Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 132: Cứu viện



Tiếu Thừa đối mặt năm xe việt dã phát ra ánh sáng phảng phất như ánh mắt yêu xà, không biết trong lòng có bồn chồn hay không, nhưng ít ra trên mặt trấn định tự nhiên, hơi hơi nâng tay đã kiến Leopold bọn họ kiêng kị không thôi.


Kỳ thật bọn Diệp Tố đều rõ ràng, Dung băng dịch của bọn họ không nhiều lắm, điều chế vốn dĩ không được nhiều, đa số đã dùng để chế tạo bậc thang, đến lúc này chỉ còn lại vài giọt mà thôi.


Nhưng Leopold không biết điều này, không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng bọn họ đều có súng, nhưng không ai dám thật sự nổ súng, nếu không cẩn thận giết chết một người, chỉ dư luận thôi đã có thể mắng chết bọn họ.


Leopold nói từ xa: "Vào đêm tối Nam cực, các ngài chạy lung tung rất nguy hiểm, vẫn nên cùng chúng tôi về căn cứ đi, có chuyện gì chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói."


"Quên đi, không có lời gì để nói với các ông." Tiếu Thừa trả lời.


Leopold cười một cái, nói: "Tôi biết các ngài bởi vì một số thủ đoạn cường ngạnh của tôi mà không cao hứng, nhưng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, kế hoạch chinh chiến lửa xém lông mày, mỗi phút đồng hồ chậm trễ đều khiến nhân loại chúng ta lạc hậu đi một chút. Chưa nói tới vấn đề khác, mã hóa tin tức sóng cũng cực kỳ quan trọng với bản thân địa cầu, tôi bởi vì quá sốt ruột mới nhất thời phạm phải hồ đồ. Không tôn trọng các ngài, là tôi sai. Nhưng Tiếu Thừa, cậu cũng không thể đem an toàn của các vị giáo sư ra nói giỡn. Sói nam cực vừa rồi các ngài cũng gặp, tuy rằng tránh thoát một đợt này, nhưng cũng khó bảo toàn sẽ không gặp phải vấn đề gì tại đợt sau — tôi đương nhiên không phải nguyền rủa, chỉ là nói ra sự thật. Hơn nữa, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, trang phục phòng lạnh tác dụng cực kỳ nhỏ bé, nhóm giáo sư đều đã cao tuổi, chịu đựng không nổi."


Tiếu Thừa cười lạnh một tiếng, không nói một từ.


Leopold lại chuyển hướng sang nhóm giáo sư phía sau hắn, điểm danh vài người: "Asp giáo sư, tôi nhớ rõ ngài có chút bệnh phong thấp, thời điểm tôi biết các ngài rời khỏi căn cứ, tôi thực lo lắng cho thân thể của ngài, phải biết rằng, rét lạnh nam cực chính là đâm xuyên xương cốt."


Asp giáo sư chính xác cảm thấy có chút không thoải mái, xương cốt như bị kim đâm, nhưng hắn không hé răng.


Leopold nói: "Willy giáo sư, ngài đã hơn bảy mươi tuổi, trong này, ngài cũng là người lớn tuổi nhất, tôi cũng lo lắng ngài nhất."


Willy giáo sư tuổi già nhất mặt đầy từ bi, bởi vì tín ngưỡng khoa học cũng tín ngưỡng tôn giáo, khiến chịu đựng của hắn đối với bất kỳ dối trá cùng lừa gạt nào, cũng là số không. Hắn lắc đầu nói: "Tôi không sợ chết, chỉ sợ vây quanh tôi đều là giả dối, cả đời tôi đều tận sức khám phá đi tìm sự thật, không nghĩ tới đến lúc tuổi già lại lâm vào tình cảnh bị lừa dối. Ai, tôi chỉ muốn thanh minh mà vượt qua giai đoạn cuối đời, những thứ khác, tôi cũng không làm được gì."


