Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 98: Phá Quân



Khổng Anh Trác ngẩn ra, nói: "Câu lạc bộ chính xác có người này, bất quá hơn mười ngày trước hắn bị người đánh trọng thương. Hơn nữa đả thương hắn chính là ông chủ câu lạc bộ Phí Đằng, Lý Mặc, hắn hiện tại đang hướng tôi tạo áp lực, muốn khai trừ Phá Quân."


"Sao lại như vậy?" Hàn Nghiệp tựa hồ thập phần để ý người tên Phá Quân này, Diệp Tố biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ chú ý một người, đối với lời nói tiếp theo của Khổng Anh Trác cũng để tâm.


"Nghe Lý Mặc nói, Phá Quân luôn đi quấy rối con hắn." Khổng Anh Trác cười một cái, khóe miệng lại mang theo chút coi thường với "Nghe nói" này, "Chuyện này liên quan đến sự tình mười mấy năm trước, khi đó tôi còn là người làm công, không hiểu rõ gút mắt giữa bọn họ. Nếu cậu quan tâm, tôi có thể đi hỏi Phá Quân một chút, bất quá, nhìn dáng vẻ Phá Quân đã tự sa ngã, hắn đều từ chối chữa bệnh của chính phủ và câu lạc bộ tôi."


Hàn Nghiệp nghe xong nói: "Không cần phiền toái ông chủ."


Nhưng hiển nhiên, Hàn Nghiệp vẫn thực để ý người tên Phá Quân này, trên đường trở về không có hứng thú nói chuyện, sau khi đưa Diệp Tố trở về khu nghỉ ngơi ở Lục chi Sâm, không có ý định nghỉ ngơi, mà lại tính toán ra ngoài một chuyến.


"Anh muốn đi tìm Phá Quân?" Diệp Tố dựa vào trên lan can cầu thang hỏi.


(sub: Thằng kia, mày muốn đi tìm bồ nhí?)


"Ừ." Hàn Nghiệp ở đại sảnh dưới lầu thay đổi kiện quần áo tương đối chính thức.


"Hắn là ai?" Thời điểm Diệp Tố hỏi, trong lòng đã sớm có suy đoán.


Quả nhiên, Hàn Nghiệp đứng dậy, hơi hơi ngửa đầu nhìn Diệp Tố trên lan can lầu hai: "Hắn có lẽ giống cậu, là một trong bảy người kia. Tôi cần đi xem mới có thể chân chính xác định."


Lúc này đây, manh mối hắn thông qua tinh quẻ cùng la bàn suy đoán được cũng không phải DNA, nên cần hắn tự mình nhìn đến Phá Quân mới có thể xác định được.


"Người thứ hai sao..."


"Nếu hắn là, vậy thì người thứ ba."


Diệp Tố cả kinh: "Còn có một người nữa là ai?"


"Cậu cũng quen, La Thành." Hàn Nghiệp cười một cái, mở cửa, "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sáng sớm mai sẽ trở về gấp."


"Ừm." Diệp Tố ngơ ngẩn nhìn Hàn Nghiệp đóng cửa lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, hắn nghĩ tới La Thành. La Thành tuy rằng tính tình không tốt, nhưng tâm địa thiện lương, thiên phú xuất chúng còn có nỗ lực cố gắng, quan trọng nhất chính là, hắn đồng dạng có trách nhiệm cao với Nhân tộc. So với hắn, La Thành căn bản không cần Hàn Nghiệp nhọc lòng.


Mà Phá Quân... Một hoàng kim chiến tướng, thế nào cũng mạnh hơn hắn.


Nhà Phá Quân ở khu nhà giá rẻ Tây Đô tinh. Tây Đô tinh thân là trung tâm kinh tế, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Đối với đại bộ phận người làm công ở Tây Đô tinh, chỉ có thể ở tại khu nhà giá rẻ hoàn cảnh không tốt. Nhưng khoa học kĩ thuật hiện tại phát đạt như vậy, lại còn ở địa phương phồn vinh như Tây Đô tinh, cho dù không tốt cũng đủ cho người không đòi hỏi nhiều lắm một sinh hoạt dễ chịu an an ổn ổn.


