Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 49: Mê cung



Nơi tàu 'Hiếu khách' cập bến chính là một tiểu vệ tinh đường kính bình quân chỉ có một ngàn cây số, theo Diệp Tố đổi ra, chỉ bằng một phần ba Mặt trăng.


Khách khứa cảm thấy hứng thú với mê cung xếp gỗ đều ở trên tàu 'Hiếu khách', tiểu vương tử tộc Đại Nhạc cũng không phải là ngoại lệ, với hình thể của hắn muốn chơi trò chơi này là không thực tế, chỉ có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt. Còn tiểu Phá Phong, ríu rít không ngừng, cái đuôi không ngừng múa may, từ khi tiểu Phá Phong và Yến Tuyết Thần chạm mặt nhau, đến tận bây giờ, cả hai người vẫn chưa dừng miệng. Diệp Tố thậm chí còn nghe thấy bọn họ thương lượng phương án tác chiến, thuận tiện cũng nghe xem mê cung xếp gỗ là cái trò chơi gì.


Gọi là mê cung, quả nhiên chính là cái mê cung, nhưng gọi là xếp gỗ, lại không phải là xếp gỗ. Ngược lại, mê cung được xây dựng từ các khối vật liệu lớn nhỏ chất liệu khác nhau, giữa các tài liệu không có bất luận đinh hay bê tông cố định, hoàn toàn chỉ dựa vào tính cân bằng giữa chúng mà chống đỡ, như xếp gỗ xếp lên nhau, chỉ cần rút dây là động rừng, một khi người di động trong mê cung rút một khối, bức tường đó rất có thể sẽ sụp đổ, từ đó bịt kín con đường phía trước, tệ hại nhất, có thể khiến toàn bộ mê cung sụp đổ.


Người tham gia trò chơi này phải chú ý ba điểm, một là phải nhanh thoát khỏi mê cung, hai là tận lực tránh phá hủy tường, ba là với tiền đề không hủy hoại kiến trúc mê cung, mà từ đó rút ra một số vật liệu được chỉ định. Dưới tình huống tổng hợp ba điều kiện này, người trổ hết tài năng là người thắng.


Trò chơi thực phức tạp nhưng cũng rất thú vị, kéo dài không suy ở tộc Tát Luân, cũng khiến không ít chủng tộc khác yêu thích.


Diệp Tố thấy tiểu Phá Phong với Yến Tuyết Thần nói đến hứng thú bừng bừng như vậy, không khỏi sinh ra tò mò với trò chơi này, định lát nữa cũng chơi thử một phen, cũng không định một chuyến đến tộc Tát Luân này tay không mà về, đặc biệt sau khi hỏi Hàn Nghiệp còn biết Nhân tộc cũng rất cần ngọc thạch xanh, hắn càng kiên định muốn tham gia trò chơi, cũng kiên định muốn chơi tốt.


Hàn Nghiệp đứng sau mép phi thuyền, ánh sáng những vì sao bay nhanh ra sau lướt qua khóe mắt hắn, hắn không biết đã nhìn thấy sao trời bao nhiêu lần, nhưng lần này hắn lại cau mày, Cảm thái tinh thần lực của hắn mơ mơ hồ hồ nhắc nhở hắn gì đó, chỉ là mặc kệ hắn tĩnh tâm ngưng thần bao lâu, cũng không bắt giữ được cảm giác huyền ảo kia lần nữa.


Cảm thái tinh thần lực của Hàn Nghiệp càng bí mật hơn thân phận cục trưởng cục chấp hành của hắn, bởi vì Cảm thái của hắn, Kỷ Xuyên mới an tâm mà đem một nửa Minh Viện đổi lấy tinh quẻ giao cho hắn. Hắn cũng không phụ kỳ vọng, gần mười năm, đã tìm ra điểm đột phá của tinh quẻ, mà Diệp Tố là chìa khóa để hắn hoàn toàn nắm giữ bí mật tinh quẻ.


