Say Mê Không Về

Chương 1: Xuyên qua vào rừng núi



Edit:  Ariko

Re*Beta: V-Emy

Chung quanh toàn bộ đều là rừng núi, cây cối cao lớn, cỏ cây và những táng lá xum xuê bao trùm một màu xanh ngắt. Ngay cả một dấu vết của con người cũng không có, trong lòng Thi Hiểu Nhiên càng sợ hãi. Hiện tại nàng đã gần như tiếp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên qua.

Sự tình vì sao lại phát sinh? Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay có mưa, không phải là nàng chỉ dạo siêu thị một vòng thôi sao, vừa đi ra đã thấy sắc trời âm u, mây đen cuồn cuộn, xa xa còn truyền đến tiếng sấm rền. Đột nhiên một tiếng sấm vang lên làm cho tâm đảm câu liệt, rồi một luồng sáng trắng bất ngờ đánh thẳng xuống người nàng. Giây tiếp theo, Thi Hiểu Nhiên đã thấy chính mình ở trong ngọn núi này.

Nàng đã đi lòng vòng trong núi suốt bốn năm giờ, khắp nơi ngoài trừ cây cũng chỉ là cây, trước mắt tất cả đều ngập trong màu xanh của lá. Nàng cũng không biết đây là ngọn núi nào, tìm mãi cũng không thấy được một dấu vết của thời hiện đại, phía trước cũng chỉ toàn là lá cây khô héo, không tìm thấy lối đi nào. Ánh mặt trời dần dần tắt, Thi Hiểu Nhiên cũng bắt đầu cảm thấy từng đợt lạnh buốt. Nếu trước khi trời tối mà còn chưa thoát khỏi chốn này, nàng nên làm gì bây giờ?! Trước mắt chưa gặp dã thú, mặc dù có một vài động vật nhỏ thỉnh thoảng chạy ngang qua, nhưng có ai chắc là sắp tới nàng vẫn sẽ may mắn như vậy?! Hơn nữa bản thân nàng còn không biết đây là đâu, tốt nhất vẫn là về thế giới hiện đại, chỉ là bản thân bị sét đánh đi quá xa thôi. Cho dù không phải, nàng cũng hy vọng đây là thế giới văn minh của con người, trăm ngàn lần đừng là thế giới nguyên thủy hoặc huyền huyễn nha, nếu không thì nàng cũng không chắc bản thân có chịu nổi hay không.

Trong lòng Thi Hiểu Nhiên càng thêm sợ hãi, nàng vừa mệt vừa đói nhưng không dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng âm thầm cầu nguyện. Song đây là núi rừng chưa khai phá nên căn bản sẽ không có đường… Nàng đột nhiên nhìn xuống, phát hiện ra mắt cá chân mình bắt đầu đau nhức. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, Thi Hiểu Nhiên đột nhiên bị bóng cây to lớn phía trước hấp dẫn. Đó là cái gì? Không giống  bóng cây đổ xuống, mà hình như là bóng lưng người đang dựa vào thân cây. Thi Hiểu Nhiên dụi dụi đôi mắt, cẩn thận nhìn kỹ lại, quả thật rất giống. Trong lòng nhất thời kích động, bất chấp đá sỏi đầy đường, nàng nhanh chóng nhấc chân chạy về phía đó.

Lúc đến gần, nàng mới mừng rỡ nhận ra ở đó đích thực có một Hắc y nhân đang tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Thật cảm tạ ông trời  …

Một hơi chạy đến trước mặt hắc y nhân, Thi Hiểu Nhiên cố nén kích động, đứng cách xa hai thước cẩn thận mở lời: “Xin chào?”

Nam nhân đang tựa dưới tán cây khẽ mở mắt. Quần áo của hắn là trường bào dài chỉ có ở cổ đại, tuổi cũng còn trẻ, mái tóc dài đen nhánh được vấn quá nửa trên đỉnh đầu. Đường nét gương mặt hài hòa, mi dài mày cong, mũi cao thẳng tắp, bạc môi* quyến rũ, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất văn nhã, thanh cao.

