Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Chương 52: rửa chân



Sau khi tiễn Dao Giai Giai đi, Vu Tịnh Nhã chẳng có việc gì làm bèn gọi y tá tới đẩy mình đi dạo.

Cô ghét nhất những người nói nhiều. Vận may xui xẻo thế nào lại chọn trúng một cô y tá trẻ thích nói, vừa ra khỏi cửa phòng cô ta đã nói hơn chục câu.

"Chào Vu tiểu thư, tôi là Cao Hồng Ngọc, y tá thực tập của bệnh viện này."

"Ồ."

"Cô là bệnh nhân đầu tiên tôi chăm sóc đấy."

"À."

"Ôi lúc đầu tôi run phải biết, cũng may gặp bệnh nhân dễ tính."

"Ha ha, chúc mừng."

"Tính tình cô thật đặc biệt. Lần đầu tôi gặp một cô gái thú vị như cô đấy."

"Cảm ơn."

Cao Hồng Ngọc mặt nóng dán mông lạnh, mặc kệ vu Tịnh Nhã lười phản ứng mình, cô vẫn tiếp tục giới thiệu tất tần tật những hiểu biết về nơi này.

"Bệnh viện được thành lập đã hơn mấy chục năm, là bệnh viện tư có hệ thống máy móc cùng đội ngũ bác sĩ, y tá ưu tú nhất thành phố B. Viện trưởng là Khương tiên sinh, viện phó là Tư phu nhân, có rất nhiều nhà đầu tư, nhưng cổ đông lớn nhất là Khương thị và Tư thị."

"Viện trưởng Khương có ba đứa con, hai trai một gái. Tư thị chỉ có mỗi bác sĩ Tư là con trai độc đinh."

Cô ấy lại đẩy cô tới trước một tấm bảng những nhân viên của bệnh viện. Vu Tịnh Nhã lướt sơ qua, ánh mắt dừng lại ở một tấm ảnh chụp đội ngũ áo trắng, khoé miệng ai cũng cười rạng rỡ, chỉ có hai người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Cao Hồng Ngọc để ý ánh mắt của cô, khẽ cười. Ai nhìn vào tấm bảng lưu trữ này cũng sẽ dừng mắt lại trước hai người đàn ông kia, dẫu đã nhiều năm trôi qua. Quả thật là hai huyền thoại sống của bệnh viện.

"Hai người không cười kia là bác sĩ Khương và bác sĩ Tư. Năm đó người theo đuổi họ nhiều vô kể, giả bệnh vào khám cũng không phải chuyện một hai người làm."

"Khi đó các bác sĩ và y tá nữ độc thân toàn bộ đều thích thầm họ."

"Lâm Tiểu Duyên y tá trưởng của khoa cấp cứu là người đơn phương bác sĩ Tư lâu bền nhất trong số các y tá ở đây."

Vu Tịnh Nhã ừ một tiếng. Giá trị nhan sắc cao như vậy không xuất đạo thì thật đáng tiếc.

"Họ lấy vợ chưa?" Nhìn bức ảnh kia đã là của nhiều năm trước, đàn ông ưu tú nào độc thân lâu như vậy.

Cao Hồng Ngọc mím môi không muốn nói. Vu Tịnh Nhã vẫn bình tĩnh chờ, rất lâu sau mới nghe cô ấy lí nhí "Đều đã qua đời rồi."

Cô có chút kinh ngạc.

Đàn ông ưu tú đều chết sớm vậy sao?

"Bọn họ mắc bệnh nan y à?"

Cao Hồng Ngọc lắc đầu, bi thương nói tiếp "Đều chết vì một cô gái."

Vu Tịnh Nhã nhướng mày.

Cô gái nào lợi hại như thế?

Khiến hai người đàn ông ưu tú chết vì mình.

Lão đại của đám hải vương à?

"Cô ấy là vợ sắp cưới của bác sĩ Khương. Mười mấy năm trước bác sĩ Khương đi công tác gặp tai nạn, quên mất vợ sắp cưới của mình, lấy một người con gái khác. Sau đó không lâu cô ấy qua đời vì bệnh tật, bác sĩ Khương lúc này mới nhớ lại mọi thứ nhưng đã quá trễ. Cuối cùng tự sát đi theo cô ấy."

"Còn bác sĩ Tư?"

