Ngày hôm sau Lương Tiêu không cần đi làm, Lộ Trạch không cần đi học, hai người hiếm có được ngày nghỉ ôm nhau ngủ nướng.
Bình thường Lộ Trạch nhất định có thể trực tiếp ngủ thẳng đến giữa trưa nhưng đêm qua làm có hơi mãnh liệt, rồi cậu còn kiên trì hát cho Lương Tiêu nghe mấy bài hát tiếng Anh nên trong lúc ngủ cũng cảm giác vô cùng khát nước, rất cùng không tình nguyện mở mắt ra.
Tay của Lương Tiêu đặt trên hông Lộ Trạch, Lộ Trạch vừa cử động anh đã mơ màng tỉnh dậy, bàn tay đang ôm Lộ Trạch cũng vô thức nắm chặt lại.
Lộ Trạch nhẹ giọng nói: “Anh ngủ tiếp đi, em quay lại ngay.”
Lương Tiêu nghe giọng cậu có hơi khàn khàn, mở mắt ra nói: “Muốn uống nước hả? Anh đi lấy cho em, có phải do tối qua hát không?”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, quay đầu lại cười nói: “Không cần, em tự đi được rồi, không biết còn tưởng anh đơn phương làm em đó.”
Tối hôm qua làm xong cũng không nhìn kỹ, bây giờ Lộ Trạch mới chú ý cổ Lương Tiêu hình như có hơi thảm, cũng có thể là không phải là hơi, mà là vô cùng thảm.
Lương Tiêu thấy Lộ Trạch nhìn chằm chằm vào cổ mình cũng cúi đầu xuống nhìn nhưng không nhìn thấy cổ, chỉ có thể nhìn được xuống ngực có không ít dấu vết.
Anh đưa tay sờ sờ lên cổ, “Làm sao vậy? Nghiêm trọng lắm à?”
Lộ Trạch trở mình, cũng đưa tay lên sờ sờ cổ Lương Tiêu, “Nghiêm trọng lắm luôn, chắc ba ngày cũng chưa mờ được.”
Lương Tiêu cười hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lộ Trạch chồm người về phía trước hôn lên cổ anh, “Sao nhìn anh vui thế? Vậy cứ để lộ ra đi, coi như là hình xăm.”
“Chả thế,” Lộ Trạch búng tay, “Tác phẩm nghệ thuật có một không hai, người khác muốn em cũng sẽ không làm đâu, cả đời chỉ phục vụ mỗi anh Tiêu thôi.”
Lương Tiêu lại cắn nhẹ lên cổ Lộ Trạch, “Hình xăm của anh mờ quá, làm đậm hơn chút vậy.”
Nói mấy câu thì hai người đều không buồn ngủ nữa, thế là cùng nhau xuống giường đi rửa mặt luôn.
“Hết nước rồi, ” Lộ Trạch nói, “Còn phải đun nước nữa.”
Cậu mở ra tủ lạnh nhìn thử, tìm được một chai nước khoáng, vừa định giơ tay ra lấy thì Lương Tiêu đã đóng tủ lạnh lại.
“Mới vừa ngủ dậy đừng uống nước lạnh,” Lương Tiêu cầm lấy ấm nước đi đun nước, “Mấy phút là nước sôi rồi.”
Lộ Trạch chậc một tiếng, “Nước vừa đun sôi cũng đâu thể uống ngay được đâu.”
Lương Tiêu lại quay trở lại tủ lạnh lấy chai nước khoáng kia ra, quơ quơ nói: “Đổ vào.”
“…Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ.”
Chỉ một câu như vậy mà Lương Tiêu đã cảm thấy bạn trai mình đáng yêu không chịu được, anh thơm lên mặt Lộ Trạch một cái, “Chưa tỉnh ngủ hử.”
Lộ Trạch lập tức ngã lên người anh, kéo dài câu nói: “Đúng là ngủ chưa đủ…”
Cậu xem Lương Tiêu như giá đỡ hình người dựa vào chốc lát, một lúc sau bỗng cảm thán, “Hạnh phúc quá đi.”
“Hửm?” Lương Tiêu phát ra giọng mũi.
Lộ Trạch vùi mặt vào trong lồng ngực anh cọ cọ, “Cứ như vậy, sau khi rời giường vẫn có thể ôm anh, thật sự rất hạnh phúc.”
Lương Tiêu cọ cọ chóp mũi lên tóc Lộ Trạch, hít sâu một hơi, cực kỳ đồng ý.
