Nói không cần đặt báo thức nhưng Lương Tiêu ngủ rất ngon, hơn hai giờ Lộ Trạch bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại nhưng anh vẫn ngủ say.
Thế là Lộ Trạch liếc mắt nhìn điện thoại, bật chế độ im lặng rồi nhét lại dưới gối, lại cố ý đưa đầu về phía Lương Tiêu, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở của Lương Tiêu rồi mới ngủ tiếp.
Khi cậu tỉnh lại cũng đã gần đến giờ ăn cơm tối. Phòng ngủ của Lương Tiêu bị tòa nhà phía trước che khuất nên không có mặt trời chiếu vào.
Lộ Trạch mở mắt ra vẫn còn hơi mơ màng, khó tin hỏi anh: “…Trời tối rồi sao?”
“Không,” Lương Tiêu cũng vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, vội vàng xuống giường mở đèn lên, “Là do phòng tối.”
Lộ Trạch sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn, “Bóng đèn này của anh… nên về hưu thôi.”
Lương Tiêu nở nụ cười, lại đi đến bên giường, vuốt vuốt mấy sợi tóc rối bù của Lộ Trạch, “Sẽ mua cái mới để thay.”
Lộ Trạch giơ tay ôm eo Lương Tiêu, mặt cọ cọ vào bụng anh, ngáp ngắn ngáp dài hỏi: “Mấy giờ rồi…..”
“Gần năm giờ, ” trong giọng điệu của Lương Tiêu còn mang theo chút áy náy, “Hôm nay ngủ say như chết luôn.”
“Không sao,” Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn anh, “Cùng nhau ngủ một giấc ngon lành không phải rất tốt sao.”
Cậu vẫn lười biếng dán lên người Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không nhúc nhích để mặc cậu, lòng bàn tay đặt sau gáy cậu, hỏi: “Đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì?”
Lộ Trạch không đáp mà lại hỏi: “Lát nữa mấy giờ anh đi làm vậy?”
“Tám giờ đi.” Lương Tiêu nói.
“Em và anh cùng đi đi,” Lộ Trạch lại úp mặt trở về, buồn bã nói, “Chỉ còn có gần ba tiếng nữa.”
“Quán bar ồn lắm, ” Lương Tiêu cúi đầu nhìn đỉnh đầu cậu, “Em không thích.”
“Ui,” Lộ Trạch cười hai tiếng, “Mới ở bên em vài ngày mà anh Tiêu đã hiểu em như vậy sao?”
“Hơn một tuần rồi,” Lương Tiêu nói, “Cũng không phải là quá hiểu.”
Cuối cùng Lộ Trạch cũng tỉnh ngủ hẳn, duỗi người đặt lưng xuống giường, “Không sao, cứ từ từ. Vậy em không đi nữa, ở lại nhà anh.”
“Nhà anh… không có gì vui cả,” Lương Tiêu nói, “Nhưng đến khuya anh mới về.”
Lộ Trạch xoay người lấy điện thoại ra, quơ quơ trước mặt anh: “Còn có thể nghịch điện thoại mà, nếu anh về muộn quá thì em ngủ trước.”
Lương Tiêu không lên tiếng, Lộ Trạch đi đến cửa phòng ngủ lại quay đầu bổ sung thêm một câu, “Ngủ sô pha.”
Lương Tiêu nhíu mày lại, “Sô pha không thoải mái, ngủ trên giường đi.”
Lộ Trạch nhếch miệng, “Không phải quá nhanh à?”
Lương Tiêu nhìn chằm chằm cậu nhìn hai giây, bỗng nhiên tiến lên ôm cậu hôn một cái, dùng lý luận của Lộ Trạch nói: “Đều là con trai, nhanh cái gì.”
–
Hai người bọn họ đặt cơm tối về nhà, Lương Tiêu vốn định ăn xong sẽ mua bóng đèn mới để thay, như vậy Lộ Trạch ở phòng ngủ đợi anh cũng thoải mái hơn.
Lộ Trạch lại trực tiếp đè anh lại nói: “Lát nữa em tiễn anh đi làm, trên đường về tiện đường mua luôn.”
“Vậy anh không thể…..”
“Em thay cho,” Lộ Trạch ngắt lời anh, “Chỉ thay bóng đèn thôi thì em cũng biết.”
