Điền Giai Giai không ở lại ăn cơm. Lúc Lộ Trạch từ phòng bếp đi ra thấy Khương Tình đang đứng ở cửa tính giữ cô lại, Điền Giai Giai nhìn thấy Lộ Trạch thì ngẩn người, Lộ Trạch có hơi gật đầu.
Dường như Khương Tình liếc mắt một cái đã hiểu ra, bà thấp giọng nói bên tai Điền Giai Giai: “Bạn của Lương Tiêu, đã có bạn gái.”
Ngay lập tức Điền Giai Giai mặt đỏ tới tận mang tai, cô không nói gì nữa liền đi ngay.
Lương Tiêu đứng sau Lộ Trạch nói: “Hiện tại có phải đến lượt anh ghen rồi không?”
Lộ Trạch quay đầu lại, nhịn cười nói: “Không phải ban nãy anh nếm thử rồi sao, trong thời gian ngắn không cho phép ăn lại.”
Khương Tình đi tới, nghe Lộ Trạch nói như vậy liền hỏi, “Ăn cái gì vậy?”
Lộ Trạch hắng giọng, “Anh Tiêu nói… muốn ăn kẹo.”
Khương Tình khó hiểu nhìn Lương Tiêu, “Từ khi nào lại thích ăn kẹo vậy?”
“…Gần đây,” Lương Tiêu nói, “Ăn cơm thôi.”
Trên bàn cơm, Khương Tình khen không dứt miệng tài nghệ của Lộ Trạch. Lương Tiêu biết Khương Tình đang nói thật lòng, bởi vì tài nghệ của Lộ Trạch vượt qua hai mẹ con anh quá nhiều.
“Tiểu Lộ, canh thịt viên này cháu làm như thế nào vậy? Còn ngon hơn dì làm nhiều.”
Lộ Trạch nói công thức Lộ Tĩnh Lãng dạy cậu cho Khương Tình, Khương Tình gật gật đầu, “Từ nhỏ Lương Tiêu đã thích canh thịt viên, dì làm rất khó ăn nhưng mỗi lần vậy thì nó đều ăn hết sạch, cháu làm ngon như vậy chắc nó sẽ ăn luôn cả bát mất.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Con còn tưởng mẹ không biết mình làm rất khó ăn đó chứ.”
Khương Tình chậc một tiếng, “Có khó ăn nữa thì cũng không bằng mày, mày nấu còn không bằng tao nữa đấy.”
“Lộ Trạch nấu ngon là được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch đụng vào chân anh một cái dưới gầm bàn.
Cơm nước xong, Khương Tình nói với Lương Tiêu: “Lát nữa tao đến cửa hàng, mày đưa Tiểu Lộ ra ngoài đi dạo đi.”
Lương Tiêu còn đang ngơ ngẩn nhìn bình hoa hồng Khương Tình cắm trong một chiếc bình nhỏ, Lộ Trạch vỗ vỗ lên đùi anh, “Dì đang nói chuyện với anh đấy.”
“A, được.” Lương Tiêu đáp.
“Nghĩ gì vậy?” Lộ Trạch hỏi.
“Làm sao có thể giữ được số hoa đó tươi lâu hơn đây?”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Sao phải giữ lâu, lần sau lại mua tặng anh, luôn luôn là hoa tươi.”
Lương Tiêu nhìn cậu, Lộ Trạch nhỏ giọng nói: “Em bỗng nhiên nhớ tới hình như đây không phải là lần đầu tiên em tặng hoa cho anh phải không nhỉ?”
Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, “Nhưng mà lần kia không tính.”
“Vì sao?” Lộ Trạch hỏi.
“Khi đó anh vẫn còn là giả.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch không tiếng động cười một tiếng, bạn trai cậu thật là dễ thương quá đi.
–
Hai người bọn họ đi ra cửa cùng Khương Tình, Khương Tình đi đến cửa tiểu khu liền khoát tay với bọn họ, “Được rồi đi chơi đi, tối ăn bên ngoài cũng được.”
“Dì đừng làm mệt quá nha.” Lộ Trạch dặn dò.
“Đã biết, yên tâm đi.”
Khương Tình vừa đi Lộ Trạch liền duỗi lưng một cái, sau đó khoác lên vai Lương Tiêu, lười biếng nói: “Hai ta đi đâu đây?”
