Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 48: Vượt ngục



Khóa sắt "Cạch" một tiếng rồi mở ra, cây đuốc chiếu sáng khắp căn phòng, theo sau là mười tên thị vệ, Lạc Ảnh xuất hiện ngay trước mặt của ta.

"Cô thật đúng là rất nhớ thương bằng hữu cũ như ta đấy, mới sáng tinh mơ mà đã tới thăm rồi~" Giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy, tỉnh bơ nói.

Thái độ Lạc Ảnh hôm nay rất khác thường, nàng ta không mặc áo trắng nữa, ngược lại trên người toàn châu ngọc thanh thúy, hoa mỹ khác thường.

"An An, ngươi có biết hôm nay là ngày mấy không?" Lạc Ảnh giận quá hóa cười, ánh mắt khiêu khích nhìn ta.

"Không có hứng thú biết." Ta miễn cưỡng đáp lại, làm ra một cái tư thế tiễn khách, "Bây giờ còn sớm lắm, An An còn muốn ngủ tiếp thêm lát nữa."

Lại một con chuột tùy ý chạy ngang qua chúng ta, trong đống rơm thỉnh thoảng có một hai con gián chui ra.

Lạc Ảnh nhìn chung quanh một cái, "Ngươi sống an nhàn sung sướng thế, đến tột cùng lúc nào mới cầu xin ta đây?

Ta nhếch môi cười, nói, "Tâm vô vật dục, tiện thị thu không tễ hải, tọa hữu cầm thư, tiện thành thạch thất đan khâu*."

(*Trích từ cuốn Thái căn đàm luôn nhé, nghĩa thì tại hạ lại xin bó tay rồi)

Lạc Ảnh tiến lên một bước, đầu ngón tay lạnh lẽo siết cằm của ta, "Biết không, ta hận nhất chính là cái vẻ không thèm để ý gì của ngươi, tất cả mọi người đều phải dính bùn lầy trong hồng trần, tại sao chỉ có ngươi là sạch sẽ chứ? Ta muốn phá hủy cuộc đời của ngươi, lòng của ngươi ~!"

Móng tay sắc bén lướt qua gương mặt của ta, khiến hai má đau rát nóng bừng.

Thấy ta không nhìn nàng, tâm tình Lạc Ảnh lại đột nhiên thay đổi mà buông tay xuống, sửa sang trang phục một chút, tự nhiên mà nói, "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, hôm nay chính là ngày Lý Uẩn Đình sắc phong ta là hậu, cho nên ta ở chỗ này làm bậy với ngươi làm gì chứ, thời gian sắp tới rồi."

Siết chặt hai quả đấm, có lẽ móng tay đã cắm vào trong da thịt, chỉ là loại đau đớn này, chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong tim ta.

Cúi đầu, giống như nước mắt sắp rơi xuống.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã lấy lại nụ cười rực rỡ nhất, "Vậy đi thong thả nhé, không tiễn."

"Ha ha, An An, ngươi còn có thể nhẫn nại sao? Lý Uẩn Đình sắp thành của ta rồi! Nhất định là trong lòng ngươi đang ghen tỵ nổi điên mới phải?"

Lạc Ảnh không thèm kiềm chế mà ngửa mặt lên trời cười to, giống như giờ khắc này, là thời khắc vui nhất trong cuộc đời nàng.

Nhưng nụ cười kia của nàng ta lại mang theo hai mắt vô hồn, không biết nên cảm thấy đáng hận hay là buồn cười nữa, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, cười nói, "An An còn nhớ rõ trong ‘Lễ Ký’ của Hoài quốc có một đoạn văn, ‘anh vũ năng ngôn, bất ly phi điểu, tinh tinh năng ngôn, bất ly cầm thú, kim nhân nhi vô lễ, tuy năng ngôn, bất diệc cầm thú chi tâm hồ’?”

