Say Đắm - Seven Liễu

Chương 78: 78 Còn muốn kết hôn chớp nhoáng?



Lương Tiêu nghỉ một ngày lại phải đi làm tiếp, có mấy ngày liêp tiếp Lộ Trạch vừa tan học buổi chiều là chạy tới nhà Lương Tiêu.

Khi cậu nấu cơm tối Lương Tiêu đều đi theo phía sau cậu không rời, dù sao thời gian gặp mặt ít như vậy, anh phải tận dụng cho tốt chứ.

Nhưng anh không hề quấy rầy cậu, bởi vì sợ Lộ Trạch bị phân tâm sẽ cắt vào tay hay gì đó, nên anh chỉ ôm một chút, hôn một cái, khi Lộ Trạch cần thì anh giúp thôi.

“Gọi video cho dì đi, ” Lộ Trạch nói, “Vừa hay hôm nay em nấu cá, lần trước em nói sẽ dạy dì.”

Lương Tiêu hôn cậu một cái mới buông tay ra, “Sao em với mẹ anh hay tán gẫu sau lưng anh vậy.”

“Chậc, gì mà sau lưng anh, nếu không em lập nhóm cho cả ba người vào tám cùng một thể nhá.”

Lương Tiêu cười cười gọi video cho Khương Tình, sau khi kết nối Lộ Trạch với Khương Tình lại tán gẫu quên trời đất, không hề có chuyện của anh.

Hơn nữa có Khương Tình ở bên kia nên anh cũng không làm mấy hành động thân mật nữa, chỉ đứng bên cạnh Lộ Trạch gọt hoa quả để lát ăn cơm xong sẽ ăn.

Khương Tình đột nhiên gọi tên anh, “Lương Tiêu, mày nấu cơm vẫn khó ăn vậy sao? Mỗi ngày đều là Tiểu Lộ xuống bếp.”

Không đợi Lương Tiêu nói, Lộ Trạch liền bao che cho anh: “Dì, cháu thích nấu cơm lắm, không cần anh Tiêu làm đâu, anh ấy phụ trách ăn là được. Hơn nữa công việc của anh ấy bận lắm, cháu tan học xong cũng không có việc gì làm, còn có thể nghiên cứu thực đơn mà.”

Khương Tình chẹp miệng vài cái, “Mỗi lần dì vừa nói thằng nhãi này được mấy câu thì cháu đã gấp như vậy rồi.”

Lộ Trạch cười hắng giọng một cái, “Dù sao… cũng là bạn trai cháu mà, dì cứ nói, cháu cứ sốt ruột, không ảnh hưởng nha.”

Chờ Khương Tình cúp điện thoại, Lương Tiêu lại đút cho Lộ Trạch một miếng hoa quả, “Cục cưng, hay anh học nấu ăn cùng em nha.”

“Đã nói không cần anh làm mà,” Lộ Trạch bỏ cá ra đĩa, “Mấy cái này chỉ là một bữa nhỏ thôi, đơn giản lắm.”

“Ừm, anh nhìn em nấu cơm cũng rất thoải mái, anh cũng… không nói là làm, ở vấn đề này anh thực sự không có thiên phú, anh nấu khó ăn lắm, sợ em ăn không quen…”

“Ai u, sao còn phải giải thích nữa,” Lộ Trạch buông cái vá ra, quay đầu lại nhìn anh, “Không phải chúng ta phân công rõ ràng rồi sao, em nấu cơm anh rửa bát, rất tốt mà, vừa vặn em cũng không thích rửa bát.”

“Thật không?” Lương Tiêu hỏi.

“Sao em phải gạt anh mấy chuyện này chứ?” Lộ Trạch buồn cười thơm lên mặt anh một cái.

Lương Tiêu ôm lấy cậu, thành thật nói: “Cục cưng, thật ra… anh rất thích nhìn em nấu cơm ở nhà bếp.”

Lộ Trạch giơ tay xoa xoa gáy anh, bất đắc dĩ nói: “Em biết —— anh giống như cái đuôi vậy, có phải có người nấu cơm trong nhà sẽ có cảm giác rất tuyệt không?”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Ừm, cảm giác vô cùng hạnh phúc.”

Cảm giác của Lương Tiêu Lộ Trạch đều biết. Từ nhỏ cậu đã biết mình là một đứa trẻ hạnh phúc, tan học về có người đón, về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, một nhà ba người cùng nhau vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Cho nên cậu vẫn luôn biết thứu Lương Tiêu yêu thích là gì, mỗi lần khi Lương Tiêu loanh quanh xung quanh cậu trong nhà bếp, trong lòng cậu cũng có cảm giác hạnh phúc giống như anh vậy.