Sau một lúc lâu, anh nói vào tai Lộ Trạch: “Nước được rồi cục cưng, uống đi.”
Lộ Trạch lắc lắc đầu, không muốn buông tay.
Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, xoa xoa sau gáy cậu, “Ngoan, không phải em khát nước à?”
Lộ Trạch lại lắc lắc đầu.
Thế là Lương Tiêu đành phải ôm Lộ Trạch giống như trẻ sinh đôi đi từng bước một đến nhà bếp, rót một chút nước nóng với nước lạnh ra ly cho cậu, “Có nước rồi cục cưng, có thể uống rồi.”
Lương Tiêu một câu một tiếng “Cục cưng”, Lộ Trạch vô cùng hưởng thụ, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiêu, híp mắt làm nũng nói: “Anh đút cho em đi, em không có tay.”
Lương Tiêu nói một tiếng “Được” rất nhỏ, sau đó đưa ly nước bên bên miệng cậu, còn nhắc nhở cậu: “Uống từ từ thôi.”
Lộ Trạch uống mấy ngụm rồi nói, “Anh chính là người bạn trai hai mươi bốn hiếu thảo trong truyền thuyết đó.”
Lương Tiêu nở nụ cười, dùng ngón tay lau khóe miệng cho cậu, “Còn kém xa lắm.”
Lộ Trạch cầm lấy ly nước, từ từ chậm rãi uống. Lương Tiêu đi lấy chổi quét qua cái nhà do đêm qua trang trí lồng lộn, đạo cụ ảo thuật cũng thu gọn để vào một chỗ, Lộ Trạch cũng đi ngay theo sau anh.
“Anh Tiêu, em cảm giác em lời rất nhiều tiền.”
“Hửm?” Lương Tiêu khó hiểu nhìn về phía cậu.
Lộ Trạch cười nói: “Người khác phải mất 150 một giờ mới có thể tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo như anh, còn không thể hôn, chỉ có thể nắm tay. Còn bây giờ em không chỉ được miễn phí mà còn có thể hôn có thể sờ có thể tiêu tiền của anh, đó chẳng phải rất lời sao.”
Lương Tiêu ngây người, nghe xong còn thấy khá hợp ý, không cách nào phản bác.
Anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh vốn là bạn trai em mà, bạn trai còn phải thu tiền sao?”
“Chậc, thế mới nói em may mắn, có thể tìm được bạn trai tốt như anh.”
Lộ Trạch thật sự rất biết khen người khác. Từ khi ở bên cậu, Lương Tiêu cảm thấy lúc nào mình cũng sẽ được cậu khen, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ, “Thật sự không tốt thế đâu.”
Lộ Trạch trừng anh, “Hử? Anh đang nghi ngờ ánh mắt chọn bạn trai của em sao?”
Lương Tiêu cười cười, “Không dám.”
Một lát sau, Lộ Trạch nói với Lương Tiêu: “Thật ra em vẫn còn quà chưa đưa cho anh.”
“Vẫn còn sao?”
Lộ Trạch gật đầu, cầm lấy một gói to trên sô pha, bên trong là một cuốn album, “Ngày hôm qua muộn quá nên không có thời gian xem, hôm nay mới cho anh xem được.”
“Đúng rồi, anh cũng có thứ này cho em.” Lương Tiêu đi vào trong phòng ngủ cầm hai cái hộp đi ra, “Lúc trước không phải em nói tai nghe của em rất cứng đeo lâu sẽ bị đau tai sao? Anh có mua cho em hai cái, em thử xem có được hay không.”
Lộ Trạch hơi sửng sốt, “Em cũng quên mất chuyện đó luôn đấy.”
Lương Tiêu ngồi xuống xem album, Lộ Trạch ngồi bên cạnh bóc tai nghe. Lương Tiêu cố ý mua cho cậu hai loại khác nhau, một loại có dây, một loại không dây.
Lộ Trạch nói: “Cái tai nghe kia của anh cũng dùng lâu rồi phải không, đổi cái mới đi, chúng ta mỗi người dùng một cái.”
“Đều mua cho em đấy,” Lương Tiêu nói, “Cái kia của anh vẫn dùng được…”
“Mỗi người một cái.” Lộ Trạch kiên trì nói.
“…Được.”
Lộ Trạch đeo tai nghe lên, “Anh cứ từ từ xem đi, em đi nấu cơm.”