"Tôi không rõ. Tôi nghe bọn họ nói sau khi nghỉ việc, anh ấy tự sát tại nhà, có người nói anh ấy đã đi nước ngoài nhưng gặp tai nạn hàng không, có người nói anh ấy mắc bệnh nan y, cũng có người bảo phát hiện bức di thư anh ấy viết cho cô gái kia. Nhiều tin đồn lắm, tôi không biết cái nào mới là sự thật, chỉ biết cái chết của bác sĩ Tư có liên quan tới vợ sắp cưới của bác sĩ Khương. Năm bọn họ qua đời tôi chưa đến nơi này, vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường. Nếu cô muốn tìm hiểu sâu hơn thì hỏi y tá trưởng Lâm Tiểu Duyên, năm đó cô ấy thực tập dưới sự dẫn dắt của bác sĩ Tư."

"Ồ. Cảm ơn mấy thông tin của cô." Cô nhìn vào trong một bức ảnh khác. Bác sĩ Khương lạnh nhạt trong miệng Cao Hồng Ngọc đang ôm lấy một cô gái trong ngực, ánh mắt anh không nhìn camera, chỉ tập trung lên người cô gái. 

Người ngoài vừa nhìn liền biết, đây chính là tình yêu.

"Là cô ấy hả?"

"Phải, xinh đẹp lắm đúng không? Tôi nghe các bác sĩ lâu năm ở đây kể lần đầu tiên cô ấy nhập viện thì gặp bác sĩ Khương, lần thứ hai đến được anh ấy chú ý, tới lần thứ ba thì bác sĩ Khương theo đuổi cô ấy."

Là một tình yêu đẹp.

Đáng tiếc kết cục quá đỗi bi thương.

"Tấm ảnh đó chụp khi cô ấy xuất viện lần thứ ba. Tập đoàn nhà cô ấy vì muốn cảm ơn sự chiếu cố của y bác sĩ đã nhập khẩu máy móc nước ngoài về."

"Giàu thế."

"Ôn thị khi đó là nhất gia thế lưu mà."

Cô lại xem thêm một vài bức ảnh khác nữa. Trong rất nhiều tấm hình, chụp đôi tình nhân kia chỉ có một tấm, nhìn thấy nụ cười của người đàn ông kia cũng chỉ duy nhất trong tấm ảnh đó. Hầu hết anh đều dùng vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với camera.

"Tôi đẩy cô về phòng nhé?" Trời đã vào trưa, bây giờ Cao Hồng Ngọc phải đi theo bác sĩ chủ nhiệm học tập.

"Cảm ơn."

....

Cao Hồng Ngọc dường như bị bác sĩ hối thúc nên vừa đẩy cô vào phòng đã vội đi. Vu Tịnh Nhã trèo lên giường xem kịch bản bộ "Tôi pk Bạch Nguyệt Quang của nam thần" mà Mạch Lam đem tới cho mình.

Cô tô đậm phần thoại lên, lại dùng màu khác tô những phân đoạn diễn xuất cần lưu ý.

Vừa mới yên tĩnh một chút đã bị người ta làm phiền.

"Cốc cốc"

"Ai đấy?"

Ban nãy cô đã cứng rắn ép Dao Giai Giai về nhà. Bà ta muốn lấy lòng cô như thế, chắc chắn không dám nửa đường quay lại. Nếu có quay lại, trễ nhất là tối nay mới có mặt.

"Là em."

Em nào?

Vu Tịnh Nhã ngớ ngẩn, xong lại tỏ vẻ tự nhiên nói mời vào.

Cánh cửa bị đẩy ra, một thiếu niên bước vào, trên tay cầm theo hộp giấy. Thiếu niên lớn lên rất thu hút ánh mắt người khác, cả người cao ráo thon gầy, mặt mũi tinh xảo, da còn trắng hơn các cô gái.

Vu Tịnh Nhã mỉm cười, ngọt ngào kêu "Ra là Tiểu Huy à."

Trong mắt nào có ý cười, toàn là một mảnh chán ghét.

Có lẽ là lâu lắm rồi không cười, cô cũng không quen nên nụ cười có phần cứng đờ.

Có câu tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Vu Thiệu Huy ngày thường thông minh hoàn toàn không nhận ra vấn đề gì, nhìn chị gái mình đắm đuối.

Cô chỉ mặc quần áo bệnh nhân đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, làn da sáng bóng trắng mịn, một đôi mắt linh động vô tội, như dòng suối nhỏ ngày đông, róc rách lưu động chảy. Trong đôi mắt kia chỉ chứa hình bóng cậu, Vu Thiệu Huy nghe thấy tiếng tim mình đập mãnh liệt vui sướng, thầm nghĩ quyết định không cho con nhóc Giai tiểu cường* kia đi theo thật đúng đắn.

(Tiểu cường: gián)

(Giai ở đây là Giai Thi Hàm)

Vu Thiệu Huy đặt hộp giấy lên bàn rồi mới nói tiếp "Biết chị ở nơi này buồn chán nên em ghé thăm chị, em có đem theo bánh quy chị thích." Ngày trước cô nói thích bánh quy nhân socola, hôm nay cậu làm đặc biệt nhiều loại bánh này.

