Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 36



Khi Hứa Tri Ý thức dậy, mặt trời bên ngoài đã sớm lên cao, đầu óc của cô mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mãi đến khi bụng dưới truyền đến cảm giác căng trướng, cô mới giật mình nhìn xuống, gây thịt trong tiểu huyệt lại cứng lên, khiến tiểu huyệt lập tức căng đầy.
Hứa Tri Ý hừ hừ khó chịu, lúc này mới nhận ra Tông Diễn đã cắm gậy th*t trong huyệt nhỏ cả đêm, cô tức giận đến mức muốn đánh anh một trận, đưa tay ra sau rút cây gậy nóng bỏng kia ra khỏi cơ thể, nhưng bàn tay lại bị anh bắt lấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Vừa mới thức dậy nên giọng Tông Diễn rất khàn, việc “chào cờ” vào sáng sớm đối với anh là rất bình thường, anh cảm nhận thịt huyệt mềm mại đang xoắn chặt lại, trong miệng rên lên một tiếng, dương v*t cũng giật giật theo bản năng.
Trong huyệt vẫn còn lưu lại chất lỏng, thọc rút vô cùng mượt mà.
“Hức…… Tông Diễn!” Hứa Tri Ý nghiến răng nghiến lợi, cơ thể nhạy cảm muốn chết, bàn tay thon mượt chụp lấy cánh tay anh, trong khi dùng sức, móng tay cũng bấu vào trong da.
Tông Diễn hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Xong ngay đây.”
Hứa Tri Ý tin anh mới lạ.
……
Bọn họ lăn lộn trên giường thêm vài giờ, Hứa Tri Ý mệt đến nhấc tay cũng không nổi, bụng đói cồn cào, Tông Diễn bèn xuống giường đi vào bếp nấu cơm.
Cô nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, lúc tỉnh lại lần nữa, ánh nắng đỏ rực ngoài cửa sổ đã chiếu vào phòng ngủ, phủ kín trên mặt đất, gió lất phất xuyên qua khe hở thổi bay nửa tấm rèm, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Bỗng dưng điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, Hứa Tri Ý nhìn xem, là mẹ Hứa gọi đến.
Vừa áp vào tai đã bị mẹ yêu nhà mình phê bình một trận.
“Con bé này, hôm nay mẹ gọi vài cuộc mà con không nhận máy gì hết, làm mẹ sốt ruột chết đi được!”
“Con đang ngủ nên không nghe thấy……”
“Bỏ đi, thứ bảy tuần này rảnh không? Con trai của đồng nghiệp mẹ vừa đi du học trở về, tuổi cũng xấp xỉ với con. Mẹ xem thử qua ảnh rồi, nhìn cũng ngay thẳng lắm, thứ bảy này đi gặp thử đi, coi như là xem mắt.”
“Đừng mẹ ơi, con không muốn đi xem mắt đâu.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, mẹ Hứa ở bên kia có chút hận sắt không thành thép, “Nếu con không chịu yêu đường thì cuốn gói đi khỏi nhà cho mẹ! Chẳng phải là mẹ đang sợ con sẽ cô đơn cả quãng đời còn lại sao?” Dứt lời, bà lại nghĩ đến chuyện gì đó nên nói thêm: “Thằng bé tiểu Diễn bây giờ thế nào rồi? Haiz, hai đứa cũng đã rất lâu không liên lạc rồi.”
Hứa Tri Ý không trả lời thẳng vào vấn đề, nói: “Mẹ, con có đối tượng rồi, thứ bảy sẽ dẫn về cho mẹ gặp.”
Mẹ Hứa vừa nghe thấy liền cực kỳ vui vẻ, nói “Được” vài lần, “Thứ bảy này mẹ sẽ ở nhà chờ bọn con!”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tri Ý mới nhìn thấy Tông Diễn đang dựa vào cửa, không biết đã đứng đó bao lâu.
“Bảo bối, em muốn đưa anh gặp phụ huynh hửm?” Giọng điệu Tông Diễn mang theo chút cao hứng, nếu anh mà là một chú cún nhỏ, có lẽ đã sớm phe phẩy cái đuôi xù lông phía sau.
Hứa Tri Ý bỗng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, cô tức giận khịt mũi: “Em mới không thèm dẫn anh đi!”