* nên nhớ bạc môi là môi mỏng chứ không phải môi màu bạc đâu nhá

Chẳng lẽ đây chính là cái chân lý bất diệt kia — xuyên qua chắc chắn gặp được soái ca?!

Tuy nhiên giờ phút này, Thi Hiểu Nhiên không có tư tưởng đó, nhưng nhìn lại bộ dáng người này, nàng cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. Ít nhất nàng không phải đang ở thế giới nhân thú viễn cổ. Nơi này có lẽ là Trung Quốc cổ đại.

“Xin chào, ta đi lạc trên núi, liệu ngươi có thể mang ta ra ngoài được không?” Thi Hiểu Nhiên tươi cười lấy lòng, lại tiến về phía trước hai bước.

Hắc y nam tử ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ. Đột nhiên hắn đứng dậy, không nói một lời liền rời đi.

Thi Hiểu Nhiên ngạc nhiên, tự chất vấn ” Chẳng lẽ bộ dạng mình đáng sợ lắm sao?” Trong lòng sốt ruột, nàng vội vàng đuổi theo, cầm tay áo nam tử:

“Đừng đi! Ta không phải người xấu!”

Trong nháy mắt tay áo bị bắt lấy, nam nhân khẽ run một chút, quay đầu kinh hãi, nhìn nàng chằm chằm.

Có lẽ là ánh mắt của hắn quá mãnh liệt, Hiểu Nhiên vội buông tay. Đúng vậy, có ai  thích người  lạ đụng vào đâu. Hiểu Nhiên gấp gáp nói:

“Thật ngại quá, là do ta quá kích động. Ta tên là Thi Hiểu Nhiên, hiện tại lạc đường, ngươi có thể giúp ta ra khỏi núi được không?”

Hắc y nam tử vẫn dùng ánh mắt mà nhìn nàng, cho đến khi thấy trong lòng Thi Hiểu Nhiên có chút sợ hãi, mới mở miệng nói:

“Ngươi từ đâu tới đây?”

“Nhà ta ở rất xa. Ta cũng không biết làm cách nào lại đến nơi này. Vốn ta đang ngủ, sau đó mở mắt ra, bản thân đã ở nơi này, cũng không biết là do ai làm.” Hiểu Nhiên không tính nói thật chuyện đã xảy ra, vì nghe sẽ rất kỳ quái nên nàng đành phải nói dối.

“Ta từ trước tới giờ không rời nhà quá xa, cho nên không biết nơi này là chỗ nào. Ngươi có thể mang ta ra khỏi đây không?”

Hắc y nhân tựa hồ có ý nghi hoặc đối với lời nàng nói, Thi Hiểu Nhiên vội la lên:

“Ngươi xem núi này rất lớn, ta lại là một nữ tử, trời sắp tối rồi, một mình ở trong này rất không an toàn đó! Bây giờ vừa vặn chúng ta có thể kết bạn, cùng nhau rời núi. Thể lực ta cũng tốt lắm, sẽ không liên lụy ngươi đâu.”

Hắc y soái ca vẫn như cũ không nói lời nào. Hiểu Nhiên đang không rõ ý hắn là gì, bỗng nhiên phát hiện ống tay phải của hắn bị binh khí chém qua, lúc này đang đổ máu, có vẻ chưa được xử lý. Bởi vì áo khoác màu đen khiến sắc máu và sắc áo lẫn vào nhau. Hiểu Nhiên chỉ vào vết thương của hắn nói:

“Ngươi đang bị thương, nên băng bó trước đi.”

Nam nhân liếc mắt nhìn miệng vết thương, hờ hững nói:

“Không cần.”

“Vẫn nên băng bó một chút đi, bằng không mùi máu nồng đậm sẽ không tốt đâu, hơn nữa chỗ này vốn là nơi hoang dã.”

