Bởi vì không thể gặp được bạn trai cho nên hầu như tất cả thời gian rảnh Lộ Trạch đều nghĩ nên tặng quà sinh nhật gì cho bạn trai cậu.
Thật sự không thể nghĩ ra được món quà nào thật đặc biệt, Lộ Trạch dứt khoát đổi ý, quà có thể không đặc biệt nhưng chỉ cần cách cậu tặng cho Lương Tiêu đủ đặc biệt—— ví dụ như làm ảo thuật cũng có thể coi là một món quà đặc biệt rồi.
Nghĩ như vậy thì đơn giản hơn nhiều, cậu chỉ cần nhanh chóng quyết định xem nên tặng Lương Tiêu cái gì, sau đó dựa vào món quà để làm ảo thuật là được.
Trên người Lương Tiêu không có trang sức gì cả, ngoại trừ chiếc vòng tay đôi với cậu.
Dựa vào khí chất ngầu lòi của Lương Tiêu thật ra cũng không cần đeo trang sức gì cả, chỉ ăn mặc đơn giản đã rất đẹp rồi. Đeo trang sức gì đó khéo còn bị dư thừa hoặc khiến anh như bị trói buộc hơn.
Lộ Trạch vốn định chọn cho Lương Tiêu một chiếc đồng hồ hợp với khí chất của anh nhưng lúc dạo dạo trên mạng lại bị một chiếc vòng cổ hấp dẫn. Mặc dây chuyền được làm thành hình súng lục, trên thân súng còn khắc một bông hoa hồng.
Rất ngầu, rất lãng mạn, rất thích hợp làm quà sinh nhật để người bạn trai là cậu tặng cho Lương Tiêu.
Đeo lên cổ Lương Tiêu, chắc chắn sẽ vô cùng… Gợi cảm.
Ngay khi cậu muốn mua chiếc vòng cổ này thì mới phát hiện đây là một đồ trang sức ở Pháp. Kiểu dáng này chỉ có thể mua ở cửa hàng nước ngoài.
Trong nháy mắt Lộ Trạch đã nghĩ tới Phương Địch, con gái của dì Lâm, mấy năm trước cả nhà cùng đến Pháp sinh sống, hình như gần đây cô ấy có đăng lên vòng bạn bè là sắp về nước.
Mặc dù mấy năm này cậu với Phương Địch chỉ là mối quan hệ bấm like cho nhau trên vòng bạn bè nhưng để có được quà sinh nhật cho bạn trai thì Lộ Trạch vẫn quyết tâm hỏi thăm một chút, không ngờ Phương Địch lại sảng khoái đồng ý.
Phương Địch: [Kiểu dáng ngầu dễ sợ, bạn gái cậu chắc cũng siêu ngầu luôn ha]
Lộ Trạch: [Không phải tặng bạn gái, là một bạn nam]
Phương Địch đoán được vô cùng chuẩn: [Là anh đẹp trai ở trên vòng bạn bè của cậu sao?]
Lộ Trạch: [Ừm]
Phương địch: [Wow, vậy còn ngầu hơn nữa. Chiếc vòng cổ này xứng với anh ấy lắm]
Lộ Trạch: [Tôi cũng thấy vậy, cho nên nhờ cậu hết đó]
Phương địch: [Cứ để tôi, ngày mai tôi đến cửa hàng xem luôn]
Giải quyết xong chuyện quà sinh nhật, cuối cùng Lộ Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu rời khỏi khung chat với Phương Địch, ấn vào khung chat ngay trên đầu, Lương Tiêu vẫn chưa nhắn lại cho cậu.
Lộ Trạch nằm úp sấp lên bàn, lẩm bẩm một mình, “Đây chính là phiền não khi có bạn trai quá lợi hại sao ta.”
–
Khi Giang Hoành không ở quán, các khách hàng có thẻ vàng đến đều là Lương Tiêu tự mình ra đón. Trương Khiếu đã đến đây mấy ngày liên tục rồi, lần này còn dẫn theo vài người nữa.
Lương Tiêu đưa người vào trong phòng riêng. Người dẫn đầu đeo một chiếc kính gọng bạc, khí chất rất nhã nhặn nhưng khi mở miệng thì thái độ lại không tốt lắm, “Giang Hoành đi đâu?”
“Tôi không rõ lắm.” Lương Tiêu nói.
Người nọ cau mày đánh giá anh, “Vậy cậu ở lại đây đi, uống cùng với bọn tôi.”
Lương Tiêu không từ chối, cũng không từ chối được. Có thẻ vàng đều là khách lớn, Giang Hoành không ở đây, người này có vẻ cũng không phải người tốt tính, anh không có cách nào xoay người rời đi rồi từ chối như đã làm với Trương Khiếu ngày đó được.
