Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 3: Thanh tỉnh



Diệp Tố cõng cô bé kia lên, thế nhưng lại cảm thấy hơi quá sức. Diệp Tố thấy quai quái, nằm mơ một phen sức lực liền nhỏ lại, quả nhiên không khoa học.


Theo thân thể cơ giáp thật lớn che đậy, bốn người trộm chạy sang hướng khác.


Nơi này là một vùng hoang dã, khắp nơi mọc đầy loại hoa kỳ dị Diệp Tố nhìn thấy lúc đầu, cả bọn thật vất vả mới tìm được vài ngọn đồi núi, bốn người một phen chui vào tránh né.


"Không biết khi nào đại lãnh sự mới phát hiện ra chúng ta xảy ra chuyện?" Nick còn vì vứt bỏ cơ giáp bảo bối mà rầu rĩ không vui, hy vọng đám người xấu không tổn thương bảo bối của cậu, chờ đại lãnh sự tới, cậu sẽ tìm cho ra nguyên nhân bảo bối mất khống chế!


Triết Tu cuộn tròn mình dưới thân cây, sắc mặt đã khá hơn nhiều, trầm giọng nói: "Chỉ sợ phải chờ đến khi Hàn Nghiệp thiếu tá ăn xong tiệc chiêu đãi buổi tối đã."


Nick xuyên qua tán lá nhìn sắc trời dần dần tối: "Còn ba bốn tiếng nữa, chúng ta lại trốn sâu hơn đi."


Không ai phản đối, bốn người lại bắt đầu đẩy đẩy bụi cây ra mà chui vào.


Diệp Tố tự giác bản thân là chủ nhân giấc mơ nên vẫn luôn đi sau cùng. Đối với hành vi này của hắn, ba đứa trẻ tuy thành thục nhưng chưa trải qua thế sự thấy thực cảm động.


Nick cảm thấy mình và Diệp Tố đã trở thành chiến hữu, bắt đầu lôi kéo làm quen: "Anh là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó, còn tới cứu tụi em?"


"Tôi tên Diệp Tố." Diệp Tố trưng vẻ mặt anh trai hiền lành, há mồm lại phun ra chuyện ma quỷ: "Là thượng đế phái tôi tới cứu mấy đứa."


Triết Tu nhịn không được trợn trắng mắt, nếu không phải nể tình vừa nãy hắn thật tình bảo hộ bọn họ thì đã mở miệng mắng hắn ngu ngốc.


Nick lại cảm thấy Diệp Tố thực hài hước, hùa theo hắn nói: "Em tên Nick, cậu ấy tên Triết Tu, còn cô bạn kia có cái tên phi thường đẹp, là Hậu Ánh Đông. Đúng rồi, anh Diệp Tố, thượng đế có nói tại sao lại phái anh tới cứu tụi em không?"


"Bởi vì mấy đứa đặc biệt đáng yêu."


Tuy rằng biết Diệp Tố nói điêu, nhưng nghe thấy hắn khen mình đáng yêu, Nick rất vui vẻ, còn Triết Tu thì bất mãn lẩm bẩm: "Đáng yêu cái gì, bọn tôi không phải con nít."


"Mệt mỏi quá." Nick thở dài. Bốn người lại chui lung tung một hồi, ánh trăng đã nhảy ra khỏi đường chân trời, bất tri bất giác trời đã hoàn toàn tối đen.


Diệp Tố không muốn mất mặt trước đám trẻ con, chỉ là hắn thật sự cảm thấy vừa mệt vừa đói, bò lên đồi cũng thở hồng hộc.


"Ầy, làm sao vậy?" Diệp Tố thấy Triết Tu đi phía trước hắn đột nhiên dừng lại, còn tưởng rằng cậu mệt quá đi không nổi.


Triết Tu xoay người nhìn Diệp Tố, bất tri bất giác ghé đầu lại gần Diệp Tố: "Tôi nghe thấy, bốn người kia sắp đuổi kịp chúng ta!"


"Nhanh như vậy sao." Diệp Tố không có thành ý liền tỏ vẻ kinh ngạc.


"Bọn họ khẳng định có máy dò xét mini, đáng chết, bọn họ đến tột cùng là ai, tại sao lại có nhiều trang bị cao cấp như vậy!"