Lương Tiêu nhìn cậu, Lộ Trạch chẹp miệng, “Ý gì đó? Em biết thay bóng đèn kỳ lạ lắm à? Dù sao em cũng là người biết ma pháp đó nha.”
Lương Tiêu cười cười nói: “Không kỳ lạ, chú ý an toàn.”
“Yên tâm, cũng không phải đứng trên ghế, đứng trên giường cũng với tới mà.”
Càng cảm thấy thời gian quá ít thì thời gian sẽ trôi càng nhanh, cảm giác hai người bọn họ còn chưa làm được gì, Lương Tiêu đã phải đi làm rồi.
Lộ Trạch đi theo anh đi ra ngoài, Lương Tiêu đóng cửa lại sau đó lại chỉ Lộ Trạch cách mở như thế nào, sau đó lại đưa chìa khóa nhà cho cậu.
Lộ Trạch cầm chùm chìa khóa trong tay, vừa đi vừa quay quay.
Trên đường đi cậu bỗng nhiên nói với Lương Tiêu: “Lại biến ảo thuật cho anh xem nhé.”
Lương Tiêu lập tức quay đầu nhìn cậu, Lộ Trạch cho anh nhìn nhìn chìa khóa trong tay cậu, sau đó lại duỗi tay sờ sờ túi quần của Lương Tiêu hai lần, “Không có gì trong đó phải không?”
Lương Tiêu lấy điện thoại ra, “Không có.”
Bàn tay cầm chìa khóa của Lộ Trạch đã nắm chặt lại, Lương Tiêu nhìn chằm chằm vào tay cậu.
Lộ Trạch nở nụ cười, vẫn là nụ cười tự tin có chút vô lại, nhưng Lương Tiêu rất thích.
Cậu dùng tay kia gõ vào nắm đấm hai lần, sau đó mở bàn tay đó ra, đồng thời tay kia lại nắm chặt lại.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, Lộ Trạch hỏi: “Đoán xem chìa khóa ở đâu?”
Lương Tiêu nhìn tay cậu rồi tự hỏi, cảm thấy đây là thủ thuật che mắt, “Đã ở trong túi của anh.”
Lộ Trạch không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên. Cậu mở bàn tay còn lại ra cho anh xem thoáng qua, có một chiếc chìa khóa ở đó, nhưng chưa đến một giây cậu lại nắm chặt vào.
Lương Tiêu không hiểu nổi cau mày, hai tay Lộ Trạch lại múa múa vài lần, khi dừng lại hai tay đều nắm chặt.
“Lần này lại đoán tiếp đi.”
Lương Tiêu đã từ bỏ việc tìm ra sơ hở, biết đâu Lộ Trạch thực sự biết ma pháp, nên anh chỉ tùy tiện chỉ vào tay trái của Lộ Trạch, “Bên này.”
Lộ Trạch lật ngược cổ tay lên, đưa nắm đấm về phía trước rồi mở ra, không có gì.
Lương Tiêu lại nhìn về phía tay phải của Lộ Trạch, trong nháy mắt anh còn chưa thấy rõ Lộ Trạch vươn tay chưởng một cái vào ngực anh.
Lương Tiêu cúi đầu nhìn nhìn, tay này cũng trống không, anh sờ sờ ngực mình, “Sẽ không trực tiếp biến vào đây đó chứ.”
Lộ Trạch cười ra tiếng, “Ở trong túi quần anh đó.”
Lương Tiêu sờ sờ vào túi quần, lấy ra một chùm chìa khóa. Anh cầm chìa khóa lật đi lật lại nhìn cho kỹ, đúng là chiếc chìa khóa của anh.
Anh cười đặt lại chìa khóa vào trong tay Lộ Trạch, rất khâm phục nói: “Đây đúng là ma pháp rồi.”
Nếu bị người khác khen như vậy chắc chắn Lộ Trạch sẽ cảm thấy ngượng ngùng, dù sao cậu cũng chỉ làm ra mấy trò ảo thuật đơn giản. Nhưng được bạn trai mình khen, mặc dù cũng có hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn làm động tác rất ngầu đút tay vào túi, trong giọng nói không che giấu được đắc ý, “Bị anh phát hiện rồi.”