(*Chim Anh vũ biết nói song cũng không vượt khỏi loài chim, tinh tinh tuy biết nói nhưng cũng vẫn là loài cầm thú. Nay người không có lễ thì cho dù biết nói cũng có khác gì lòng dạ cầm thú đâu? => Anh vũ ở đây chính là vẹt, két)

Đến nay còn nhớ vẻ mặt bởi vì quá phẫn nộ mà lúc trắng lúc xanh của Lạc Ảnh, nghênh ngang rời đi, ngoan độc bỏ lại một câu, "An An, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết ~!"

Lúc nàng ta đi rồi.

Ta cong gối ngồi dưới đất.

Dựa lưng vào vách tường.

Nhắm chặt hai mắt.

Sống không bằng chết sư? Người thương sắp lấy người khác, chẳng phải chính là tâm trạng như thế này đó sao?

Nhưng sự quật cường của ta, khiến ta thủy chung không chịu chảy nước mắt.

"Nếu là công lực của ta có thể khôi phục ba thành, nhất định có thể dẫn ngươi chạy ra khỏi nơi này, giết tiện nữ nhân kia!" Giọng nói lo lắng của Đào Yểu truyền qua cái cửa nhỏ bằng đầu nắm tay ở phía bên kia.

Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ đến Đào Yểu không giống với ta, nàng có võ công, sở dĩ bị nhốt ở đây, nhất định là bởi vì bị mất hết công lực.

"Làm sao thì võ công của cô mới khôi phục lại được?" Lời nói của Đào Yểu đã dấy lên một tia hi vọng muốn chạy trốn cho ta.

"Lúc ấy Mâu Tần nhốt ta vào nơi này được là do đã ép ta uống Nhuyễn cốt tán, nhưng làm sao có thể tìm được thuốc giải ở trong lao ngục này chứ? Trừ phi. . . . . . A. . . . . . Ta nhất định là muốn đi ra ngoài đến điên rồi, làm sao có thể chứ?"

Lời muốn nói lại thôi của Đào Yểu tác động đến toàn bộ suy nghĩ của ta, "Trừ khi cái gì, cô nói mau đi?!"

Thở dài một cái, Đào Yểu mới chậm rãi nói, "Người đời đều lưu truyền thiên hạ có tam đại chí bảo, Hoài mộc trâm, Giao Nhân Lệ, Bạch Lan Thần Ngọc. Trong ba thứ này thì Bạch Lan Thần Ngọc có thể giải bách độc, ha ha, An An, cô cứ coi như là nghe thấy một câu chuyện cười đi, chúng ta đi đâu tìm Bạch Lan Thần Ngọc cơ chứ?"

"Cạch ~!" Qua cái cửa nhỏ, ta vứt một thứ qua, gấp không thể chờ mà nói, "Thử nhìn một chút ~!"

Vách tường bên kia truyền đến cái giọng khàn khàn kèm theo vẻ không tin nổi, "Đây chính là Bạch Lan Thần Ngọc?”

“Nếu như có thể giải được độc của cô thì đúng là nó rồi ~!”

Ta nhắm mắt lại nhẹ nhàng cầu nguyện, đây là lần đầu tiên nổi lòng tham van xin trời xanh, hi vọng khối ngọc bội Bạch Lan mà Mộ Phi Hàm tặng cho thật sự là Bạch Lan Thần Ngọc như lời Đào Yểu nói, nếu có thể kêu tỉnh ta và Lạc Ảnh thoát khỏi giấc mộng, thì nó nhất định không tầm thường.

Sát vách yên tĩnh lại, chỗ cửa nhỏ truyền đến tiếng nôn tháo đều đều của Đào Yểu.

Trong lòng dấy lên hi vọng, nếu ta có thể kịp thời đi ra ngoài, đi thuyết phục Mộ Phi Hàm, đi cảnh cáo Lý Uẩn Đình, vậy có phải có thể cứu vãn tam quốc thoát khỏi một trận nước sôi lửa bỏng không đây?