Điểm đến của Hàn Nghiệp là một loạt phòng giữa khu thuê nhà giá rẻ, nơi này có điểm không phù hợp với chỉnh thể phong cách của Tây Đô tinh, như cái tổ ong, phóng mắt nhìn lại, từng phiến từng phiến tất cả đều là cửa.


Sau cửa là không gian lớn nhỏ tầm mười lăm mười sáu mét vuông, có nhà tắm độc lập cùng phòng bếp ban công.


Hàn Nghiệp dừng lại trước cửa phòng Phá Quân, nâng tay lên tới chuông cửa, chưa kịp dùng sức thì cửa đột nhiên mở.


Ra tới chính là bà lão khuôn mặt u sầu, nhìn thấy Hàn Nghiệp thì thực sửng sốt, thật cẩn thận hỏi: "Cậu là bạn tiểu Quân sao?"


Hàn Nghiệp gật đầu.


"Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có bạn bè tới thăm hắn." Bà lão không rõ là vui mừng hay khổ sở, nhỏ giọng nói với Hàn Nghiệp, "Cậu khuyên hắn ăn chút cơm đi, tốt nhất đi bệnh viện kiểm tra một chút, một thân thương sẽ lưu lại bệnh tật, hắn một mình dựa vào thể lực kiếm cơm sao có thể để bệnh tật đâu, sau này phải làm sao bây giờ, hắn là một đứa trẻ tốt..."


Bà lão dông dài trong chốc lát, để Hàn Nghiệp đi vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa.


Hàn Nghiệp thấy được một người đàn ông nằm trên giường trợn tròn mắt lại không có bất luận tức giận gì, khoảng chừng ba mươi tuổi, màu da thiên đen, khuôn mặt kiên nghị, nhưng lại đầy vết thương, bởi vì không trị liệu đúng lúc, máu bầm lộ ra nhan sắc thâm tím.


Người xuống tay thực tàn nhẫn, không có vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ khiến Phá Quân thương gân động cốt thật lâu.


Phá Quân thực sự như lời Khổng Anh Trác nói, tự sa ngã, bên giường bày đồ ăn đã lạnh, hẳn là bà lão kia vừa đưa tới, một ngụm cũng chưa ăn. Cho dù Hàn Nghiệp và bà lão đứng ngoài cửa nói chuyện thật lâu, Phá Quân cũng không quay đầu xem người đến là ai, tận đến lúc Hàn Nghiệp bước tới trước giường hắn, cặp mắt như nước lặng kia mới phản chiếu ảnh ngược của Hàn Nghiệp, chẳng qua, Phá Quân vẫn như trước, không nói một lời.


Hàn Nghiệp cũng không nói gì, mà là đánh giá Phá Quân, từ khuôn mặt chật vật bất kham thấy được diện mạo chân thật của hắn. Hàn Nghiệp giờ phút này tựa như một tên thầy bói lải nhải quỷ thần, xem ngũ quan Phá Quân, tam đình, thập nhị cung đều nhìn kĩ từng cái, đem mặt Phá Quân thành một bức vẽ, thập nhị cung cùng ngũ quan phía trên đều bị trừu tượng hóa thành đường cong, dần dần hình thành một bộ tranh vẽ đầy đường cong hỗn độn, đó là tinh đồ vận hành sao trời của Phá Quân, cũng là manh mối mà tinh quẻ cùng Kim chỉ Nam tính được.


Chính là hắn.


Hàn Nghiệp nhìn về cặp mắt chứng minh Phá Quân còn sống, định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Mặc kệ giờ phút này hắn nói cái gì, Phá Quân đều không nghe lọt. Hàn Nghiệp từ bên cạnh kéo qua một cái ghế, cứ không coi ai ra gì như vậy mà ngồi xuống.


