Buổi tối về đến nhà, trong đầu Lương Tiêu vẫn nghĩ đến mấy câu Lộ Trạch nói, vừa nghĩ vừa cười.
Làm ‘bạn trai’ của khách hàng lâu như vậy rồi, nếu nói anh không hiểu gì cả thì đó là nói dối.
Anh biết yêu đương là như thế nào, biết nói những lời ngọt ngào là thế nào, biết dỗ người khác ra sao, nhưng anh không muốn dùng những thứ này lên người Lộ Trạch.
Bởi vì anh không có tình cảm với khách hàng, cho nên những thứ này đều chỉ là kỹ xảo.
Còn với Lộ Trạch, anh không cần phải dùng đến kỹ xảo.
Mặc dù có đôi khi sẽ có vẻ hơi vụng về, nhưng hình như Lộ Trạch lại rất thích như vậy. Anh muốn cũng không phải kỹ xảo, là tình cảm tự nhiên mà thành.
Lương Tiêu cảm thấy lònh mình có hơi ngứa ngáy, gửi tin nhắn cho Lộ Trạch: [Cục cưng, về tới chưa?]
Lộ Trạch: [Sắp rồi, đã đến siêu thị rồi]
Lương Tiêu: [Vừa nãy anh suy nghĩ một chút]
Lộ Trạch: [? Cái gì]
Lương Tiêu: [Tất cả lần đầu của anh đều cho em hết]
Lộ Trạch: [???]
Lộ Trạch: [** má]
Cậu trực tiếp gửi tin nhắn ghi âm cho Lương Tiêu, giọng nói như cố ý đè ép: [Anh nói lời này giống như mấy cô gái ngây thơ vậy á, em không phải đàn ông tồi tệ lấy đi những cái đó của mấy cô gái ngây thơ rồi không chịu trách nhiệm đâu]
Lương Tiêu vừa nghe xong cười không ngừng được, cười xong mới hắng giọng nhắn lại bằng giọng nói: [Em không phải à? Vừa nãy mới nói mấy câu buồn nôn như vậy, thế mà quay đầu muốn mấy ngày không gặp anh]
Lộ Trạch lại trực tiếp gọi đến, Lương Tiêu cười nghe máy, Lộ Trạch hỏi như bắn liên thanh: “Lương Tiêu, anh là Lương Tiêu đúng không? Là Tiêu Tiêu của em đúng không? Anh bị bắt cóc thì cứ khụ một tiếng, em sẽ đi cứu anh.”
“Là Tiêu Tiêu bị em vứt bỏ.” Giọng điệu Lương Tiêu có chút u oán nói.
Trong nháy mắt Lộ Trạch cười nghiêng ngả, Lương Tiêu không cần nhìn cũng biết là cậu lại cười đến nỗi ngồi xổm xuống đất. Cuối cùng anh cũng khôi phục lại giọng nói bình thường, “Được rồi, không đùa em nữa, cảm giác em cười đến nỗi thở không ra hơi rồi kìa.”
“Anh cũng biết à…” Lộ Trạch gian nan nói, “En cười đến chết thì anh có lợi gì không.”
Cười xong cậu lại đứng lên, tiếp tục đi về ký túc xá, “Nếu không ngày mai anh đến ký túc xá của em đi, dọn dẹp giúp tôi một chút, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà em.”
“Anh chỉ đang đùa em thôi, ” Lương Tiêu nói, “Mấy ngày tới em cứ ở cạnh chú dì nhiều vào.”
“Chậc, hai người họ sẽ không cần em ở bên, cuộc sống của họ phong phú hơn cả em đó, ” Lộ Trạch nói, “Nhưng mẹ em vẫn muốn em đưa anh về chơi, chắc là do thấy anh đẹp trai quá đó.”
“Anh sợ dì sẽ nhìn ra cái gì đó.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch im lặng một lát, thở dài nói: “Em trực tiếp nói cho bà ấy, dù sao…”
Dù sao em cảm thấy hai ta sẽ không chia tay, không có cơ hội để bà ấy lo lắng.
Lấy đâu ra sự tự tin vậy? Không biết.
Dù sao Lộ Trạch cũng rất tự tin, cậu thật sự rất thích Lương Tiêu. Rõ ràng mới vừa tách ra nhưng vừa nghe thấy giọng của Lương Tiêu là cậu lại nhớ anh.
Cậu còn chưa từng thích một người mãnh liệt như vậy.
“Cục cưng,” Giọng điệu của Lương Tiêu rất nhẹ nhàng, còn mang theo sự dỗ dành, “Trước tiên đừng nói, nếu em nói thì anh cũng không biết nên đối mặt với dì thế nào nữa.”
“….Được được,” Lộ Trạch đứng ở trước cửa ký túc xá, chưa đi vào, “Sáng mai ba mẹ em tới đón em, sau khi về nhà có thể sẽ không tiện gọi cho anh. Mấy ngày tới anh định làm gì?”
“Anh sẽ nghỉ ngơi cho tốt, ngủ bù, lên kế hoạch đi chơi rồi đợi khi nào bạn trai thuận tiện thì gọi cho anh.”
Lộ Trạch cười cười, “Muốn đi chơi chỗ nào? Đừng đi quá xa, đi quanh đây thôi.”
“Em quyết định.” Lương Tiêu nói.
“Anh quyết định.” Lộ Trạch nói.
“Anh… Được rồi anh sẽ quyết định, em còn chưa tới ký túc xá à?”
“Hai người bọn họ đều lên rồi,” Lộ Trạch nói, “Chỉ có mình em đứng cho muỗi đốt thôi.”
“Vậy không nói nữa, em mau vào phòng đi.”
“Ừm, lát nữa em còn phải dọn dẹp một chút, không thể gọi điện thoại cho anh được.”