Thấy Triết Tu cũng lộ ra thần sắc hoảng loạn, Diệp Tố nói: "Mấy đứa tiếp tục trốn đi, tôi đi cản bọn họ."


Triết Tu vội la lên: "Anh cản thế nào? Nếu chỉ dựa vào trang bị phòng hộ của anh chỉ có thể ngăn cản trong chốc lát, anh vẫn nên chạy trốn cùng bọn tôi, nếu may mắn còn có thể chạy thoát được!"


Cậu cùng bốn tên bắt cóc kia đều cho rằng Diệp Tố có thể vô hiệu hoá súng gây tê là do ngoại vật tác động.


Nick cũng nói: "Dù anh không sợ súng, thì anh cũng đánh không đánh lại bốn người bọn họ!"


Diệp Tố xua tay, không phân trần liền xoay người rời đi: "Tôi chính là người thượng đế phái tới, sao có thể không có chút tài năng."


Trong rừng núi tối tăm, bóng cây lay động, dây đằng như râu, có vẻ phá lệ âm trầm đáng sợ.


Nhóm bắt cóc vốn dĩ đã làm chuyện trái với lương tâm, đi trong rừng liền không khỏi dựng tóc gáy, đặc biệt là thấy khối núi trước mặt thấp thoáng bóng thứ gì như bóng người, sợ tới mức run run, động cũng không dám động.


"Này." Diệp Tố ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi vẫy vẫy tay với bọn họ, "Mấy người không thấy mệt hả? Có đói bụng không? Muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, tự giới thiệu lẫn nhau một chút không? Bằng không chờ tôi tỉnh mộng, cũng không biết mấy người tên gì thì thật là đáng tiếc."


Cũng không biết mấy người tên gì... Nhóm bắt cóc chỉ chú ý tới những lời này, đây là ý tứ muốn giết người diệt khẩu sao?


"Nhóc con, mày thật càn rỡ!" Thua người không thua trận, nhóm bắt cóc nghĩ thầm, không đúng, bọn họ cũng không thua người.


Diệp Tố thực vô tội, hắn chỉ chào hỏi thôi, "Mấy người có gì ăn không, tôi đang rất đói."


Diệp Tố không hiểu tại sao nằm mơ cũng cảm thấy đói? Chẳng lẽ cảnh trong mơ giả thiết hắn đói, hắn mới cảm thấy đói, chứ kỳ thật hắn không đói? Thành công đem chính mình xoay vòng vòng, Diệp Tố tiếp nhận giả thiết mình đang rất đói bụng, vậy chỉ có thể thuận theo giả thiết, đói thì phải ăn.


"Không có!" Nhóm bắt cóc lại bị khí thế bình tĩnh của Diệp Tố hù dọa, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, một bên lá mặt lá trái cùng Diệp Tố, một bên suy đoán hắn có ám chiêu gì.


Chẳng lẽ là vũ khí nhị tinh cấp hoặc là vũ khí cấp bậc cao hơn? Nếu có thì tại sao hắn không lấy ra sớm hơn? Còn có, cái cơ giáp đột nhiên bùng nổ rồi lại báo hỏng là chuyện thế nào, có phải do thằng nhóc tuổi không lớn mà lại dị thường tự đại này gây ra không?


Nhóm bắt cóc tỏ vẻ mình thực ưu thương, lần đầu tiên hạ quyết tâm đánh cướp liền gặp người khó thu phục như thế!


"Thật sự không có sao?" Diệp Tố thực thất vọng. "Xung quanh đây có gà rừng hay thỏ hoang gì đó không, không thì lợn rừng cũng được, dù sao mấy người cũng có súng gây tê, săn một con rồi cùng nhau nướng ăn, vừa sưởi ấm vừa ăn no, cùng nhau nói chuyện phiếm, biến chiến tranh thành tơ lụa, thật tốt đúng không?"


"Nhưng mà bọn tao không mang theo muối, phỏng chừng nướng cũng ăn không ngon." Một người trong nhóm bắt cóc tựa hồ là kẻ tham ăn, cầm lòng không đậu mà tiếp lời Diệp Tố, liền bị lão đại nhà mình liếc mắt một cái thật sâu, thập phần không đành lòng mà kết thúc đối thoại tham khảo mỹ thực với Diệp Tố.