“Đúng vậy,” Lương Tiêu nâng tay khoác lên vai cậu, hai người cùng đi về phía trước, “Anh sẽ giữ bí mật.”
“Hai chúng ta có phải ngây thơ quá rồi không?” Lộ Trạch cười hỏi.
“Làm gì mà ngây thơ,” Lương Tiêu vô cùng nghiêm túc nói, “Anh Trạch của chúng ta đúng là biết ma pháp mà.”
Tới cửa quán bar, Lộ Trạch vừa định nói vài lời nữa với Lương Tiêu, một chiếc xe thể thao màu bạc biển số A9999 đã dừng ngay trước mặt bọn họ.
Lộ Trạch giật mình, lúc nhìn qua thì nghe thấy Lương Tiêu thấp giọng nói: “Giang Hoành, ông chủ quán bar, cũng là chủ nợ của anh.”
Giang Hoành bước xuống xe, ném chìa khóa xe cho một đứa bé giữ cửa ở gần đó.
Lộ Trạch cẩn thận đánh giá ông chủ này một chút, tuổi còn trẻ, cũng khá đẹp trai, dáng người đẹp, khí chất cũng mạnh mẽ, không cần nhìn xe cũng biết được là một người rất có tiền, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ có vẻ còn đắt hơn chiếc xe máy của Lộ Tĩnh Lãng nữa.
Giang Hoành đi đến trước mặt hai người bọn họ, nhìn Lương Tiêu một cái, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Lộ Trạch.
Lương Tiêu vừa định mở miệng giới thiệu một chút, Giang Hoành đã nhướng mày trêu ghẹo nói: “Đây là bạn trai cậu sao? Cây vạn tuế ra hoa rồi.”
Giang Hoành không cho bọn họ có cơ hội để nói, xoay người đi vào trong quán bar, “Trên lầu có một bàn đang chờ tôi, hai người cứ từ từ tán gẫu, đi làm muộn chút cũng được, không đi làm cũng không sao.”
Lương Tiêu với Lộ Trạch liếc mắt nhìn nhau, Lộ Trạch thấp giọng hỏi: “Anh ta biết…..”
“Không biết,” Lương Tiêu nói, “Anh chưa nói với anh ấy, nhưng ánh mắt anh ấy vẫn luôn rất tinh.”
“Chậc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được hai chúng ta có quan hệ gì, đúng là đôi mắt tinh tường mà.” Lộ Trạch cảm thán.
–
Trên đường trở về Lộ Trạch đến siêu thị mua bóng đèn, ngoài ra còn mua một chút hoa quả và rau củ. Lương Tiêu thích ăn chuối nên cậu mua cho anh một nải to.
Sau khi về Lộ Trạch bỏ rau củ với hoa quả vào tủ lạnh, sau đó mới bắt đầu đi thay bóng đèn.
Trong phòng tối như mực, cậu chỉ có thể mở đèn pin điện thoại ra, sau đó ngậm vào miệng để soi.
Chuông điện thoại và tiếng rung cùng vang lên một lúc làm môi Lộ Trạch tê rần, cậu vội vàng thả điện thoại ra rồi nghe máy.
“Alo.”
Bên phía Lương Tiêu khá là im lặng, có lẽ anh đang ở nhà WC hoặc ở ngoài quán bar, “Em về chưa? Lúc em thay bóng đèn nhớ phải tắt cầu dao chứ đừng chỉ tắt đèn không, cẩn thận nguy hiểm đấy.”
“Em cứ tưởng chuyện gì cơ,” Lộ Trạch cười cười, “Yên tâm, mặc dù không cần thiết lắm nhưng em vẫn tắt đi rồi, đang thay nè, anh cứ yên tâm làm việc đi.”
“Ừm.”
Hai người ai cũng không cúp điện thoại, Lộ Trạch đợi một lúc mới nói: “Có việc gì nữa không?”
Lương Tiêu cười một chút, âm thanh rất nhẹ, nghe qua điện thoại có chút tình tứ, “Hết rồi.”
Lộ Trạch cũng “Ừm” một tiếng, “Em cúp máy đây.”
“Cúp đi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch nhìn chằm chằm màn hình một lúc, lại để điện thoại lên tai, “Vừa nãy ở siêu thị em có mua chuối cho anh, vàng óng ánh luôn, nhìn rất ngon, ngày mai ăn cùng với sữa chua.”