Bởi vì hạnh phúc của Lương Tiêu là cậu cho, có thể khiến cho người mình yêu hạnh phúc chính là một điều vô cùng thành công.



Cơm nước xong Lương Tiêu lại đi làm, Lộ Trạc lấy máy tính ra đặt lên bàn hai người hay ăn cơm, vừa ăn hoa quả vừa làm bài tập.

Di động vang lên, Lộ Trạch cũng nghe máy ngay, “Alo.”

Lộ Tĩnh Lãng nói: “Biết là ai không?”

Lộ Trạch cười một tiếng, “Mặc dù không có tên nhưng con cũng không tệ tới mức đến ba ruột mình cũng không nhận ra đâu.”

“U, vẫn còn biết ba là ba ruột cơ đấy, ba và mẹ con đã về bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy con về nhà, cả điện thoại cũng không gọi, xem ra là yêu đương có vẻ rất thuận lợi nhỉ.”

Lộ Trạch có chút chột dạ, “Không phải… Hầy, mấy ngày nữa có thời gian con sẽ về. Không phải ba không muốn để mẹ con biết sao, con về nhà nhiều thể nào mẹ cũng biết thôi.”

Lộ Tĩnh Lãng hừ một tiếng, “Ba thấy con đã bị lộ tẩy rồi đấy.”

Lộ Trạch cười cười, “Lộ tẩy rồi cũng tốt mà, con muốn nói cho mẹ từ sớm rồi. Từ Tinh Tinh là ai chứ, mẹ đâu có yếu ớt như ba nghĩ đâu, hơn nữa tình cảm của con với anh Tiêu cũng rất ổn định, nếu bọn con không phải đều là con trai thì chắc đã đến mức đến gặp gia đình hai bên để tính đến chuyện kết hôn luôn rồi.”

“Chậc chậc chậc, xem con mơ đẹp kia, lần sau đưa người về cho ba mẹ gặp đi.”

“Thật sao? Vậy con phải hỏi anh Tiêu một chút, chủ yếu là hiện tại công việc của anh ấy rất bận, không biết bao giờ mới có thời gian nữa.”

Lộ Tĩnh Lãng sửng sốt một chút, “Không phải sắp tới Quốc khánh sao, cậu ta không được nghỉ à? Làm công việc gì vậy?”

“Quản lí quán bar,” Lộ Trạch nói, “Hình như Quốc khánh bọn họ cũng không được nghỉ.”

“Quản lí quán bar…?” Lộ Tĩnh Lãng vô cùng kinh ngạc.

“Công việc rất đứng đắn,” Lộ Trạch nói, “Ba đừng nghĩ sai nha.”

Lộ Tĩnh Lãng cảm thấy khá hứng thú nói: “Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Đã làm quản lí rồi?”

“Ưu tú lắm luôn,” Giọng điệu Lộ Trạch kiêu ngạo, “Ông chủ chỗ đó rất thích anh ấy, hơn nữa ba đừng thấy anh Tiêu còn nhỏ tuổi, anh ấy mặc vest hơi bị đẹp đó, không hề kém cạnh so với ba hồi trẻ đâu.”

“Này này này, nói chuyện chú ý chút nha, bây giờ ba vẫn còn trẻ, gì mà lúc ba còn trẻ chứ?” Lộ Tĩnh Lãng khó chịu nói.

Lộ Trạch cười nghiêng ngả, “Tinh thần của người không chịu già đi vẫn tốt lắm.”

Lộ Tĩnh Lãng nói: “Không chịu già cái rắm! Ba không già đi! Ai có thể nhìn ra ba đã hơn bốn mươi chứ? Mấy hôm trước còn có người xin wechat của ba đó.”

“Ui cha, chuyện này cũng không thể nói lung tung nha, cẩn thận vợ ba nghe thấy bây giờ.”

Lộ Tĩnh Lãng khụ một cái, hạ giọng, “Cô ấy không ở đây, hơn nữa ba cũng chưa có cho.”

“Yên tâm, con không mật báo đâu.”

“Căn bản không có gì để con mật báo đâu.”

“Hầy, ba, con bàn bạc với ba chuyện này đã.”

“Không thương lượng, không phải chuyện tốt.”

“Ba xem con cũng đã lấy bằng lái được hai năm rồi, có phải nên có chiếc xe của riêng mình không?”

“Xe hơi sao? Con cũng đâu dùng đến, đòi xe làm gì?”

“Dùng được dùng được mà,” Lộ Trạch nói, “Chờ đến lúc lạnh cũng tiện để đi.”