Đợi một hồi, quang não Hàn Nghiệp thu được một cái tin tức, là thông tin về Phá Quân do cục Giám sát trực thuộc ở Tây Đô tinh gửi tới. Cục Giám sát Minh Viện ngoài động tĩnh ngoại tộc còn rất chú ý đến các nhân vật quan trọng trong Nhân tộc, lãnh sự Tây Đô tinh hôm nay mặc quần lót màu gì cũng có thể báo cáo được, nhưng đối với thông tin một số nhân vật nhỏ thì cần một thời gian thu thập điều tra mới có được tư liệu tỉ mỉ kỹ càng, nên mới kéo dài tới hiện tại.


Hàn Nghiệp mở ra quang não, mở đầu, chính là vào mười mấy năm trước. Mười ba năm trước, Phá Quân mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên, tinh thần lực cấp bậc A-, trong quảng đại dân chúng bình thường, tinh thần lực của hắn coi như cũng là xuất sắc, so với cha hắn chỉ có B-, đã là tốt hơn rất nhiều, từ trước đến nay luôn là kiêu ngạo của cha. Mà một năm này, em trai nhỏ hơn Phá Quân ba tuổi, cũng kiểm tra ra cấp bậc tinh thần lực, khiến người kinh ngạc không thôi, em trai hắn cư nhiên là thiên tài ngàn dặm mới có một, tinh thần lực đạt tới cấp S! Cha Phá Quân quả thực vui mừng khôn xiết, con trai lớn đã khiến hắn đủ kiêu ngạo, không nghĩ tới con trai nhỏ càng khiến người kinh hỉ hơn.


Cha Phá Quân tràn ngập hi vọng với sinh hoạt tương lai, cũng càng nỗ lực kiếm tiền, để hai đứa con đều có thể trở nên nổi bật. Cha Phá Quân là một đội viên chuyên nghiệp ở một câu lạc bộ tương đối nhỏ, bản thân kiếm được không nhiều tiền lắm, lúc trước còn có thể để gia đình sinh hoạt khá giả, nhưng hiện tại, cha Phá Quân thấy được hy vọng con trai quật khởi, hắn vì muốn kiếm nhiều tiền nên liều một lần, cho con trai một hoàn cảnh tốt, tỷ như dịch dinh dưỡng, trị liệu ôn dưỡng tinh thần,... đều có thể có tác dụng lớn với con trai mình, giúp thực lực nâng cao một bước. Chờ con trai nhỏ trở nên nổi bật, cũng có thể dìu dắt anh trai cũng không kém một phen. Còn mẹ Phá Quân... đã sớm bỏ bọn họ chạy theo một tiểu phú thương tới Tây Đô tinh làm buôn bán. Điều này cũng để lại bóng ma trong lòng cha Phá Quân về sự bần cùng, có chút sốt ruột, hắn liền nghĩ tới đấu trường ngầm.


Đấu trường ngầm theo đuổi kích thích lớn hơn đối chiến trong câu lạc bộ, là chân chính lấy mệnh mình ra đặt cược, thỉnh thoảng lại có cảnh tượng máu thịt bay tứ tung. Càng kích thích càng tàn nhẫn, những đại nhân vật xem thi đấu thưởng tiền càng nhiều, một lần đấu là có thể khiến một người sống một đoạn thời gian dài phi thường thoải mái. Hơn nữa xã hội hiện nay, tùy tiện chết người là trăm triệu nghiêm cấm, cho dù đấu trường ngầm cũng không dám công nhiên vi phạm pháp luật, chỉ cần không kí kết giấy sinh tử, bên tổ chức sẽ phi thường quan tâm với tính mạng người đối chiến, mỗi trận đấu sẽ phái đống lớn bác sĩ thủ sẵn, còn có trọng tài nhiều kinh nghiệm nhìn chằm chằm, một khi có người sắp tới hơi cuối cùng, liền tiến lên dừng trận đấu lại, tiến hành cấp cứu. Y học hiện tại cũng phát đạt, khí quan đập nát, vậy bù một cái nhân tạo vào, ngoại thương nghiêm trọng thế nào cũng có thể cứu trở về, tình huống chết người tỷ lệ thập phần thấp. Nhiều lắm chỉ là ăn chút đau khổ.


