Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 158: Nhận tin



Diệp Tố hoàn toàn không biết gì cả về thế giới ngoài tinh hệ Đông Cực.


Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn năm ngày ở tinh hệ Đông Cực, Lý Ngôn lại một lần nữa thông báo tới các đội trưởng, chuẩn bị rời khỏi Đông Cực tinh. Kỳ rèn luyện đã qua hơn ba tháng, lúc này đây, bọn họ liền đơn giản trực tiếp đợi đến khi rèn luyện kết thúc.


Có rất nhiều người sau khi biết được nguyên nhân tích phân bọn họ tăng trưởng nhanh như vậy, liền tới khẩn cầu Lý Ngôn, hy vọng có thể mang bọn họ theo cùng. Nhưng Lý Ngôn đều cự tuyệt toàn bộ, vô luận bọn họ biểu hiện ra thực lực như thế nào cũng không dao động. Kỳ thật Lý Ngôn cũng có nỗi khổ không thể nói ra, trải qua hai tháng rèn luyện, thủ pháp săn giết trùng tộc của một ngàn người kia càng lúc càng thuần thục, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tuy rằng vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn theo nhiều lần sử dụng cũng càng thêm tinh tiến, nhưng vẫn khó có thể đuổi kịp tốc độ tiến bộ của mọi người, huống chi còn có Diệp Tố cái biến số này, ai biết khi nào hắn lại muốn đại phát thần uy. Lý Ngôn có thể dự cảm được khi rèn luyện kết thúc, số lượng Trùng tộc hắn hấp dẫn được không thỏa mãn được nhu cầu của mọi người.


Tích phân đột ngột mãnh trướng của Diệp Tố cũng khiến hắn càng thêm cường đại thần bí trong mắt quần chúng, nghiễm nhiên trở thành đại biểu đại học Hoa Đô, lấy hết nổi bật của học viện quân sự Hoa Đô. Hiệu trưởng đại học Hoa Đô cũng không ngờ tới, lúc ấy mình mở cửa sau, lại cư nhiên thả một bảo bối tiến vào.


Diệp Tố không quan tâm đến chút chuyện này, vẫn như trước mà tận lực đặt thêm thời giờ vào thực nghiệm trên đường tới ngoại tinh hệ. Trên tinh hạm, một ngày của hắn, không ngủ thì cũng là đang ôm tài liệu hóa học vỡ lòng nghiên cứu. Ngoại trừ hắn, cũng có một người chăm chú tập trung đọc sách.


Trương Diêu Phong mỗi ngày nếu không thấy Địch Cảnh đeo tai nghe nghe sách nói, thì chính là thấy Diệp Tố nghiên cứu tài liệu hóa học ngay cả mấy đứa trẻ con cũng lười xem, cả người chán đến chết, sắp mọc mốc nấm đến nơi, đầu óc cả ngày chỉ có tư tưởng làm thế nào để tìm chút tiêu khiển.


Tỷ như hiện tại, Trương Diêu Phong cư nhiên thấy, Diệp Tố bởi vì một thường thức hóa học ngay cả hắn cũng biết mà quấy rầy học bá hóa học ở tận Hoa Đô, học bá hóa học biết được Diệp Tố ở kì rèn luyện lấy được danh tiếng cho đại học Hoa Đô, đã thay đổi thái độ rất nhiều, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo sùng bái. Có đôi khi, cái đầu của học bá kia cũng không khỏi suy nghĩ bậy bạ, có phải là Diệp Tố có ý tứ với hắn hay không, nên mới lấy chút thường thức này tới thỉnh giáo hắn, hắn nói một lần không được, Diệp Tố còn yêu cầu giải thích kĩ càng tỉ mỉ một chút — rõ ràng không có cách nào nói rõ ràng tỉ mỉ hơn. Một vấn đề siêu cấp thấp cấp, Diệp Tố cũng có thể trò chuyện hai ba tiếng đồng hồ với hắn.


Học bá vừa nghĩ tới khả năng này, liền không khỏi đỏ mặt, khi giảng giải không tránh khỏi lắp bắp.


Diệp Tố nào biết học bá nghĩ cái gì, còn tưởng rằng vấn đề này rất khó, sau khi hắn hiểu được còn dương dương tự đắc nửa ngày.


Trương Diêu Phong thấy bộ dáng khoe khoang của hắn liền nhịn không nổi, vô tình cố ý nói: "Diệp Tố, thành tích thi lại dường như đã sớm thông báo, thế nào?"


Diệp Tố:.....


Hắn đã xem, 0 điểm. Chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.


