Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 139: Đông Cực



Thanh âm thảo luận ríu rít bên tai không dứt, từ ngoài cửa sổ hiện lên vô số sao trời lớn lớn bé bé, cảnh tượng từ nhiều năm trước đem ánh sáng nhỏ vụn chiếu lên khuôn mặt một đám người trẻ tuổi, con mắt màu đen màu lam hoặc nâu của họ sáng lấp lánh, như bản thu nhỏ của vũ trụ ngoài cửa sổ.


Sau khi Diệp Tố nghiên cứu hóa học vỡ lòng gần một buổi sáng, vừa ra khỏi cửa phòng liền thấy một màn lộng lẫy xa hoa như vậy ở đại sảnh tinh hạm.


Tinh hạm Diệp Tố đi là tinh hạm riêng của đại học Hoa Đô, chở học sinh hệ cơ giáp năm tư tới tinh hệ Đông Cực. Bọn họ đã khởi hành ba ngày, còn cần bảy ngày mới tới được tinh hệ Đông Cực.


Đáng giá nhắc đến là, ba ngày vừa rồi đã đi hết 99% lộ trình từ Hoa Đô tinh hệ tới tinh hệ Đông Cực, 1% tiếp theo lại cần những bảy ngày.


Đây là lần đầu tiên Diệp Tố tiếp xúc đến phương thức dịch chuyển khoảng cách lớn — xuyên qua trùng động. tinh hệ Hoa Đô và tinh hệ Đông Cực cách nhau cự ly hai mươi tư tinh hệ, nếu dựa vào vận tốc bản thân tinh hạm, có lẽ cần khoảng một hai năm. Nhưng trùng động khiến xuyên qua khoảng cách cự ly lớn trở nên cực kỳ dễ dàng. Diệp Tố biết, theo lý luận, có một lỗ đen sẽ có lỗ trắng tương ứng, kỹ thuật khoa học thế giới Tinh tế biến lỗ trắng trong lý thuyết này trở thành hiện thực. Dùng lỗ đen làm cửa vào, dùng lỗ trắng làm cửa ra, một trùng động nối tiếp có thể khiến người nháy mắt vượt qua cự ly mấy chục mấy trăm thậm chí mấy ngàn tinh hệ. Chỉ tiếc không thể xuyên qua thời gian, Diệp Tố tiếc nuối, hoặc có thể, nhưng khoa học kỹ thuật hiện tại còn chưa tìm được phương pháp.


Xuyên qua trùng động cần dựa vào lỗ đen lỗ trắng hình thành tự nhiên trong vũ trụ, không thể tạo ra quỹ đạo dựa vào kỹ thuật nhân loại. Cho nên xuyên qua trùng động cũng thể chuẩn xác mà tới đích đến. Trùng động đại học Hoa Đô lựa chọn, cửa ra lỗ trắng còn cách tinh hệ Đông Cực một khoảng, tinh hạm đành dựa vào vận tốc bản thân mà hoàn thành nốt lộ trình.


Ý nghĩa lớn nhất của phát hiện ra trùng động, là vượt qua khoảng cách xa xôi mà tăng mạnh khả năng kết giao hữu hảo giữa các chủng tộc, từ đó tăng lên thực lực chống lại Trùng tộc.


Thời điểm Diệp Tố tới đại sảnh, lại nghe thấy một bạn học đang nói chuyện với La Thành. Nhưng La Thành không để ý tới hắn, chỉ có Định Cảnh sẽ ngẫu nhiên mà trả lời hai câu.


Loại tình huống này, Diệp Tố đã gặp nhiều lần.


Đại học Hoa Đô vì an toàn và bồi dưỡng ý thức đoàn kết — dù sao bọn họ cũng đang bồi dưỡng nhân tài cho Nhân tộc, cưỡng chế yêu cầu các học sinh trước khi tới tinh hệ Đông Cực phải thành lập đội ngũ, ít nhất năm người, nhiều nhất năm mươi người. La Thành thân là người đứng đầu cuộc thi đầu vào trường, lại còn lãnh đạo đội ngũ của mình đạt được quán quân trong thi đấu cơ giáp hữu nghị, đương nhiên sẽ là bánh trái thơm ngon bị tranh đoạt. Mọi người đều muốn gia nhập đội hắn, thứ nhất để bảo đảm an toàn, thứ hai để không lo lắng thành tích.