Lương Tiêu nghiêng đầu, “Sao đột nhiên lại không có tinh thần vậy?”
“Nóng quá,” Lộ Trạch nói, “Thật sự em cũng không muốn đi ra ngoài lắm, ở nhà với anh cũng được.”
“Vậy về nhé?”
Lộ Trạch nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Quên đi, vẫn nên đi dạo chút đi, có chỗ nào để chơi không?”
Lương Tiêu thở dài, “Cái này anh cũng không biết, để anh hỏi thăm nhé.”
Lộ Trạch nhướng mày, “Hỏi ai?”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Bạn anh, con trai, nhưng nếu anh hỏi cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ đòi đi cùng chúng ta.”
“Không sao đâu,” Lộ Trạch nói, “Vậy đi cùng nhau cũng được, vừa hay làm quen một chút.”
“Được.”
–
Tào Phi đề nghị có thể đi Thành Nam trước, ở đó có một con hẻm cổ kính để người vùng khác vào ăn uống vui chơi, mặc dù đã bị thương mại hóa nên không còn cổ kính như trước nữa, nhưng vẫn có thể đi tham quan một chút.
Lộ Trạch vừa xuống xe đã thấy một thanh niên rất cao đứng ở bên đường, dáng người vô cùng cường tráng, vừa đi đến đã ôm cổ Lương Tiêu, “Má, mày về sao không nói với tao một tiếng, tao…”
Tào Phi nói còn chưa nói xong đã bị Lương Tiêu cau mày đẩy ra, “Nói thì cứ nói thôi, đừng có đụng chạm.”
Tào Phi sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua cánh tay đang để giữa không trung của mình, lại nhìn nhìn Lương Tiêu, “Sao thế, mới nửa năm không gặp đã đắt như vàng rồi sao?”
Lương Tiêu không trả lời cậu ta, trực tiếp nâng tay khoác lên vai Lộ Trạch, “Giới thiệu với mày, đây là bạn trai tao, Lộ Trạch.”
Tào Phi ngơ ra ngay tại chỗ, giống như nghe không hiểu gì, “Đây là ai???”
Tào Phi trừng mắt mắt, nhìn Lộ Trạch, lại nhìn Lương Tiêu, “Bạn gì của mày cơ???”
Lộ Trạch cười ra tiếng, chủ động nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Lương Tiêu, bạn trai, bạn trai, tôi tên Lộ Trạch.”
Sau đó, cứ vài phút là Tào Phi lại “** má” một lần.
“** má, thảo nào trước kia mày như Đường Tăng. ** má, thì ra là mày là gay. ** má, thế mà còn tìm được bạn trai…”
Lương Tiêu dừng chân quay đầu nhìn cậu ta, “Có cần tao mua cho mày cái loa để mày đến nói với từng nhà không.”
“Không cần,” Tào Phi nói, sau đó vẫn liên tục cảm thán, “Sao đến bạn trai mày cũng đẹp trai vậy chứ, ** má…”
Lương Tiêu nói khẽ bên tai với Lộ Trạch: “Đừng để ý cậu ta, chắc phải từ từ mới bình tĩnh lại được.”
Lộ Trạch cười cười, vừa chụp ảnh vừa nói: “Nếu em là bạn anh thì chắc cũng kinh ngạc như vậy đấy.”
“Kinh ngạc vì anh tìm được một anh bạn trai đẹp trai như này sao?” Lương Tiêu cười nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Rốt cuộc anh biết nói bao nhiêu lời hoa mỹ vậy.”
“Sao có thể gọi là lời hoa mỹ chứ, đều là nói thật đó.”
Lộ Trạch nhét máy quay vào tay anh, “Nào, chụp cho em vài tấm đi.”
Sau khi Lương Tiêu chụp cho Lộ Trạch vài tấm thì cuối cùng Tào Phi mới bình tĩnh lại. Cậu ta đoạt lấy máy quay từ trong tay Lương Tiêu, “Nào, nào nào, tao chụp cho.”
“Mày biết dùng không đó?” Lương Tiêu hỏi.
“Đệt mẹ! Sao tao lại không biết dùng?” Tào Phi lay người Lương Tiêu, “Mày mau qua đó đi.”
Lương Tiêu đi tới dưới gốc cây, sánh vai đứng với Lộ Trạch, phía sau là một cửa hàng cũ nhìn cũng khá đẹp bán đủ các loại rượu.