“Tiện cho con hay tiện cho cậu ta?” Lộ Tĩnh Lãng hỏi.

“… Chủ yếu là để tiện cho con gặp anh ấy,” Lộ Trạch nói, “Lúc trước không phải ba nói con tốt nghiệp xong sẽ mua xe cho con sao, nể tình con còn chưa tốt nghiệp mình giải quyết chuyện chung thân đại sự của con trước, chỉ là sớm một chút thôi mà. Cũng không cần mua cái đẹp quá đâu, không phải đi bộ là được rồi, còn sau khi tốt nghiệp con sẽ tự mua cái tốt hơn.”

“Không phải, con với cậu Lương Tiêu kia mới ở bên nhau được bao lâu, mới đó đã nói đến chuyện kết hôn gì đó rồi, dù cho cậu ta có đẹp trai thế nào… Con chưa từng gặp qua người đẹp trai à? Thích đến nỗi này luôn.”

Lộ Trạch cười cười, “Không được sao? Hiện tại không phải còn có rất nhiều người mới quen mấy ngày đã kết hôn chớp nhoáng sao, bọn con đã tính đến chuyện lâu dài rồi.”

“…Con còn muốn kết hôn chớp nhoáng? Ba cũng đã nhìn ra, nếu Lương Tiêu là con gái chắc con đã sớm lôi người ta đến cục dân chính lĩnh chứng rồi, nói không chừng ba còn sắp làm ông nội rồi đó.”

“Nếu ba muốn làm ông nội thì bọn con cũng có thể…”

Lộ Tĩnh Lãng giãy nảy lên ngắt lời cậu, “Cút, ba vẫn còn trẻ, chưa muốn làm ông nội.”



Từ sau hôm đánh nhau đó, mấy ngày sau tên anh Tần kia đều không tới nữa, nhưng còn Trương Khiếu vẫn đưa nhóm người tới, lúc Lương Tiêu ở đó anh ta sẽ yên lặng nhìn chằm chằm anh, còn khi Lương Tiêu không ở thì anh ta cũng sẽ không cố ý tìm.

Mỗi ngày cuối tuần họ đều sẽ họp một lần, Giang Hoành ngồi một bên nghe được chữ có chữ không, lúc tan họp cũng không có ý định rời đi.

Lương Tiêu cố ý đứng ở phía sau anh ta, đợi mọi người đi hết mới nói: “Anh Hoành, có chuyện này em muốn hỏi anh một chút.”

Giang Hoành nhướng mày, ý bảo anh nói.

“Chính là… Trương Khiếu, anh ta…”

“Rất đáng ghét đúng không.” Giang Hoành nói.

Lương Tiêu gật gật đầu.

“Mở cửa kinh doanh nên tôi cũng không thể cấm ai vào cả, cậu đừng để ý đến cậu ta là được, nếu cậu ta làm gì quá đáng thì cậu nên làm gì thì cứ làm.”

Lương Tiêu nở nụ cười một chút, “Có những lời này của anh là được.”

Giang Hoành lấy ra một điếu thuốc, đưa cho anh ý bảo anh hút, Lương Tiêu lắc lắc đầu.

Giang Hoành cười châm điếu thuốc lên, “Cậu rất được, đợi thêm một thời gian nữa tôi tìm được người thích hợp sẽ cho cậu làm phó quản lý, như vậy cậu không cần như bận rộn hiện tại nữa.”

“Vậy cảm ơn ông chủ trước nha.” Lương Tiêu nói.

“Dạo này có hơi mệt, nhưng tiền lương thế nào? Có hài lòng không?”

Lương Tiêu nhìn Giang Hoành qua lớp khói, anh nói đùa: “Em nói không hài lòng thì có được tăng lương không?”

Giang Hoành cười hai tiếng, “Mới khai trương một tháng đã muốn tăng lương rồi à.”

Lương Tiêu lập tức sửa lại, “Rất hài lòng.”

“Ngày Quốc khánh tôi không ở đây, phải ra ngoài có việc. Có việc gì lớn thì cậu cứ quyết định là được, tiền lương gấp năm lần lương bình thường.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, “Năm lần… có nhiều quá không?”

Giang Hoành liếc nhìn anh một cái, “Sao vậy, cho cậu nhiều cậu còn không muốn à?”

“Không phải,” Lương Tiêu cười cười, “Em sợ anh cứ… tùy ý quá sẽ bị thiệt.”

Giang Hoành thổi ra một ngụm khói rồi nói: “Yên tâm, cái tôi không thiếu nhất chính là tiền, nếu một ngày nào đó không có tiền, chắc sẽ thú vị lắm đây.”