Trong lúc Hàn Nghiệp bất an không rõ tại sao, đã cập bến tiểu vệ tinh rồi. Người ngoài hành tinh muôn hình muôn vẻ đồng loạt bước xuống đất, lúc này mới phát hiện, tiểu hành tinh này thập phần hoang vắng, cứ như chưa từng được khai phá, chỉ có mấy màn hình lớn trên mặt đất là có dấu vết của khoa học kỹ thuật.


"Mê cung xếp gỗ đâu?" Có người hỏi Tát Lạc Phu.


Tát Lạc Phu thừa nước đục thả câu mà cười một cái, đi đến trước màn hình lớn, bật lên xong mới chỉ vào mặt trên nói: "Lần này tôi sáng tạo một chút, kiến tạo mê cung ở dưới nền đất, là một tòa thành ngầm hoàn mỹ!"


Trên màn hình hiện ra cảnh tượng xuất sắc, có thể nhìn thấy các khối tài liệu bất đồng màu sắc tạo thành vách tường, hành lang, cầu thang, chín khúc mười tám cong mà uốn lượn đi xuống, tựa hồ muốn nối thẳng đến lõi tinh cầu. Mà tổ hợp tài liệu hoặc vô lý hoặc nghiêng ngả kia lại càng khiến người ta sợ hãi, sợ nó đột nhiên sụp đổ.


Ngầm...... Có một số người trầm ngâm, ánh mắt ý vị không rõ.


Bản chất mê cung xếp gỗ cũng chỉ là một trò chơi, cho dù thua cũng chẳng sao cả. Nhưng nếu kiến tạo mê cung dưới mặt đất thì lại khác biệt hoàn toàn, nếu bởi vì sơ sẩy mà khiến cả mê cung sụp xuống, rất có thể sẽ bị chôn sống, người bên ngoài muốn cứu viện cũng cần tốn không ít công sức. Trò chơi này, là lấy mạng đi mạo hiểm.


Nhưng nghĩ đến giá trị xa xỉ của mười khối ngọc thạch xanh, rất nhiều người lại cảm thấy quy tắc như vậy mới xứng với phần thưởng.


Kích thích, mới có nhiều lạc thú. Đây ngược lại, lại khiến một số người không quá hứng thú sinh ra hứng thú.


"Tôi biết mọi người nghi ngờ, yên tâm, dưới mê cung tôi đã lắp đặt ba vạn cameras trí năng, một khi có tình huống khẩn cấp phát sinh tôi sẽ lập tức thu được thông báo, sẽ tận lực giảm bớt thương vong." Tát Lạc Phu nói.


Chỉ là giảm bớt thương vong, mà không phải tránh. Ý tứ lời này chỉ cần không phải kẻ ngu đều hiểu.


"Ha hả." Có người ngoài hành tinh không âm không dương mà cười một cái, lại không nhảy ra phản đối.


Tát Lạc Phu cũng không để ý, hỏi: "Có ai muốn thử mê cung xếp gỗ mới không? Mau đến báo danh, phần thưởng chính là mười khối ngọc thạch xanh, quy cách tuyệt đối đạt chuẩn. Hơn nữa, ngọc thạch xanh sẽ do cha tôi đưa tận tay, các vị có thể sẽ hứng thú uống ly trà cùng cha tôi, hắn là một trí giả chân chính, tin tưởng các vị sẽ có thu hoạch không kém ngọc thạch xanh."


Hàn Nghiệp vốn dĩ đạm nhiên, nghe xong lời này cũng có chút động lòng, cuối cùng thì mục đích của hắn là dưới tình huống không để chủng tộc khác hoài nghi, tiến hành mật đàm với Hữu Nhậm tộc Tát Luân, đối với Hàn Nghiệp không thể bại lộ thân phận thì đây quả thực là một việc khó.


Diệp Tố lập tức nhìn ra suy nghĩ của Hàn Nghiệp: "Để tôi tham gia đi, nhìn qua dường như không quá khó."


Hàn Nghiệp không nói gì, mà đang tự hỏi mục đích chân chính của Tát Lạc Phu là gì. Chẳng lẽ chỉ vì giải trí? Đối mặt chinh phạt sắp đến của năm tộc, bất luận kẻ nào cho dù mặt ngoài bất động thanh sắc, chỉ sợ nội tâm đã tràn đầy bi phẫn.


