Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 35: Kết quả



Người xem thấy màn hình trước mặt đều biến thành màu đỏ.


Lặng ngắt như tờ.


Sau một lúc lâu, mới có người thật cẩn thận hỏi: "Sao lại thế này? Màn hình hỏng rồi sao?


"Núi lửa bạo phát." Người trả lời tựa hồ vẫn đang lạc vào cõi thần tiên, hai mắt vô thần.


"Tại sao đang êm đẹp tự nhiên núi lửa lại bùng nổ?"


Đương nhiên là có người giở trò.


Một khắc Diệp Tố thấy núi lửa bùng nổ liền nhanh chóng thông tri bọn Địch Cảnh, chính mình lại tìm một ngọn núi lửa nhỏ mà bò lên trên, trơ mắt nhìn dung nham cuồn cuộn rít gào dưới chân, càng ngày càng sâu, nếu không phải hắn bò lên cao, lúc này đã bị cuốn xuống. Trời đầy tro núi lửa như thép lỏng bị nung đỏ, nổ tung trước mắt như đèn đuốc rực rỡ.


Hắn xem trong nhất thời ngây người ra, phải một lúc lâu sau mới nhớ tới đám người La Thành, vội vàng gọi.


Bất đắc dĩ hô với máy liên lạc nửa ngày cũng không có ai trả lời lại, hắn híp mắt nhìn về địa phương dung nham tụ lại, miễn cưỡng có thể thấy mấy đài cơ giáp đang ngụp lặn giữa dung nham, từ động tác thô ráp mà gian nan kia Diệp Tố có thể suy đoán rằng bọn họ đang bơi lội.


Vẫn ổn. Diệp Tố lo lắng rằng khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đã hóa thành một đống kem hình người.


Dung nham nóng cháy nhìn qua thực khủng bố, trên thực tế cũng thực khủng bố, nhưng lại không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với cơ giáp. Rốt cục thì tài liệu chế tạo cơ giáp không hẳn giống kim loại, ít nhất có năng lực chịu đựng được nhiệt độ cực nóng và cực lạnh, phải thường xuyên tác chiến trong vũ trụ, tài liệu không tốt thì một bước cũng khó đi.


Nhưng dung nham nóng bỏng đặc sệt vẫn cản trở hành động của mọi người, Diệp Tố nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới thấy cơ giáp nào đó chậm rì rì mà bơi được hơn hai thước.


Diệp Tố phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là biển dung nham, thi đấu thế này còn so thế nào? Đánh nhau trong dung nham sao?


Hắn nghĩ như vậy, quả nhiên nhìn thấy hai cái cơ giáp oan gia ngõ hẹp bơi tới, tựa hồ là La Thành và Christine.


Kẻ thù gặp mặt, đỏ cả mắt. La Thành một quyền đấm qua.


"Đều lúc nào rồi." Diệp Tố nhắc một câu, sau đó yên lặng mà hướng phía Christine nã một phát súng.


Sau đó lại bắn tiếp một phát, một phát lại một phát.


Bia ngắm Christine gian nan di động trong dung nham, thật vất vả mới thoát khỏi La Thành, không nghĩ đến còn có Diệp Tố như bóng với hình, hắn tức giận cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Tố, từ bỏ tòa núi lửa không phun trào ở gần hắn mà đi vòng ra một tòa núi lửa phía xa.


La Thành muốn đuổi theo, bất quá dung nham lao đến quá nhanh, động tác hắn lại ì trệ, ngẫm nghĩ một lúc vẫn bò lên núi lửa, cách Diệp Tố tương đối xa.


Lúc này hắn mới có thời gian lấy ra máy liên lạc: "Êy êy, có bao nhiêu người còn sống sót?"


Diệp Tố nói: "Tôi!"


"Đang tìm đường ra!" Trương Diêu Phong nghẹn nói mấy câu, "Vợ tôi đâu?"


"Trên đầu anh."


"Làm tôi sợ nhảy dựng! Mà sao lại vẫn cảm thấy có chút lãng mạn!" Trương Diêu Phong cười hì hì nói.