“Được, buổi tối không cần chờ anh, mệt thì cứ ngủ trước đi.” Lương Tiêu nói.
“Em là lợn chắc?” Lộ Trạch cười nói, “Ngủ cả một buổi chiều rồi.”
“Vậy… đợi anh cũng được.”
Tuy rằng thẳng hai mươi năm Lộ Trạch mới thành gay nhưng cậu cũng có thể cảm giác được hai đứa con trai nói chuyện yêu đương dính nhau như này thực sự có hơi quá mức. Mới tách nhau ra chưa được hai tiếng mà giống như cả ngày không được gặp nhau vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của Lương Tiêu đoán chừng anh cũng không có lòng dạ nào mà làm việc.
Sau khi cúp máy, Lộ Trạch tự cười cười một lúc.
Cũng bình thường mà, dù sao cũng là hai chàng trai mới có hơn hai mươi tuổi.
Trong đó còn có một chàng trai mới yêu lần đầu nữa.
Dính người một chút cũng có sao đâu.
Nhưng tưởng tượng người ngầu như Lương Tiêu, bị người ta nói “Cây vạn tuế ra hoa”, lúc yêu đương cũng dính người như vậy, Lộ Trạch lại bắt đầu cười.
Dù có ngầu đến đâu thì gặp chân ái cũng không ngoại lệ.
Đúng vậy, cậu chính là chân ái đó của anh.
–
Bởi vì một cả ban ngày đều ở cùng với Lương Tiêu cho nên lúc này cậu cảm thấy rất chán.
Lộ Trạch không mang máy tính hay sách theo, không thể học được, chỉ có thể lướt mạng, cuối cùng lại tìm thấy một bộ phim tiếng Anh không có phụ đề xem để luyện nghe.
Hoa quả vừa mới mua đã bị cậu tiêu diệt hết một nửa. Đợi đến hơn một giờ Lộ Trạch thực sự nhịn không được đành phải nhắn tin cho Lương Tiêu: [Tiêu à, mấy giờ anh tan làm vậy?]
Không quá hai phút Lương Tiêu nhắn lại: [Tầm một tiếng rưỡi nữa]
Lộ Trạch: [Được]
Cậu bật dậy khỏi ghế sô pha, rửa mặt chạy ra ngoài đón anh.
Đứng ở cửa quán bar Vương Quốc Kẻ Khờ một lúc, có rất nhiều người uống rượu đi ra rồi đến gần chỗ cậu, thậm chí còn có một người đàn ông trực tiếp hỏi hẹn không, Lộ Trạch phiền đến mức nhíu mày lại, vừa định ra chỗ khác chờ thì thấy Lương Tiêu đi ra.
Trong nháy mắt Lộ Trạch cười cười, dương dương tự đắc hất cằm nói: “Nhìn xem, bạn trai tôi.”
Người kia nhìn theo hướng cậu chỉ, Lương Tiêu lạnh lùng bước tới, kéo Lộ Trạch đến bên cạnh, lạnh giọng nói: “Có việc?”
Người kia không nói lời nào lập tức bỏ đi.
Lộ Trạch cúi đầu nhìn cổ tay mình bị Lương Tiêu nắm chặt, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái. Lúc Lương Tiêu quay đầu lại nhìn biểu tình không lạnh lùng như ban nãy nữa, “Đã muộn vậy rồi, sao tới đây không nói với anh?”
“Nói trước với anh thì chắc chắn anh sẽ không cho em đến.” Lộ Trạch lôi kéo tay anh đi về.
Lương Tiêu đi theo sau: “Quá muộn, không an toàn.”
“Một đứa con trai như em…” Lộ Trạch nói đến một nửa lại dừng lại, “Đúng vậy, quá muộn, không an toàn, cho nên bạn trai mới đến đón anh nè.”
Lương Tiêu không phản đối.
Lúc này trên đường đã không còn người, hai người bọn họ thoải mái nắm tay đi về nhà.
Vừa vào cửa Lộ Trạch đã muốn hôn Lương Tiêu, tay của Lương Tiêu đè lên vai cậu, “Người toàn mùi rượu thôi, anh đi tắm đã.”