“Được.”
“Ngủ ngon, cô gái ngây thơ cho em tất cả lần đầu tiên.”
Lương Tiêu nín cười nói, “Ngủ ngon.”
–
Sáng hôm sau Lộ Tĩnh Lãng với Từ Tinh Tinh cùng nhau đến trường học, Lộ Trạch nhìn thấy xe nhà mình thì chạy tới gõ cửa xe. Lộ Tĩnh Lãng mở cốp xe ra, Lộ Trạch tự mình bỏ hành lý vào trong rồi mở cửa bước lên xe, không có một chút đãi ngộ cho sinh viên vừa được nghỉ hè gì cả.
Từ Tinh Tinh nhìn ra đằng sau,”Sao Tiểu Kiệt không đi cùng con vậy, thằng bé vẫn chưa thi xong sao?”
Lộ Trạch chỉ “Dạ” một tiếng qua loa, lảng qua chủ đề khác, “Con có hơi đói rồi, chúng ta đi ăn trưa trước đi.”
“Nghe con đấy,” Từ Tinh Tinh nói, “Muốn ăn gì nào?”
“Vừa rồi không phải còn nói nghe anh sao?” Lộ Tĩnh Lãng nói xen vào.
Từ Tinh Tinh cười vỗ lên đùi ông một cái, “Anh phiền thật đấy, vậy anh tự nói với con trai đi.”
“Con vừa mới được nghỉ hè nha Lộ Tĩnh Lãng!” Lộ Trạch khiếp sợ nói, “Con có phải con ruột ba không vậy!”
Lộ Tĩnh Lãng chẹp miệng, liếc cậu qua kính chiếu hậu, “Vậy con nói đi, muốn ăn cái gì?”
“Món tây đi, ” Lộ Trạch nói, “Muốn ăn gan ngỗng.”
Lộ Tĩnh Lãng khởi động xe rồi huýt sáo mấy tiếng, “Thật không hổ là con trai ba, ngay cả muốn ăn gì cũng giống nhau nữa.”
Một nhà ba người ăn trưa ở bên ngoài, sau đó lại đi dạo phố với Từ Tinh Tinh, đi xem phim, cuối cùng ăn xong cơm tối mới về nhà.
Lộ Trạch vừa vào cửa đã nói nóng chết rồi phải đi tắm ngay, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Từ Tinh Tinh thì thầm hỏi Lộ Tĩnh Lãng, “Nó lại yêu đương à? Sao cứ nhìn điện thoại mãi thế?”
Lộ Tĩnh Lãng rất không muốn che giấu giúp Lộ Trạch, nhưng cuối cùng ông vẫn phủ định: “Không có đâu, nhìn không giống lắm.”
Từ Tinh Tinh thở dài, “Anh thì nhìn ra được cái gì chứ.”
Lộ Trạch mới nghỉ hè được vài ngày đã bắt đầu nhớ đến những ngày tháng đi học, ít ra mỗi ngày đều có thể gặp được Lương Tiêu.
Buổi tối lúc về nhà cậu đã nói với Từ Tinh Tinh: “Mẹ, mấy ngày nữa con muốn ra ngoài chơi với bạn.”
“Mấy nước nhỏ ở Châu Âu thôi,” Từ Tinh Tinh nói, “Con cũng sắp xếp thời gian đi, chúng ta cùng nhau..”
Lộ Trạch vội vàng nói: “Con không đi đâu! Ba mẹ đi là được rồi!”
Từ Tinh Tinh có hơi bất ngờ nhìn cậu, “Thật sự không đi sao? Năm ngoái con còn nói muốn ra nước ngoài chơi mà….”
“Đó không phải là năm ngoái à, ” Lộ Trạch nói, “Ba mẹ cứ yên tâm đi là được rồi, không cần lo cho con đâu, con còn đang muốn đi chơi với bạn, không muốn đi làm bóng đèn của hai người đâu.”
“Vậy được rồi, ra ngoài chơi mấy ngày với bạn đại học sao?”
“….Không phải,” Lộ Trạch do dự một chút, đi ra ngoài chơi chắc chắn cậu sẽ chụp ảnh, nếu không có tấm chụp chung thì chắc chắn rất kỳ lạ, “Cùng anh Tiêu.”
Từ Tinh Tinh nở nụ cười, “Sao lại là Tiêu Tiêu, thằng bé không bận sao?”
“Anh ấy… nghỉ việc rồi, ” Lộ Trạch thuận miệng nói dối, “Vẫn chưa tìm được việc mới nên tiện thể đi du lịch khi vừa tốt nghiệp.”
“Không đưa bạn gái đi cùng sao?” Từ Tinh Tinh hỏi.
Lộ Trạch sửng sốt hai giây mới nhớ tới đến còn tình tiết này nữa, cậu đầu đau nói: “Thật ra… Cô gái hôm đó… Bọn họ….”
Lộ Trạch thở dài, bỏ đi, không giải thích nữa, “Anh ấy chia tay với bạn gái rồi.”
Lúc này đổi lại Từ Tinh Tinh kinh ngạc, ngay cả trong ánh mắt cũng hiện lên chút đau lòng, bà nhỏ giọng nói: “Thảm như vậy sao, vừa nghỉ việc lại vừa chia tay bạn gái, chắc là ra ngoài chơi giải sầu rồi. Con phải ở cạnh Tiêu Tiêu nhiều vào đó nha, giúp thằng bé vui vẻ một chút.”
Lộ Trạch mặt không đổi sắc gật đầu, “Vâng, vô cùng thảm luôn, con nhất định sẽ ở cạnh anh ấy nhiều hơn.”
Cậu ấn vào wechat ‘an ủi’ Lương Tiêu, đúng không? Cô gái ngây thơ đang rất thảm này.