Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 46: Tát Luân



Lên lầu hai, đập vào mắt đầu tiên là hành lang dài rộng, hai bên đồng dạng là cửa lớn, phù hợp để người ngoài hành tinh cao lớn ra vào.


Nhân viên cửa hàng đưa Hàn Nghiệp và Diệp Tố đi thẳng vào trong, đến cuối hành lang, nhân viên mới dừng lại, mở ra căn phòng cuối cùng cho bọn họ, "Mời ngài."


Trong phòng trang trí thực bình thường, màu sắc lam nhạt ấm áp, đơn giản như ở nhà.


Nhân viên cửa hàng chờ sau khi hai người đi vào thì đóng cửa lại.


Trong phòng có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang chờ sẵn, thấy Hàn Nghiệp và Diệp Tố, lễ phép cười một cái, rót chén trà nóng cho hai người, "Mời ngồi".


Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, một chút cũng không thấy gì khác thường mà ngồi xuống, cầm lấy một ly trà xanh.


Người đàn ông kia im lặng trong chốc lát, nhưng theo Diệp Tố thấy, hắn tựa hồ có chút kích động, trên mặt tuy bình thản nhưng đôi tay không nhịn được nắm chặt lại. Một lúc lâu sau, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cầm quang não của mình ra.


Hàn Nghiệp cười khẽ, cũng lấy quang não ra.


Diệp Tố ngồi một bên, đầu đầy mờ mịt, chỉ thấy hai người kéo ăng ten quang não, đưa tới gần, màn hình quang não vốn đang đen xì một mảng, đột nhiên sáng lên đồ án, một sao trời từ xa tới gần dần dần hiện ra, cuối cùng chiếm toàn bộ màn hình, sao trời một nửa đen một nửa trắng. Diệp Tố cảm thấy đồ án này rất giống điểm phân cách giữa ngày và đêm* khi học địa lý ở cấp 3.


*terminator between day and night hoặc còn gọi là grey line hoặc twilight zone.


Thẳng đến giờ phút này, người đàn ông kia mới chân chính xác nhận thân phận người Minh viện của Hàn Nghiệp, thần kinh già nua đột nhiên có sức sống, tay nắm chặt quang não.


Người đàn ông này tên là Yến Phương, khi tuổi còn trẻ đã gia nhập cục giám sát của Minh Viện, bị phái tới giám sát tộc Tát Luân. Công việc của cục Giám sát trước nay đều nhàm chán buồn tẻ, còn phải rời xa đất mẹ Nhân tộc, chịu đủ khổ sở khi sống tại nơi đất khách quê người. Trong lịch sử, không thiếu người của cục giám sát cả đời cũng chưa tham dự chuyện lớn gì, bọn họ phần lớn đều từ từ chết già trong thời kì giám sát, nhưng cũng có nhiều nhân tài chấp nhận cô tịch mà hợp thành cục Giám sát, tạo thành mạng lưới giám sát không chút kẽ hở, thu Vạn tộc vào trong, để Nhân tộc như đi trên tầng băng mỏng có thể thở dốc, cũng từ đó mà đạt được cơ hội phát triển.


Yến Phương đã ở Tát Luân tộc hơn ba mươi năm, hắn cũng không cảm thấy phiền chán với công việc của mình, ba mươi năm vẫn giám sát như ngày đầu, hơn nữa đã làm tốt chuẩn bị và quyết tâm vượt qua nốt quãng đời còn lại như vậy. Nhưng đột nhiên thấy người của cục chấp hành Minh Viện tới, có nghĩa là hắn có thể phát huy tác dụng của một giám sát viên, chân chính đạt được ý nghĩa cuộc sống, đây đối với hắn, là một lần viên mãn, kể cả hắn có hy sinh trong lần hành động này, cũng không hề oán hận. Nhất thời, Yến Phương nói chuyện có điểm run run: "Tôi có thể trợ giúp cậu cái gì sao?"


Hàn Nghiệp tươi cười, nghiêm mặt nói: "Tôi cần dưới tình huống không bị người khác quấy rầy, đơn độc gặp mặt Hữu Nhậm của tộc Tát Luân."


Chủ tịch của tộc Tát Luân cũng không chỉ có một người, mà chia làm Hữu Nhậm và Tả Nhậm. Tả Nhậm làm người kiên quyết, thủ đoạn theo phái chủ chiến, rất phẫn nộ với chuyện năm tộc liên thủ định cướp tinh cầu khoáng thạch, nói tàn nhẫn muốn cắn đối phương một ngụm thịt; mà Hữu Nhậm có khuynh hướng muốn đàm phán cùng năm tộc, cùng khai thác tinh cầu khoáng thạch. Thực hiển nhiên, Hữu Nhậm thích hợp với kế hoạch của Hàn Nghiệp hơn.