“Vãi, anh ta đang nói tiếng người sao?” Lộ Trạch phẫn nộ nói, “Rốt cuộc anh ta có nhiều tiền cơ nào chứ.”

Lương Tiêu cười giữ cậu lại, “Em nên hỏi anh ấy là rốt cuộc anh ấy buồn chán thế nào chứ.”

Lộ Trạch thở dài, “Thế giới nhạt nhẽo của kẻ có tiền chúng ta không hiểu… Cho nên Quốc khánh bọn anh vẫn phải đi làm sao?”

“…Ừm.”

Lương Tiêu có thể cảm giác Lộ Trạch đang thất vọng, chính anh cũng cảm thấy buồn, hai người im lặng một lúc, Lương Tiêu mới nhẹ giọng nói: “Đã khuya rồi cục cưng, ngủ đi.”

Lộ Trạch hôn anh một cái, “Được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Chúc ngủ ngon lẫn nhau, nhưng hai người đều chưa ngủ. Lộ Trạch nghe tiếng Lương Tiêu hít thở, đột nhiên cậu nói: “Cuộc sống thật khó khăn.”

Lương Tiêu ngẩn người, Lộ Trạch ôm lấy đầu Lương Tiêu rồi dùng sức vò tóc anh, “Anh Tiêu kiếm tiền nuôi sống gia đình thật khó khăn quá đi.”

Trong nháy mắt trái tim Lương Tiêu lập tức cảm thấy mềm nhũn, anh nhẹ giọng nói: “Không vất vả, chỉ là ngày nghỉ không được đi ra ngoài chơi với em thôi.”

“Không muốn ra ngoài chơi,” Lộ Trạch nói, “Em có thể đến quán bar tìm anh không?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, “Hay em cứ trực tiếp đưa bạn đến chơi đi.”

“Có thể chứ? Quán bar các anh không phải chỉ dành cho hội viên cao cấp à?”

“Em được coi là người nhà nhân viên, có thể dùng thẻ của anh, mỗi tháng đều có hạn mức miễn phí, không cần tốn tiền.” Lương Tiêu nói.

“** má, tốt như vậy sao? Nhân viên ở quán bar các anh đều có loại thẻ này à?” Lộ Trạch khiếp sợ hỏi.

“Trưởng phòng trở nên mới có.”

Lộ Trạch cười cười, “Được, vậy Quốc khánh em đưa ba mẹ tới được không?”

Lương Tiêu hoài nghi tai mình có vấn đề, “Đưa ai?”

Lộ Trạch nhịn cười, nói lại, “Ba mẹ em.”

Lương Tiêu im lặng một lúc mới nói: “Cục cưng, em đang đùa anh à?”

Lộ Trạch cười ra tiếng, “Đúng vậy đúng vậy.”

Lương Tiêu thở phào một hơi, “Làm anh sợ muốn chết…”

Lộ Trạch nhéo nhéo tai Lương Tiêu trong bóng tối, “Thật ra ba mẹ em đều đã biết rồi, chỉ đợi đến lúc anh có thời gian rảnh, anh có muốn gặp mặt họ không?”

“Dì cũng biết?” Lương Tiêu hỏi.

“Ừm, em không muốn cố ý giấu giếm bà ấy, chắc bà cũng đã nhìn ra rồi, chỉ không hỏi trực tiếp thôi.”

Trong nháy mắt Lương Tiêu lập tức cảm thấy căng thẳng, “Vậy anh…”

Lộ Trạch vỗ lưng an ủi anh, “Không vội, em đã nói với ba là anh bận, chờ lúc anh được nghỉ thì nói tiếp.”

“Chú dì thật sự không tức giận chút nào sao?” Lương Tiêu hỏi.

“Không,” Lộ Trạch cười nói, “Dì Khương cũng đâu có giận đâu, ba mẹ em cũng dễ ở chung như dì Khương á.”

Lương Tiêu ôm chặt cậu hơn, không còn căng thẳng đến vậy, “Rất ít người nói mẹ anh dễ ở chung đó.”

“Không phải em nói quá đâu,” Lộ Trạch nói, “Tính cách của dì thực sự rất tốt, rất thẳng thắn.”

Lương Tiêu cười cười nói: “Anh cứ sợ sau này bà ấy tự nhiên quá sẽ trực tiếp gọi em là thằng ranh con luôn đấy.”

Lộ Trạch cười sặc sụa, “Không sao, đó không phải rất tốt sao, thằng nhóc thối này.