Lương Tiêu cúi đầu mở cuốn album ra, bên tai là tiếng động Lộ Trạch đang nấu cơm trong bếp, thỉnh thoảng còn có tiếng cậu nhẩm theo lời bài hát. Đầu tiên là lúc anh với cậu chưa chính thức bên nhau, ảnh chụp khi ở khu vui chơi, Lộ Trạch đặt tay lên vai anh cười vô cùng vui vẻ, nhưng không được tự nhiên như bây giờ.
Khi đó căn bản anh cũng không ngờ mấy tháng sau anh với Lộ Trạch lại có thể ở bên nhau, cùng ngủ chung giường, cùng tỉnh dậy, Lộ Trạch sẽ làm nũng trong lòng anh, sau đó nấu bữa sáng cho anh.
Đúng là…ngoại trừ hạnh phúc ra thì không còn từ gì để hình dung nữa.
–
Cơm nước xong Lộ Trạch nói muốn đi ra ngoài đi dạo, nhưng cổ của Lương Tiêu lại khó giải quyết. Quần áo mùa hè không có loại nào cao cổ cả, không che được dấu vết trên cổ.
Cuối cùng Lương Tiêu lấy một chiếc áo cao cổ chưa mặc lần nào từ trong tủ ra, anh thay xong Lộ Trạch lại đi vòng quanh anh quan sát, “Chậc chậc chậc, sao mặc cái gì cũng đẹp vậy chứ, nhưng mặc vậy nóng quá.”
“Vẫn ổn,” Lương Tiêu chỉnh lại cổ áo, “Anh không sợ nóng, tới trung tâm thương mại còn có điều hòa mà.”
“Vậy mặc như vậy đi.” Lộ Trạch giúp anh để dây chuyền ra ngoài áo, “Để như vầy cho người khác nhìn thấy.”
“Được, đi trung tâm nào đây?” Lương Tiêu hỏi.
“Đi chỗ nào gần đây thôi,” Lộ Trạch nói, “Đi đến siêu thị bán đủ các đồ đấy.”
“Siêu thị?” Lương Tiêu sửng sốt một chút, “Không phải mua giường sao?”
Lần này đến lượt Lộ Trạch sửng sốt, “Mua giường thật sao?”
Lương Tiêu dừng một chút, “…Còn có thể mua giả sao?”
Lộ Trạch cười, “Lúc ấy em chỉ thuận miệng nói thôi, cái giường này của anh giường phải vẫn tốt sao, đợi đến khi nó hỏng thật rồi hãy mua, tiếng động to cũng không ai nghe thấy đâu.”
“Nếu không đổi giường, vậy có thể lắp điều…”
Lộ Trạch nhanh tay che miệng anh lại, “Bỏ ra mấy ngàn tệ anh không thấy khó chịu à? Ngoan, chờ thêm vài ngày trời lạnh thì tha hồ cho anh ôm.”
–
Hai người bọn họ đi tới một siêu thị ở tầng một của trung tâm thương mại, Lương Tiêu đẩy xe đi phía sau Lộ Trạch, Lộ Trạch đi phía trước nói: “Anh muốn mua đậu phụ không? Bông cải thì sao? Cà chua chắc cũng hết rồi nhỉ? Nấm cũng phải mua nhiều chút…”
Vào siêu thị chưa được nửa tiếng, Lương Tiêu nhìn xe đồ ngày càng nhiều, khi Lộ Trạch đang nghĩ có nên lấy quả bí đỏ to chà bá không thì Lương Tiêu kịp thời ngăn cậu lại, “Cục cưng, dạo này anh không nấu cơm ở nhà, mua nhiều như vậy không ăn đến sẽ bị hỏng đó.”
“Không sao, em nấu cho anh, không hỏng được đâu.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, “Ngày bình thường em cũng sẽ đến sao?”
Lộ Trạch nhíu mày, “Không được sao? Không phải anh nói sau này không ở quán bar cả ngày sao? Có thời gian thì em sẽ tới.”
Lương Tiêu không lên tiếng, chỉ yên lặng đi theo sau Lộ Trạch.
Ban ngày Lộ Trạch phải đi học, chỉ có buổi tối mới có thời gian, còn công việc của anh cũng rất bận rộn, buổi tối lại càng bề bộn hơn, dù mỗi tối Lộ Trạch có tới thì hai người cũng chỉ ăn với nhau được một bữa cơm tối.