Nhưng La Thành tâm cao khí ngạo, cũng sẽ không tuyển thêm người, trong mắt hắn, chỉ Địch Cảnh, Trương Diêu Phong, Diệp Tố, Kỷ Gia Duyệt, Bàn Tử, năm người cộng thêm hắn, vậy là đủ rồi, ngoài ra thà ít chứ không tạp nham.


Người kia thật cẩn thận mà trần thuật vinh dự lớn lớn bé bé cả ba năm học của mình, ngay cả giải nhì phát minh bảo vệ môi trường cũng nói ra, thấy bộ dáng La Thành vẫn xa cách, đành phải tiếc nuối mà rũ đầu rời đi, trong lòng tính toán lui một bước mà chọn mục tiêu tiếp theo, đi tìm Christine.


La Thành không kiên nhẫn, xoay người, xụ mặt nói: "Trực tiếp nói với bọn họ là chúng ta không nhận thêm người, phiền phức."


"Tôi đang định mang theo chị em tới nhờ cậy cậu, cậu không nhận, không phải là cố tình nhắm vào tôi sao?" Tiếng cười sang sảng bỗng nhiên truyền đến, Diệp Sùng Tuyết mặc áo vest màu đỏ hấp tấp đi tới, lập tức đẩy Diệp Tố ra, đoạt chỗ ngồi cuối cùng trước mặt Diệp Tố, còn làm mặt quỷ với Diệp Tố: "Kính già yêu trẻ, nhường chỗ cho chị gái."


Diệp Tố:......


"Tới, anh Diệp, ngồi đây!" Bàn Tử vỗ cái đùi diện tích lớn thập phần co dãn rộng rãi của mình.


Diệp Tố lập tức quay đầu, lặn lội đường xa mà sang đầu kia đại sảnh bếch một cái ghế dựa về.


"Không nói đùa nữa." Diệp Sùng Tuyết vẻ mặt không cao hứng nói với La Thành, "Tôi cũng không muốn thượng cậu, cần phải dỗ dành cậu vui vẻ sao?"


Mặt La Thành có xu thế đen đi.


Trương Diêu Phong nghẹn cười: "Vậy cô nghĩ thế nào mà muốn tổ đội cùng chúng tôi?"


Lấy thực lực Diệp Sùng Tuyết và đồng đội, hoàn toàn có thể tham gia vào một đoàn đội không tồi, hơn nữa, nam sinh ngưỡng mộ Diệp Sùng Tuyết có không ít, túm bừa một đội cũng không sợ người ta không tận tâm tận lực.


Diệp Sùng Tuyết ghét bỏ nói: "Một đám người muốn tôi gia nhập đội ngũ, tâm địa gian xảo mấy tầng mấy lớp tôi đều thấy rõ ràng, thời kỳ rèn luyện mà còn muốn tình yêu lãng mạn, mơ mộng quá đi? Tôi còn phải phụ trách cho chị em của tôi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có các cậu đáng tin cậy. Đúng rồi, Christine cùng Phương Trí Duy hiện tại thực sự keo sơn gắn bó, bọn họ nhất định sẽ liên thủ, các cậu sáu người nhưng cũng không lại hai người bọn họ liên thủ."


La Thành cười lạnh một tiếng, đang định nói cái gì thì bị Kỷ Gia Duyệt ngăn cản một phen, "Đừng xúc động! Cậu nên nghe phụ nữ nói nhiều một chút."


Địch Cảnh thong thả ung dung nói: "Kỳ rèn luyện không thể so sánh với thi đấu cơ giáp, với tính cách giảo hoạt của Christine mà liên thủ cùng Phương Trí Duy, nói không chừng có thể thực sự tạo ra một phen danh tiếng. Nếu tích phân rèn luyện cuối cùng lại bị bọn họ người đông thế mạnh nghiền áp...ha hả."


La Thành hừ hừ.


Diệp Sùng Tuyết cười nói: "Tối đa là năm mươi người, nhưng trường học ngoại trừ xem xét tổng tích phân, còn xem xét bình quân tích phân, cho nên, tìm đội viên chất lượng mới là mấu chốt thắng lợi. Đương nhiên, kết phường cùng các cậu cũng là tiện nghi cho chúng tôi, nhưng các cậu muốn tìm đội viên đáng tin cậy hơn chúng tôi cũng rất khó."