Thi Hiểu Nhiên nói xong liền từ trong túi tiền lấy ra khăn tay tơ tằm màu vàng. Cái này là tốn hai trăm đồng của nàng mua, chính nàng còn luyến tiếc không dám dùng. Bất quá hiện tại đành mặc kệ, nàng cần xây dựng quan hệ để còn trông cậy vào hắn mang mình ra khỏi chốn này.

“Ta giúp ngươi băng bó!”

Thi Hiểu Nhiên thử thăm dò hỏi một câu, chỉ nghe nam nhân “Ừ” một tiếng.

“Ngươi ngồi xuống trước đã.”

Nam nhân lui về dưới tàng cây vừa rồi, chậm chạp dựa vào thân cây, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng. Thi Hiểu Nhiên bỗng nhiên lớn gan, cầm ống tay áo của hắn cuộn đến chỗ bả vai. Cánh tay phải của hắn lưu lại vết thương dài hai tấc, cũng may là không sâu lắm, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Thi Hiểu Nhiên thầm nghĩ nếu vết thương như vậy ở trên người mình, khẳng định là đau chết luôn ấy!

“Ngươi có dược trị ngoại thương không?”

Nam nhân từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, Hiểu Nhiên liền đón lấy, động tác băng bó cẩn thận, cố gắng thật nhẹ nhàng. Vừa băng bó vừa kéo gần khoảng cách.

“Ta tên là Thi Hiểu Nhiên, ngươi có thể gọi ta là Hiểu Nhiên, mọi người đều gọi như vậy. Còn ngươi?”

“Cố Bắc Viễn”.

“Ta có thể gọi ngươi là Cố đại ca không?”

Cố Bắc Viễn không đáp ứng cũng không phản đối.

Người này như thế nào lại ít lời như vậy, thật là khó giao tiếp  — trong lòng Thi Hiểu Nhiên oán thầm.

Vết thương dùng khăn lụa băng bó xong. Mặt trời lặn dần ở hướng tây, chỉ chừa lại những vệt nắng nhàn nhạt chiếu vào trong rừng. Đột nhiên một thanh âm khẽ vang lên, Hiểu Nhiên cảm thấy thực dọa người. Nhưng nàng thật sự đói bụng lắm, đi mất mấy giờ vẫn không có đường xuống núi, nhìn sang hắc y nam nhân bên cạnh lại không thấy bất kì phản ứng gì, thế là nàng đành thử thăm dò:

“A, trời cũng tối rồi. Chúng ta tốt nhất là nên nhanh ra khỏi núi.”

“Núi Đại Lang trong phạm vi trăm dặm đều không có nhà dân, trời tối không nên đi.”

Xem ra phải qua đêm tại đây rồi. Bản thân nàng không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, xuyên qua quả nhiên là chuyện rất kích thích. 

Cố Bắc Viễn đứng lên, thân hình cao lớn, buông một câu:

“Đi thôi!”.

Thi Hiểu Nhiên vội vàng đuổi theo. Trời sắp tối rồi, trên núi không chừng còn có mãnh thú, mặc kệ hắn muốn đi đâu, trước tiên phải đuổi kịp rồi nói sau, bởi nàng hoàn toàn không biết thế giới này, lại không có bản lĩnh gì. Y phục của hắn có vẻ không tệ, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp nhờ vả vài ngày, bằng không bản thân hai bàn tay trắng, ra khỏi núi rồi cũng có khả năng đói chết. Sải chân Cố Bắc Viễn có hơi dài, Thi Hiểu Nhiên nhịn xuống cảm giác đau nhói trên đùi, không thể để cho người khác cảm thấy mình là kẻ phiền toái, cố gắng chạy chầm chậm đuổi theo sau.

Bọn họ không đi xa, đến một nơi trống trải, tương đối bằng phẳng liền dừng lại, bên cạnh còn có một hồ nước trong.

“Ngươi đứng ở đây chờ ta!”