Hôm nay anh có uống một chút với khách hàng, bàn của người đó gọi không ít rượu, anh ngồi bên cạnh vừa trò chuyện vừa uống rượu, không có cách nào từ chối được. Giang Hoành nhìn thấy liền để anh tan làm luôn, có lẽ anh ấy cũng không an lòng.
Lộ Trạch hôn lên môi anh,”Để em nếm thử, anh uống rượu gì.”
Lần này hai người bọn họ hôn rất nhanh, tay Lộ Trạch vừa chạm lên lưng Lương Tiêu, Lương Tiêu lùi người lại, gót chân chạm vào cửa, anh khàn giọng nói: “Anh đi tắm trước…”
“Anh Tiêu,” Lộ Trạch kéo gần khoảng cách nhìn thẳng vào mắt anh, “Trước kia người tìm đến anh đều là khách nữ, cho nên anh có thể quen thuộc, quen làm quý ông lịch sự, quen thuộc chăm sóc người khác, nhưng mà em không phải nữ.”
Dục vọng vừa mới khơi dậy của Lương Tiêu lập tức bị lý trí bao trùm, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, giải thích: “Anh biết, anh không coi em là con gái.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Nhưng mà em cảm thấy anh cũng không coi em là con trai.”
Hô hấp của Lương Tiêu dừng lại một chút, không biết Lộ Trạch nói như vậy có phải đã tức giận rồi không. Anh vô thức muốn ôm eo Lộ Trạch nhưng giơ tay nửa chừng thì dừng lại, duy trì tư thế này nói: “Anh chỉ… xem em là bạn trai, nhưng mà anh không kinh nghiệm, nếu có chỗ nào không tốt, khiến em không thoải mái, em cứ trực tiếp nói cho anh biết, anh sẽ sửa.”
Lộ Trạch yên lặng nhìn chằm chằm Lương Tiêu, Lương Tiêu bị cậu nhìn đến mức căng thẳng, thử thăm dò để tay lên eo Lộ Trạch, thấy cậu không né tránh, anh mới ôm chặt thêm một chút.
Lộ Trạch đột nhiên hôn anh một cái, “Không cần để ý cẩn thận như vậy đâu, muốn ôm thì cứ ôm, muốn hôn cứ hôn, anh có phản ứng với em không phải rất bình thường sao? Em cũng có mà, anh không cảm giác được sao?”
Lộ Trạch cố ý nhướn người, kéo gần khoảng cách với Lương Tiêu, Lương Tiêu cứng người trong chớp mắt, sau đó dứt khoát ôm chặt cậu vào lòng.
Cằm của anh đặt lên vai Lộ Trạch, nhẹ nhàng cọ cọ, “Thật sự không có xem em là con gái mà. Anh biết rõ em là bạn trai, có thể do anh không nắm chắc chừng mực…..”
Lộ Trạch ngắt lời anh, “Anh chính là quá mức chừng mực đó anh Tiêu. Em là khách hàng của anh chắc? Hay là cho anh tiền? Hiện tại hai chúng ta là người yêu, anh không cần phải luôn cẩn thận chăm sóc chu đáo cho em. Anh cũng có thể nói yêu cầu của bản thân, ví dụ như muốn em chờ anh, anh cứ nói thẳng cho em biết.”
Lương Tiêu im lặng hồi lâu mới, “Ừm” một tiếng, “Anh biết rồi cục cưng.”
Lần này đến phiên Lộ Trạch im lặng, một lát sau cậu mới thấp giọng nói:”Anh… đừng…”
Lương Tiêu cười một tiếng, cọ vào vai cậu rồi nói: “Không phải bảo anh cứ nói rõ yêu cầu ra sao, bây giờ anh nói rồi đó. Anh đã muốn gọi em là cục cưng từ lâu rồi.”
“Thật ra…. gọi anh Trạch cũng được.” Lộ Trạch ý đồ muốn đấu tranh.
“Không, phải gọi là cục cưng,” Lần này Lương Tiêu rất ương ngạnh, thậm chí biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Em không thích à?”
Em con mẹ nó rất là không thích đó!
Lộ Trạch cau mày, cậu có thể cảm nhận được mặt mình đang rất đỏ.
Cũng không thể mỗi lần Lương Tiêu gọi cậu là “Cục cưng”, mặt cậu lại đỏ như cái đít khỉ được!