Hắn tuy rằng nói ôn hòa, nhưng từng chữ đều mang gai, khiến mặt Leopold phảng phất đau đớn như bị châm.


"Diệp Tố." Leopold lại nói với Diệp Tố, "Cậu trẻ tuổi khiến tôi kinh ngạc, cậu có thể có được thanh danh rất lớn, nhưng cậu phải biết rằng, không có sự kiện nào có thể khiến cậu có được thanh danh lớn hơn thành công tróc nguyên tố ký sinh tại căn cứ, khi lịch sử nhắc tới hành trình ngoại hệ của chúng ta, cậu vĩnh viễn là xuất phát điểm, là một cột mốc lịch sử không thể chối cãi. Tên của cậu sẽ vĩnh viễn được lưu truyền, thậm chí không bị giới hạn trong lĩnh vực hóa học, rất nhiều trẻ em sẽ học được sự tích về cậu trong sách giáo khoa."


Nếu Diệp Tố thật sự là một người trẻ tuổi bình thường, có lẽ sẽ bị lời nói của hắn khiến tinh thần điên đảo, nào có ai có thể ngăn cản được dụ hoặc lưu danh thiên cổ? Đặc biệt là thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết. Nhưng Diệp Tố chột dạ, chột dạ vô cùng, hắn biết nguyên nhân mình có thể tróc được nguyên tố ký sinh, phần lớn là nhờ thế giới Tinh tế, không phải công lao của mình, hắn vô pháp yên tâm thoải mái mà tiếp nhận những tán thưởng đó. Chỉ ở trong phòng thí nghiệm được đám người Lý Hoằng Hậu, Yoshimoto tán thưởng thôi, Diệp Tố đã cảm thấy khó chịu, lưu danh thiên cổ đối với hắn giống như sau khi chết cũng không được an bình.


Diệp Tố kiên quyết lắc đầu, Leopold dụ hoặc sai hướng rồi.


Khi lặp đi lặp lại nhiều lần mà vấp phải trắc trở, Leopold liền nóng nảy. Hắn đương nhiên biết Tiếu Thừa đang đợi đồng bạn cứu viện, việc này cần thời gian nhất định, không thể để tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, không thể đối cứng, mềm cũng vẫn không xong, làm Leopold trong lòng nguyền rủa mắng loạn một hồi.


Sau đó hắn bày ra một bộ dáng đau thương, khổ sở nói: "Các ngài đột nhiên rời đi khiến tôi rất khổ sở, càng tự trách bản thân hơn. Nhưng các ngài nhất định không biết, tiến sĩ Miranda bà ấy...Bởi vì bị sự tình các ngài rời đi kích thích, phát tác bệnh nhồi máu cơ tim, hiện tại sinh mệnh đang đến cuối con đường rồi!"


"Cái gì!" Tin tức lớn này quả nhiên khiến nhóm giáo sư đều khiếp sợ, đặc biệt là nhóm học sinh của Miranda, tuy rằng bọn họ thực sự thất vọng về tiến sĩ, nhưng vẫn luôn luôn cho rằng Miranda là ân sư của mình.


Cho nên lời Leopold cũng là nhắm vào những người này: "Tôi nhận được tin tức, tình thế tiến sĩ Miranda thực nghiêm trọng, có lẽ không thể chống đỡ được lâu, bà ấy nói muốn nhìn thấy học sinh của mình."


Kỳ thật thời điểm Leopold nhận được tin tức, tiến sĩ Miranda đã không kịp chữa trị mà bỏ mình.


Học sinh của Miranda một đám đều nói năng lộn xộn lên, tiến sĩ Miranda muốn nói gì với bọn họ? Sám hối sao, thừa nhận sai lầm sao? Chỉ nghĩ như vậy, vài người này đã có thể hoàn toàn tha thứ cho hành động của Miranda, dù sao nàng chính là người bọn họ kính trọng nhất, bọn họ thất vọng lớn bao nhiêu, kỳ vọng hư vô mờ mịt liền lớn bấy nhiêu. Bọn họ hận không thể ngay lập tức bay về căn cứ.