Lo lắng đi tới đi lui, không biết đã qua bao lâu, chỉ nhìn thấy ngọn lửa trên tường ở bên ngoài nhúc nhích có quy luật, phát ra tiếng vang đôm đốp đôm đốp.

Cho đến khi......

“Ầm ~! Ầm Ầm ~!”

Ta sợ hết hồn, vội né cách xa một thước.

Nhìn bóng người mơ hồ đứng giữa đống gạch đổ nát, ta mất khống chế hô to, “Đào Yểu ~! Cô muốn cứu ta cũng không nên đạp đổ tường như thế ~! Bây giờ cả thế giới đều biết chúng ta muốn trốn ngục rồi đấy ~!”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng của cai ngục, đầu ta đau đến mức phải xoa xoa trán.

“Võ công người ta vừa mới khôi phục, nên không khống chế được cảm xúc tí thôi mà, với lại đây là tường đểu gì thế, mới đụng nhẹ một cái, đã sụp rồi ~!” Đôi mắt đào hoa của Đào Yểu vừa giống như là oán rồi lại giống như giận nhìn ta, mồ hôi lẫn bùn trên mặt từ từ chảy xuống.... Trên cái đầu rối tinh rối bù còn dính không ít rơm.... Xem ra thật sự là bị nhốt lâu quá rồi - -

Ta âm thầm đè xuống cảm giác buồn cười trong lòng, hiểu ngầm động tác của nàng, vội vàng làm bộ đỡ nàng, lớn tiếng oán trách với tên cai ngục kia, “Đã sớm phản ánh với các ngươi là nhà giam này nhiều chuột rồi, mà ai cũng không thèm để ý, lần này xong rồi nhé, rõ rành rành đám chuột đó làm sập tường rồi, ta thấy này, mấy người đang bị nhốt ở đây đều có hy vọng rồi, chờ mấy con chuột này cứu bọn ta ra khỏi nhà giam là được ~!”

“Chuột?” Cai ngục Giáp có chút hoài nghi nhìn về cai ngục Ất, cai ngục Ất lại trưng cầu ý kiến nhìn về phía cai ngục Bính....

Chít chít...... Tiếng nghị luận vang lên.

“Còn thương lượng cái nỗi gì, không thấy vị cô nương bên cạnh ta đã ngất đi rồi sao? Mặc dù chúng ta bị nhốt ở đây, nhưng dù sao cũng là người hữu dụng với chủ tử của các ngươi, nếu không mang nàng đi chữa trị, xảy ra án mạng, xem chủ tử các ngươi trở lại có không lột da các của các ngươi ra hay không ~!”

Nhìn sắc mặt tên cai ngục đột nhiên trở nên hoảng sợ, ta khẽ mỉm cười, biết mình đã đoán đúng, nếu hôm nay là ngày phong hậu của Hoài quốc, thì nhất định Mâu Tần không ở trong phủ.

“Kéttttt!” Một tiếng, khóa cửa theo đó được mở ra, tuyên cáo tự do mới của chúng ta.

Sau đó, ta từng hỏi Đào Yểu, không phải là võ công của cô khôi phục rồi à? Tại sao còn phải phí tâm tư lừa gạt mấy tên cai ngục kia? Mà khi đó tâm trạng nàng vô cùng tốt, tựa vào người ta mà ăn nho, hồi lâu sau, mới miễn cưỡng ném ra một câu, “Lâu rồi không lừa người, nhất thời ngứa nghề ~”

Hôm đó nắm tay Đào Yểu, được nàng bảo vệ ở bên người, nhìn bóng dáng màu hồng đào tung bay cao thấp, giống như cây đào sau cơn mưa vậy, từng cánh hoa rơi xuống, kinh diễm động lòng người, thân hình của nàng cực đẹp, ngay cả lúc giết người cũng cùng nhẹ nhàng giống như bay nhảy, mị hoặc tầm mắt của mọi người.

Máu tươi dính bên trên ý phục màu hồng đào của nàng, chẳng những không làm giảm sút vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn làm tôn lên cảm giác yêu dị rõ ràng.