Hắn nhìn mắt Tát Lạc Phu, không thể không nói công phu mặt ngoài của Tát Lạc Phu thực tốt, không để lộ ra cảm xúc bất mãn gì, nhưng lúc này cảm xúc tích thủy bất lậu* khiến Hàn Nghiệp càng cảm thấy không khỏe.


*một giọt nước cũng không lọt


Diệp Tố còn đang tha thiết nhìn chằm chằm hắn.


Hàn Nghiệp lại không khỏi nghĩ nhiều chút chuyện khác, từ khi hắn phát hiện Diệp Tố là người hắn muốn tìm, Diệp Tố tuyệt đối đã đánh mất tự do. Liên quan đến vận mệnh Nhân tộc, Hàn Nghiệp sẽ không để bản thân phạm phải bất kỳ sai lầm nào, càng sẽ không hành động theo cảm tình. Vô luận Diệp Tố nguyện ý hay không, hắn đều phải cùng Hàn Nghiệp vào sinh ra tử, lưng đeo trách nhiệm như hắn. Đương nhiên, nếu Diệp Tố xuất phát từ tư nguyện, Hàn Nghiệp sẽ cảm thấy thực vui mừng. Trước khi hết cách, hắn không muốn áp dụng bất kỳ thủ đoạn cường ngạnh nào.


Rèn luyện là trách nhiệm tất yếu Diệp Tố không thể thiếu, trước mắt chính là một cơ hội thực tốt.


Hàn Nghiệp suy nghĩ mấy lần xong liền đồng ý thỉnh cầu của Diệp Tố: "Cậu đi đi."


"Rõ!"


"Dùng tinh thần lực của cậu." Hàn Nghiệp lâm thời chỉ đạo Diệp Tố, trong mê cung xếp gỗ cần nhất chính là năng lực tính toán tinh vi, tính toán trọng tâm mỗi xếp gỗ và cả tổng thể, đây đối với Hàn Nghiệp phải tính tinh quẻ quả thực là một bữa ăn sáng, hắn tuy chưa từng chơi mê cung xếp gỗ, nhưng để ý vài lần sẽ biết mấu chốt trong đó.


Diệp Tố gật đầu, đem lời Hàn Nghiệp không bỏ sót từ nào mà nhớ kỹ, trước thời điểm hết hạn mà tới chỗ Tát Lạc Phu báo danh.


"Yên tâm mà đi, vô luận thế nào, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện."


Hàn Nghiệp nói một câu cuối cùng, so với tất cả kinh nghiệm dạy hắn lúc trước đều khiến Diệp Tố yên tâm hơn.


Hàn Nghiệp nhìn theo đám Diệp Tố cùng tiểu Phá Phong, Yến Tuyết Thần đi vào mê cung ngầm, ánh mắt tối lại. Diệp Tố cùng với sáu người khác là những người hắn muốn tìm, đều bị hắn cưỡng chế kéo vào trong lốc xoáy, quỹ đạo sinh mệnh vì vậy mà bị đảo lộn. Hắn không thể bồi thường bất kỳ cái gì, ngoại trừ bảo hộ bọn họ an toàn. Hắn sẽ chết trước bảy người kia, đây là hứa hẹn duy nhất hắn có thể làm.


Sau khi bước vào mê cung, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi.


Mặt đất hoang vắng không còn tồn tại, chỉ có hành lang khúc khuỷu nhìn không thấy điểm cuối, màu sắc tươi đẹp chói mắt, kết cấu thiên kỳ bách quái. Diệp Tố và hơn hai ngàn người dự thi từng người chọn lộ tuyến khác nhau mà tứ tán tách ra, tuy rằng cuối cùng đều đến chung một điểm cuối, nhưng lúc này, bọn họ đều không muốn đồng hành với người xa lạ.


