Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 42: Đồng hành



"Đừng nói gì."


Diệp Tố thấy môi Hàn Nghiệp nhẹ nhàng động, không phát ra âm thanh. Diệp Tố cứng đờ cả người, lưng thẳng tắp dựa vào cửa phòng không biết làm từ vật liệu gì. Chỉ cảm thấy lạnh băng dị thường, và sự khô ráo mang theo ấm áp từ ngón tay Hàn Nghiệp. Thể năng và tinh thần lực của Diệp Tố đều bị tiêu hao quá độ, kích thích một lạnh một nóng khiến lỗ chân lông cả người hắn không nhịn được mà rùng mình, hai chân bất giác mà trở nên nặng nề. Hắn chỉ mơ mơ màng màng biết, Hàn Nghiệp dường như đang kiểm tra cái gì. Bởi vì hắn thấy ánh mắt đối phương thanh đạm mà nghiêm túc, bình tĩnh hàm súc như một hồ nước nơi núi sâu, tựa hồ đôi mắt Hàn Nghiệp có thể phát hiện mọi động tĩnh bất thường.


Diệp Tố bỗng nhiên nhíu mày, tay Hàn Nghiệp đeo nhẫn, nóng rực như sắt thép bị lửa nung, nóng đến bỏng da thịt, càng lúc càng nóng, khiến toàn bộ cảm quan của hắn đều đặt lên địa phương ngón trỏ Hàn Nghiệp chạm tới, tri giác bị phóng đại, một trận lại một trận tê dại.


Khuôn mặt, cằm, hầu kết... Cuối cùng, tay Hàn Nghiệp dừng trên cánh tay hắn.


Không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Nghiệp vén ống tay áo Diệp Tố lên, đây là chỗ Diệp Tố bị Tiết Ưng Vũ đụng thương, đã gần như lành hẳn, chỉ còn một vết sẹo nhỏ gần như không thấy rõ.


Hàn Nghiệp tinh tế vuốt ve vết sẹo một lát, ánh mắt dần tối lại.


"Đi theo tôi." Hàn Nghiệp động động môi, kéo hắn ngồi xuống mép giường, chính mình ra ngoài phòng khách lấy hộp y tế, cầm một ít cồn, băng gạc, thuốc hạ sốt cùng dao mỏng.


Sau khi Hàn Nghiệp khử trùng dao, liền ướm vài cái trên cánh tay Diệp Tố, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Diệp Tố.


Đây là chuẩn bị phẫu thuật mình? Diệp Tố mơ màng nghĩ, nhìn cặp mắt không chút ác ý kia, lại nghĩ tới vừa rồi Hàn Nghiệp vừa thay hắn giải vây, Diệp Tố gật gật đầu.


"Nhịn đau." Hàn Nghiệp cười nhẹ cổ vũ hắn, tiếp theo liền cúi đầu, dao mỏng sắc bén nhẹ nhàng cắt mở làn da Diệp Tố.


Diệp Tố không cảm thấy quá đau, chỉ có chút ngơ ngác mà nhìn chằm chằm dao cắt vào da thịt mình.


Chỉ một lát sau, Hàn Nghiệp dừng tay, buông dao cầm nhíp. Diệp Tố không hiểu mô tê gì cả, nhưng ngay sau đó liền thấy Hàn Nghiệp thế nhưng từ trong máu thịt hắn kẹp ra một miếng cắt nhỏ bằng cái móng tay, hẳn là trong suốt, nhưng lúc này đang dính đầy tơ máu, khiến Diệp Tố ghê tởm, máu cả người đều xông lên não, nghĩ thứ này ở trong cơ thể mình không biết bao lâu, lại không biết ai bỏ vào, Diệp Tố cả kinh lưng đổ mồ hôi lạnh, sởn cả tóc gáy.


Hàn Nghiệp đem miếng cắt trong suốt kia đặt trên khay, sau đó lập tức cầm máu băng bó miệng vết thương của Diệp Tố, cũng may miếng cắt cấy không sâu, chỉ ở tầng ngoài, Hàn Nghiệp động dao một phen cũng không gây ra thương tổn lớn gì.