Cha Phá Quân không sợ khổ, để con trai có thể quật khởi, mỗi lần thi đấu hắn đều thực dũng mãnh, một bộ hoàn toàn không sợ đau đớn, vừa vặn phong cách thi đấu của hắn lại được các đại nhân vật xem hắc chiến đó thực hoan nghênh, thưởng tiền cho hắn cũng nhiều hơn người bình thường một chút. Cha Phá Quân cho dù mỗi lần hắc chiến đều phải nằm một tháng, nhưng tiền hắn kiếm cũng đủ để con trai nhỏ cách một thời gian lại có thể ngâm dịch dinh dưỡng, uống dinh dưỡng tề, đôi khi nhiều tiền cũng để Phá Quân ngâm dịch dinh dưỡng. Phá Quân khuyên cha mình không cần cố quá như vậy, nhưng cha Phá Quân đã nếm được ngon ngọt sao có thể nghe lọt?


Cha Phá Quân thực vừa lòng sinh hoạt như vậy, thẳng đến khi hắn gặp ông chủ câu lạc bộ Phí Đằng, Lý Mặc. Lý Mặc cũng là một trong những phú hào tới xem đấu trường ngầm, thưởng tiền hắn tương đối rộng rãi, khiến cha Phá Quân vô cùng cảm kích. Ngẫu nhiên sau một lần chiến đấu, Lý Mặc thế nhưng nói chuyện nhà với hắn, cha Phá Quân kinh sợ, đồng thời cũng không tránh được tự đắc nho nhỏ mà khen hai đứa con nhà mình một chút, nói rằng, mình đúng là vì con trai thiên phú xuất chúng mà đi đánh hắc chiến. So với ông lớn ra tay hào phóng này đó, cha Phá Quân cũng chỉ có con trai để tự hào.


Phải biết rằng, tuy Lý Mặc nhiều tiền đến tiêu không hết, nhưng hai đứa con lại không một cái có sức tranh đua, tinh thần lực vừa sinh ra đã yếu ớt, con trai lớn Lý Tự mới B, con trai thứ Lý Ngật càng thêm bất kham, gần tới B-. Cho dù rót dịch dinh dưỡng, dịch ôn dưỡng tinh thần lực từ nhỏ, cũng khó mà đạt được hiệu quả tốt. Đối với gia sản Lý Mặc to như vậy, hai đứa con này này, một cái cũng chịu không nổi.


Mà khi cha Phá Quân thấy sinh hoạt chậm rãi tốt lên, mọi thứ đều có hy vọng, có một người mới tới đấu trường ngầm, chỉ tên khiêu chiến hắn, hơn nữa nháo đến ồn ào huyên náo, không ít người đều chú ý khiêu chiến lần này.


Lúc này, ngay cả người tổ chức đấu trường ngầm cũng hứa hẹn với cha Phá Quân, bất luận kết quả khiêu chiến là thua hay thắng, hắn đều sẽ khen thưởng một tuyệt bút tiền, cũng bằng cha Phá Quân đánh năm, sáu lần thi đấu.


Nhiều tiền như vậy, cha Phá Quân không do dự nhiều liền đồng ý, dù tệ thế nào cùng lắm thì nằm trên giường một hai tháng.


Nhưng ai ngờ biến cố đã xảy ra, tên người mới khiêu chiến kia còn tàn nhẫn liều mạng hơn cha Phá Quân, sau khi chiếm thượng phong trong đối chiến, vẫn công kích cha Phá Quân không có lực đánh trả. Trọng tài thế nhưng không kéo tên kia ra, đợi đến khi trọng tài gọi giúp đỡ tới, cha Phá Quân đã trọng thương không kịp chữa trị mà chết.