Lương Tiêu hơi ngẩn người, lại hôn cậu một cái nói: “Đúng là lần đầu có người nói thằng nói thối này mà dịu dàng như thế đấy.”Lương Tiêu nghỉ một ngày lại phải đi làm tiếp, có mấy ngày liêp tiếp Lộ Trạch vừa tan học buổi chiều là chạy tới nhà Lương Tiêu.

Khi cậu nấu cơm tối Lương Tiêu đều đi theo phía sau cậu không rời, dù sao thời gian gặp mặt ít như vậy, anh phải tận dụng cho tốt chứ.

Nhưng anh không hề quấy rầy cậu, bởi vì sợ Lộ Trạch bị phân tâm sẽ cắt vào tay hay gì đó, nên anh chỉ ôm một chút, hôn một cái, khi Lộ Trạch cần thì anh giúp thôi.

“Gọi video cho dì đi, ” Lộ Trạch nói, “Vừa hay hôm nay em nấu cá, lần trước em nói sẽ dạy dì.”

Lương Tiêu hôn cậu một cái mới buông tay ra, “Sao em với mẹ anh hay tán gẫu sau lưng anh vậy.”

“Chậc, gì mà sau lưng anh, nếu không em lập nhóm cho cả ba người vào tám cùng một thể nhá.”

Lương Tiêu cười cười gọi video cho Khương Tình, sau khi kết nối Lộ Trạch với Khương Tình lại tán gẫu quên trời đất, không hề có chuyện của anh.

Hơn nữa có Khương Tình ở bên kia nên anh cũng không làm mấy hành động thân mật nữa, chỉ đứng bên cạnh Lộ Trạch gọt hoa quả để lát ăn cơm xong sẽ ăn.

Khương Tình đột nhiên gọi tên anh, “Lương Tiêu, mày nấu cơm vẫn khó ăn vậy sao? Mỗi ngày đều là Tiểu Lộ xuống bếp.”

Không đợi Lương Tiêu nói, Lộ Trạch liền bao che cho anh: “Dì, cháu thích nấu cơm lắm, không cần anh Tiêu làm đâu, anh ấy phụ trách ăn là được. Hơn nữa công việc của anh ấy bận lắm, cháu tan học xong cũng không có việc gì làm, còn có thể nghiên cứu thực đơn mà.”

Khương Tình chẹp miệng vài cái, “Mỗi lần dì vừa nói thằng nhãi này được mấy câu thì cháu đã gấp như vậy rồi.”

Lộ Trạch cười hắng giọng một cái, “Dù sao… cũng là bạn trai cháu mà, dì cứ nói, cháu cứ sốt ruột, không ảnh hưởng nha.”

Chờ Khương Tình cúp điện thoại, Lương Tiêu lại đút cho Lộ Trạch một miếng hoa quả, “Cục cưng, hay anh học nấu ăn cùng em nha.”

“Đã nói không cần anh làm mà,” Lộ Trạch bỏ cá ra đĩa, “Mấy cái này chỉ là một bữa nhỏ thôi, đơn giản lắm.”

“Ừm, anh nhìn em nấu cơm cũng rất thoải mái, anh cũng… không nói là làm, ở vấn đề này anh thực sự không có thiên phú, anh nấu khó ăn lắm, sợ em ăn không quen…”

“Ai u, sao còn phải giải thích nữa,” Lộ Trạch buông cái vá ra, quay đầu lại nhìn anh, “Không phải chúng ta phân công rõ ràng rồi sao, em nấu cơm anh rửa bát, rất tốt mà, vừa vặn em cũng không thích rửa bát.”

“Thật không?” Lương Tiêu hỏi.

“Sao em phải gạt anh mấy chuyện này chứ?” Lộ Trạch buồn cười thơm lên mặt anh một cái.

Lương Tiêu ôm lấy cậu, thành thật nói: “Cục cưng, thật ra… anh rất thích nhìn em nấu cơm ở nhà bếp.”

Lộ Trạch giơ tay xoa xoa gáy anh, bất đắc dĩ nói: “Em biết —— anh giống như cái đuôi vậy, có phải có người nấu cơm trong nhà sẽ có cảm giác rất tuyệt không?”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Ừm, cảm giác vô cùng hạnh phúc.”

Cảm giác của Lương Tiêu Lộ Trạch đều biết. Từ nhỏ cậu đã biết mình là một đứa trẻ hạnh phúc, tan học về có người đón, về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, một nhà ba người cùng nhau vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Cho nên cậu vẫn luôn biết thứu Lương Tiêu yêu thích là gì, mỗi lần khi Lương Tiêu loanh quanh xung quanh cậu trong nhà bếp, trong lòng cậu cũng có cảm giác hạnh phúc giống như anh vậy.