Trương Diêu Phong vừa thấy vẻ mặt của hắn liền cười ha ha, đang chuẩn bị tiếp tục trào phúng, lại thấy vẻ mặt Địch Cảnh nghiêm túc lại hưng phấn mà chạy tới, ngồi giữa bọn họ, lại triệu hoán mấy người còn lại tới.


Địch Cảnh trịnh trọng tuyên bố: "Tôi đã tìm được hình thái sinh mệnh phù hợp với hắn!"


"Gì?" Trương Diêu Phong vẻ mặt mờ mịt.


Địch Cảnh không kiên nhẫn đưa cằm nhìn hắn, "Chính là sinh mệnh tôi có thể nhìn đến mà các cậu không thấy."


Trương Diêu Phong tức khắc cảm thấy nhàm chán, "Cậu tại sao vẫn còn rối rắm cái vật quỷ dị kia?"


Địch Cảnh không để ý đến hắn, tiếp tục hứng thú bừng bừng nói: "Tôi phát hiện ở thư tịch tộc Khắc Nhĩ, các cậu cũng biết, trí tuệ tộc Khắc Nhĩ siêu quần, trứ danh ở lý luận nghiên cứu văn minh. Một vị xuất sắc trong đó đưa ra một lý luận, về hình thái chung cực của tiến hóa sinh mệnh. Hắn nói, mọi sinh mệnh, vô luận cao quý hay yếu ớt, phương hướng cuối cùng của tiến hóa chỉ có một, đó chính là thoát ly, chỉ lấy phương thức hình thái tinh thần tồn tại, mới có thể đạt tới cảnh giới vĩnh sinh."


"Tôi biết lý luận này." Nói chuyện chính là một em gái nhỏ xinh đứng sau Diệp Sùng Tuyết, nàng vẫn luôn trầm mặc ít lời, lúc này mở miệng còn khiến Địch Cảnh cảm thấy có chút kinh ngạc, nàng nói: "Khi lý luận này được đưa ra, được rất nhiều chủng tộc tán thành. Nhưng cũng có nhiều chủng tộc phản đối, người phản đối nói, nếu phải tiến hóa hướng tinh thần thể, vậy phải không ngừng vứt bỏ, chậm rãi thoái hóa bộ phận dư thừa của cơ thể, tỷ như Nhân tộc chúng ta, trước hết phải tiến hóa loại bỏ tứ chi, có khi đến cuối cũng chỉ còn lại một cái đầu, sau đó tại một cơ hội nào đó liền vứt bỏ nốt, mới có thể trở thành sinh mệnh thể tinh thần vĩnh hằng. Nhưng trong quá trình tiến hóa này, tất yếu sẽ gặp phải một thời kỳ suy yếu, cho nên dưới uy hiếp của Trùng tộc, mệnh đề này không có khả năng tồn tại. Bất luận sinh mệnh nào, vì chống cự Trùng tộc đều cần thân thể bản thân ngày càng cường hãn, không có thời gian yên ổn tiến hóa thành thể tinh thần. Đương nhiên, lý luận này cũng cho chúng ta một giả thuyết phương hướng thoát khỏi uy hiếp của Trùng tộc, nếu thật sự có thể trở thành sinh mệnh thể tinh thần, vậy không cần lãnh thổ, không cần sinh sản, không cần bất luận nhu cầu vật chất gì, uy hiếp của Trùng tộc cũng không còn ý nghĩa nào. Nhưng mà, dưới tình cảnh Trùng tộc hiện tại, đây chỉ có thể là một nghịch biện."


Cô gái kia bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.


Địch Cảnh không ngờ cô gái này lại hiểu biết về lý luận thể tinh thần như vậy, hắn nói: "Tôi biết, tôi chỉ đưa ra một giả thuyết về khả năng tồn tại sinh mệnh chỉ có tôi có thể nhìn thấy mà các cậu lại không nhìn được, nếu có loại sinh mệnh tương tự như thể tinh thần, đích xác cũng chỉ có con mắt thứ ba của tôi mới có thể thấy được."


Cô gái nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Dựa theo tri thức của tộc Khắc Nhĩ, bọn họ cho rằng, bất luận sinh mệnh gì đều phải trải qua tiến hóa mới đạt được, không tồn tại tình huống sinh mệnh vừa xuất hiện đã là hình thái cao cấp, cho dù có sinh mệnh thể tinh thần, cũng cần trải qua thời gian tiến hóa lâu dài. Nhưng từ thời gian chúng ta bắt đầu thăm dò vũ trụ tới nay, cũng không đủ để một loại sinh mệnh tiến hóa nhanh nhất trở thành thể tinh thần. Tộc Khắc Nhĩ từng thành lập mô hình quá trình tiến hóa, suy luận ra thời gian để các loại sinh mệnh tiến hóa thành thể tinh thần dưới trạng thái lý tưởng không có Trùng tộc."


