sử nhân loại, cấp bậc tinh thần lực SS, khí lực cường kiện, cả đời hắn chiến tích chồng chất. Dưới trướng có bảy vị mãnh tướng, đều là chiến tướng cấp S, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lúc đó không ai dám mạo phạm vào tòa núi này. Đây cũng là thời đại huy hoàng mà nhân loại đứng lên quật khởi, Chu Tư tướng quân dẫn dắt nhân loại lấy được địa vị kiên cố trong liên minh vạn tộc, lúc đó không có chủng tộc nào dám coi khinh Nhân tộc.


Cuộc đời Chu Tư tướng quân có vô số chiến dịch huy hoàng để hậu nhân say sưa kể chuyện, rất nhiều chiến tích được sử dụng làm tài liệu giảng dạy tại trường quân sự. Trong đó chiến dịch để người ta cảm thấy kỳ quái và thần bí nhất là Lạc Tượng, đúng là xảy ra tại Lạc Tượng tinh này. Lúc đó Lạc Tượng tinh còn chưa có tên, chỉ được đánh số. Lúc ấy, Tượng tộc (voi) thân hình to lớn, sức lực vô song như hổ rình mồi với nhân loại, càng lúc càng ép sát lãnh thổ Nhân tộc. Chu Tư lĩnh mệnh thảo phạt Tượng tộc, hai bên giằng co có thắng có bại, nhưng tóm lại vẫn là nhân loại tổn thất thảm trọng.


Vào lúc nhân tâm hoảng sợ cực độ, Tượng tộc bất ngờ khởi xướng công kích quyết chiến, Chu Tư khó lòng phòng bị, hắn có lợi hại thế nào cũng chỉ là Nhân tộc yếu ớt, khó có thể ngăn cản viễn cảnh sụp đổ của Nhân loại. Khoảng thời gian kia, nhân loại đều bi quan cho rằng Nhân tộc sắp tuyệt chủng.


Làm người không tưởng tượng được chính là, Chu Tư mang theo quân đội một đường tiến đến Lạc Tượng tinh quyết tâm tiến hành phản kích.


Phản kích thế nào, nội dung cụ thể không ai biết, chỉ biết là, khi Chu Tư rời khỏi Lạc Tượng tinh, bên người chỉ còn lại ba mãnh tướng cùng một vạn binh lính. Mà thời điểm hắn đi, mang theo hai trăm triệu binh lính.


Mà Tượng tộc với quân số lên đến chục tỷ, không có một ai sống sót trở ra. Bởi vậy được gọi tên là Lạc Tượng tinh.


Chiến dịch này không chỉ oanh động nhân loại, cũng oanh động vạn tộc trong vũ trụ, vô số chủng tộc bắt đầu coi trọng Nhân tộc, một lần nữa đánh giá lại thủ đoạn ngoại giao.


Chu Tư tướng quân cùng cấp dưới không để lại bất kỳ tin tức gì về chiến dịch này, khi bọn họ tuổi đã già lại gặp trùng triều 10 vạn năm một lần. Chu Tư tướng quân tóc trắng xoá mặc áo giáp, cầm binh khí một lần nữa lên chiến trường, cuối cùng liều mạng đồng quy vu tận với Trùng tộc. Đây cũng là nạn sâu bệnh mà nhân loại bị tổn thất ít nhất theo lịch sử ghi lại.


Tận đến hôm nay, cũng không ai biết Chu Tư tướng quân đã làm gì tại Lạc Tượng tinh. Thậm chí có học giả lịch sử bắt đầu khảo chứng chiến dịch Lạc Tượng, chỉ là lúc ấy mọi người cho rằng Chu Tư được thần thánh hóa chứ kỳ thật chiến dịch này căn bản chưa từng xảy ra.


Kỳ Hựu Cảnh đương nhiên biết giai đoạn lịch sử này, hắn giật mình một cái: "Cậu nói, bảy tinh cầu tử vong kia, có quan hệ với chiến dịch Lạc Tượng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.