Cơ giáp đại bàng của Địch Cảnh trong một khắc núi lửa bùng nổ liền bay lên không, tuy rằng bị tia chớp giật vài cái, nhưng cũng tốt hơn rơi vào dung nham — Chiến ưng của hắn cũng không biết bơi.


Những cơ giáp hình thú chạy trên mặt đất thì thảm, bị dung nham đặc quánh lại chảy xiết bao lấy, không bị cuốn đi đã là may mắn, muốn chạy thoát cơ hồ không có cửa.


Nói đi nói lại, Thần chi đội cũng có một kẻ bi thảm như vậy.


"Kỷ Gia Duyệt đâu?" Bốn người trăm miệng một lời, lại đồng thời trầm mặc.


Nhanh như vậy đã có một người bị loại trừ sao? Cơ giáp hoặc đạt tới giá trị thương tổn lớn nhất, hoặc bị ép đến trình độ người điều khiển tự động nhận thua, sau khi đấu trường cảm ứng được sẽ mở cửa dưới chân đài cơ giáp, để hắn tiến vào tầng ngầm, vậy sẽ tính là thua cuộc.


"Làm tớ sợ muốn chết......" Giọng Bàn Tử một lúc sau mới vang lên, "May mắn tớ da dày thịt béo. Không cần lo lắng cho anh Gia, tớ thấy hắn cùng con bọ cạp Tiểu Mễ kia chui vào trong đất, tạm thời an toàn, cũng không biết còn có ngày chui ra được hay không. Chúng ta định đi vớt hắn sao?"


Mọi người mắt nhìn dung nham càng ngày càng tràn lan:......


"Để hắn với Tiểu Mễ thành uyên ương chung mộ đi, chúng ta cũng chưa từng cho hắn cơ hội tốt thế này bao giờ." Trương Diêu Phong lời lẽ chính đáng nói.


"Đáng chém một ngàn đao!" Bàn Tử hẳn còn đang bôn ba ở một góc không biết tên nào đó, không ngừng kêu, "Tớ mà biết được thằng nào làm núi lửa bùng nổ, tớ liền đi ra chém chết hắn!"


"Hẳn là đội Hỏa thần." La Thành phẫn nộ đập bàn điều khiển, "Là do tôi sơ suất, vào bản đồ này tôi sớm nên nghĩ đến lực uy hiếp của bọn họ!"


Địch Cảnh: "Đừng tự trách. Christine, Diệp Sùng Tuyết bọn họ cũng đều không nghĩ tới."


Nói thì nói như vậy, nhưng La Thành vẫn không được an ủi nửa phần, hận không thể lập tức bắt đội Hỏa thần hung hăng chém mấy đao.


Không sai biệt lắm, những người rơi vào dung nham đều nghĩ tới nguyên nhân núi lửa bùng nổ, một đám hận đến ngứa răng, bọn họ đều vì đánh bại kẻ địch trước mắt mà vắt óc, không ngờ lại bị đội Hỏa thần âm thầm tính kế sau lưng, thật là lật thuyền trong mương.


Sáu người đội Hỏa thần đang bị mọi người hung hăng nguyền rủa đều phân tán rất xa, tương đồng đều đứng trên những ngọn núi lửa lớn nhất trong bản đồ, dao tương hô ứng. Các đội viên đều lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên : "Chúng ta thật sự thành công!"


Cấp bậc tinh thần lực của bọn họ thực bình thường, đều nằm trong khoảng cấp A, nhưng cảm thái toàn bộ đều là nóng bức, vũ khí cụ tượng hóa đều là lửa. Lửa kì thật không có tác dụng lớn trong chiến đấu cơ giáp, sáu người bọn họ thuộc niên cấp khác nhau, chuyên nghiệp khác nhau, lại bởi vì vũ khí cụ tượng hóa giống nhau mà tạo thành một đội ngũ, một đường dựa vào sáu ngọn lửa mới vất vả lọt vào chung kết.


Bọn họ vốn dĩ đều cảm thấy vô duyên với chức quán quân, nhưng khi tiến vào bản đồ có núi lửa này, bọn họ chợt phát hiện ra mình có cơ hội.


Cơ hội trổ hết tài năng!