Diệp Tố ôm tiểu Phá Phong, cùng Yến Tuyết Thần theo cầu thang một đường đi xuống, thực mau liền gặp một ngã rẽ.


"Rẽ trái đi." Yến Tuyết Thần nói.


Diệp Tố cũng không có ý tưởng hay ho gì, liền đồng ý, trước dựa vào vận khí rồi thực lực sau.


"Tiếp tục rẽ trái."


Lúc bọn họ tiếp lục rẽ trái, cuối cùng cũng đụng phải ngõ cụt, vừa thấy vách tường nguy hiểm ở kia, tựa hồ một cơn gió có thể làm nó đổ xụp.


Yến Tuyết Thần cắn chặt răng: "Thật muốn một quyền đấm vỡ nó."


"Đừng." Diệp Tố thực sự sợ nàng hỏa khí bốc lên sẽ nói là làm, "Hủy một bức tường sẽ giảm mười tích phân, tìm được một loại tài liệu cũng chỉ thêm ba mươi cái tích phân thôi."


"Được rồi." Yến Tuyết Thần lưu luyến mà cáo biệt cùng bức tường kia.


"Hừ hừ!" Tiểu Phá Phong bất mãn, nhưng vẫn chột dạ mà thu hồi đuôi. Diệp Tố vội đem đuôi hắn vòng vài vòng trên cổ tay, đề phòng hắn tiếp tục tác quái.


Thực hiển nhiên, vận khí đám Diệp Tố cũng không tốt, trong vòng mười phút liên tục gặp phải ngõ cụt, liên tục phải quay ngược lại, thực chất cũng chưa vào sâu mê cung. Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong đã bắt đầu không kiên nhẫn mà hừ hừ hết đợt này đến đợt khác.


Diệp Tố còn nhớ rõ lời Hàn Nghiệp dặn dò, vào mê cung kiêng kị nhất trong lòng không yên, đặc biệt là thời điểm ban đầu. Ngay từ đầu, không ai có khái niệm gì về mê cung, hơn nữa trước khi bắt đầu trò chơi sẽ phải nộp mọi sản phẩm khoa học kỹ thuật trên người ra, tỷ như máy rà quét, quang não,... chỉ có một biểu đồ Tát Lạc Phu đưa cho, bên trên vẽ tài liệu cần tìm. Cho nên mọi người đều bình đẳng, đều chỉ có thể dựa vào vận khí chậm rãi làm quen với địa hình, đợi đến khi ghi tạc mọi lộ tuyến vào đầu, là có thể đại khái tìm ra sinh lộ.


Hiện tại là thời điểm Diệp Tố ngủ trầm nhất ở thế giới hiện thực, tinh thần lực chậm rãi bành trướng, trí nhớ tăng lên theo cấp số mũ, thân là sinh viên khoa học tự nhiên, ghi nhớ tuyến đường càng không phải vấn đề, mỗi lần đi qua một đoạn đường, dài ngắn, quanh co ra sao hắn đều ghi nhớ trong đầu, chậm rãi điền thêm vào, cuối cùng sẽ hình thành một bản đồ rõ ràng.


Ầm ầm.


Diệp Tố nghe được nơi xa có âm thanh vách tường đổ sụp truyền tới, hẳn là ai đó nóng nảy, gấp không chờ được mà trực tiếp phá tường đi qua, định dùng loại phương thức thô bạo này mà đột phá tử lộ.


Yến Tuyết Thần nghe mà tâm sinh hâm mộ.


"Chít chít!" Tiểu Phá Phong bỗng nhiên kích động kêu to.


Diệp Tố theo phương hướng hắn nhìn mà qua xem, hóa ra ở chỗ đỉnh  góc quẹo hành lang có một tài liệu biểu đồ yêu cầu, một khối kim loại hóa hợp màu đỏ.


Chẳng qua vị trí nó thực sự xảo quyệt, vừa lúc kẹp giữa hai khối xếp gỗ lớn, cái xà trần kia dựa vào nó làm điểm tựa, nếu lấy ra, cả đoạn hành lang này có thể trực tiếp đổ sụp, chặn đường đi phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.