Tào Phi ngồi xổm xuống để tìm góc độ, “** má ** má, với giá trị nhan sắc của hai người mà đi debut thì tuyệt vời luôn!”
“Có thể,” Lộ Trạch nghiêm túc gật đầu, cười nâng tay lên khoác vai Lương Tiêu, còn tay kia tạo dáng, “Em có thể hát.”
“Anh không có tài gì cả.” Lương Tiêu nhìn vào máy quay nói.
“Anh không cần tài nghệ, anh chỉ cần tỏ ra ngầu lòi đứng một chỗ là được.” Lộ Trạch nói.
Tào Phi vẫn ấn máy liên tục, sau khi chụp được cũng khá nhiều rồi thì vung tay đứng lên, “Đi, hai người đi lên phía trước đi, tao chụp bóng lưng cho.”
“Chụp nghiện rồi à?” Lương Tiêu không yên tâm nói, “Cẩn thận một chút đấy, đừng làm rơi máy ảnh.”
“Tao phát hiện hình như mày không tin tao tí nào luôn á,” Tào Phi vô cùng khó chịu nói, “Lúc ra ngoài tao có mang não rồi.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Nhìn không giống lắm.”
“Đụ…” Tào Phi cũng cười, “Con mẹ nó lúc nãy là bị mày dọa thôi. Lộ Trạch, cậu quên chuyện ban nãy đi, bình thường tôi không như thế đâu, rất đáng tin cậy luôn.”
Lộ Trạch cười gật gật đầu, “Được.”
Cậu vừa mới quay đầu chuẩn bị đi về phía trước thì nghe thấy phía sau có tiếng “Ai u ** má”, Lộ Trạch cùng Lương Tiêu đồng thời quay đầu lại, Tào Phi xấu hổ cười cười, “Hai người tiếp tục, tiếp tục, không cẩn thận bị vấp.”
Lương Tiêu chỉ vào cậu ta, “Nếu để máy ảnh rơi xuống…”
“Vậy cái đầu chó này của tao cũng rơi luôn!” Tào Phi nhanh nhảu đáp.
Lộ Trạch cảm giác cậu cười đến sặc luôn rồi.
“Phì! Đầu người chứ! Vãi, hình như hôm nay không mang não thật…”
–
Đồ ăn trong con hẻm rất nhiều, Lộ Trạch vừa đi vừa ăn, hai tay Lương Tiêu cũng cầm một đống đồ ăn, Lộ Trạch cũng rất tự nhiên đút cho anh, “A, há miệng.”
Lương Tiêu cũng rất tự nhiên há miệng, người duy nhất không tự nhiên là Tào Phi, cả người nổi cả da gà, nhưng vẫn muốn đi sau chụp hình, làm một nhiếp ảnh gia có trách nhiệm.
“Này mẹ nó là Lương Tiêu sao?” Tào Phi lẩm bẩm lầu bàu, “Này mẹ nó chính là Lương Tiêu, ** má, gặp quỷ rồi.”
Khi đi ngang qua một cửa hàng không có khách mấy, Lộ Trạch dừng chân lại, nhìn vào bên trong qua tấm rèm cửa, “Cửa hàng này làm gì vậy?”
“Chắc là bán các loại dây chuyền cầu bình an gì đó.” Lương Tiêu nói.
“Muốn vào xem một chút không?” Lộ Trạch nhìn thấy khá hứng thú.
“Đều là gạt người thôi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Không phải tất cả những cửa hàng ở khu du lịch đều vậy sao, nhưng du khách cũng cam tâm tình nguyện bị lừa.”
Lương Tiêu nở nụ cười nói, “Vậy đi thôi, vào xem.”
Diện tích cửa hàng không lớn, trên tường treo đủ loại dây chuyền nhưng hầu như đều khá đơn giản, chỉ dùng những sợi dây màu đỏ để nối lại.
Có một dãy giỏ tre nhỏ bằng gỗ để dựa vào tường, trong giỏ tre là các tấm thẻ bằng gỗ và những chuỗi hạt nhỏ.
Mấy cửa hàng như này thì ở cả nước đâu đâu cũng có, trước kia Lộ Trạch đều không nhìn lấy một cái, nhưng hiện tại lại cảm thấy khá thú vị.