Bọn họ có thể lẻn vào miệng núi lửa, nơi đó không có lôi điện, có thể tự nhiên vận dụng tinh thần lực, dùng tinh thần lực và vũ khí cụ tượng hóa bọn họ có thể khiến núi lửa bùng nổ, làm dung nhan tràn ngập khắp nơi, khiến mỗi thiên tài cấp S người người hâm mộ tại bản đồ này một bước cũng khó đi.


Vừa lúc một đội viên của họ chọn môn học địa chất học, sau khi thăm dò, liền nhanh chóng định ra sáu điểm, không chỉ thành công khiến núi lửa bùng nổ mà còn mang theo một trận động đất, hai cái hợp lại khiến cho không ít núi lửa bên cạnh cùng nhau bạo phát, tạo thành một màn thanh thế to lớn như vậy.


Kỳ thực nếu ở Lôi Bạo tinh chân chính, bọn họ sẽ không thể dễ dàng khiến núi lửa bùng nổ như vậy. Dù sao thì kỹ thuật cũng chỉ có thể mô phỏng đến một độ nhất định, không thể đem địa hình núi non dày đặc tất cả đều mô phỏng ra, lúc này mới khiến căn cơ núi lửa không xong, dễ như trở bàn tay mà bạo phát.


"Chỉ tiếc dung nham gây ra thương tổn không lớn, chỉ có số ít mấy cái cơ giáp hình thú bị nhốt." Đội trưởng vẻ mặt tiếc hận.


Một đội viên vui tươi hớn hở nói: "Đội trưởng cũng đừng tham, có thể diệt trừ mấy cái cơ giáp hình thú tôi đã tính từ trước, tích phân sẽ không thấp."


"Phải! Hiện tại chúng ta đi tiêu diệt từng bộ phận! Có thể diệt mấy cái liền diệt mấy cái!"


"Đi!" Đội trưởng vung tay hô, trong lòng âm thầm cảm thấy đáng tiếc không ai nhìn thấy một màn soái khí của hắn.


Dung nham đối với bọn họ cũng là chướng ngại, nhưng do cảm thái tinh thần lực, bọn họ không gian nan như những người khác, trong loại trạng thái này cư nhiên chiếm được ưu thế.


Tia chớp dường như vì núi lửa đồng loạt phun trào mà trở nên mãnh liệt hơn, dày đặc hơn, tiếng sấm bên tai vang lên không dứt.


Diệp Tố nhàm chám ngồi xổm trên ngọn núi không có dấu hiệu phun trào gì, đếm số lượng tia chớp, bỗng nhiên thấy trong màn điện, Địch Cảnh nghiêng ngả lảo đảo bay đến, tia chớp quá nhiều, cơ giáp đại bàng hình thể không nhỏ, cơ hồ không có biện pháp né tránh hoàn toàn, cứ một lúc lại bị điện giật. Diệp Tố nhìn thấy hắn, nhớ tới lúc vừa tiến vào mình cũng là bộ dáng này, mạc danh cảm thấy hổ thẹn.


"Tại sao cậu không dùng tinh thần lực bảo vệ cơ giáp?"


Địch Cảnh ngẩn ra, một tia chớp đánh xuống trên đầu, khiến hắn thiếu chút nữa rơi vào biển dung nham, hắn luống cuống tay chân đem chiến ưng đã chìm nửa cái đuôi vào trong dung nham cứu trở về, lúc này mới tức giận mà kêu Diệp Tố: "Cậu cho rằng ai cũng biến thái như cậu sao! Tinh thần lực của tôi không kháng điện!"


"Thì ra là vậy." Diệp Tố cái biết cái không mà đáp, "Tôi đây giúp cậu là được rồi." Nói xong hắn đưa tinh thần lực ra bao vây lấy cơ giáp Địch Cảnh.


Địch Cảnh mặt biến sắc, vội ngăn cản: "Ngàn vạn đừng....."


Phần còn lại bị hắn im lặng nuốt xuống, tinh thần lực Diệp Tố như một tầng mỏng, mềm mại nhẹ nhàng mà bao trùm chiến ưng của hắn, quả nhiên lôi điện bổ về phía cơ giáp giảm bớt, cho dù bổ tới, tinh thần lực Diệp Tố cũng chỉ nổi lên một tầng gợn sóng, năng lượng lôi điện bị bốn lạng đẩy ngàn cân mà tiêu trừ sạch sẽ.