Lương Tiêu trực tiếp làm thay người phục vụ, mở rượu rồi rót rượu.
Người đeo kính bạc im lặng ngồi chính giữa, một mình uống rượu.
Có người đi đến bên cạnh hắn nói: “Anh, anh gọi điện cho anh Giang đi, nếu không anh ấy cũng không biết anh tới đâu.”
Người đeo kính liếc nhìn người kia một cái, quơ quơ chén rượu, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu.
Lương Tiêu tiến lên từng bước, hơi hơi cúi người xuống.
Người đeo kính nói: “Có thể liên lạc với Giang Hoành không? Cậu báo với anh ta, tôi đang ở đây.”
Trương Khiếu ngồi cách đó không xa cười ra tiếng, người đàn ông đeo kính lạnh lùng liếc nhìn, vừa định mở miệng thì đã bị Lương Tiêu nói trước, “Thưa ngài, xin hỏi ngài họ gì?”
Người đàn ông đeo kính ngước mắt lên trừng anh, người bên cạnh nói thay hắn, “Họ Tần, cậu cứ nói anh Tần tìm ảnh.”
“Được.”
Lương Tiêu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Hoành. Anh Tần này hẳn là không phải tới tìm Giang Hoành để cãi nhau, nhìn có vẻ như là một trong số nhiều người thích Giang Hoành nhưng Giang Hoành lại không để anh ta trong lòng.
Lương Tiêu không để ý hầu hết ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người mình, mượn cơ hội này có thể cầm điện thoại nhanh chóng đọc tin nhắn là Lộ Trạch gửi tới.
Lộ Trạch: [Dì nói thuốc trị sẹo kia dùng tốt lắm, dì mới dùng có ba lần mà sẹo đã mờ đi rồi]
Lộ Trạch: [Hình ảnh]
Lộ Trạch: [Xem này, con cún con này ở trường của bọn em đó, tên nó là Hoàng Thượng, mỗi lần nhìn thấy em nó đều đi theo]
Lộ Trạch: [Chạy bộ ra mồ hôi, em đi tắm đã]
Lộ Trạch: [Tắm xong rồi]
Lộ Trạch: [Nhớ anh rồi Tiêu Tiêu, thơm một cái nè]
Lương Tiêu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, mặt không thay đổi nhắn lại: [Anh cũng nhớ cục cưng, moazz]
Sau đó anh nhanh chóng quay lại màn hình nhắn tin với Giang Hoành, nhìn tin nhắn Giang Hoành hỏi: [Anh Tần nào]
Lương Tiêu đang muốn miêu tả người đàn ông đeo kính kia thì Giang Hoành đã nhắn lại cho có lệ: [Nói wechat của tôi bị trộm rồi]
Vãi thật, Lương Tiêu cười thầm trong lòng. Anh mà nói vậy chắc bị cái tên anh Tần này xử luôn chứ đùa, không biết còn có thể tan làm đúng giờ không đấy.
“Trả lời lại chưa?” Anh Tần hững hờ hỏi.
Lương Tiêu nói, “Trả lời rồi, ông chủ nói… Gặp phải tên trộm, nên bị mất điện thoại.”
Ánh mắt của anh Tần trở nên đáng sợ, “Lại còn có người dám trộm đồ của Giang Hoành sao?”
Lương Tiêu không đáp lại, anh cảm thấy Giang Hoành mới là kẻ trộm đó.
Nhưng là anh Tần cũng không hỏi lại anh, lại ngồi không đến một tiếng thấy chán quá nên cũng rời đi.
–
Mặc dù trong số những phú nhị đại Lương Tiêu từng gặp qua, Giang Hoành coi như rất có năng lực lại tương đối đáng tin cậy nhưng trên người anh ta vẫn có khí chất mà phú nhị đại thường có, khi làm việc thái độ rất tùy ý, rất thản nhiên, dường như chưa từng để ai trong lòng, mặc dù hiện tại Lương Tiêu làm việc cho anh ta, nhưng cũng không biết tính cách thực sự của anh ta như thế nào.
Có ông chủ như vậy đúng là khiến người ta có chút đau đầu nhưng cho đến trước mặt Lương Tiêu lại khá thích như vậy, bởi vì thỉnh thoảng Giang Hoành sẽ cho bọn họ được tan làm sớm.
Lương Tiêu từ chối lời mời đi liên hoan với mọi người, một đám người vây quanh không để anh đi, Giang Hoành giải cứu anh ra, “Mọi người đi đi, đừng gọi cậu ta. Người ta còn đang yêu đương cuồng nhiệt với bạn trai mà.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Cám ơn anh Hoành.”