Xử lý tốt Diệp Tố, Hàn Nghiệp liền lấy trong vali hành lý của mình ra một hộp kim loại lớn bằng lòng bàn tay.


Diệp Tố nhìn nhiều vài lần, mới phát hiện ra kia cũng không phải hộp, mà là một dụng cụ bên trong cấu tạo thập phần tinh vi, chỉ thấy Hàn Nghiệp đem miếng cắt trong suốt bỏ vào khe lõm trong dụng cụ, tiếp đó đóng lại, đưa vào một số trình tự trên màn hình ở ngoài.


"Có thể nói chuyện." Hàn Nghiệp lúc này mới mở miệng, đem hộp một lần nữa thả vào vali hành lý.


"Đó là cái gì!" Diệp Tố buột miệng thốt lên.


Hàn Nghiệp thần sắc hơi ngưng lại, nói: "Một loại thiết bị theo dõi ghi âm thập phần tiên tiến, có thể trực tiếp truyền lại bất kỳ âm thanh nào cậu nghe được."


Diệp Tố nghe mà kinh hồn táng đảm: "Tại sao lại ở trong thân thể tôi?"


"Thương tích trên tay cậu từ đâu ra?" Hàn Nghiệp chỉ vào vết sẹo ban đầu của Diệp Tố.


"Bị người va phải." Diệp Tố nói, "Người nọ tên là Tiết Ưng Vũ."


Nghe tên Tiết Ưng Vũ, Hàn Nghiệp liền hiểu rõ hết thảy sự tình, bảo Diệp Tố nói tất cả sự việc từ đầu đến cuối, nghe xong trầm ngâm một lát, nói: "Hẳn là trong lúc chữa trị, cậu đã bị cấy thiết bị theo dõi kia vào, bác sĩ kia là nằm vùng."


Diệp Tố chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, lòng còn sợ hãi hỏi: "Tiết Ưng Vũ là ai? Tại sao bọn họ lại muốn theo dõi tôi?"


"Nói đúng hơn, là thông qua giám sát cậu mà theo dõi hành động của một người khác."


"Ai?"


Hàn Nghiệp trầm mặc một lúc, mới xin lỗi nói: "Tôi tạm thời không thể nói cho cậu."


Diệp Tố có chút suy sụp, mỏi mệt trên thân thể và tinh thần lập tức ùa lên.


"Bất quá cậu có thể yên tâm, an toàn mạng sống cậu sẽ không bị uy hiếp gì." Hàn Nghiệp lại nói.


"Nhưng mà, tối hôm qua tôi còn suýt nữa bị bắt cóc."


Hàn Nghiệp: "Có thể nói tình huống cụ thể không?"


Hàn Nghiệp nghiêm túc nghe, cho dù lòng có nghi hoặc cũng không cắt ngang lời Diệp Tố tự thuật, tận đến lúc nghe hắn nói đến tinh thần nhập thể mới nhíu mi, vén ống quần Diệp Tố lên, kiểm tra hai chân hắn, toàn bộ tím bầm tụ máu. Quả nhiên là di chứng do tinh thần nhập thể sai cách, may mà Cảm thái của Diệp Tố là tinh tế, thương tổn hai chân đã nhẹ hơn người bình thường nhiều, nếu không khó mà chống đỡ đến bây giờ.


"Cậu ở đây đợi tôi một lát." Hàn Nghiệp xoay người rời khỏi phòng, thực mau mà từ chỗ hạm trưởng tiêu tiền mượn được một cỗ máy rà quét thân thể, kiểm tra càng kỹ càng tỉ mỉ cho Diệp Tố.


Vừa làm kiểm tra, vừa ghi chép lại các số liệu vào quang não.


"Nếu cảm thấy mệt, có thể ngủ một lát." Hàn Nghiệp nhẹ giọng nói.


Diệp Tố thấy bộ dáng hắn nghiêm túc cẩn thận, oán khí đáy lòng đối với chuyện hắn không nói chân tướng cho mình liền tiêu tan, có lẽ đó là bí mật gì hắn không thể biết. Biết được cũng không nhất định là chuyện tốt.


An ủi bản thân mình như vậy, Diệp Tố mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ trên cái giường duy nhất trong phòng.


