Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 15: Luyện tập



Sau hôm lừa được Diệp Tố tham gia thi đấu cơ giáp.


La Thành không tình nguyện mang Diệp Tố đi tìm phòng trống để huấn luyện — thiên phú hắn xuất chúng, lâm trận không cần mài gươm, đã bị Địch Cảnh tống cổ tới dạy Diệp Tố điều khiển cơ giáp. La Thành mở giao diện lựa chọn loại hình cơ giáp, lựa chọn cùng Diệp Tố. Nghiêm khắc mà nói, đây không được tính là cơ giáp, chỉ có thể xem như mô hình cơ giáp.


Tài liệu chế tạo cơ giáp cực kỳ trân quý, Đại học Hoa Đô đại tài khí thô cũng chỉ có thể cung cấp cho mỗi học sinh khoa chiến đấu cơ giáp một mô hình cơ giáp. Nhưng mô hình này cũng không đơn giản, nguyên liệu chủ yếu là kim loại màu trầm rắn chắc cứng rắn, tạo cảm giác trông như cơ giáp thật.


Khoang điều khiển cơ giáp được giáo sư khoa nghiên cứu khoa học Đại học Hoa Đô liên hợp nghiên cứu, phát minh ra hệ thống mô phỏng chân thật. Ví dụ, cơ giáp mô hình giả thiết công kích là một vạn lăng, đương nhiên trên thực tế, nó không thể đạt đến một vạn lăng, có lẽ chỉ được một trăm lăng, nhưng nếu bạn lấy chiếc cơ giáp này đi công kích một mô hình cơ giáp khác, chiếc cơ giáp kia sẽ bị lưu lại dấu vết thương tổn một vạn lăng. Đương nhiên, thương tổn này cũng không phải một vạn lăng chân chính, chỉ là dấu vết nhìn qua rất giống, mà số liệu khoang điều khiển chiếc cơ giáp này tiếp nhận cũng sẽ là một vạn lăng, một khi khoang điều khiển tiếp thu thương tổn vượt mức, sẽ mất đi năng lực hành động.


Hơn nữa, tuy rằng cơ giáp chỉ là mô hình, vũ khí của cơ giáp cũng là mô hình, nhưng khả năng cảm ứng tinh thần lực của chúng cũng không thua cơ giáp chân chính chút nào, nên tăng phúc sẽ tăng phúc, một chút sai lệch cũng không có.


Giống như chơi game thực tế ảo, trợ giúp rất lớn khiến sinh viên điều khiển cơ giáp thêm thuần thục.


Diệp Tố mơ mơ màng màng nghe, mỗi ngày giống như mở ra một thế giới mới.


"Hình người hay hình thú?" La Thành đưa giao diện cho Diệp Tố, mặt trên liệt kê vài loại cơ giáp có hình dạng khác nhau.


Có loại cơ giáp giống đại ong vàng Diệp Tố đã thấy qua, cao thấp béo gầy các kiểu khác nhau. Hình thú cũng có không ít, dưới đất như hổ, sư tử, thậm chí có nhện, rắn, bay trên trời như đại bàng, kền kền ...


Cơ giáp tựa như xe vậy, rất ít thằng con trai nào không đam mê. Cho dù Diệp Tố không quá am hiểu cơ giáp, nhưng xuyên qua màn hình nhìn thấy cơ giáp với những tạo hình, những đường cong đầy khí phách, cũng không khỏi rung động.


"Hình người." Diệp Tố quét một vòng nói, chỉ có hình người mới phù hợp thẩm mĩ quan của hắn nhất.


"Cận chiến hay viễn chiến? Quên đi, viễn chiến đi, đến lúc đó cậu chỉ cần đi bộ bên cạnh." La Thành không thèm suy nghĩ liền chọn cho Diệp Tố một chiếc cơ giáp viễn trình.