“Vừa lúc tôi cũng muốn đi, cậu đi đâu? Tiện đường thì tôi đưa cậu đi.”
“Em về nhà,” Lương Tiêu nói, “Ở gần Vương Quốc…”
“Biết rồi.” Giang Hoành vẫy tay một cái, “Đi lên đi, tiện đường.”
Lương Tiêu cũng không khách khí. Lúc này tuyến tàu ngầm số ba có nhiều người, Lộ Trạch bây giờ đã đến nhà anh rồi nên anh thực sự cũng rất vội về nhà.
Hôm nay Giang Hoành đi một con xe thể thao mui trần màu đỏ, trong xe còn bật cả nhạc của Tôn Yến Tư, thỉnh thoảng Giang Hoành cũng hát theo, có vẻ tâm trạng khá tốt.
Lúc chờ đèn đỏ anh ta nghiêng đầu nhìn nhìn Lương Tiêu, cười hỏi: “Bạn trai cậu vẫn còn học đại học đúng không?”
Lương Tiêu buông điện thoại xuống lên tiếng, “Năm ba, vừa mới khai giảng.”
Lương Tiêu nhìn về phía anh ta, khó hiểu nói: “Hâm mộ gì cơ?”
“Yêu đương thôi mà có thể khiến cậu vui vẻ như vậy,” Giang Hoành nói, “Vốn dĩ tôi nghĩ là tôi với cậu giống nhau, thấy những thứ này vô cùng nhàm chám chứ.”
Lương Tiêu nhàn nhạt cười một tiếng, “Trước kia cũng cảm thấy khá nhàm chán, nhưng khi gặp được người mình thích sẽ không thấy vậy nữa.”
Anh dừng lại một chút, “Anh Hoành, có thể… anh vẫn chưa gặp được người thích hợp thôi.”
Giang Hoành cười ra tiếng, “Lời này nói ra từ miệng cậu sao lại kỳ quái vậy chứ.”
Anh ta lắc đầu nói: “Không phải chưa gặp được người thích hợp, là có gặp rồi cũng không muốn yêu đương.”
“Vậy hẳn là vẫn chưa đủ thích.” Lương Tiêu nhìn vào khung nhật ký trò chuyện với Lộ Trạch, hoàn toàn không ý thức được giọng điệu của mình rất dịu dàng.
Giang Hoành liếc nhìn anh một cái, lạnh nhạt nói: “Thích đều là nhất thời thôi, tôi không cần kiểu thích này.”
Lương Tiêu ngẩn người, không hiểu Giang Hoành đang có ý gì. Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng nói, “Thời gian thích nhau lâu không phải sẽ biến thành yêu sao? Yêu sẽ không thể là nhất thời.”
“Không, cũng có thể biến thành không thích,” Giọng nói của Giang Hoành lạnh dần, giọng điệu hững hờ,” Tôi muốn yêu ngay từ lúc bắt đầu.”
Giang Hoành nói như vậy, cả đường về Lương Tiêu suy nghĩ nhưng cũng không hiểu được. Về đến nhà vừa nhìn thấy Lộ Trạch là anh cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Dù sao anh với Lộ Trạch cũng có cách riêng của mình, sẽ không thể từ thích biến thành không thích, chỉ có thể thành càng thích, thích nhất, sau đó biến thành yêu.
Lộ Trạch đóng cửa phòng bếp để xào rau nên không nghe thấy động tĩnh anh về. Lương Tiêu rón rén đi vào phòng bếp, kéo cửa ra rồi ôm Lộ Trạch từ phía sau.
Lộ Trạch giật mình, “** má… Anh quay về sao không có tiếng gì hết vậy?”
Lương Tiêu đặt cằm lên vai cậu, “Nhớ em quá cục cưng.”
Lộ Trạch cũng nghiêng đầu dùng cằm cọ cọ lên mặt anh, “Em cũng nhớ anh, đói bụng chưa? Đồ ăn sắp xong rồi.”
Lương Tiêu không lên tiếng, chỉ là vô cùng dính người tiếp tục cọ cọ, Lộ Trạch cười nói: “Làm gì vậy——”
Lương Tiêu hôn lên cổ cậu, thấp giọng nói: “Thật sự vô cùng nhớ em.”
Tay cầm vá của Lộ Trạch nhanh chóng đảo đồ ăn thêm mấy lần thì tắt bếp, quay người lại ôm lấy Lương Tiêu, hôn lên mặt anh mấy cái, “Em cũng, vô cùng, vô cùng, nhớ anh.”