Bởi vì nơi này là quê hương của Lương Tiêu, cửa hàng này là cậu với Lương Tiêu cùng vào.
Lộ Trạch tùy ý cầm một tấm thẻ bài lên xem, trên mặt tấm thẻ có khắc chữ, mà cái cậu cầm vừa lúc lại khắc chữ “Lương”.
Lộ Trạch cười nhướn mày, đưa tấm thẻ cho Lương Tiêu xem, Lương Tiêu cũng nhướn mày.
“Xem ra là duyên phận rồi,” Lộ Trạch nói, sau đó cậu xoay người hỏi nhân viên cửa hàng, “Có chữ Tiêu không? Tiêu trong Vân Tiêu.”
“Có, tôi tìm giúp cậu.”
Lộ Trạch theo nhân viên cửa hàng đi vào bên trong, Tào Phi nhỏ giọng nói với Lương Tiêu: “Lộ Trạch thật sự muốn mua à, thứ này chỉ là giảm chỉ số IQ thôi!”
Lương Tiêu cũng cúi đầu nhìn giỏ tre trong tay, “Cậu ấy biết.”
“Biết còn mua á!”
Lương Tiêu thản nhiên nở nụ cười, “Có tiền tùy hứng, không được sao?”
“Vãi,” Tào Phi cười cười, “Được, được chứ.”
Sau một lúc lâu, cậu ta hỏi dò: “Đúng rồi, số tiền kia sao rồi, thực sự không cần tao cho mượn một ít sao? Hiện tại tao cũng có chút tiền…”
Lương Tiêu liếc cậu ta một cái, “Có thể khống chế lại chút không, đừng có ** này ** nọ nữa.”
“Mẹ nó chứ…” Tào Phi dừng một chút, nhịn xuống, “Tao nói chuyện mày cũng quản? Tao thấy Lộ Trạch cũng không để ý mà.”
“Cậu ấy có để ý cũng sẽ không nói với mày,” Lương Tiêu nói, “Nhưng đúng là cậu ấy không để ý thật.”
“Con mẹ nó mày nói mấy thứ vô nghĩa đó làm gì!” Tào Phi trừng mắt nhìn anh, “Không để ý thì mày quản cái rắm!”
Lương Tiêu nở nụ cười một chút, Tào Phi đụng vai vào vai anh, ghé sát tai anh, vùa muốn nói chuyện Lương Tiêu lập tức né tránh, ” Làm gì? Nói chuyện thì cứ nói đi, không cần ghé sát vào đâu.”
“Mẹ nó!” Tào Phi chỉ chỉ anh, “Có phải mày bị khùng rồi không Lương Tiêu.”
Lương Tiêu vẫn cười, sự kiên nhẫn của Tào Phi đã biến mất hết, cậu ta bực mình nói: “Con mẹ nó mày yêu vào thành người không bình thường rồi à, cười cái rắm!”
Cậu ta lại tới gần Lương Tiêu, Lương Tiêu lại né, Tào Phi cạn lời chỉ có thể lấy tay che miệng, cố gắng nói nhỏ nhất có thể: “Có phải mày kiếm được người giàu không? Nhà Lộ Trạch rất giàu nhỉ, cậu ấy trả tiền thay mày à?”
“Không có,” Lương Tiêu nói, “Tao không thể nào bắt cậu ấy trả, bọn tao nghiêm túc, mày cũng đừng có đoán mò.”
Nói xong anh cũng đi vào bên trong, nhân viên cửa hàng đã giúp Lộ Trạch tìm thẻ gỗ có viết hai chữ “Trạch” và chữ “Tiêu”, còn có đủ loại hạt châu nhỏ.
Lộ Trạch đặt vào lòng bàn tay rồi đưa cho anh xem, “Anh thấy cái nào đẹp hơn?”
Lương Tiêu nghiêm túc nhìn nhìn, “Đều đẹp cả, em chọn đi, em thấy cái nào đẹp.”
“Em cảm giác cả thẻ gỗ với vòng hạt châu vàng này đều rất đẹp.” Lộ Trạch nói.
“Vậy lấy cả hai?”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Mỗi tay em đeo một cái hay gì? Vẫn lấy thẻ gỗ đi.”
“Chỉ lấy hai tấm thẻ gỗ thôi sao?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
“Đúng, một cái Trạch một cái Tiêu, dùng đây đơn giản nhất ấy, dây đỏ kia là được, ngoài ra đừng trang trí gì nữa.”