Cố Bắc Viễn nói xong, sau đó chỉ trong chớp mắt, bóng người đã không thấy, chỉ còn lại Thi Hiểu Nhiên đứng tại chỗ trợn mắt há mồm. Người này nói chuyện cũng quá ngắn gọn, hơn nữa, chẳng lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết? Nhìn hắn vai rộng eo thon, cơ bắp cân đối, hẳn là một thân công phu, thế chẳng lẽ nơi đây là thế giới võ hiệp?

Thi Hiểu Nhiên chạy đến bên dòng suối, rửa sạch hai tay, rồi lại tìm thêm chút nước để uống, nước suối mát lạnh, uống vào chỉ khiến bụng thêm đói.

Không lâu sau, Cố Bắc Viễn trở lại, trong tay mang theo hai con thỏ. Thi Hiểu Nhiên ở chung quanh nhặt nhạnh các cành nhỏ đem đến, xấu hổ vì bản thân sức yếu, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giúp chút việc nhỏ. Cố Bắc Viễn từ bắp chân rút ra một cây chủy thủ, nhanh nhẹn mổ bụng con thỏ, lột sạch da rồi lấy hai nhánh cây xuyên qua. Thấy Thi Hiểu Nhiên cố gắng tìm mấy nhánh cây nhỏ, hắn bèn bảo nàng đừng lộn xộn, sau đó tự mình đánh đá nhóm lửa.

Nhìn người trước đống lửa, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy rất may mắn vì sau khi xuyên qua còn gặp được người tốt, tuy rằng không thích nói chuyện cho lắm, chắc chỉ là không quá quen thuộc thôi, chỉ cần có thể tin tưởng hắn, cùng bên cạnh hắn một đoạn thời gian. Xem ra Cố Bắc Viễn thường xuyên sinh sống nơi hoang dã, thậm chí trên người còn mang theo muối. Con thỏ đã bắt đầu chín dần, mùi thịt nướng lẫn trong gió khiến Thi Hiểu Nhiên bắt đầu nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Thật sự là rất đói bụng nha! Cố Bắc Viễn nướng con thỏ vừa chín tới, Thi Hiểu Nhiên bất chấp nóng, dùng hai tay cầm lấy ăn ngấu nghiến, không ngừng khen ngợi hắn tay nghề thật tốt. Đồ ăn ngon có thể cải thiện tâm tình, Thi Hiểu Nhiên quẳng nỗi bất an lên chín tầng mây, thật là “đại nạn không chết ắt có hậu phúc”! Xuyên qua ít nhất còn có soái ca để nhìn, có nước sạch để uống, có thỏ nướng để ăn, vừa nghĩ như vậy, nét mặt lo lắng của nàng liền biến mất, khuôn mặt liền lộ ra tươi cười. Tâm tình của Cố Bắc Viễn xem ra cũng không tệ, mới đầu khi tới gần thì lạnh nhạt, về sau động tác không nhanh không chậm, tao nhã thong dong, thật sự rất tuấn tú!

“Gặp được ngươi thật sự rất may mắn, bằng không ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!”

“Chỉ tiện mà thôi”.

“À mà, hiện tại đây là triều đại nào?”

Thi Hiểu Nhiên trực tiếp hỏi vào vấn đề thực tế.

“Đại Mục, năm thứ mười lăm.”

“À… ” Thi Hiểu Nhiên cảm thán một tiếng, xem ra thật sự không ở thế giới trước kia, chỉ một ngày mà ở tại hai thế giới!

Ai, về sau sống sao đây?! Thi Hiểu Nhiên thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói thầm.

Thính lực của Cố Bắc Viễn làm sao có thể không nghe được, liền nói:

“Ngươi và ta cùng nhau trở về.”

“Huh?

“Chẳng lẽ ngươi có lựa chọn khác?”

Ánh mắt Cố Bắc Viễn hơi lạnh:

“Không muốn cũng phải đi theo ta!”