Lương Tiêu cười thỏa mãn, Lộ Trạch vuốt ve mặt anh, “Sao không mặc vest về?”
“Muốn nhìn anh mặc à? Vậy lần sau anh sẽ mặc về.”
Lộ Trạch nấu món cuối cùng, Lương Tiêu vẫn ôm chặt cậu như cũ. Một lúc sau Lộ Trạch nói: “Tiêu Nhi ơi, anh biết bây giờ là tháng mấy không?”
Lương Tiêu sửng sốt, “… Tháng Chín.”
Lộ Trạch gật gật đầu, “Vậy anh biết hôm nay bao nhiêu độ không?”
Lương Tiêu giống như đã hiểu được ý của Lộ Trạch, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Lộ Trạch tiếp tục nói: “Anh có biết bây giờ em đang làm gì không?”
Cuối cùng Lương Tiêu cũng rất không tình nguyện buông tay ra, nhưng vẫn dán lên người Lộ Trạch.
Lộ Trạch bất đắc dĩ, “Ngoan, xa ra một chút nữa đi.”
Lương Tiêu lui về phía sau một bước, buồn bực thở dài, “Hay là lắp điều hòa ở nhà bếp đi.”
Lộ Trạch cười không ngừng, “Có tiền không có chỗ tiêu à. Hơn nữa anh xem có dư được chỗ nào nữa đâu. Chờ em tốt nghiệp rồi chúng ta thuê một căn lớn hơn đi.”
Lương Tiêu hơi sửng sốt, “…Được.”
“Thuê một căn ở trên cao á, có ánh sáng sẽ tốt hơn, nếu không phòng tối lắm.”
“Được.” Lương Tiêu lại lên tiếng.
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới tương lai, tương lai anh và Lộ Trạch vẫn bên nhau, Lương Tiêu đều cảm thấy trong lòng đều rất tràn đầy, không phải ngọt ngào, mà là sự kiên định.
Anh sẽ cảm thấy mình không phải như đang bay trên trời, mà là ở dưới mặt đất, mỗi bước đi đều vô cùng vững chắc và kiên định.
Lúc ăn cơm Lộ Trạch không ngừng gắp cho Lương Tiêu, “Anh ăn nhiều một chút, mới đi làm không bao lâu mà đã gầy đi rồi.”
“Thật không,” Lương Tiêu cho đồ ăn vào đầy miệng, phồng má nói, “Mới khai trương nên chỉ bận mấy tháng là hết rồi.”
“Anh nói không uống rượu không phải là gạt em chứ? Không ai ép anh uống rượu chứ?” Lộ Trạch hỏi.
“Không có,” Lương Tiêu nói, “Dù gì anh cũng là người của Giang Hoành…”
Anh chưa nói xong đã dừng lại, Lộ Trạch nhếch miệng, hất cằm nói: “Làm sao vậy? Tiếp tục đi chứ, anh là người của Giang Hoành, rồi sao nữa?”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Anh nói sai rồi cục cưng, không phải người của Giang Hoành, là người của em.”
Lộ Trạch hừ một tiếng, “Thật không, mỗi ngày đều bán mạng cho Giang Hoành, em muốn gặp cũng khó.”
Cậu biết nói như vậy nghe có vẻ giống đang cố tình gây sự, dù sao bạn trai cậu cũng là người của xã hội, là người làm công, làm việc có bận hay không cũng không phải bản thân nói là được, nhưng mà cậu vẫn oán trách một chút, bởi vì có rất nhiều lúc cậu thật sự rất nhớ Lương Tiêu.
Lộ Trạch vùi đầu ăn mấy miếng cơm, nghe Lương Tiêu thấp giọng nói: “Cục cưng, xin lỗi, anh chỉ nghĩ… công việc này đúng là kiếm được tiền, Giang Hoành trả lương cũng rất cao, anh…”
Lộ Trạch vừa nghe thấy Lương Tiêu nói xin lỗi với cậu, trong lòng cậu lại khó chịu hơn. Cậu vội vàng ngắt lời Lương Tiêu, “Sao lại nghiêm túc vậy chứ, em hay nói giỡn với anh mà. Có thể kiếm được nhiều tiền đương nhiên là tốt rồi, nếu không đến lúc em tốt nghiệp thì sao có thể thuê một căn phòng lớn có ánh sáng mặt trời chứ.”
Lương Tiêu lặng lặng nhìn Lộ Trạch, không lên tiếng, Lộ Trạch gắp một miếng sườn đưa lên miệng anh, “Nào, há miệng ra, a ——”
Lương Tiêu nghe lời há miệng ra.
Lộ Trạch cười cười, “Không được nói xin lỗi chỉ vì như vậy nữa đâu.”