Tổ chức đấu trường ngầm vì bình ổn phong ba, bồi thường Phá Quân một tuyệt bút tiền cho xong việc, đối với việc Phá Quân bi phẫn tới nháo, ngược lại kêu người nhốt hắn mấy ngày.


Khi Phá Quân được thả ra, thế nhưng phát hiện em trai 14 tuổi của hắn trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã bị người nhận nuôi. Phá Quân căn bản vô pháp tiếp thu kết quả này, đi tới chính phủ địa phương, mới biết trình tự nhận nuôi đều chính đáng, bản thân Phá Quân còn là trẻ vị thành niên, cha mẹ đều không có mặt, căn bản không có khả năng nuôi nấng em trai mình, một cái thiên tài nhỏ thiên phú xuất chúng được nhận nuôi cũng là chuyện đương nhiên. Quan trọng hơn là, em trai Phá Quân cũng đồng ý được nhận nuôi, cũng không bài xích người nuôi hắn. Vô luận là chủ quan hay khách quan, em trai Phá Quân bị nhận nuôi cũng là sự thật đã định.


Sau đó, Phá Quân lại trải qua một phen lăn lộn, mới biết được người nhận nuôi hắn thế nhưng là ông chủ câu lạc bộ Phí Đằng, Lý Mặc.


Câu lạc bộ Phí Đằng, lúc đó cùng với câu lạc bộ Hỏa Diễm, là hai câu lạc bộ nổi danh nhất Tây Đô tinh, bản thân Lý Mặc lại càng là eo triền bạc triệu. Em trai mình có thể được hắn nhận nuôi, có thể nhận được bồi dưỡng càng tốt, hắn hẳn nên vui vẻ mới đúng.


Phá Quân ôm ý nghĩ này, không lại vì chuyện em trạ mà dây dưa câu lạc bộ Phí Đằng không thôi, tuy rằng hắn thực thất vọng, trước khi đi em trai không nói với hắn một tiếng. Một tháng sau, Phá Quân thành niên, liền nghĩ giống cha, làm một đội viên chuyên nghiệp ở câu lạc bộ, mục tiêu đầu tiên của hắn là câu lạc bộ Phí Đằng, có lẽ còn có thể thường xuyên nhìn thấy em trai mình. Nhưng hắn lại bị Phí Đằng cự tuyệt, mặc kệ sự thật thực lực hắn là xuất sắc giữa đám người xét tuyển.


Rơi vào đường cùng, Phá Quân đành phải đến câu lạc bộ Tinh Thần vừa mới ngoi đầu. Cấp bậc tinh thần lực Phá Quân không tồi, lại nỗ lực liều mạng, hắn ở câu lạc bộ Tinh Thần không ngừng lớn mạnh đồng thời bản thân cũng cường đại lên, đội viên chuyên nghiệp một lần làm chính là mười ba năm. Trong lúc này, Phá Quân thường tìm cơ hội nhìn em trai mình — hiện tại đã đổi tên thành Lý Cảnh Hòa, con trai của Lý Mặc. Mặc dù biết em trai không thiếu tiền, nhưng Phá Quân vẫn tiết kiệm tiền mình, đưa cho hắn.


Chẳng qua, Lý Mặc thực sự không thích Phá Quân luôn đi tìm Lý Cảnh Hòa, điều này khiến hắn cảm thấy Lý Cảnh Hòa sẽ sinh ra ngăn cách với gia đình hiện tại.


Mà lúc này đây, không biết tại sao, Lý Mặc nổi giận đùng đùng, đánh Phá Quân đến trọng thương. Mà sự tình khiến Phá Quân càng thêm tuyệt vọng, là Lý Cảnh Hòa cũng nói với hắn, không cần lại đến tìm mình, hắn căn bản không muốn dây dưa chuyện trước kia.


Thông tin trước mắt cục Giám sát Minh Viện tra được chỉ có từng đó, có nghĩa trong đó còn phát sinh chuyện càng phức tạp hơn, mới có thể khiến Phá Quân biến thành bộ dáng trước mắt này.