Rất nhanh từ thông đạo vận chuyện của phòng huấn luyện cơ giáp liền chuyển ra một chiếc cơ giáp bạch sắc cao chừng 8m. Cơ giáp này đương nhiên không giống đại ong vàng do Nick đùa nghịch mà lắp ráp ra, hình thể khổng lồ, màu sắc lóa mắt, khí thế lạnh băng nghiêm trang. Từng chi tiết đều tinh xảo, hai mắt nhắm nghiền chưa mở tựa hồ phát ra khí thế hung hãn. Nó chỉ cần đứng đó như vậy, liền cho người ta cảm giác kinh tâm động phách.


Diệp Tố sờ sờ trái tim đang đập thình thịch, lần đầu tiên tự đáy lòng cảm thấy đồng ý tham gia thi đấu là một việc không tồi.


La Thành ném cho Diệp Tố một chồng bản vẽ: "Trước tiên, học thuộc các linh kiện trên bàn điều khiển cơ giáp cùng tác dụng của chúng."


Diệp Tố lật hai cái, dày đặc đến nỗi khiến người ta cảm thấy đau đầu.


"Chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi tôi." La Thành ngồi xuống bên cạnh Diệp Tố, giám sát hắn.


"Ha Ha đã sớm nóng lòng muốn thử, không muốn nó đi thi thì cậu tốt nhất nên dạy nghiêm túc một chút." Địch Cảnh nói một câu làm La Thành tức giận đến ngứa răng còn phải miễn cưỡng cười vui với Diệp Tố.


"Tự ôm phiền toái to vào người." Diệp Tố nặng nề thở dài, chấp nhận số phận hẩm hiu mà cầm chồng bản vẽ thật dày lên. Bất quá khiến Diệp Tố ngạc nhiên chính là, nhiệm vụ hắn cho rằng sẽ thập phần gian khổ cư nhiên thực nhẹ nhàng đã hoàn thành xong. Trí nhớ mình tựa hồ tốt hơn, không chỉ có thể đọc nhanh như gió, còn có thể vừa nhìn qua là không quên được. Hắn ở hiện thực thân là một cái học bá, trí nhớ tự nhiên sẽ không kém, nhưng tuyệt đối sẽ không khoa trương như hiện tại.


Chẳng lẽ là do tinh thần lực? Diệp Tố suy đoán.


"Quá chậm." La Thành bắt bẻ, chỉ vào đồng hồ Diệp Tố, nói: "Cậu thế mà mất một giờ mới đọc xong!"


Diệp Tố:......


"Đừng phát ngốc lãng phí thời gian, nhanh thực hành với tôi một chút, học thuộc và có thể sử dụng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hy vọng thiên phú thao tác cơ giáp của cậu sẽ không nát như tinh thần lực."


La Thành mang Diệp Tố chen vào khoang điều khiển, chỉ vào bàn điều khiển làm người hoa cả mắt, phân phó: "Cậu trước hết phải nhận biết hết trăm cái nút trên này, nói cho tôi tác dụng của chúng."


Việc này không làm khó được Diệp Tố, "Góc trái bên dưới là bốn nút kiểu mũi tên điều khiển phương hướng di chuyển; phía trên là một loạt phím ấn theo thứ tự dùng để điều tiết động tác đầu, bả vai, hai tay, vòng eo, đùi, đầu gối, cẳng chân, cổ chân; mười cái nút góc trái bên trên là điều khiển ngón tay. Góc phải bên dưới bàn điều khiển là hai nút dạng vòng, dùng để khống chế góc độ hành động và trọng tâm cơ giáp, cần điều khiển phía trên có thể khống chế độ lớn lực công kích... Ở giữa theo thứ tự là đồng hồ biểu thị năng lượng, biểu thị độ hao tổn, tốc độ, công kích, phòng ngự... Treo phía trên là mười màn hình, có sáu màn hình theo dõi tình trạng trái phải trước sau sáu phương hướng, còn bốn cái còn lại sẽ căn cứ tình trạng cơ giáp mà báo lỗi và nguy hiểm bên trong cơ giáp. Dưới bàn điều khiển là công tắc khẩn cấp có thể dùng chân điều chỉnh. Trong cơ giáp phần đầu là quan trọng nhất, nó có thể chuyển mệnh lệnh từ bàn điều khiển đến các bộ phận khác. Thế nên mới nói, một cơ giáp có hai điểm yếu trí mạng, phần đầu và lồng ngực, lồng ngực không chỉ là chỗ người điều khiển ngồi mà còn là nơi chứa năng lượng."