Ta chợt nhớ lại Nguyệt Sắc, nữ tử nổi tiếng có điệu múa đẹp nhất trong quốc yến của Thanh Long quốc, chẳng biết tại sao, bóng dáng hai người bọn họ lại đan xen vào nhau, giống như một người, Nguyệt Sắc, dùng bản lĩnh uyển chuyển của chính mình mà dụ hoặc từng nam nhân trong đại điện, nhưng lúc này Đào Yểu cầm kiếm chém giết, là dùng tính mạng của nàng để nhảy múa, từng chiêu từng thức, từng cái nhăn mày hay một nụ cười, đều mê hoặc mọi người rơi vào địa ngục.

Giờ khắc này, ta thật sự tin tưởng, không có ai, có thể chạy trốn khỏi sự quyến rũ của nữ nhân này, thật đúng là một yêu tinh.

Ngày đó chúng ta tay trong tay chạy vội tới bên bờ suối, đây là suối nước nóng, bốn mùa nhiệt độ bình thường, ta cứ như vậy không chút kiêng kỵ nhảy vào trong nước, bọt nước bắn lên làm tiếng cười của chúng ta như chuông bạc.

Cứ như vậy cười ầm ĩ, không biết đã qua bao lâu.

Cho đến khi chúng ta mệt lử nằm ở bên bờ suối, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, chúng đã cô đơn quá lâu rồi.

“An An, ta có đẹp không?” Đào Yểu lăn đến bên cạnh ta, chống cằm lên cười chói lọi nhìn ta.

Nước suối gột rửa những gì bẩn thỉu ở trên người chúng ta, nàng ấy lúc này, tóc đen hơi xoăn xõa đầy đất, ta chợt cười, đột nhiên hiểu ra, thì ra nàng chính là Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc chính là nàng, hồng nhan tuyệt sắc, mị cốt liên thành. Đã từng là kẻ địch, bây giờ lại là bằng hữu.

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.” Ta nhếch môi cười, giơ tay lên nhẹ nhàng chải lại những sợi tóc bị bung ra của nàng.

“Ở đó có tên của ta kìa, An An, ta thích sự hình dung của cô.” Đào Yểu cười, hai người chúng ta vai kề vai nhìn lên bầu trời.

“An An, cô cũng rất đẹp đấy.”

“Cám ơn cô.” Ta vẫn nằm ngửa, hơi nước mù mịt, làm cho ta có chút buồn ngủ.

“An An, biết không? Lần đầu tiên gặp cô ở quốc yến Thanh Long quốc, ta đã suy nghĩ, đến tột cùng là nam tử nào mới xứng có được một nữ tử không nhiễm bụi trần như cô đấy, ta nghĩ ta đã biết vì sao Lạc Ảnh lại ghen ghét cô như thế, bởi vì cô có thứ mà nàng vĩnh viễn không bao giờ có được.” Giọng điệu khàn khàn khêu gợi, tuy là khen ngợi nhưng lại rất thành khẩn.

“Đào Yểu, cô sai rồi, ta căn bản chỉ có hai bàn tay trắng.” Nở một nụ cười yếu ớt, ta có cái gì chứ? Là tình yêu của Lý Uẩn Đình hay là một cuộc sống hoàn mỹ? Luôn là không cầu được, cầu không được, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng tự nói với mình, ta chưa bao giờ có được nó, nói như vậy, lúc rời đi, tim cũng sẽ không đau đớn như vậy?

Yên lặng một hồi lâu. Chúng ta cứ như vậy mất hồn nhìn suối nước nóng trên bầu trời, trời không quang đãng, có chút âm u.

Một lát sau, bầu trời có tuyết bay, nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống.

Đào Yểu chợt đứng lên, ống tay áo màu hồng đào đón gió bay, kéo ta đứng dậy khỏi mặt đất, nói, “Đi, An An, ta dẫn cô đi tìm Lý Uẩn Đình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.