Thế giới hiện thực, sắc trời sáng tỏ, Diệp Tố rời giường, thật cẩn thận mà di chuyển hai chân, kinh ngạc phát hiện ra thân thể hắn ở thế giới này vẫn khỏe mạnh, cũng không biết là cô đơn hay kích động, hắn cử động chân lưu loát bước vài bước lớn.


Rửa mặt sạch sẽ xong, đi gặp giáo sư Lý Hoằng Hậu, dưới chỉ đạo của hắn, Diệp Tố chẳng mấy chốc đã quen với phòng thí nghiệm nghiên cứu của học viện hoàng gia Anh, có thể đơn độc tiến hành thí nghiệm. Viện nghiên cứu hoàng gia được hoàng thất Anh quốc tài trợ, dù thiết bị hay nhà khoa học đều đứng đầu cả nước.


Nghi hoặc bị tạm gác lại một bên vì thiếu dụng cụ, có thể giải quyết ở đây, đôi khi nói chuyện vài câu với các học giả khác cũng thu được ích lợi không nhỏ, Diệp Tố tức khắc vui sướng không thôi, tràn ngập tin tưởng trước nay chưa từng có với hạng mục nghiên cứu của mình, trong lúc nhất thời lâm vào nghiên cứu mất ăn mất ngủ.


Mà ở thế giới bên kia, Hàn Nghiệp thấy Diệp Tố ngủ thực trầm liền yên tâm, có thể ngủ có nghĩa là tình huống thân thể không quá tệ, hắn ngồi trên bàn im lặng một lát, lấy ra quang não gọi vào số liên lạc trên cùng.


"Hàn Nghiệp? Không phải cậu rời Hoa Đô tinh đi tinh hệ Tát Luân ma cách sao?"


Bên kia màn hình đúng là cục trưởng cục chấp hành tiền nhiệm Kỷ Xuyên.


"Đúng vậy." Hàn Nghiệp gật đầu, "Tôi gặp Diệp Tố trên đường."


"Diệp Tố!" Kỷ Xuyên cả kinh, "Tại sao hắn lại chạy đến chỗ cậu? Nhãi ranh nhà tôi tìm hắn, đều tìm đến sắp điên rồi!"


Hàn Nghiệp: "Phức tạp trong đó lại nói sau. Tôi từ cơ thể Diệp Tố phát hiện một mảnh thiết bị theo dõi loại hình AF45, có thể là đến giám thị ngài."


Kỷ Xuyên giận tới mức bật cười: "Bọn họ quả thực không từ thủ đoạn nào, không tìm được manh mối gì từ tôi, thế nhưng lại xuống tay với một đứa trẻ."


Sở dĩ lựa chọn Diệp Tố mà không phải Kỷ Gia Duyệt, bởi vì Chủ tịch và đảng viên đều nhất trí cho rằng Kỷ Xuyên sẽ để ý tới con trai mình nhiều hơn, máy theo dõi loại hình AF45 tuy rằng thực tiên tiến, nhưng nếu muốn giấu diếm được Kỷ Xuyên cảm quan nổi tiếng nhạy bén dưới tiếp xúc thân mật vẫn có điểm khó khăn, bọn họ đơn giản định đột phá từ Diệp Tố, vừa có thể tiếp xúc đến Kỷ Xuyên mà vẫn nằm trong khoảng cách an toàn không bị phát hiện. Huống chi, Chủ tịch và Hàn Nghiệp giống nhau, đều cho rằng Kỷ Xuyên sẽ không vô duyên vô cớ thu lưu một người không rõ lai lịch, Diệp Tố nhất định cũng có chỗ đặc biệt của riêng hắn, tinh thần lực cực kỳ thuần túy trong thi đấu cơ giáp liền chứng minh suy đoán của bọn họ. Nhưng ai ngờ, Diệp Tố trời xui đất khiến mà gặp được Hàn Nghiệp, mà nhẫn Hàn Nghiệp đeo cũng phi thường không bình thường.