Diệp Tố nói liền một hơi, miễn cưỡng khiến sắc mặt La Thành tốt một chút: "Kiểm tra qua loa đại khái như vậy, cậu xem như có hiểu biết cơ bản về cơ giáp. Kế tiếp chính là luyện tập thao tác điều khiển cơ giáp!"


Đôi tay nhẹ nhàng ấn trên bàn điều khiển, cảm thụ được xúc cảm lạnh băng, trong thân thể Diệp Tố có một luồng khí huyết sôi trào. Càng hiểu biết, càng làm lòng người phấn khích.


"Bắt đầu từ cái đơn giản nhất trước, đi về trước một bước." La Thành kè kè bên cạnh Diệp Tố, nhìn chằm chằm động tác của hắn. Tuy rằng La Thành làm người có chút nóng nảy, cũng không để mắt xem trọng Diệp Tố ra sao, nhưng dạy học lại thật sự dụng tâm. Ngày hôm qua Địch Cảnh căn dặn hắn phải dạy Diệp Tố cho tốt, hắn ngoài miệng thì không kiên nhẫn, nhưng về ký túc xá xong vẫn nghiêm túc viết bản kế hoạch, bao gồm cả những bản vẽ Diệp Tố vừa phải học đó, đều là hắn cải biên căn cứ vào giáo trình, giải thích thuật ngữ chuyên môn một cách hết sức đơn giản dễ hiểu, gần với khẩu ngữ để Diệp Tố cái người kiến thức cơ bản là một số 0 tròn trĩnh đọc cũng hiểu được.


Diệp Tố không khỏi có chút khẩn trương, giống lần đầu tiên học lái xe. Đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm mấy cái nút kia để gạt xuống lo lắng.


Rốt cuộc, cơ giáp cũng cử động, đùi phải cứng đờ giơ ra, nhưng chưa kịp hạ xuống đất thì cơ giáp đã lấy tư thái ầm ầm mà lảo đảo về phía trước.


Trong khoang điều khiển, Diệp Tố cũng bị xóc nảy theo, cho dù có đai an toàn bảo hộ cũng thiếu chút nữa đụng phải tường khoang cơ giáp.


"Ngu ngốc." La Thành đoạt lấy quyền khống chế bàn điều khiển, chỉ thấy tay phải hắn nhẹ nhàng xoay một cái trên vòng trọng tâm, năm ngón tay trái nhảy múa trên bàn phím, ưu nhã như đàn dương cầm, cơ giáp đang ở tư thế sắp ngã nhào bỗng nhiên lấy lại thăng bằng, đùi phải thuận thế uốn lượn, tay trái nắm thành quyền, chống trên mặt đất, thân hình thật lớn lấy tư thế quỳ gối mà ổn định lại.


Khoang điều khiển ổn định trở lại.


Diệp Tố đeo dây an toàn, thở nhẹ nhõm một cái.


Cơ giáp vốn dùng để chiến đấu trên mọi góc độ phương vị, để không ảnh hưởng đến thao tác linh hoạt của người điều khiển, đai an toàn chỉ có tác dụng bảo hộ cơ sở.


La Thành trả quyền khống chế bàn điều khiển lại cho Diệp Tố, tròng mắt xinh đẹp màu lam tràn ngập ghét bỏ: "Cậu không biết dùng não hả, cậu đi đường chỉ nhấc chân sao? Cánh tay cũng phải đong đưa, phải tìm trọng tâm! Không có trọng tâm thì sẽ té ngã đây là thường thức, cậu không hiểu hả!"


"Tôi hiểu." Diệp Tố hữu khí vô lực, "Nhưng tôi không biết cơ giáp cũng phải tìm trọng tâm."