Địch Cảnh hưởng thụ an nhàn đột nhiên tới, lẩm bẩm thì thầm: "Cảm Thái tinh tế...... Còn thuần túy như vậy..... Khó trách."


Giữa tinh thần lực với tinh thần lực, trừ phi Cảm thái tương đồng, nếu không trực tiếp tiếp xúc với nhau sẽ gây ra hiện tượng bài xích. Cơ giáp Địch Cảnh đã được hắn sử dụng ba năm, khắp nơi đều để lại dấu vết tinh thần lực của hắn, nếu không tiến hành thanh trừ, chỉ cần người tùy tiện dùng tinh thần lực chạm vào cơ giáp của hắn, hai người sẽ chống cự lẫn nhau. Đây cũng là phương thức tranh đấu bằng tinh thần lực thông thường, tinh thần lực ai mạnh hơn sẽ đạt được thắng lợi, tinh thần lực bên thua sẽ bị thương nặng.


Mà cảm thái tinh thần lực của Diệp Tố tinh tế tới cực điểm, hơn nữa lại thập phần thuần túy không chứa tạp chất, khi bản thân hắn không có ý định công kích, tinh thần lực của hắn chính là vật chất ôn hòa nhất thế giới này.


Địch Cảnh đột nhiên ý thức được, bọn họ nhặt được một bảo bối!


Christine, La Thành, Diệp Sùng Tuyết đều bó tay chịu trói với dung nham này, mà người duy nhất có thể tự do hoạt động là Địch Cảnh lại bị lôi điện hạn chế, hơn nữa tinh thần lực lại không có tính công kích, muốn một người đánh mấy tên cấp S là không có khả năng, nhưng thêm Diệp Tố thì lại khác biệt rất lớn.


Địch Cảnh mặt lộ vẻ vui mừng, kiềm chế tươi cười tràn ra khóe miệng, thập phần nghiêm túc nói: "Diệp Tố, tới lúc cậu nổi tiếng rồi."


Diệp Tố: "......"


Diệp Tố chen vào cơ giáp đại bàng của Địch Cảnh, khoang điều khiển không rộng rãi chứa hai người có vẻ chật chội.


"Đi được sao?" Diệp Tố còn có chút không yên tâm.


Địch Cảnh cong môi cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, chúng ta sẽ khiến những người tạo ra trận núi lửa này khóc lóc thảm thiết...... Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, hiện tại liền đi gặp bọn họ."


Cách đó không xa, đang có một đội viên đội Hỏa thần sung sướng bơi lội trong dung nham.


Có tinh thần lực Diệp Tố bao vây, Chiến ưng như một hùng ưng chân chính không sợ mưa gió, bay lượn giữa không trung dày đặc lôi điện, sau đó lao xuống phía con mồi.


Đội viên đội Hỏa thần ngơ ngác nhìn cơ giáp giữa mưa lôi điện, thất hồn lạc phách nói: "Có phải do núi lửa phun trào khiến cation trong không khí va chạm với anion trong lôi điện, tạo ra ảo ảnh không?" (Hừm, mình chỉ biết anion trong đám mây và cation trong đất tạo ra lôi điện thôi :/)


Ngay sau đó, một bó laser thẳng tắp bắn về phía đầu cơ giáp đội Hỏa thần.


"Wtf, không phải ảo ảnh!" Tên đội viên này muốn chạy, liều mạng mà quơ quơ hai tay, nhưng bơi trong nước làm sao so được với bay trên trời, Địch Cảnh điều khiển cơ giáp theo sát sau hắn, Diệp Tố không ngừng tay dùng súng laser công kích.


Chỉ một lát sau, đài cơ giáp kia của đội Hỏa thần liền phát ra âm thanh tích tích tích nhắc nhở, điều này có nghĩa là cơ giáp của hắn nhận phải thương tổn quá tải, bị đào thải.


"Điều này không khoa học!" Đội viên đội Hỏa thần trước khi đi bi phẫn mà hò hét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.