Bởi vì hạnh phúc của Lương Tiêu là cậu cho, có thể khiến cho người mình yêu hạnh phúc chính là một điều vô cùng thành công.



Cơm nước xong Lương Tiêu lại đi làm, Lộ Trạc lấy máy tính ra đặt lên bàn hai người hay ăn cơm, vừa ăn hoa quả vừa làm bài tập.

Di động vang lên, Lộ Trạch cũng nghe máy ngay, “Alo.”

Lộ Tĩnh Lãng nói: “Biết là ai không?”

Lộ Trạch cười một tiếng, “Mặc dù không có tên nhưng con cũng không tệ tới mức đến ba ruột mình cũng không nhận ra đâu.”

“U, vẫn còn biết ba là ba ruột cơ đấy, ba và mẹ con đã về bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy con về nhà, cả điện thoại cũng không gọi, xem ra là yêu đương có vẻ rất thuận lợi nhỉ.”

Lộ Trạch có chút chột dạ, “Không phải… Hầy, mấy ngày nữa có thời gian con sẽ về. Không phải ba không muốn để mẹ con biết sao, con về nhà nhiều thể nào mẹ cũng biết thôi.”

Lộ Tĩnh Lãng hừ một tiếng, “Ba thấy con đã bị lộ tẩy rồi đấy.”

Lộ Trạch cười cười, “Lộ tẩy rồi cũng tốt mà, con muốn nói cho mẹ từ sớm rồi. Từ Tinh Tinh là ai chứ, mẹ đâu có yếu ớt như ba nghĩ đâu, hơn nữa tình cảm của con với anh Tiêu cũng rất ổn định, nếu bọn con không phải đều là con trai thì chắc đã đến mức đến gặp gia đình hai bên để tính đến chuyện kết hôn luôn rồi.”

“Chậc chậc chậc, xem con mơ đẹp kia, lần sau đưa người về cho ba mẹ gặp đi.”

“Thật sao? Vậy con phải hỏi anh Tiêu một chút, chủ yếu là hiện tại công việc của anh ấy rất bận, không biết bao giờ mới có thời gian nữa.”

Lộ Tĩnh Lãng sửng sốt một chút, “Không phải sắp tới Quốc khánh sao, cậu ta không được nghỉ à? Làm công việc gì vậy?”

“Quản lí quán bar,” Lộ Trạch nói, “Hình như Quốc khánh bọn họ cũng không được nghỉ.”

“Quản lí quán bar…?” Lộ Tĩnh Lãng vô cùng kinh ngạc.

“Công việc rất đứng đắn,” Lộ Trạch nói, “Ba đừng nghĩ sai nha.”

Lộ Tĩnh Lãng cảm thấy khá hứng thú nói: “Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Đã làm quản lí rồi?”

“Ưu tú lắm luôn,” Giọng điệu Lộ Trạch kiêu ngạo, “Ông chủ chỗ đó rất thích anh ấy, hơn nữa ba đừng thấy anh Tiêu còn nhỏ tuổi, anh ấy mặc vest hơi bị đẹp đó, không hề kém cạnh so với ba hồi trẻ đâu.”

“Này này này, nói chuyện chú ý chút nha, bây giờ ba vẫn còn trẻ, gì mà lúc ba còn trẻ chứ?” Lộ Tĩnh Lãng khó chịu nói.

Lộ Trạch cười nghiêng ngả, “Tinh thần của người không chịu già đi vẫn tốt lắm.”

Lộ Tĩnh Lãng nói: “Không chịu già cái rắm! Ba không già đi! Ai có thể nhìn ra ba đã hơn bốn mươi chứ? Mấy hôm trước còn có người xin wechat của ba đó.”

“Ui cha, chuyện này cũng không thể nói lung tung nha, cẩn thận vợ ba nghe thấy bây giờ.”

Lộ Tĩnh Lãng khụ một cái, hạ giọng, “Cô ấy không ở đây, hơn nữa ba cũng chưa có cho.”

“Yên tâm, con không mật báo đâu.”

“Căn bản không có gì để con mật báo đâu.”

“Hầy, ba, con bàn bạc với ba chuyện này đã.”

“Không thương lượng, không phải chuyện tốt.”

“Ba xem con cũng đã lấy bằng lái được hai năm rồi, có phải nên có chiếc xe của riêng mình không?”

“Xe hơi sao? Con cũng đâu dùng đến, đòi xe làm gì?”

“Dùng được dùng được mà,” Lộ Trạch nói, “Chờ đến lúc lạnh cũng tiện để đi.”

“Tiện cho con hay tiện cho cậu ta?” Lộ Tĩnh Lãng hỏi.