Cô gái nói, tóm lại, chính là không có khả năng tồn tại loại sinh mệnh Địch Cảnh nói.


Mọi người có vẻ tán thành với lời cô nói.


Địch Cảnh nháy mắt cảm thấy tư duy những người này quá cứng nhắc — kỳ thật nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa cực độ tin tưởng tín nhiệm con mắt thứ ba của hắn, chỉ sợ cũng sẽ tán thành lời nàng nói.


"Quên đi, các cậu đều không hiểu tôi." Địch Cảnh thẹn quá hóa giận mà sập cửa bỏ đi.


Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.


Quân đội tinh hệ Đông Cực tăng mạnh tuần tra ngoài tinh hệ, thập phần an toàn. Lý Ngôn sau khi mang bọn họ tới một chỗ cách vòng tuần tra một ngàn năm ánh sáng liền dừng lại, bắt đầu rèn luyện.


Thời gian hơn hai tháng, chớp mắt liền trôi qua. Khi kỳ rèn luyện kết thúc, một ngàn người này có cảm giác hốt hoảng như vừa tỉnh mộng, ngày tiếp nối đêm tiêu diệt Trùng tộc đột nhiên kết thúc, bọn họ còn có chút chưa quen, máu còn đang sôi trào trong mạch đập, bọn họ thế nhưng vẫn phải mang theo cảm xúc lưu luyến mà trở về trường.


Sau khi nhận được khen thưởng khiến cảm xúc mất mát của bọn họ thoáng giảm bớt. Một ngàn người bọn họ lấy được thành tích đặc biệt tốt chưa từng có trước đây, Lý Ngôn cùng Thiên Sóc lại càng được như ý nguyện, phá vỡ kỷ lục của Phương Cảm năm đó. Tuy rằng còn có hắc mã Diệp Tố đè trên bọn họ, khiến bọn họ thập phần buồn bực.


Do vũ khí cụ tượng hóa của Cảm thái Phá hư thành hình, như một khối đê đập ngăn cách giữa phá hư cùng tinh tế, khiến hai loại cảm thái có thể cách biệt rõ ràng mà bị phân hóa. Diệp Tố có thể tùy tâm sở dục tùy thời sử dụng hai loại cảm thái, như cá gặp nước mà săn giết Trùng tộc, cảm thái Phá hư luôn luôn thuận lợi. Chỉ đáng tiếc, lúc sau cũng không có cơ hội một lần nữa sử dụng vũ khí cụ tượng hóa.


Diệp Tố làm bộ làm tịch tiếc hận một phen, sau đó mừng thầm, mình cư nhiên đạt được hạng nhất trong lúc rèn luyện, đây là việc thời điểm hắn vừa tới Đông Cực tinh không thể nào tưởng tượng nổi. Ngay cả La Thành, Trương Diêu Phong bọn họ đều nhìn Diệp Tố mà liên tiếp lắc đầu, không biết hắn làm sao có thể trổ hết tài năng trong kỳ rèn luyện trong khi ngủ hết một nửa thời gian.


Sau khi Diệp Tố vui vẻ một lát, liền cầm lòng không đậu mà nghĩ tới Hàn Nghiệp, muốn chia sẻ với hắn tin tức này một chút, có lẽ năng lực của mình lại gần kỳ vọng của hắn hơn một chút. Cầm quang não vài tháng cũng chưa nhận được tin tức, Diệp Tố lâm vào phiền muộn, lâu như vậy, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao. Diệp Tố nghĩ thầm, lại nhịn không được muốn hỏi đại khái ngày về.


Đại khái là khi người vui vẻ, liền có dũng khí làm rất nhiều sự tình lớn mật. Diệp Tố do dự một lát, liên hệ Nhiếp Tiểu Phàm, khiến hắn kinh ngạc chính là, Nhiếp Tiểu Phàm luôn luôn nghe máy trong một giây cư nhiên lại chậm chạp chưa nhận. Diệp Tố lúc này cũng không nghĩ nhiều, dù sao người đi theo Hàn Nghiệp đều rất bận, hắn lại liên hệ Tịch Tuyết, đồng dạng không ai nghe máy.


Tận đến hơn một tiếng sau, Nhiếp Tiểu Phàm mới gọi lại.


"Có việc sao?" Tuy rằng ngữ khí Nhiếp Tiểu Phàm không có gì khác biệt so với lúc trước, nhưng sắc mặt của hắn thật sự quá kém, quầng thâm mắt dày đặc, sắc mặt uể oải. Trạng thái như vậy không giống như mệt, càng giống tinh thần phải chịu đả kích gì đó hơn.