“Được ạ, thẻ gỗ là 30 tệ một cái, sợi dây đỏ là 5 tệ một sợi, không thêm công làm, tổng cộng là 70 tệ ạ.”
Lộ Trạch lấy điện thoại ra định trả, Lương Tiêu tay cậu lại, “Anh trả cho.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, bình thường hai người bọn họ sẽ không tranh trả tiền. Vừa rồi lúc ăn vặt đều là Lương Tiêu trả, cái dây đỏ này dưới tình huống bình thường hẳn là Lương Tiêu sẽ rất có ăn ý để cậu trả.
“Vừa rồi anh…”
Lương Tiêu cười với câu, “Anh biết, lát nữa để em mời cơm tối, còn cái này để anh đi.”
Lộ Trạch búng tay, “Được.”
Nhân viên cửa hàng cắt sợi dây đỏ ra theo kích cỡ cổ tay của hai người, Tào Phi lại chụp cửa hàng này, “Bùa bình an này cũng khá đẹp.”
Lộ Trạch ngửa đầu nhìn nhìn, “Hay mua thêm một cái cầu bình an đi, cho dì.”
“Bà ấy…”
Lương Tiêu vừa mới nói một chữ, Lộ Trạch đã chạy tới chỗ bán bùa cầu bình an, nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi lấy cả bùa bình an này.”
“Vâng, bùa bình an này là 50 tệ, cái này có thể móc vào chìa kia để mang theo bên mình, là bùa bình an và mong khỏe mạnh.”
“Để em trả,” Lộ Trạch đè cánh tay Lương Tiêu, “Em mua cho dì.”
Bọn họ đi ra khỏi cửa hàng, Lộ Trạch nâng cổ tay lên quơ quơ, một tấm thẻ bài nhỏ nhỏ được móc vào sợi dây đỏ, còn có khắc chữ ‘Trạch” màu đen nhìn rất đẹp.
“Để tôi chụp cho,” Tào Phi nói, “Để cho mọi người xem hai kẻ tiêu tiền như nước này.”
Lộ Trạch cười rồi cầm lấy tay Lương Tiêu cùng giơ lên, “Cửa hàng này không giống cửa hàng mới mở, chắc mở cũng lâu rồi. Nếu mãi không kiếm được tiền thì đã sớm đóng cửa, vậy người tiêu tiền như nước vẫn rất nhiều.”
Lương Tiêu đan năm ngón tay vào tay Lộ Trạch, quơ quơ nói: “Thích thì đều sẽ không phí nữa.”
“Vãi,” Tào Phi lui lại hai bước, “Bây giờ tao vừa nghe mày nói đã thấy cả người khó chịu. Con mẹ nó lần sau mày có yêu đương nhớ nói trước một tiếng với tao, dù sao cũng phải để cho tao có thời gian để tiêu hóa.”
Lộ Trạch chậc một tiếng, “Lần sau? Tôi còn chưa chết, anh ấy lấy đâu ra lần sau.”
Tào Phi ngẩn người, sau đó liền nở nụ cười, “Tôi chỉ nói vậy thôi… Được được được, không có lần sau, tôi tuyên bố đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Lương Tiêu yêu trong cuộc đời này!”
“Sau đó chờ lần sau anh ấy yêu đương tiếp anh cũng nói vậy phải không.”
“Vãi,” Tào Phi cứng họng, “Tôi ăn nói vụng về, nói không lại cậu… Chờ đã, con mẹ nó không phải không có lần sau sao!”
Lộ Trạch cười ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, Lương Tiêu cũng bị cậu lôi xuống ngồi xổm cùng.
Lộ Trạch vừa cười vừa lắc lắc tay anh, khó khăn nói: “Anh nói với cậu ta là đừng chọc cười em nữa… Hãy để ý đến người dễ bị buồn cười…”
Lương Tiêu nhìn cậu hai giây, nghiêm mặt trầm giọng hỏi: “Sao, Tào Phi cũng chọc vào điểm cười của em rồi à?”
Lộ Trạch ngẩng đầu, phát hiện bạn trai thế mà đang nghiêm túc ăn dấm. Cậu cũng hơi ngạc nhiên, sau đó hoàn toàn cười không thành tiếng.