Diệp Tố nói: "Vậy thế này, tôi cảm thấy không có muối không phải vấn đề lớn, dù sao các người cũng không hưởng thụ được mỹ vị, dù sao cũng là ăn miễn phí, các người cảm thấy sao?"


Lại tới nữa! Nhóm bắt cóc âm thầm căng thẳng thần kinh, mỗi câu nói trong tối ngoài sáng đều trần trụi uy hiếp, muốn giết muốn đánh không thể thống khoái một chút sao!


"Ánh trăng kia có chút kỳ lạ, là hình bầu dục, đáng tiếc là các người không được nhìn thấy mặt trăng hình tròn, vậy mới phù hợp nguyên tắc mỹ học."


Nhóm bắt cóc lui lại phía sau một bước, trăng tròn một năm mới xuất hiện một lần, năm nay vừa lúc là ngày mai. Đây là ám chỉ bọn họ sống không quá hôm nay sao?


"Tại sao các người đều im lặng, nếu không nói thì không còn cơ hội nói nữa đâu."


Diệp Tố tính thời gian, cũng nên tỉnh.


"Mày... mày..." Một kẻ bắt cóc đỏ mắt, cầm súng gây tê hướng về phía Diệp Tố điên cuồng bắn phá, nhưng mãi đến khi năng lượng cạn sạch, nòng súng trở nên nóng phỏng tay, Diệp Tố vẫn thong thả ung dung ngồi trên tảng đá, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ, như người lớn nhìn trẻ nhỏ gây họa. Biểu tình này xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của Diệp Tố gây ra một sự quỷ dị kỳ quái không nói nên lời, phối hợp với không khí âm trầm xung quanh, làm người ta sởn tóc gáy, dựng thẳng lông tơ.


"A!" Năng lực thừa nhận tâm lý của kẻ bắt cóc kia quá yếu, sau khi la lên một tiếng, liền đánh rơi súng gây tê xuống mặt đất, "Tôi không bao giờ đánh cướp nữa! Bỏ qua cho tôi đi!"


Diệp Tố lắc đầu, vừa định nói cái gì đó, lại thấy người nọ đang chạy trốn liền kêu thảm một tiếng, bỗng chốc bóng người liền biến mất.


Ba kẻ bắt cóc còn lại đều hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Diệp Tố, tâm tư nhỏ ban đầu đều bị chiêu thức của Diệp Tố dọa đến hoàn toàn hôi phi yên diệt*.


*hóa thành cát bụi


Diệp Tố nghĩ nghĩ, nơi đó hình như có một con mương, Nick lúc nãy còn suýt té ngã. Thấy biểu tình ba kẻ bắt cóc, trực giác Diệp Tố thấy bọn họ dường như hiểu lầm cái gì, nhưng hắn cũng không định giải thích, bởi vì có một âm thanh xa xôi mờ ảo truyền vào đầu hắn.


"Diệp Tố, mau tỉnh lại, sáng nay còn có tiết, không muốn chết liền nhanh lên!"


Đây là giọng bạn cùng phòng hắn. Diệp Tố hơi hoảng hốt.


Nhóm bắt cóc lại càng thêm hoảng hốt, Diệp Tố không lên tiếng, bọn họ cũng không dám cử động. Hai bên cứ như vậy, yên lặng đối mặt trong đêm tối. Thời gian cùng với màn đêm nồng đậm dần dần trôi qua.


Nơi sáng ngời nhất là nơi có ánh trăng hình bầu dục trên bầu trời kia, lặng yên không một tiếng động, có một vài chấm đen nho nhỏ xuất hiện bên cạnh ánh trăng, càng lúc càng lớn, trong nháy mắt liền đáp xuống khu vực này.


"Là cha tới cứu chúng ta! Ông ấy đã phát hiện chúng ta gặp nguy hiểm!" Triết Tu lúc này mới giống một đứa trẻ bình thường mà hoan hô nhảy nhót, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, lôi kéo Nick đi, "Mau đi xem cái tên ngu ngốc kia một chút, không biết có xảy ra chuyện gì không."


Diệp Tố cũng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, hắn ngửa đầu nhìn, lại quay đầu thấy Triết Tu cùng Nick đang âm thầm chạy tới. Hắn cười cười, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tôi đã hoàn thành sứ mệnh, thượng đế triệu hoán tôi trở về."