La Thành nhướn lông mày lên, đang định phát hỏa nhưng nhớ đến lời Địch Cảnh nói lại chỉ có thể nuốt hỏa khí vào bụng: "Đừng coi cơ giáp như một cỗ máy, phải coi nó như một thể sống đặc thù mới có thể phát huy tối đa khả năng và nguồn năng lượng của nó. Cậu muốn điều khiển cơ giáp, trước hết phải tôn trọng nó."


Không cho Diệp Tố thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, La Thành lại yêu cầu hắn điều khiển cơ giáp đứng lên, cái này so với đi đường còn khó hơn nhiều.


"Trước hết thao tác đầu gối cùng phần eo đồng thời dùng sức, nâng lên trên, chú ý trọng tâm, cậu cái đồ ngu, đổi trọng tâm quá nhanh! Đúng là thay đổi trọng tâm tương đối nhanh, chỉ cần cử động là trọng tâm đã thay đổi, nhưng đây không phải cớ để cậu phạm sai lầm! Trong chiến đấu, có rất nhiều thao tác cần sự cẩn thận, chính xác hơn khống chế trọng tâm, cái này cậu còn làm không nổi, về sau phải làm sao bây giờ?"


Lần đầu Diệp Tố thao tác vòng trọng lực, dùng lực quá tay khiến trọng tâm lệch về phía sau, cơ giáp ngả ra, không cẩn thận một cái liền ngã ngửa.


Lần này La Thành không giúp đỡ, nhẹ nhàng ổn định thân mình đứng trong khoang sau bàn điều khiển, mặc kệ cơ giáp quay cuồng quăng Diệp Tố ngã thất điên bát đảo.


"Tiếp tục, tôi sẽ không nhắc nhở cậu. Nghĩ cho thật kỹ, cậu té ngã như thế nào thì đứng dậy như thế nấy."


Diệp Tố xoa xoa bả vai, trong lòng nhịn không được chửi má nó. Nhưng hắn vẫn tự mình cân nhắc làm thế nào để nâng cơ giáp đang ngã ngửa đứng dậy.


Điểm mấu chốt chính là trọng tâm. Diệp Tố đã mò được một ít trọng điểm, hắn thử sử dụng vòng trọng tâm vài lần, cũng miễn cưỡng biết khống chế biên độ của nó.


Eo bụng dùng sức, phần cổ, phần đầu, hai tay...... Diệp Tố từng bước một mà điều khiển tứ chi cơ giáp.


Oành — đầu cơ giáp cao lớn thật vất vả mới nâng lên được, nhưng đôi tay chưa kịp chống đỡ, lại ngã xuống thật mạnh.


Diệp Tố bị chấn động đến mức xương cốt tê dại, nghĩ đến tư thái điều khiển cơ giáp nhẹ nhàng dễ dàng của La Thành cũng không khỏi hoài nghi, mình có lẽ thật sự không có thiên phú, đã thử không biết bao nhiêu lần, giỏi nhất cũng chỉ nâng lên được nửa cái đầu.


Vừa xoay đầu, Diệp Tố thấy La Thành trợn mắt xem thường, mệt tim mà còn phải tìm bậc thang leo xuống: "Cậu là con lai? Tròng mắt rất đẹp, trợn nhiều lãng phí."


"Hừ." La Thành bất mãn mà hừ hừ, càng nói càng tức: "Quả thực chưa thấy ai ngu như cậu, tay trái cậu có năm ngón tay, hoàn toàn có thể tiến hành năm lần thao tác đi? Cho dù chưa luyện tập bao giờ, tốc độ tay chậm đến mức người ta giận sôi, nhưng một giây tiến hành 20 thao tác căn bản không phải vấn đề lớn. Còn cậu! Một giây đồng hồ mới được một cái, mắt còn liếc trái liếc phải! Liếc cái đầu cậu, trong chiến đấu cậu chỉ có thể nhìn kẻ địch!"