"Nói không sai." Diệp Tố phụ họa.


Mọi người quay đầu lại nhìn hắn.


Diệp Tố kỳ thật cảm thấy, mình một ngày đã phải ngủ mất một nửa, nếu bọn họ hành động vào ban đêm, mình có lẽ sẽ phải vắng họp.


Diệp Sùng Tuyết có thể dẫn dắt các cô gái tiến vào top10 thi đấu cơ giáp lúc trước, đương nhiên sẽ có thực lực xuất chúng. Nếu Diệp Sùng Tuyết gia nhập đội ngũ La Thành, hắn vắng mặt cũng có thể yên tâm thoải mái một chút.


"Vậy thế đi, cả ngày nhìn các cậu đến phiền, đến nhìn mỹ nữ nhiều chút, trị liệu đôi mắt." Địch Cảnh đỡ đỡ kính râm, bình tĩnh nói.


"Càng không có càng khoe." Trương Diêu Phong bĩu môi, sau đó quay đầu đổi một bộ mặt cười hiền lành hòa ái, nói với Diệp Sùng Tuyết: "Tôi nhớ đội ngũ cô có cô gái tên Tiểu Mễ, vũ khí cụ tượng hóa dường như là ám tiễn, chúng tôi có thể giao lưu sâu sắc thêm đó!"


Diệp Sùng Tuyết kinh ngạc: "Giới tính tính cách các cậu cách xa như vậy, còn có đề tài chung?"


"Giao lưu thêm không phải sẽ có sao."


"Nhưng mà nghe nói cậu bị liệt dương mà, sao có thể giao lưu sâu hơn?"


"Wtf!" Trương Diêu Phong trực tiếp nhảy dựng lên, "Cô nghe ai nói! Có phải tên mù kia không!" Hắn chỉ vào Địch Cảnh.


Diệp Sùng Tuyết trợn mắt há hốc mồm: "Tôi chỉ nói bừa mà."


Một phút đồng hồ im lặng.


Mọi người: "Ồ — hóa ra cậu bị liệt dương à!"


Kỷ Gia Duyệt tiện hề hề mà đảo đảo mắt nhìn Trương Diêu Phong lại nhìn Địch Cảnh: "Cậu không phải vì nguyên nhân này mới chia tay hắn đi?"


Địch Cảnh cười lạnh một tiếng.


Trương Diêu Phong ngồi lại, nhìn chăm chú cái bàn màu sắc mộc mạc: "Lần đầu tiên nên khẩn trương mà thôi."


"Không cần nói, tớ hiểu." Bàn Tử gật đầu, tỏ vẻ thập phần lão luyện, "Lần đầu tiên của tớ cũng sẽ như vậy."


Kỷ Gia Duyệt: "Nói cứ như cậu có lần đầu tiên vậy."


"Kỳ thật cũng không thể trách tôi, ai kia nằm trên giường liền ngay đơ." Trương Diêu Phong tựa hồ như thuận miệng nói, lại giơ tay ngăn cảnh cái ly Địch Cảnh ném về phía này.


Hai người lập tức mở hình thức bôi đen nhau.


La Thành thấy đề tài càng chạy càng xa, lập tức bất mãn hừ hừ: "Nói chính sự."


Không ai để ý tới hắn, Bàn Tử lấy ra đồ ăn phân phát cho mọi người, nếm mùi ngon mà ngắm bát quái.


Thẳng đến một ngày trước khi cập bến tinh hệ Đông Cực, sự tình sáu người Diệp Sùng Tuyết gia nhập tổ đội La Thành mới hạ màn, đem danh sách tổ đội nộp lên giáo viên chỉ đạo.


Diệp Sùng Tuyết vô cùng đau đớn: "Các cậu hiệu suất quá thấp, tôi hoài nghi, đây sẽ là lần đầu tiên tôi quyết định sai lầm trong cuộc đời."


Chủ tinh tinh hệ Đông Cực, Đông Cực tinh có vẻ thập phần hoang vắng, từ vũ trụ nhìn lại, chỉ thấy một mảnh u ám. Những tinh hạm vừa cập bến nơi này, mọi người liền cảm thấy hơi thở tràn ngập sắc bén sôi trào ở đây, Đông Cực tinh không phải tử khí thâm trầm.