Tiếu Thừa chất vấn nói: "Tôi không thể xác định tính chân thật của lời ông nói."


Leopold lập tức có một tia tức giận: "Tôi có khốn nạn thế nào cũng không thể mang tiến sĩ Miranda ra nói giỡn!"


Ngữ khí của hắn khiến đám học sinh Miranda tâm loạn như ma, bọn họ bi thương lôi kéo lẫn nhau, thảo luận có nên theo Leopold trở về hay không.


Nhưng lúc này, lỗ tai Tiếu Thừa vừa động, tay phải hơi cử động liền như tia chớp mà ném về phía sau, một lọ dung băng dịch bay qua đỉnh đầu nhóm giáo sư, dừng lại phía sau bọn họ.


Benedict cùng một tiểu đội tám người đột nhiên lùi lại, trang bị của bọn họ tốt hơn Tiếu Thừa nhiều, đều có kính hồng ngoại, có thể hành động tự nhiên trong bóng đêm. Trong khi một đám Leopold lời ra lời vào, bọn họ liền lặng yên không tiếng động vòng sang hai phía, lại vòng ra phía sau, định mạnh mẽ chế trụ Tiếu Thừa trước, như vậy, nhóm giáo sư không vũ lực cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà trở về.


Nhưng bọn họ vẫn xem nhẹ thực lực Tiếu Thừa, hoặc là nói, bề ngoài tuổi trẻ của Tiếu Thừa khiến người ta vô pháp quá coi trọng hắn. Không nghĩ tới hắn có thể trong hoàn cảnh ồn ào này phát hiện ra có người tiếp cận, cũng chuẩn xác làm ra phản kích.


Đồng tử sau kính hồng ngoại của bọn Benedict rụt lại, trơ mắt nhìn đồ vật Tiếu Thừa ném tới nháy mắt hòa tan khối băng nửa mét vuông trước mặt bọn họ, đảo mắt lại kết lại thành băng, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết gập ghềnh.


Bọn họ đều cảm thấy một trận lạnh lẽo, nếu mình không trốn nhanh, nửa thân mình đã mắc kẹt ở bên trong, giống như những con sói nam cực đáng thương đó.


Tiếu Thừa lạnh lùng nói: "Các người có thể thử bước tiếp một bước về phía trước." Nói xong, hắn lại lấy ra hai bình Dung băng dịch, mỗi tay cầm một lọ, khiến bọn họ sợ hãi hơn cả tay cầm đạn hạt nhân. Tuy rằng, đây là hai bình cuối cùng, nhưng khí thế Tiếu Thừa khiến bọn họ cảm thấy hắn còn có thể lấy ra rất nhiều.


Nếu không phải trang phục phòng lạnh che mặt, Leopold đều tức đến phun máu, tình huống cứ như vậy mà lâm vào cục diện bế tắc, còn tiếp tục như vậy, đợi tới khi phái chủ hòa phái người đến, hắn sẽ không có cơ hội mang nhóm giáo sư về căn cứ nữa.


Leopold chỉ có thể thuyết phục nhóm học sinh Miranda, cũng đích xác có vài phần hiệu quả.


Một người học sinh trong đó nói với Tiếu Thừa: "Tôi muốn trở về xem cô giáo, ngài ấy đối với tôi ân nặng như núi, để bà ấy chịu kích thích vì chúng ta rời đi, tôi đã thực bất an, không thể làm như không thấy chuyện này."


Tiếu Thừa không nói gì.


Những người khác cũng thở dài một hơi, nói: "Tôi cũng muốn về nhìn xem, kỳ thật chúng tôi cũng không có tác dụng gì, các cậu chạy được là tốt rồi. Đến lúc đó nhớ báo cho quốc gia chúng tôi, quốc gia sẽ phái người tới đón chúng tôi về, chúng tôi chỉ muốn bồi cô giáo vượt qua lúc nguy hiểm mà thôi."