Tông Diễn chỉ cong môi mỉm cười, anh biết Hứa Tri Ý chỉ đang nói lẫy, tiến đến bế cô đi ra ngoài phòng khách.
“Ôi! Anh làm gì vậy!?” Hứa Tri Ý thật sự sợ hãi, sợ anh lại muốn làm nữa, nào ngờ Tông Diễn chỉ vỗ mông cô một cái, trêu chọc nói: “Ăn cơm thôi mà, em nghĩ đi đâu vậy?”
Hứa Tri Ý mím môi không đáp, nhưng lỗ tai lại đỏ lên.
*
Thứ bảy, hai người cùng nhau đi mua một quà biếu, rồi đi đến nhà mẹ Hứa đang ở.
Mẹ Hứa đã tìm được một người bạn đời mới vào mấy năm trước, chú ấy có vẻ ngoài dịu dàng nho nhã. Không chỉ mẹ Hứa, Hứa Tri Ý cũng được ông ấy đối xử khá tốt, cũng vì vậy mà mẹ Hứa đồng ý cùng ông ấy ở bên nhau.
Sau khi sống cùng nhau, hai người đã dọn tới một khu chung cư đắt đỏ ở trung tâm thành phố, môi trường cực kỳ trong lành, và cũng rất yên tĩnh, không có quá nhiều ồn ào.
Vừa gõ cửa đã có một người đàn ông ôn hoà ra mở cửa, Hứa Tri Ý lễ phép gọi một tiếng: “Chú Từ.”
Tông Diễn đứng sau lưng cũng gọi theo.
Chú Từ đáp lại, nhìn Tông Diễn bằng ánh mắt tò mò, sau đó mẹ Hứa trong nhà bếp cũng đi ra, vui vẻ nói: “Tri Tri tới rồi…. Ơ, tiểu Diễn cũng tới đấy ư!”
Nhìn thấy Tông Diễn, mẹ Hứa vui vẻ lên không ít, cảm giác như vừa tìm lại được đứa con đã thất lạc nhiều năm.
“Đã lâu không gặp dì rồi ạ.”
Mẹ Hứa gật đầu cười, sau đó lại nhìn thoáng qua sau lưng hai người họ, thắc mắc hỏi: “Tri Tri, bạn trai con đâu? Không phải con nói muốn dẫn đến ra mắt ư?”
Hứa Tri Ý cong môi cười nói: “Không phải người ta đang đứng trước mặt mẹ sao?”
Nghe vậy, ánh mắt mẹ Hứa dừng trên người Tông Diễn vẫn luôn cười dịu dàng từ nãy giờ, bà có chút không định thần kịp, ngẩn người ra, vài giây sau mới phản ứng lại, nói một cách khó tin:
“Cái gì!?”
…..
Bốn người trầm mặc ngồi trên sofa, Tông Diễn và Hứa Tri Ý rất thoải mái, nhưng mẹ Hứa lại ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm túc cực kỳ, tuy chú Từ không hiểu rõ tình huống hiện tại là thế nào nhưng vẫn im lặng theo mẹ Hứa.
Mẹ Hứa cuối cùng cũng nói chuyện, “Ở bên nhau từ khi nào?”
“Lớp mười hai ạ.” Tông Diễn đáp.
“Lớp mười hai!?” Mẹ Hứa khiếp sợ.
Hoá ra hai đứa nhỏ này đã lén lút yêu đương sau lưng bà, uổng công bà đã tin tưởng Tông Diễn như vậy!
Tính ra bọn họ cũng đã ở bên nhau được một khoảng thời gian khá dài, mẹ Hứa thở dài, bất lực hỏi: “Sao hai đứa không nói sớm mà lại giấu nhẹm như vậy?”
Cuối cùng lại nói thêm: “Chuyện của bọn trẻ tụi con mẹ sẽ không nhúng tay vào, tự mình tính toán đi, nhưng mẹ nghĩ tụi con nên kết hôn và sinh con sớm một chút sẽ tốt hơn, dù sao hai đứa cũng già đầu rồi.”
Hứa Tri Ý không ngờ mẹ Hứa sẽ chấp nhận nhanh như vậy, vừa muốn đáp lại đã bị Tông Diễn bên cạnh cướp lời trước: “Dì cứ yên tâm ạ, bọn con sẽ cố gắng hết mức có thể.”
Hứa Tri Ý: “……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.