Trên cảng đều là dong binh đoàn tới lui, ăn mặc trang phục thống nhất, một đám sắc mặt túc sát(?). Nhưng khi nhìn thấy một đám học sinh xuống khỏi tinh hạm, đều lộ ra tươi cười thân thiện, khiến nhóm tiểu quỷ trời xa đất lạ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.


Một thầy giáo đi theo không trách mà nói: "Các trò đều là mầm non của Nhân tộc, đương nhiên phải yêu thương, vạn nhất sợ các trò làm điều xấu." Vô luận ở đâu, người sắp tòng quân hoặc đã tòng quân đều có thể nhận được kính ý lớn nhất. Điều này khiến một số ít học sinh sợ hãi rèn luyện cảm thấy cảm động gấp đôi, kháng cự trong lòng cũng giảm đi nhiều.


Bộ phận rèn luyện của đại học Hoa Đô đóng ở tinh hệ Đông Cực đã sớm phái người cùng xe chuyên dụng tới đón đoàn học sinh này. Bởi vì mỗi năm đều có một nhóm học sinh tới rèn luyện, các trường học đều sẽ thường trú tại Đông Cực tinh, các thiết bị, trình tự rèn luyện cũng thực thành thục.


Phàm là học sinh đến tinh hệ Đông Cực rèn luyện, lúc này đều tập trung cư trú tại phía Nam Đông Cực tinh, được thổ dân Đông Cực tinh cải tạo thành khu đại học. Khu đại học lại chia thành các khu vực nhỏ. Đi vào khu Hoa Đô, người học viện quân sự Hoa Đô cũng không đến sớm hơn đại học Hoa Đô nhiều, đang bận rộn trong ngoài mà đăng ký dong binh đoàn cùng mua sắm trang bị.


Phòng nghỉ được phân chia dựa theo danh sách tổ đội, bốn tới sáu người một gian phòng, người cùng một đội ngũ sẽ được sắp xếp ở các phòng cạnh nhau.


La Thành cùng Diệp Sùng Tuyết bọn họ liền đương nhiên mà trở thành hàng xóm đối diện. Sau khi sắp xếp hành lý, bọn họ đều nhận được thông báo của bộ phận rèn luyện trường học, các đội ngũ cần tới tòa nhà hội nghị trước, dựa theo thứ tự đội ngũ của mình mà tìm được phòng họp thích ứng, nơi đó sẽ có giáo viên chỉ đạo cùng đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp nhiều năm do trường học rút thăm tới tiến hành chỉ đạo đơn độc, trong khi rèn luyện, bọn họ cũng sẽ đi theo, nhưng không nhúng tay mà chỉ đảm bảo an toàn sinh mệnh.


La Thành tổ đội với Diệp Sùng Tuyết, hiển nhiên là một tin tức không nhỏ, rất nhiều người ở đại học Hoa Đô đều cho rằng đội ngũ này rất có khả năng cạnh tranh chức quán quân, thậm chí không chừng còn có năng lực ép học viện quân sự. Bọn họ chạy tới phòng họp, có không ít người trường ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, khen chê đều có. Đương nhiên, chỉ nhìn bề ngoài, trừ người nào đó béo đến nổi bật, những người khác đều là tuấn nam mỹ nữ, nhìn nhiều vài lần cũng là cảnh đẹp ý vui.


Cố tình cái người béo đến không phù hợp kia còn say mê vì ánh mắt như vậy, tận đến lúc đàn anh nghiêm túc ho khan một tiếng, Bàn Tử còn chưa thoát khỏi tâm tình nhộn nhạo.


Đàn anh tự giới thiệu trước: "Tôi họ Bạch, tên Bạch Huyễn. Tốt nghiệm sớm hơn các cậu 5 năm, từ giờ trở đi, tôi sẽ phải phụ trách đàn tiểu quỷ các cậu. Đầu tiên, tôi phải nói cho các cậu, đây là lần đầu tiên tôi theo học sinh rèn luyện, là cái tiểu bạch không kinh nghiệm. Các cậu bốc trúng tôi thật là xui xẻo. Điều này khiến tôi cảm thấy thực phiền muộn, vận khí tệ như vậy chẳng phải sẽ liên lụy tôi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.