"Ồ, tuyệt quá"

Vu Tịnh Nhã chán ghét nghiêng đầu, cô thật sự ăn không vô bánh quy của thằng nhóc này. Nhưng Mộc Di Ân chiều chuộng cậu ta như vậy, bình thường cô nàng cũng hay ăn bánh do Vu Thiệu Huy làm, nếu cô đột nhiên thay đổi cậu ta sẽ phát hiện ra có chuyện không thích hợp.

Vu Thiệu Huy so với Vu Mộc Duệ thì khôn lỏi và nhạy cảm hơn nhiều.

Cậu ta là người thích hợp với vị trí người thừa kế nhất trong ba đứa con trai của Vu Nguyên Quân.

Cô và cả nhà họ Vu từ ban đầu đều biết rõ điều này.

Chỉ có Vu Nguyên Quân luôn đắn đo giữa Vu Tử Tầm và Vu Thiệu Huy.

Lão già mắt mù.

(Vu Nguyên Quân: Con gái bất hiếu)

"Phiền em quá, nhưng mà chị nhớ em học nội trú cơ mà, sao lại đến thăm chị được vậy?"

"Trường cho nghỉ ạ" Thiếu niên ngồi xuống ghế, nhìn cái chân bó bột của cô mà thương xót.

Lại nghĩ tới thủ phạm hại chị mình ra thế này, ánh mắt cậu loé lên sự tàn nhẫn. Là thế lực nào có thể không sợ hãi đối chọi với Vu gia mà đứng về phía Tước Hạc Vy?

Tước Hạc Vy vào tù là chuyện đã định đoạt sẵn, chắc chắn có kẻ nào đó nhúng tay mới đem cô ta cứu ra được.

Cậu hoài nghi Thượng Hoài Cảnh, tên đó thích Tước Hạc Vy đến vậy, trốn Thượng lão gia làm trò khùng điên vì Tước Hạc Vy cũng phải một hai lần.

(Thượng Hoài Cảnh: tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bậy)

Bất kể là ai, nếu có gan dám cùng Vu gia đối đầu, bọn họ nhất định đè ép không cho phép đối phương nổi lên được mặt nước.

"Tước Hạc Vy được miễn tội rồi"

"Sao?" Vu Tịnh Nhã kinh ngạc, trong lòng vui buồn đan xen.

"Ban đầu cô ta bị kết tội giết người không thành, sau đó có cảnh sát tra được đêm đó đối phương uống hơi nhiều, nên chỉ nộp phạt với bản kiểm điểm liền được thả rồi" Cô ta cũng thật khôn ngoan biết trốn sang nước ngoài, rõ ràng nếu ở lại đây cô ta sẽ phải chịu sự trả thù của Vu gia mà chẳng có thế lực nào dám đứng ra bảo vệ công khai.

Vy Tịnh Nhã là cô cả nhà họ Vu, và là con dâu được định sẵn của Tống thị. Hai thế lực bành trướng này chẳng có mấy người dám động vào.

Thượng Hoài Cảnh mê gái chắc cũng không ngu tới mức độ đó

(Thượng Hoài Cảnh: tôi hoài nghi cậu ta đang mắng tôi)

Vu Tịnh Nhã xua xua tay "Đều đã qua, quá khứ không cần nhắc lại thì đừng nhắc."

Vu Thiệu Huy mím môi không vui, cậu biết chị gái có tính bênh người mình, sau tất cả chị ấy vẫn lựa chọn tha thứ cho cô ả kia.

Nhưng nhìn người thiếu nữ đang cứng rắn nhìn cậu, chẳng hề có ý định dỗ dành như mọi hôm. Cậu thở dài, cuối cùng chịu thua mà vâng theo lời cô, hứa sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa.

Cô cả nhà họ Vu cô độc thành thói quen, toàn bộ danh viện B thành này chỉ có mỗi Tước Hạc Vy đưa tay về phía cô.

Cảm tình mười mấy năm của hai người không thể nói buông liền buông.

Tự an ủi bản thân xong, Vu Thiệu Huy đứng dậy, cất bước đi về hướng phòng vệ sinh.

Vu Tịnh Nhã nhìn thiếu niên hành động kì quái, tự hỏi lẽ nào thằng nhóc kia nổi giận rồi?

Con trai gì dễ giận thế.

Giận thì giận đi, cô còn lâu mới xuống nước dỗ con trai kẻ thù.

Vu Tịnh Nhã thản nhiên ném Vu Thiệu Huy ra khỏi đầu, nhàn nhã phân tích nhân vật trong kịch bản.