Diệp Tố đột nhiên lo lắng trong lòng, hắn uốn lưỡi vài cái, mới ấp a ấp úng hỏi: "Hàn Nghiệp còn đại khái bao lâu nữa mới trở về?"


Nhiếp Tiểu Phàm nâng mắt, bên trong tựa hồ có ánh sáng lập lòe, "Rất nhanh! Rất nhanh là có thể trở về!"


Hắn hữu lực dõng dạc nói, khiến Diệp Tố càng lúc càng hoảng loạn, hắn cảm thấy ngữ điệu Nhiếp Tiểu Phàm như đang cổ vũ ai đó.


Phản ứng Diệp Tố với chuyện thế giới Tinh tế đều có chút trì độn, bởi vì hắn không hiểu biết nên cũng không dễ dàng phát biểu ý kiến. Đặc biệt là lần trước dùng tư duy quán tính, tưởng Bạch Huyễn bị trọng thương mà nháo ra ô long, Diệp Tố càng thêm cẩn thận, nỗ lực thấy nhiều mà không phán đoán. Thế nên hắn có vẻ có chút thờ ơ với thế giới Tinh tế.


Nhưng mà đề cập tới Hàn Nghiệp, cảm giác của Diệp Tố bỗng trở nên nhạy bén. Đủ loại phản ứng bất bình thường của Nhiếp Tiểu Phàm đều bị phóng đại vô hạn trong mắt hắn, kia giống như một cảm giác tuyệt vọng trời sập đất sụp.


Trời khiến Nhiếp Tiểu Phàm kính ngưỡng là ai? Diệp Tố không dám tiếp tục suy đoán, nhưng lại nhịn không được. Càng nghĩ càng khủng hoảng, Diệp Tố đi tới đi lui trong phòng, lẩm bẩm chút công thức hóa học, định phân tán lực chú ý, nhưng một lát sau, hắn cuối cùng suy sụp mà ngồi xuống.


Dự cảm bất an càng ngày càng cường liệt.


"Hàn Nghiệp lợi hại như vậy, hoàn thành nhiệm vụ nhất định không khó, có lẽ còn có thể giống mình, lấy được một thành tích tốt không ngờ trước." Diệp Tố lầm bầm lầu bầu, sau đó nhớ tới bộ dáng bình đạm của Hàn Nghiệp khi chiến đấu ở tộc Tát Luân, lại nhớ tới bộ dáng phong khinh vân đạm của hắn khi lần cuối cùng liên lạc, nói muốn chấp hành nhiệm vụ, tất cả những hồi ức đó đều chứng minh Hàn Nghiệp là một người cường đại.


Nhưng tay Diệp Tố đã cầm lấy quang não, run rẩy mà liên lạc thầy Moka. Cũng tận đến giờ phút này, hắn mới ý thức được, liên hệ của hắn cùng Hàn Nghiệp thế nhưng bạc nhược đến đáng thương, hắn chỉ có thể thông qua những người khác mà xác nhận tin tức của Hàn Nghiệp.


Thầy Moka lập tức nghe máy, bên kia video, khuôn mặt già nua mệt mỏi hỏi: "Tìm được Hàn Nghiệp rồi sao?"


Diệp Tố như bị sét đánh trúng, lập tức rõ đầu đuôi sự việc.


Moka nhìn thấy biểu tình hắn đột biến, liền ý thức được Diệp Tố chưa biết chuyện Hàn Nghiệp, hắn tức khắc ảo não không thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sớm muộn cũng sẽ không gạt được, cũng không cần tiếp tục giấu giếm, nếu Hàn Nghiệp thật sự gặp phải chuyện không may mới khiến Diệp Tố cảm kích, mới khiến hắn càng cảm thấy đả kích hơn.


Moka trong lòng gấp gáp khẩn trương, trên mặt còn hảo ngôn hảo ngữ an ủi Diệp Tố: "Cậu hiện tại đừng khẩn trương, công tác cứu hộ vẫn đang tiến hành, rất nhanh liền có kết quả."


"Thời gian dài bao lâu?" Diệp Tố cơ hồ không biết mình đang hỏi cái gì.


Moka rũ mắt, không đành lòng nói ra, giọng không tự chủ được nặng nề hơn, "67 ngày trước nhận được tin tức Hàn Nghiệp mất tích."


Diệp Tố sắp điên rồi! Sáu mươi bảy ngày, hơn hai tháng, hắn cái gì cũng không biết! Mà khiến hắn càng sợ hơn là, trong 67 ngày hắn không làm được gì, Minh Viện cũng không tìm được người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.