Hàn Nghiệp xem xong, thu hồi quang não, chỉ dựa vào thông tin phía trên, Hàn Nghiệp có thể nhìn ra chút dấu vết. Cha Phá Quân chết, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.


Hàn Nghiệp đứng lên, đi đến trước Phá Quân, cơ hồ chặn tầm mắt hắn: "Cậu muốn cái gì? Vì cha lấy lại công đạo, hay là muốn đoạt lại em trai ruột?"


Lời nói của hắn rốt cuộc khiến Phá Quân có chút phản ứng, Phá Quân gian nan chỉnh tiêu điểm tầm mắt, thấy một gương mặt xa lạ, hầu kết hắn mấp máy một hồi, mới nói ra thanh âm như muỗi kêu: "Tôi cái gì cũng không muốn."


"Không, cậu muốn rất nhiều." Hàn Nghiệp lạnh giọng nói, đối với thái độ tự sa ngã của Phá Quân có chút bất mãn, "Chẳng qua cậu cho rằng cậu không chiếm được điều cậu muốn, chỉ có thể nói là không muốn."


Có lẽ vì một câu của Hàn Nghiệp, ánh mắt vô thần của Phá Quân xuất hiện bi ai nồng đậm.


Hàn Nghiệp chỉ chỉ đồ ăn nguội lạnh: "Cậu đầu tiên phải tự mình sống sót, mới biết được có thể hay không."


"Không thể......" Cổ họng Phá Quân phát ra thanh âm gần như khóc thút thít, tuyệt vọng lại bất lực, sau một lúc lâu, hắn mới cứng rắn đè cảm xúc gần như suy sụp ép trở về.


Hắn nhìn Hàn Nghiệp, cùng không mang nhiều ít thiện ý: "Anh là ai? Tại sao lại biết chuyện cha tôi?"


Hàn Nghiệp nói: "Tôi có thể đòi lại công bằng cậu muốn, một mạng đổi một mạng."


Phá Quân cười trào phúng, chạm đến vết thương bên miệng, mặt trong lúc thống khổ trông càng thêm vặn vẹo, hắn tức khắc nổi giận lên: "Công bằng là trò cười lớn nhất thế giới này! Dựa vào cái gì kẻ có tiền muốn làm gì thì làm! Dựa vào cái gì người nghèo chết cũng không có giá trị!"


"Nếu cậu bất mãn thế giới này, có thể thay đổi nó, mà không phải dựa vào tự sát mà phản kháng."


"Thay đổi?" Phá Quân từ lỗ mũi phát ra cười nhạo khinh thường, "Vết thương trên người tôi chính là kết quả của mưu toan muốn thay đổi! Làm ác hưởng phú quý lại thọ duyên, sống thiện chịu bần cùng càng đoản mệnh... Ha ha ha, oan Đậu Nga qua mấy trăm vạn năm, thế giới này vẫn như vậy!"


"Tôi có thể cho cậu năng lực, cho dù không thay đổi được thế giới, cũng ít nhất đạt được ước nguyện của cậu." Hàn Nghiệp nói, nhưng đối với hắn, thay đổi thế giới cũng chưa chắc là không thể. Chế độ Nhân tộc còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, tham ô, nghiệp quan cấu kết, thảo gian nhân mạng,... hiện tượng tự cổ chí kim nơi nơi đều có, nhưng Nhân tộc xưa nay không phân nhiều sức đi mạnh mẽ sửa chữa, dù sao, nhân tính phức tạp không chỉ dựa vào chế độ là có thể quy phạm. Chỉ cần trong phạm vi khống chế, người thống trị đều sẽ lựa chọn đem phần lớn tinh lực đưa vào nghiên cứu khoa học cùng quân sự. Khi uy hiếp ngoại giới quá lớn, chỉ có thể  đối ngoại trước sau mới an nội.


"Anh?" Phá Quân nghe Hàn Nghiệp dõng dạc, dùng sức nâng mí mắt sưng húp lên, lại hỏi một lần: "Anh là ai? Có thù oán với Lý Mặc?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.