Ngữ khí không mang chút thương lượng nào. Thi Hiểu Nhiên kinh ngạc. Đây rốt cuộc là người thế nào? Hắn sẽ không cho rằng bản thân nhặt được nữ nhân, nữ nhân này phải là của mình chứ? Chẳng lẽ nàng có sức quyến rũ, khiến cho vị soái ca này “nhất kiến chung tình” sao? Ý nghĩ này ngay cả bản thân nàng còn thấy ghê tởm, sống trên đời hai mươi mấy năm, bản thân nàng nào có nội lực phi phàm như thế!

Tại sao lại phải đi cùng hắn? Hắn có âm mưu gì hay sao? Trước đó nàng còn đang nghĩ nát óc muốn tìm một lý do đường đường chính chính để bám dính nam nhân này, không nghĩ tới vị hắc y soái ca lại tự đưa ra chủ ý. Nhưng dù như thế nào, nàng vẫn cảm thấy thật kỳ quái!

“Cố đại ca đã cưới phu nhân chưa?” Người cổ đại thường kết hôn rất sớm.

“Đã cưới bốn người”. Ngữ khí thật là thản nhiên.

Thì ra soái ca lạnh lùng này kỳ thật là hoa hoa công tử, trong lòng Thi Hiểu Nhiên có chút mất mát. Có lẽ tại thế giới này, việc ấy cũng là bình thường, nam nhân thời phong kiến trước kia chẳng phải đều là tam thế tứ thiếp hay sao. Tuy nhiên, nàng không nghĩ tới vị soái ca này cũng không ngoại lệ. Chẳng lẽ nam nhân căn bản không thể hiểu đạo lý “ cả đời nhất thế một đôi nhân ” hay sao? Đối với nữ nhân, nam nhân thuần túy chỉ muốn chiếm hữu. Hắn hiện giờ còn muốn mang nàng cùng về, không lẽ có ý muốn nàng trở thành phu nhân thứ năm của hắn? Nàng không muốn làm phu nhân của hắn đâu, càng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân. Trong lòng Hiểu Nhiên dậy sóng, lại không dám biểu hiện ra ngoài. Ngoại trừ đống lửa này, bốn phía đều tối đen như mực, hắn lại có võ công, vạn nhất bây giờ nàng chọc giận hắn, bị hắn ngay tại chỗ mà làm chuyện xấu, thế chẳng phải quá oan uổng sao… Nữ tử thời đại phong kiến không dễ dàng xuất môn, đi cùng Cố Bắc Viễn, chỉ sợ sau này nàng muốn thoát ly sẽ rất khó khăn, chỉ có thể đứng bên tường cao của tòa nhà lớn trình diễn màn “hồng hạnh xuất tường”! Nhất định phải tìm biện pháp sớm một chút thoát khỏi hắn.

Không có gì để nói, hai người đều trầm mặc. Trong đêm đen chỉ nghe củi lửa bập bùng tí tách, trải qua một ngày vận động kịch liệt, Thi Hiểu Nhiên thật sự đã rã rời, thật sự buồn ngủ. Vừa định ngủ lại giật mình lắc đầu, nơi này không có lều trại, thậm chí ngay cả cái thảm cũng không có, nếu ngủ khẳng định sẽ đông lạnh mà chết, hơn nữa bên cạnh còn có hắc y nam nhân, loại tình huống này làm sao mà ngủ! Nhưng hôm nay quả thật quá mệt mỏi, ý thức của nàng cũng dần dần mơ hồ, đôi mắt từng chút từng chút một phủ sương, cuối cùng thân thể cũng ngã về một bên, mơ mơ màng màng tìm được chỗ dựa vào, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – -

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác phẩm mới ra lò, mong mọi người tiếp tục ủng hộ!

Thầm nghĩ viết một câu chuyện ấm áp, hoan nghênh nhận xét!

Lời của editor: Lần đầu tụi mình edit truyện nên khó tránh khỏi sai sót, mong các bạn thông cảm! Rất mong nhận được sự ủng hộ và đóng góp ý kiến chân thành từ mọi người. Sự ủng hộ của các bạn sẽ là nguồn động lực để bọn mình tiếp tục.

~ Hết chương 1 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.