“… Chủ yếu là để tiện cho con gặp anh ấy,” Lộ Trạch nói, “Lúc trước không phải ba nói con tốt nghiệp xong sẽ mua xe cho con sao, nể tình con còn chưa tốt nghiệp mình giải quyết chuyện chung thân đại sự của con trước, chỉ là sớm một chút thôi mà. Cũng không cần mua cái đẹp quá đâu, không phải đi bộ là được rồi, còn sau khi tốt nghiệp con sẽ tự mua cái tốt hơn.”

“Không phải, con với cậu Lương Tiêu kia mới ở bên nhau được bao lâu, mới đó đã nói đến chuyện kết hôn gì đó rồi, dù cho cậu ta có đẹp trai thế nào… Con chưa từng gặp qua người đẹp trai à? Thích đến nỗi này luôn.”

Lộ Trạch cười cười, “Không được sao? Hiện tại không phải còn có rất nhiều người mới quen mấy ngày đã kết hôn chớp nhoáng sao, bọn con đã tính đến chuyện lâu dài rồi.”

“…Con còn muốn kết hôn chớp nhoáng? Ba cũng đã nhìn ra, nếu Lương Tiêu là con gái chắc con đã sớm lôi người ta đến cục dân chính lĩnh chứng rồi, nói không chừng ba còn sắp làm ông nội rồi đó.”

“Nếu ba muốn làm ông nội thì bọn con cũng có thể…”

Lộ Tĩnh Lãng giãy nảy lên ngắt lời cậu, “Cút, ba vẫn còn trẻ, chưa muốn làm ông nội.”



Từ sau hôm đánh nhau đó, mấy ngày sau tên anh Tần kia đều không tới nữa, nhưng còn Trương Khiếu vẫn đưa nhóm người tới, lúc Lương Tiêu ở đó anh ta sẽ yên lặng nhìn chằm chằm anh, còn khi Lương Tiêu không ở thì anh ta cũng sẽ không cố ý tìm.

Mỗi ngày cuối tuần họ đều sẽ họp một lần, Giang Hoành ngồi một bên nghe được chữ có chữ không, lúc tan họp cũng không có ý định rời đi.

Lương Tiêu cố ý đứng ở phía sau anh ta, đợi mọi người đi hết mới nói: “Anh Hoành, có chuyện này em muốn hỏi anh một chút.”

Giang Hoành nhướng mày, ý bảo anh nói.

“Chính là… Trương Khiếu, anh ta…”

“Rất đáng ghét đúng không.” Giang Hoành nói.

Lương Tiêu gật gật đầu.

“Mở cửa kinh doanh nên tôi cũng không thể cấm ai vào cả, cậu đừng để ý đến cậu ta là được, nếu cậu ta làm gì quá đáng thì cậu nên làm gì thì cứ làm.”

Lương Tiêu nở nụ cười một chút, “Có những lời này của anh là được.”

Giang Hoành lấy ra một điếu thuốc, đưa cho anh ý bảo anh hút, Lương Tiêu lắc lắc đầu.

Giang Hoành cười châm điếu thuốc lên, “Cậu rất được, đợi thêm một thời gian nữa tôi tìm được người thích hợp sẽ cho cậu làm phó quản lý, như vậy cậu không cần như bận rộn hiện tại nữa.”

“Vậy cảm ơn ông chủ trước nha.” Lương Tiêu nói.

“Dạo này có hơi mệt, nhưng tiền lương thế nào? Có hài lòng không?”

Lương Tiêu nhìn Giang Hoành qua lớp khói, anh nói đùa: “Em nói không hài lòng thì có được tăng lương không?”

Giang Hoành cười hai tiếng, “Mới khai trương một tháng đã muốn tăng lương rồi à.”

Lương Tiêu lập tức sửa lại, “Rất hài lòng.”

“Ngày Quốc khánh tôi không ở đây, phải ra ngoài có việc. Có việc gì lớn thì cậu cứ quyết định là được, tiền lương gấp năm lần lương bình thường.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, “Năm lần… có nhiều quá không?”

Giang Hoành liếc nhìn anh một cái, “Sao vậy, cho cậu nhiều cậu còn không muốn à?”

“Không phải,” Lương Tiêu cười cười, “Em sợ anh cứ… tùy ý quá sẽ bị thiệt.”

Giang Hoành thổi ra một ngụm khói rồi nói: “Yên tâm, cái tôi không thiếu nhất chính là tiền, nếu một ngày nào đó không có tiền, chắc sẽ thú vị lắm đây.”