Diệp Tố ngồi ôm tay trên vị trí điều khiển, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.


Sau một lúc trầm mặc, cơn giận dữ của La Thành liền bị ánh mắt vô tội của Diệp Tố chọc thủng, nhận mệnh mà tiến lên làm mẫu cho hắn một lần nữa. Tay phải ngón út nhẹ nhàng điều chỉnh vòng trọng tâm, cùng lúc đó, tay trái nhanh như gió bùm bùm một trận, bấm liền một lúc hơn trăm cái mệnh lệnh. Cơ giáp đang nằm ngửa đột nhiên cong hai đầu gối về phía trước, đôi tay chống xuống, lưu loát đứng lên khỏi mặt đất.


"Thấy rõ chưa?"


Diệp Tố lắc đầu.


Bang! La Thành đập bàn điều khiển một cái, cơ giáp vừa đứng dậy được lại ngã nhào.


"Cậu tiếp tục luyện tập cho tôi!" Lần này, La Thành nhìn cũng không muốn nhìn Diệp Tố, kiên nhẫn mười tám năm trời đã muốn dùng sạch.


Diệp Tố sờ sờ cái mũi, không để bụng tính tình nóng nảy của La Thành, thế nhưng cũng không khỏi bội phục động tác điều khiển nhanh chóng, lưu loát vừa rồi của hắn. Diệp Tố thật sự không thấy rõ, bàn tay kia như đột phá cực hạn đôi mắt loài người, chỉ thấy được tàn ảnh lay động.


Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá*. Áp dụng tương tự với điều khiển cơ giáp.


*Câu này được hiểu rộng ra là "Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không".


Diệp Tố nghĩ thầm, nếu hắn có thể thao tác đủ nhanh, sau khi điều khiển cánh tay cơ giáp xong lập tức khống chế hai chân, có lẽ sẽ không lệch trọng tâm nghiêm trọng như vậy.


Theo ý nghĩ này, Diệp Tố lại bắt đầu một lần lại một lần thử nghiệm.


Phanh.


Phanh.


Phanh.


Trong phòng huấn luyện không ngừng vang lên thanh âm quăng ngã ầm ầm, may mắn vách tường đều được bọc một tầng cách âm thật dày, không đến mức tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa.


Cuối cùng, hai tay cơ giáp cũng chống lên mặt đất, hai chân lùi về phía sau, phần đầu cùng lưng cực lực hướng lên trên.


Nửa thân mình đã ngóc dậy.


Diệp Tố nín thở, ngón út tay phải cẩn thận chạm vào vòng trọng tâm, các ngón tay tay trái bấm rồi lại bấm nút. Chính là bây giờ, Diệp Tố lập tức đưa ra quyết định, tay phải hung hăng đẩy cần điều khiển khống chế lực.


Cơ giáp giãy giụa nhảy dựng lên.


"Quá tuyệt vời!" Diệp Tố nắm tay hoan hô.


La Thành gỡ xuống nút bịt tai, nhìn thoáng qua thời gian: "Theo giờ Liên Bang bây giờ là 11 giờ 40, cậu dùng mất ba tiếng! Ba tiếng chỉ để điều khiển cơ giáp đứng dậy! Quả thực hết thuốc chữa. Còn cách thi đấu có sáu ngày, cái dạng này của cậu đi là để bị mất mặt sao?"


"Người mất mặt cũng không phải tôi." Diệp Tố đáp, tỏ vẻ không sao cả.


"Cậu!" La Thành tức giận, mở khoang điều khiển cơ giáp ra liền đi.


"Tôi cũng chưa tức, cậu tức cái gì?"


"Tôi mới không tức giận!" La Thành cắn răng trả lời, "Tới thời gian ăn trưa rồi, tôi đi ăn cơm."


"À, tôi cũng đi......"


"Cậu tiếp tục ở đây luyện tập!" La Thành đột nhiên quay đầu ngăn Diệp Tố lại, "Tôi sẽ đem cơm về cho cậu, biết 'cần cù bù thông minh' viết thế nào không!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.