Ít phút sau Vu Thiệu Huy đi ra, tay áo đều xắn lên, lộ ra bắp tay rắn chắc. Cậu bưng một chậu nước ấm để cạnh chân giường, nói với Vu Tịnh Nhã "Chị đưa chân ra đây."

Vu Tịnh Nhã theo bản năng thu chân lại, tên nhóc này có bệnh à?

Cô đã từng nghe người ta kể về những thằng em trai tốt, nhưng chưa từng nghe có thằng nào tốt tới mức rửa chân cho chị gái cả.

Đằng này cô lại còn là chị nuôi của cậu ta nữa.

Vu Thiệu Huy giận tới mức ngu à?

Cố nhịn lại câu hỏi cậu phát bệnh à, Vu Tịnh Nhã lần đầu tiên bị bóc ra lớp mặt nạ lạnh lùng, lắp bắp từ chối "Không cần đâu."

Cô không quen Vu Thiệu Huy ân cần như này.

Ngày xưa thằng ranh này tuy có bám theo sau lưng cô, nhưng cũng chỉ dám âm thầm. Đây là lần đầu cậu thể hiện bằng hành động trực tiếp mà lộ liễu như vậy.

Mộc Di Ân đã cho đối phương nếm quá nhiều trái ngọt, nên hôm nay thằng nhóc mới dám bạo gan thế.

"Không cần gì chứ" Vu Thiệu Huy không phải người dễ bỏ cuộc, cậu tự nhiên cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của chị gái, mười ngón chân trắng trẻo thẳng tắp, đầu móng có màu hồng nhạt đáng yêu vô cùng.

Mi mắt cậu run lên, cố gắng nhịn đi cảm giác muốn hôn lên mười đầu ngón chân.

Bàn tay thiếu niên hơi lạnh, đột ngột chạm vào khiến Vu Tịnh Nhã giật mình, rụt cả chân lại.

Cô bất ngờ nâng chân lên khiến Vu Thiệu Huy trở tay không kịp, cứ thế ăn ngay một cú vào cằm. Cậu nhăn mày, xoay người đứng lên, che lại cái miệng đang rỉ máu của mình khỏi chị gái, sợ doạ đến cô.

Vu Tịnh Nhã trong lòng cười hả hê, bên ngoài bày ra bộ dáng lo lắng hỏi đối phương vẫn ổn chứ.

"Chị xin lỗi, đều tại chị bất cẩn."

"Không sao, tại em tự chủ trương, không liên quan tới chị."

Nói xong cậu làm ra vẻ mặt bình thản, tiếp tục ngồi xuống rửa chân cho cô. Trong mắt chẳng có nửa điểm cáu giận hay mất kiên nhẫn nào.

"Cậu..."

Vu Tịnh Nhã như ngáp phải ruồi, nghẹn họng chẳng biết nên nói gì. Cứ thế si ngốc được đối phương rửa chân cho.

Rửa thì rửa đi, người mất mặt là cậu ta chứ không phải cô.

Sau này nếu cô lật đổ nhà họ Vu, tha cho cậu ta một con đường sống cũng được.

Trấn an bản thân xong, Vu Tịnh Nhã ngoan ngoãn để cậu rửa chân.

Rửa sạch sẽ bàn chân nhỏ, Vu Thiệu Huy ngồi quỳ một chân. Cái khăn được cậu phủ lên đùi mình, đặt chân chị gái lên lau sạch nước. Lại lấy từ trong túi ra một bình kem dưỡng chân, sau khi bôi đều thì mát xa cho cô.

Tay nghề điêu luyện thành thạo, xem ra đã học từ trước.

Vu Tịnh Nhã, người được rửa chân cho thì đang nhắm chặt mắt lại, tự coi bản thân thành đứa mù, cái gì cũng không thấy.

Mắt không thấy lương tâm không đau.

Sau này không chỉ chừa đường sống, cô sẽ chu cấp cho cậu ta một số tiền mưu sinh.

Xong việc Vu Thiệu Huy đem nước đi đổ.

Vu Tịnh Nhã nhìn vẻ mặt thản nhiên như chẳng có gì của cậu, thẹn quá hoá giận"Từ bé tới lớn chỉ biết lấy lòng người ta, chẳng khác gì con chó Nhật"

Gọi là đến, đuổi cũng chẳng chịu đi.

"Sao ạ?" Trong phòng tắm truyền ra giọng nói mơ hồ của thiếu niên khiến cô giật thót, vội vàng nói lớn không có chuyện gì.

Vu Tịnh Nhã lại chửi thầm "Tai thính như chó."

Mãi một lúc sau Vu Thiệu Huy mới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.