Trước mắt bao người, Diệp Tố nói một câu trang bức* như thế, sau đó nghiêng đầu liền... ngủ.


*Giả vờ


"Diệp Tố! Lại không tỉnh tao sẽ đánh mày đó!"


Diệp Tố một phen đánh bay cái tay trước mặt, hoảng hốt ngồi dậy, trước mắt là phòng ngủ quen thuộc, giấy dán tường dán từ năm nhất trên vách đã có dấu hiệu bong tróc, bị Diệp Tố dùng keo dán lại.


Thấy Diệp Tố tỉnh, bạn cùng phòng mới an tâm đi đánh răng rửa mặt, "Còn tưởng rằng mày uống đến thủng dạ dày, bỏ lại tụi tao mà đi."


Diệp Tố lau mặt, ký ức bị mất dần dần hồi phục, đầu đau như búa bổ vì say rượu. Hắn muốn hỏi bọn họ đem hắn từ quán bar về như thế nào, bất quá buột miệng lại thốt ra một câu: "Tối qua tao mơ thấy Bumblebee."


"Tao còn mơ thấy nữ thần đây nè!" Sáng sớm khoe mộng là chuyện bọn họ thường làm.


Một tên bạn cùng phòng khác liền khinh thường: "Nữ thần còn không phải để người ta mơ sao, có cái gì hay ho để khoe."


Bởi vì Diệp Tố mà tốn không ít thời gian, bốn người rửa mặt xong liền vội vàng chạy tới lớp học.


Phương Trượng, họ Phương tên Trượng, trình độ giảng dạy thì không tốt cho lắm, bất quá giọng nói của hắn lại nổi tiếng toàn khoa, không khác gì tiếng chung trong chùa miếu. Lớp học của hắn, hai phòng học luôn rỗng tuếch, trường học cũng vì hắn mà rầu thúi ruột. Phương Trượng không có ham mê gì, chỉ yêu cầu lúc điểm danh học sinh đáp trả phải to hơn tiếng hắn nói. Nếu trên đường mà thấy học sinh nào đó vừa chạy vừa luyện giọng thì tiết sau của hắn nhất định là tiết Phương Trượng. Ở lớp của hắn, muốn giúp bạn cùng phòng điểm danh hộ cần dũng khí rất lớn, không phải bạn bè nối khố, vào sinh ra tử căn bản không dám nhờ điểm danh hộ, bằng không chính là tiết tấu một giây liền tuyệt giao.


Sau khi ứng phó xong điểm danh của Phương Trượng, Diệp Tố chẳng mấy chốc liền ngồi ngây ra, một phần là do vòng loại hạng mục nghiên cứu, một phần bởi vì giấc mơ quá mức chân thật tối hôm qua.


Tuy rằng các loại đồ vật kỳ quái trong mộng ùn ùn không dứt, nhưng đại khái đều có thể dùng logic mà lý giải, con người cũng thập phần tươi sống sinh động, Diệp Tố sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên mơ một giấc mộng như vậy, không khỏi suy nghĩ một chút. Nhất thời, hắn không để ý ánh mắt mọi người trong phòng học nhìn hắn có điểm kỳ quái.


Ba đứa bạn cùng phòng vô tâm của hắn hoặc đang ngủ gật, hoặc đang mải nhắn tin trấn an bạn gái vì tối hôm qua đi đón Diệp Tố mà bỏ quên cô nàng, đều quên nhắc Diệp Tố chiêm ngưỡng một chút bài post với hơn ngàn comments kia. Diễn đàn quạnh quẽ thật lâu không có xuất hiện chuyện nóng hổi như thế, vớ được một cái liền như hổ đói vồ mồi, hận không thể lôi tổ tông tám đời Diệp Tố ra nhai một lần.


"Diệp Tố?" Hết tiết liền có người chặn đường Diệp Tố, "Không ngờ cậu còn dậy được, tối qua ngủ ngon không?"


"Đcmm." Bạn cùng phòng Diệp Tố trợn trắng mắt, "Kế Vi Thường, mày làm chuyện trái với lương tâm thì nên chui trong góc mà trốn, ló mặt ra không sợ sét đánh à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.