Bọn họ nói như vậy, có nghĩa đã quyết tâm, vô pháp vãn hồi.


Leopold vội vàng nói: "Các ngài lên xe trước, tôi lập tức để người đưa các ngài về căn cứ!"


Bọn họ vừa rời đi, đám Tiếu Thừa chỉ còn lại tám chín người, thậm chí có vài người vì vậy cũng bị dao động, bọn họ không phải học sinh trực hệ của tiến sĩ Miranda, nhưng cũng được nàng chỉ điểm qua, theo lý thuyết cũng không nên không màng sinh tử của nàng.


Tiếu Thừa vẫn im lặng, hắn cũng có không ít kính ý với tiến sĩ Miranda, lúc này nhìn thấy nhiều người vì nàng mà ba lần bốn lượt cản trở hành động của họ, không khỏi giận chó đánh mèo. Phải biết rằng, bọn họ càng ít người, càng lâm vào cục diện xấu.


Benedict bọn họ đều là bộ đội đặc chủng không sợ chết, cho dù bản năng sợ hãi, nhưng huấn luyện trường kỳ cũng khiến bọn họ quên đi sợ hãi, thấy chết không sờn. Đợi khi nhóm giáo sư rời đi ngày càng nhiều, bên Tiếu Thừa liền không còn ai, sẽ không phát sinh hiện tượng hỗn loạn mà thương tổn nhóm giáo sư. Benedict bọn họ tất nhiên sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế, cho dù liều mạng tổn thất mấy cái bộ đội đặc chủng, cũng phải chế trụ được Tiếu Thừa, đem tất cả bọn Diệp Tố Lý Hoằng Hậu về.


Tiếu Thừa bất đắc dĩ, đành phải để bọn Diệp Tố dựa vào càng gần, cùng Leopold và Benedict tiếp tục giằng co, trước có sói sau có hổ, mà Tiếu Thừa lại chỉ có một người.


Bỗng nhiên, bọn họ đều nghe thấy tiếng gió bạo liệt. Giữa băng nguyên trống trải, cho dù thanh âm mỏng manh nhưng cũng hết sức rõ ràng.


Tiếng gió dần dần càng lúc càng lớn.


Leopold sắc mặt khó coi, Tiếu Thừa lại lộ vẻ mặt vui mừng!


Đó là tiếng máy bay trực thăng!


Cứu viện của phái chủ hòa nhanh hơn Leopold và Tiếu Thừa nghĩ.


Cảm nhận được phương hướng tiếng gió truyền tới, Tiếu Thừa vẫn luôn căng chặt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nhất định là 0239, chỉ có hắn có thể ở trời cao nam cực lái máy bay điên như vậy!"


Tiếu Thừa nói, lộ vui mừng lớn hơn, "0239 đều đã tới, như vậy Tôn tướng quân khẳng định cũng ở đó! Diệp Tố, chúng ta được cứu trợ!"


Leopold hít thở thật sâu, vẻ mặt đại thế đã mất. Hắn khoát tay, triệu hồi Benedict tới, cùng lúc đó, lập tức để người căn cứ gửi tin tức lên cục trưởng, cục diện hiện tại không phải hắn có thể thu thập.


Quả nhiên, tiếng gió bạo liệt càng lúc càng lớn, máy báy trực thăng trên trời cao chiếu sáng đèn, biểu hiện sự tồn tại của mình, sau đó chơi tàu lượn mà trượt xuống, vẽ ra một đường cong thật dài trên màn đêm đen nhánh, tiếp đó lại làm ra vài đồ án yêu cầu động tác độ khó cao, ánh đèn sáng rực tạo ra từng đồ án mỹ lệ đan chéo nhau. Đây là sự tình hết sức nguy hiểm trên bầu trời Nam cực, bọn họ làm như vậy không phải để tỏ vẻ cun ngầu, mà là để triển lãm thực lực của mình.


Tiếu Thừa cười hắc hắc: "0239 vẫn là phong tao như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.