Lương Tiêu rất muốn gặp Lộ Trạch, rất muốn ăn cơm cùng Lộ Trạch nhưng anh không muốn Lộ Trạch phải đi đi lại lại nhiều, nhất là học kỳ này cậu cũng học rất nhiều nữa.
Nếu anh nói bữa trưa hoặc bữa tối đến trường tìm cậu thì chắc chắn cậu sẽ không cho, còn lấy một đống lý do để không cho anh tới.
Thật ra chuyện này cũng rất phổ biến với đa số những cặp đôi. Hai người đều bận rộn nhiều việc, thời gian đi làm lại khác nhau, một tuần hay nửa tháng chỉ gặp nhau một lần, những thời gian khác đều chỉ có thể liên hệ với nhau qua điện thoại, hoặc nếu nhớ nhau thì phải sắp xếp thời gian gặp nhau, chỉ như vậy mới giải quyết được.
Anh cũng không muốn hai người lâu như vậy mới được gặp nhau, cũng không muốn khiến cho đối phương cảm thấy luyến tiếc vì chỉ được gặp nhau ăn một bữa cơm.
Lương Tiêu nhìn chăm chú nhìn vào bóng dáng của Lộ Trạch. Anh thật sự rất thích Lộ Trạch, ở trong lòng anh Lộ Trạch thật sự rất tốt, không có một khuyết điểm gì cả, là một người bạn trai vô cùng hoàn mỹ.
Cho nên anh không muốn để Lộ Trạch phải chịu một chút thiệt thòi nào cả, không muốn có bất cứ điều gì khiến anh và Lộ Trạch phải chia tay.
Lúc Lộ Trạch quay đầu lại thì thấy Lương Tiêu đang ngây người nhìn mình. Cậu gọi Lương Tiêu một tiếng, “Anh Tiêu, nghĩ gì vậy? Có mua cà tím không?”
Lương Tiêu cúi đầu chiếc xe đã đầy được hơn một nửa rồi, “Không cần đâu..”
Lộ Trạch cầm khay cà tím đã được cân sẵn lên.
Lương Tiêu không nói gì, chỉ nở nụ cười nói: “Vậy em hỏi anh làm gì.”
Lộ Trạch bỏ cà tím vào trong, “Hỏi tượng trưng thôi, em sẽ làm cho anh một hộp cà tím.”
Lương Tiêu mím môi, “Cục cưng.”
Lộ Trạch lại bắt đầu đi xem đồ gia vị, “Hửm?”
“Em định mỗi tối sẽ tới sao?”
Lộ Trạch bỗng nhiên thở dài, “Lương Tiêu.”
Lương Tiêu bị cậu gọi cũng trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em đó, chính là một đứa khi yêu lúc nào cũng nhớ người yêu,” Lộ Trạch quay đầu nhìn anh, “Anh hiểu không? Chính là khi anh không trả lời tin nhắn em sẽ khó chịu, mấy ngày không gặp được anh em như muốn chết đi vậy.”
Lương Tiêu hoàn toàn ngây người ra, Lộ Trạch nhìn vẻ mặt của anh lại không nhịn được cười nhưng vẫn cố nhịn lại.
Cậu hắng giọng nói, “Có thể có chút khoa trương, nhưng ý tứ cũng không khác nhau mấy. Trước kia em không như vậy đâu, nhưng sau khi gặp anh lại thành như thế, cho nên mỗi ngày tới gặp anh em sẽ không cảm thấy phiền đâu, được nhìn thấy anh em sẽ vui vẻ ngay, nấu cơm cho anh em cũng rất vui, chỉ khi không được gặp anh em mới khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi phải dậy sớm nữa.”
Lộ Trạch nói xong cũng không nhìn Lương Tiêu, tự mình đi về phía trước.
Lương Tiêu ngạc nhiên đứng ngơ ra tại chỗ, sau đó cũng yên lặng đuổi theo Lộ Trạch.
“Anh cũng giống em,” Lương Tiêu nói, “Anh cũng vậy, cho nên tại sao không phải là anh đi gặp em?”
Lộ Trạch không quay đầu lại, tiếp tục chọn đồ gia vị, “Bởi vì em gặp anh có lời hơn nha, có thể nấu cơm cho anh, có thể tùy tiện hôn anh, có thể muốn lên giường…”
Lộ Trạch dừng một chút, suýt nữa quên mất đây là siêu thị. Cậu vẫn bình tĩnh nhìn ra xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Có thể muốn lên giường là lên giường ngay, anh đến tìm em thì có thể như vậy không?”