Yến Phương cẩn thận suy tính: "Ba ngày sau, con trai trưởng của Hữu Nhậm tộc Tát Luân sẽ tổ chức một tiệc rượu theo mong muốn của cha hắn, tiệc rượu này trên danh nghĩa là ăn chơi, nhưng kỳ thật là tìm cơ hội hợp tác với năm tộc, xuống tay từ hắn hẳn có thể nhìn thấy Hữu Nhậm. Đại sứ quán Nhân tộc tại tộc Tát Luân đã nhận được thiệp mời, sẽ phái người trẻ tuổi tham gia."


Hàn Nghiệp trầm ngâm, "Có thể lấy được thiệp mời từ nơi khác không?"


"Con trai trưởng Hữu Nhậm cùng con gái tôi Yến Tuyết Thần đang giao lưu học tập ở thủ đô tộc Tát Luân có vài phần giao hảo, nàng có thể lấy được vài tấm thiệp mời."


"Thế thì tốt, tôi cần hai tấm."


"Đến lúc đó để Yến Tuyết Thần đi cùng các cậu đi, có nàng ở đó, càng dễ bắt chuyện cùng Tát Lạc Phu, đúng lúc Tuyết Thần nói muốn về thăm tôi."


Hàn Nghiệp liếc nhìn Yến Phương một cái, chỉ một cái liếc mắt, liền nhìn ra suy nghĩ của ông lão này. Hắn hy vọng lần này Yến Tuyết Thần có thể biểu hiện ưu tú mà được Hàn Nghiệp đề bạt, để nàng cùng gia nhập Minh Viện.


Hàn Nghiệp nhất thời có chút trầm mặc, hắn cũng không phải sinh khí hay phẫn nộ, mà là hết sức bất đắc dĩ. Gia nhập Minh Viện đối với phần lớn người, là mất đi vinh hoa gấm vóc cả đời, tốt một chút có thể như Yến Phương vừa làm việc vừa an hưởng tuổi già, không tốt thì như cục chấp hành, đa số chết trong lúc chấp hành nhiệm vụ. Nhưng Yến Phương không chỉ lựa chọn đem cả đời phụng hiến cho Minh Viện, mà còn nguyện ý để con gái mình tiếp tục phụng hiến.


"Được." Hàn Nghiệp gật đầu đáp ứng, ánh mắt Yến Phương sáng lên, cố nén ý cười.


Nói xong chính sự, Yến Phương vì lần đầu tiên gặp người cục chấp hành, không khỏi nói nhiều một chút, hoài niệm chuyện cũ của Minh Viện, mặt đang vốn dĩ đầy tự hào, nhiệt tình khi nói đến trận chiến mười hai năm trước đột nhiên ảm đạm, "Một năm kia, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi, sợ Minh Viện không kiên trì được, nhưng mà mệnh lệnh trước sau như một, luôn là án binh bất động, tôi cũng biết những người như tôi trở về cũng không làm được gì. May mắn sau đó Minh Viện có người chống đỡ, cục giám sát cũng đổi cục trưởng mới, Minh Viện tốt xấu gì cũng đã vượt qua."


Kể cả là trong Minh Viện, cũng có hệ thống bảo mật thân phận nghiêm khắc. Thân phận Hàn Nghiệp là cục trưởng cục chấp hành, chỉ có ba cục trưởng khác và cấp dưới trực tiếp của hắn biết. Minh Viện dưới tình huống bốn cục nâng đỡ nhau mà duy trì độc lập, tin tức chung cũng không nhiều, thông thường chỉ khi chấp hành nhiệm vụ mới biết đến thông tin cụ thể của đối phương. Việc này bảo đảm tính an toàn cho Minh Viện, cho dù có phản đồ hay là bị nhốt đánh hỏi thông tin, cũng sẽ không chịu phải thương tổn thương gân động cốt.


Cho nên Yến Phương còn tưởng Hàn Nghiệp là thành viên bình thường của cục chấp hành.


Hàn Nghiệp cười nhạt: "Tất cả mọi người đều phải chịu đựng, không có nỗ lực của ai là uổng phí cả."


"Chỉ mong vậy, năm trăm vạn năm, ai..." Yến Phương nặng nề nói, lại cố nâng tinh thần, "Các cậu lặn lội đường xa tới đây hẳn đã mệt mỏi rồi, tôi chuẩn bị cho các cậu hai gian phòng, bây giờ muốn nghỉ ngơi sao?"