Nhẫn kia không chỉ là vật trang trí để chứa chip thân phận của Hàn Nghiệp, kim loại chế tạo ra nó càng dị thường trân quý, là kim loại do tộc Brahmin - một trong mười đại đầu sỏ của liên minh Vạn tộc chế tạo ra. Kim loại này vốn dĩ đã ít lại càng ít, chính tộc Brahmin dùng còn như trứng chọi đá, càng miễn bàn đến các chủng tộc khác. Tổ phụ Hàn Nghiệp trên chiến trường Trùng tộc không biết làm thế nào mà giao hảo với tổng chỉ huy tộc Brahmin kia, may mắn được đối phương tặng kim loại trân quý này, tổ phụ Hàn Nghiệp liền đem nó trộn lẫn cùng một vài kim loại quý báu khác, làm chiếc nhẫn hộ thân tặng Hàn Nghiệp. Đặc điểm lớn nhất của kim loại này chính là sự nhạy bén với sóng điện từ do thám, thường được tộc Brahmin dùng làm thiết bị phản trinh sát.


Khoa học kỹ thuật nhân tộc còn xa mới bằng tộc Brahmin, thiết bị theo dõi loại hình AF45 được Chủ tịch coi như vũ khí bí mật trước nhẫn Hàn Nghiệp không có nơi ẩn thân nào.


"Tối hôm qua, Diệp Tố còn gặp phải bắt cóc, dựa vào hình dáng xe, là ngưới Ám viện." Hàn Nghiệp tiếp tục nói, "Theo tôi suy đoán, hẳn là Ám viện có được tình báo gì đó, nhận định Diệp Tố có liên quan với trận chiến Minh Viện mười hai năm trước, cho nên từ bỏ theo dõi mà trực tiếp bắt cóc, tiến hành nghiên cứu."


Ám viện, đối chọi với Minh Viện, là tổ chức trò cười mà chủ tịch đương nhiệm thiết trí ra vì muốn tập quyền, ý đồ thay thế Minh Viện. Tiết Ưng Vũ đúng là do Ám Viện thu vào dưới trướng.


Kỷ Xuyên châm chọc mà cười hai tiếng: "Bọn họ đây vì tưởng tôi có được thứ gì ghê gớm, đều hoang tưởng sắp điên rồi. Tôi đã sớm đem thi thể Trùng tộc trực hệ Mẫu trùng giao cho Liên Bang nghiên cứu, chỉ giấu đi tinh quẻ, ngoài cậu ra, ai có tinh quẻ cũng vô dụng, lòng người vốn tham, bọn họ không chịu tin tưởng tôi, chỉ nguyện ý tin tưởng cái bọn họ cho là đúng. Đúng rồi, cậu biết tinh thần lực Diệp Tố có cái gì đặc biệt không?"


Hàn Nghiệp lắc đầu.


"Tôi bóng gió hỏi thăm từ chỗ nhãi ranh nhà tôi, cấp bậc tinh thần lực Diệp Tố hẳn sẽ biến động, sáng sớm cấp bậc thấp, đến chính ngọ là cao nhất, đỉnh phong có khả năng lên đến cấp SS."


Kể cả là Hàn Nghiệp, nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, hắn chỉ biết tinh thần lực Diệp Tố có chỗ đặc thù, lại không nghĩ tới đặc biệt như vậy, trong toàn bộ lịch sử nhân loại cũng chưa bao giờ xảy ra tình huống này. Thật nhanh hắn suy ra được những việc khác từ đó: "Ám viện cũng nhận được tin tức này? Khó trách bọn họ gấp không chờ nổi muốn bắt Diệp Tố, chỉ sợ cho rằng tinh thần lực Diệp Tố đặc thù là do ngài tạo thành?"


Kỷ Xuyên hiểu rõ nói: "Tôi có thể nghe được tin này từ tiểu tử Kỷ Gia Duyệt, phỏng chừng những người biết đặc thù tinh thần lực Diệp Tố cũng không quản miệng nghiêm, bị người ta nói dăm ba câu liền lòi đuôi."


Dừng một chút, khóe mắt đầy nếp nhăn của Kỷ Xuyên bỗng toát ra sát khí sắc bén: "Là tôi liên lụy Diệp Tố, hiện tại để hắn đi theo cậu một thời gian, tôi phải để đám bè lũ xu nịnh đó biết, tôi chỉ không có tinh thần lực, chứ chưa phải là một phế vật mặc người nắn bóp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.