Lương Tiêu không có lời nào để nói, anh đã hiểu rồi.
Lộ Trạch nâng tay đặt lên hai khóe miệng anh để bắt anh cười, cậu cũng cười nói: “Được rồi mà Tiêu Tiêu, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, sao phải làm rõ ràng mấy chuyện ai thiệt thòi hơn ai làm gì chứ, Chúng ta là quan hệ yêu đương, không phải đang buôn bán, đều là chúng ta tình nguyện mà. Nếu anh thu 150 một giờ thì em còn cố ý đi tìm anh chắc? Em là thượng đế cao quý cơ mà, nếu như vậy mỗi ngày em sẽ chỉ nằm ở trên giường trong ký túc xá đợi anh đến hôn thì mới tỉnh dậy thôi.”
Lương Tiêu còn chưa tiêu hóa xong những chuyện này thì đã bị Lộ Trạch chọc cười. Anh cầm lấy tay Lộ Trạch rồi hôn lên lòng bàn tay cậu một cái, “150 một giờ không có dịch vụ hôn để gọi dậy đâu.”
Lộ Trạch liếc nhìn anh một cái, nhếch miệng cười, “Vậy bao nhiêu mới có?”
Lương Tiêu đan tay vào tay cậu, “Bao nhiêu tiền đều không có, dịch vụ đó chỉ phục vụ mỗi cục cưng thôi.”
Lộ Trạch nở nụ cười, cũng nắm chặt lấy tay anh không buông. Khi nhìn thấy hàng đồ hộp cậu dừng chân lại, “Muốn ăn đồ hộp không không?”
“Muốn.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch đến gần quầy hàng, “Ăn cái nào? Sơn tra hay là đào vàng? Đây còn có cả ô mai nè, thập cẩm nè, quả dương mai… cái gì cũng có hết á.”
Lương Tiêu cười cười, “Lấy đào với sơn tra đi.”
Lúc đi ngang qua tủ lạnh Lộ Trạch lại hỏi Lương Tiêu có muốn uống sữa không, Lương Tiêu cũng trả lời rất nhanh, “Uống.”
Lộ Trạch liếc anh một cái, “Uống cái nào?”
Lương Tiêu nhìn số sữa trước mặt im lặng một hồi, nhiều quá trời, anh không biết Lộ Trạch muốn uống cái nào.
Lộ Trạch cười ra tiếng, cầm hai hộp sữa Vượng Tử, “Uống này đi, anh có thể có thứ gì đó bản thân thích ăn được không.”
Lương Tiêu nghịch nghịch tay cậu, “Anh thực sự không thích đồ ăn vặt gì đó mà, cũng không thể nói là không thích ăn, chỉ là không ăn thì không thèm, nhưng có người ép thì anh sẽ ăn.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Có em thì có người.”
Lương Tiêu hắng giọng, “Anh đang nói, cục cưng bảo anh ăn thì anh sẽ ăn.”
“Vậy ăn cái này đi,” Lộ Trạch cầm hai túi pho mai lớn, “Ăn thử chưa?”
“Chưa,” Lương Tiêu nói, “Đây là thứ mấy bạn nhỏ hay thích ăn sao?”
Lộ Trạch búng tay, “Nhưng người lớn cũng thích nha. Có một lần mẹ em mua cho em họ em, em với ba em vì giành miếng cuối cùng mà suýt thì đánh nhau đấy.”
Lương Tiêu cười, lại cầm hai túi bỏ vào trong xe, Lộ Trạch nhìn anh, “Mua nhiều như vậy làm gì? Chúng ta cũng sẽ giành của nhau sao?”
“Sẽ không,” Lương Tiêu nói, “Nhưng hai túi quá ít, bên trong chắc cũng không nhiều.”
Lộ Trạch xoay người chỉ chỉ vào giá tiền, “Nó không chỉ ít, còn đắt nữa đó.”
Lương Tiêu nhìn thoáng qua, “Không sao, hôm qua Giang Hoành có tặng bao lì xì cho anh, ăn nhiều cũng được.”
“Em nhìn ra rồi,” Lộ Trạch cười nói, “Anh nhất định phải tiêu hết đống tiền mua máy điều hòa đúng không?”
“Nếu vậy thì chừng này không đủ đâu.” Lương Tiêu giơ ngón tay lên chỉ chỉ, “Mua hết phô mai ở siêu thị này đi.”