"Ừm." Hàn Nghiệp nhìn Diệp Tố, nói: "Lại lấy cho hắn một cái máy phiên dịch."


"Được." Yến Phương vội nói, dẫn bọn họ từ cửa sau cửa hàng ra ngoài, ngồi trên xe mình trực tiếp đưa tới nơi Nhân tộc tụ tập. Hắn và nhân viên cửa hàng đều sống ở đây.


Phòng Yến Phương chuẩn bị cho Hàn Nghiệp cùng Diệp Tố đều rất điệp thấp (low-key), mang theo hơi thở gia đình, không long trọng khiến người khác hoài nghi, cư dân xung quanh còn tưởng thân thích Yến Phương tới thăm hắn.


Hàn Nghiệp nói với Diệp Tố: "Nơi này thực an toàn, cậu có thể ở một mình."


Diệp Tố gật đầu, vào phòng mình, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi rời Hoa Đô tinh hắn ở một mình một phòng. Lữ trình dài hơn nửa tháng, Hàn Nghiệp đều cố ý chỉ thuê một gian phòng, là để bảo hộ hắn sao?


Diệp Tố ngã vào chăn đệm mềm mại, lại hồi tưởng một màn vừa rồi. Minh Viện? Cục chấp hành?


Diệp Tố nghe Hàn Nghiệp cùng Yến phương nói chuyện đều là câu được câu không, tuy rằng thiếu, nhưng cũng đủ để Diệp Tố não bổ ra, Hàn Nghiệp nhẫn nhục chịu đựng, có thân phận mà người ngoài không biết, yên lặng hành tẩu trong bóng đêm, ẩn nhẫn mà cô độc.


Yến Phương bởi vì thấy Diệp Tố là do Hàn Nghiệp đem đến, nghĩ là người một nhà, khi nói chuyện cũng không tránh hắn, còn Hàn Nghiệp thì sao? Vì sao cũng không kiêng dè mình?


Diệp Tố nghĩ đến vấn đề này, nghĩ có phải hay không Hàn Nghiệp thực sự tín nhiệm hắn, tiếp nhận hắn? Loại cảm giác này thực kỳ diệu, người khác không hiểu, chỉ có hắn có thể thấy rõ. Như gương mặt thản nhiên ôn hòa của Hàn Nghiệp ngày càng sinh động chân thật, chỉ có hắn có đặc quyền thưởng thức.


Mang theo tò mò không tên với Hàn Nghiệp, Diệp Tố chìm sâu vào giấc ngủ.


Đến khi hắn tỉnh lại, con gái duy nhất của Yến Phương, Yến Tuyết Thần đã chạy tới đây, cũng mang theo ba tấm thiệp mời.


Nhìn qua, Yến Tuyết Thần là một cô gái giỏi giang, gọn gàng, màu da trắng nõn sạch sẽ, một mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa cao cao, nhưng ấn tượng tốt này không duy trì được quá ba giây. Diệp Tố thấy nàng hô to chào hắn, kết quả vung đầu, tóc đuôi ngựa hung hăng quét qua mặt tên nhân viên cửa hàng đứng sau.


Tên nhân viên kia che cái mũi đang chảy máu, khóc không ra nước mắt.


"Gần đây thời tiết khô ráo, ăn nhiều lê một chút." Yến Tuyết Thần vẻ mặt nghiêm túc mà đề nghị nhân viên kia, lại nói với Diệp Tố: "Các cậu muốn đi tiệc rượu của Tát Lạc Phu? Tôi nói cho cậu, tiệc rượu không thú vị, các cậu sẽ thất vọng đó."


Xem ra, nàng cũng không biết mục đích chân chính của Hàn Nghiệp.


Yến Tuyết Thần ngẫm nghĩ lại bổ sung: "Bất quá có vài đặc sản địa phương ăn khá ngon, các cậu nhất định chưa từng nếm qua, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cho các cậu..."


Yến Phương đẩy con gái ra, đúng lúc ngăn lại đề tài càng bay càng xa: "Nhắc đến ăn, đã đến giờ cơm trưa.


Cơm trưa...... Diệp Tố im lặng, nguyên lai hắn lại ngủ hết cả buổi sáng rồi sao.


Diệp Tố ở dạo chơi ba ngày ở tinh cầu Tát Luân ma cách, thật nhanh đã tới thời gian tổ chức tiệc rượu của con trai trưởng Hữu Nhậm.


Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần ở cửa chờ Hàn Nghiệp, phá lệ, Hàn Nghiệp không đúng giờ.