“Vãi, anh ta đang nói tiếng người sao?” Lộ Trạch phẫn nộ nói, “Rốt cuộc anh ta có nhiều tiền cơ nào chứ.”

Lương Tiêu cười giữ cậu lại, “Em nên hỏi anh ấy là rốt cuộc anh ấy buồn chán thế nào chứ.”

Lộ Trạch thở dài, “Thế giới nhạt nhẽo của kẻ có tiền chúng ta không hiểu… Cho nên Quốc khánh bọn anh vẫn phải đi làm sao?”

“…Ừm.”

Lương Tiêu có thể cảm giác Lộ Trạch đang thất vọng, chính anh cũng cảm thấy buồn, hai người im lặng một lúc, Lương Tiêu mới nhẹ giọng nói: “Đã khuya rồi cục cưng, ngủ đi.”

Lộ Trạch hôn anh một cái, “Được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Chúc ngủ ngon lẫn nhau, nhưng hai người đều chưa ngủ. Lộ Trạch nghe tiếng Lương Tiêu hít thở, đột nhiên cậu nói: “Cuộc sống thật khó khăn.”

Lương Tiêu ngẩn người, Lộ Trạch ôm lấy đầu Lương Tiêu rồi dùng sức vò tóc anh, “Anh Tiêu kiếm tiền nuôi sống gia đình thật khó khăn quá đi.”

Trong nháy mắt trái tim Lương Tiêu lập tức cảm thấy mềm nhũn, anh nhẹ giọng nói: “Không vất vả, chỉ là ngày nghỉ không được đi ra ngoài chơi với em thôi.”

“Không muốn ra ngoài chơi,” Lộ Trạch nói, “Em có thể đến quán bar tìm anh không?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, “Hay em cứ trực tiếp đưa bạn đến chơi đi.”

“Có thể chứ? Quán bar các anh không phải chỉ dành cho hội viên cao cấp à?”

“Em được coi là người nhà nhân viên, có thể dùng thẻ của anh, mỗi tháng đều có hạn mức miễn phí, không cần tốn tiền.” Lương Tiêu nói.

“** má, tốt như vậy sao? Nhân viên ở quán bar các anh đều có loại thẻ này à?” Lộ Trạch khiếp sợ hỏi.

“Trưởng phòng trở nên mới có.”

Lộ Trạch cười cười, “Được, vậy Quốc khánh em đưa ba mẹ tới được không?”

Lương Tiêu hoài nghi tai mình có vấn đề, “Đưa ai?”

Lộ Trạch nhịn cười, nói lại, “Ba mẹ em.”

Lương Tiêu im lặng một lúc mới nói: “Cục cưng, em đang đùa anh à?”

Lộ Trạch cười ra tiếng, “Đúng vậy đúng vậy.”

Lương Tiêu thở phào một hơi, “Làm anh sợ muốn chết…”

Lộ Trạch nhéo nhéo tai Lương Tiêu trong bóng tối, “Thật ra ba mẹ em đều đã biết rồi, chỉ đợi đến lúc anh có thời gian rảnh, anh có muốn gặp mặt họ không?”

“Dì cũng biết?” Lương Tiêu hỏi.

“Ừm, em không muốn cố ý giấu giếm bà ấy, chắc bà cũng đã nhìn ra rồi, chỉ không hỏi trực tiếp thôi.”

Trong nháy mắt Lương Tiêu lập tức cảm thấy căng thẳng, “Vậy anh…”

Lộ Trạch vỗ lưng an ủi anh, “Không vội, em đã nói với ba là anh bận, chờ lúc anh được nghỉ thì nói tiếp.”

“Chú dì thật sự không tức giận chút nào sao?” Lương Tiêu hỏi.

“Không,” Lộ Trạch cười nói, “Dì Khương cũng đâu có giận đâu, ba mẹ em cũng dễ ở chung như dì Khương á.”

Lương Tiêu ôm chặt cậu hơn, không còn căng thẳng đến vậy, “Rất ít người nói mẹ anh dễ ở chung đó.”

“Không phải em nói quá đâu,” Lộ Trạch nói, “Tính cách của dì thực sự rất tốt, rất thẳng thắn.”

Lương Tiêu cười cười nói: “Anh cứ sợ sau này bà ấy tự nhiên quá sẽ trực tiếp gọi em là thằng ranh con luôn đấy.”

Lộ Trạch cười sặc sụa, “Không sao, đó không phải rất tốt sao, thằng nhóc thối này.

Lương Tiêu hơi ngẩn người, lại hôn cậu một cái nói: “Đúng là lần đầu có người nói thằng nói thối này mà dịu dàng như thế đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.