"Tại sao lại như đàn bà vậy, chẳng lẽ còn phải trang điểm?" Yến Tuyết Thần nhìn giờ, đã muộn gần mười phút rồi.


Diệp Tố cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Nếu không tôi đi lên nhìn xem......"


Lời nói còn chưa nói xong, Hàn Nghiệp đã đi ra, Diệp Tố cùng Yến Tuyết Tình biểu tình như thấy quỷ, Hàn Nghiệp quả thật trang điểm!


Kẻ mắt, lông mày thon dài nhọn nhọn, những địa phương khác cũng động tay động chân, cả người khác hẳn ngày thường. Diệp Tố luôn cảm thấy Hàn Nghiệp không giống quân nhân bình thường, thiếu chút cương ngạnh sắc bén, nhiều chút tùy ý, ôn hòa. Mà lúc này, Hàn Nghiệp càng chạy xa khỏi hình tượng ngày thường, có vẻ hết sức tuấn mỹ âm nhu, khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán. Nếu Diệp Tố không phải ngày ngày đêm đêm đều nhìn thấy Hàn Nghiệp, thật không dám xác định người trước mặt là hắn.


Hàn Nghiệp nhàn nhạt cười một cái, giải thích nói: "Tiệc rượu có người quen, tránh phiền toái."


Yến Tuyết Thần sửng sốt một lúc, sờ sờ ngực: "Tôi nhìn mà cũng phải cứng lên."


(lạy trúa, thề tôi không dịch điêu từ đầu đến giờ, bao nhiêu sự bựa là do tác giả, hức hức)


Diệp Tố:......


"Đi thôi." Hàn Nghiệp sửa sửa ống tay áo trắng tinh, ngồi lên vị trí lái xe chuyên dụng Yến Phương cung cấp.


Con trai trưởng của Hữu Nhậm tộc Tát Luân tổ chức tiệc rượu, tại nơi phồn vinh nhất, bốn phương thông suốt nhất của tinh hệ thông thương, cho dù không phải yến hội chính thức, nhưng quy mô cũng không nhỏ. Địa điểm tổ chức là đại lễ đường tiếng tăm lừng lẫy của tinh cầu này, vô luận bất kỳ chủng tộc gì, đều có thể chui vừa.


Đại lễ đường cao trăm mét, tọa lạc ở trung tâm tinh cầu, bên cạnh bãi đỗ xe đỗ đầy xe các loại hình dáng, từ hình dáng xe cũng có thể phán đoán ra chủng tộc. Tiệc rượu cũng không kiểm tra kĩ càng thân phận khách nhân, chỉ cần trong tay có thiệp mời là có thể qua máy rà quét mà tiến vào.


Sau khi Diệp Tố vào lễ đường, mới biết được cái gì gọi là chân chính mở rộng tầm mắt.


Bố cục bên trong so le nhau, từ trên xuống dưới, từ lớn đến nhỏ, bàn ăn cùng giá rượu, phù hợp để quý khách hình thể bất đồng cùng ăn cơm, uống rượu, liếc mắt nhìn qua có vẻ hỗn độn không chịu được, nhưng nhìn kĩ lại cảm thấy có chút mỹ cảm kỳ lạ.


Các loại sinh vật kỳ quái trước mắt Diệp Tố đan xen đi lại, có một số thậm chí hắn không biết nên hình dung thế nào, những loại sinh vật này đã nằm ngoài trình độ ngôn ngữ của Diệp Tố.


Ba người Hàn Nghiệp đến, ngoại trừ khiến Nhân tộc chú ý, còn lại cũng không gây nên gợn sóng gì.


Từ xa, một người đàn ông tóc xoăn vàng nâng ly rượu, có vẻ có ý chào hỏi Yến Tuyết Thần. Hai người hẳn là quen biết nhau, nhưng tựa hồ không quá sâu, bởi vì người đàn ông kia chào hỏi xong liền cùng người khác tiếp tục nói chuyện, không tính toán hàn huyên với Yến Tuyết Thần.


Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại, dư quang khóe mắt nhìn thấy Hàn Nghiệp không quen biết, không khỏi giật mình. Phải nói, Hàn Nghiệp vốn dĩ lớn lên quang minh sáng lạn, khí độ bất phàm, mà hiện tại trang điểm lên lại có thêm một loại hấp dẫn khó nói.


(lạy trúa, công mà còn dùng mỹ nam kế huhu anh ơi, anh k phải mỹ công mà T.T)


Người đàn ông kia khóe miệng đầy ý cười, không màng nghi hoặc của bạn bè, lập tức hướng phía này đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.