Cố Bắc Viễn sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn ném đi thứ gì đó sau lưng, một tay vịn vào vách đá, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Thi Hiểu Nhiên không biết hắn vì sao lại cười tươi đến như thế, tâm tình vốn đang ngập trong ánh bình minh, tới khi nhìn đến hắn một thân dính dấp, ẩm ướt thì tươi cười của nàng liền biến mất không dấu vết, kích động hỏi:“Miệng vết thương của chàng lại vỡ ra rồi sao?”
Nói xong liền dìu hắn ngồi xuống, ngoại y màu đen của hắn đã muốn ướt đẫm, chạm tới xiêm y hắn là trên tay dính không ít máu.
Cố Bắc Viễn không chút nào để ý khoát tay, tuy suy yếu nhưng tươi cười trên mặt không giảm,“Chảy chút máu cũng là đáng giá.”
“Cái gì mà đáng giá? Chàng đi xuống dưới tìm dược có thể bổ sung nhiêu đây máu trở về sao? Chàng ngồi xuống trước đã, để ta lấy chút nước cho chàng uống.”
Thi Hiểu Nhiên đưa nước cho hắn, Cố Bắc Viễn tiếp nhận, thuận tay lôi kéo nàng ngồi bên người, nắm lấy tay nàng, khuôn mặt hắn gầy yếu song lại không kiềm chế được ánh sáng lay động trong mắt hắn, đuôi lông mày mang theo ý cười,“Ta tìm được rồi!”
“Chàng tìm được cái gì?” Thi Hiểu Nhiên nghi hoặc, không rõ sao hắn tự nhiên lại toát ra một câu như thế.
“Vậy chúng ta lần này đến đoạn nhai cốc là muốn tìm thứ gì?” thanh âm không lớn, Cố Bắc Viễn thanh tuyến lại dẫn theo ánh sáng rọi của mặt trời khi mây tan.
“Chàng tìm được Hồi Lung Quả?” Thi Hiểu Nhiên thốt lên kinh hãi, không thể tin được.
Cố Bắc Viễn gật gật đầu, trên mặt hiện ra một tầng tinh quang,“Thì ra nó thật sự ở đoạn nhai cốc.”
“Ở đâu? Ta muốn nhìn xem nó có cái dạng gì?” Thi Hiểu Nhiên thật đúng là muốn xem một chút loại quả đã cứu nàng một mạng này.
Cố Bắc Viễn ngón tay loay hoay tháo gỡ một cái giỏ được tùy ý tết lại bằng lá cây, bên trong có rất nhiều lá to bọc lấy một vật nào đó.
Thi Hiểu Nhiên muốn tiến đến lật xem, Cố Bắc Viễn lại giữ nàng lại,“Để ta.”
Cố Bắc Viễn lật mấy lớp lá, vài cái tách mở, bên trong vẫn là những lá to cứng. Thi Hiểu Nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy bên trong có thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ uốn lượn thật dài, lại liếc mắt thêm một cái, bị dọa sợ,“A” một tiếng kêu lên, lui lại hai ba bước.
Thứ xanh xanh đỏ đỏ kia đúng là hai con rắn độc chết người.
Cố Bắc Viễn vội vàng buông vật trên tay,“Dọa nàng sao? Chúng đã chết, sẽ không cắn người đâu.”
Thi Hiểu Nhiên mở to mắt, tránh ra xa hai bước,“Bộ dạng chúng có chút dọa người. Chàng vẫn nên lấy lá cây bọc chúng lại đi.”
Cố Bắc Viễn thật có lỗi,“Phía dưới vật ít nhiều đều mang chút độc tính, ta sốt ruột đi lên, không tìm thấy thứ khác để nàng có thể ăn, cho nên bắt tạm hai con này. Loại rắn này có tuyến độc, ta đã loại bỏ rồi, đợi nướng chín, có thể bổ sung chút thể lực. Dù sao hiện tại chúng ta cũng đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt.”
Nam nhân này luôn luôn cẩn thận mà thoả đáng, nếu còn có lựa chọn khác hắn quả quyết sẽ không làm như vậy, Thi Hiểu Nhiên trong lòng sáng tỏ, sắc mặt kiềm nén run sợ,“Ta không sợ, chỉ là không muốn nhìn thấy chúng. Đợi chúng được nướng xong, ta sẽ không bị dọa nữa.”
Lại là mấy tầng lá cây nhỏ bao quanh, Cố Bắc Viễn lấy ra một quả màu đỏ, đưa cho nàng,“Chính là quả này.”
Thi Hiểu Nhiên cẩn thận cầm lấy, quả hồng óng oánh này trông rất đẹp mắt, lộ ra hàn quang,“Nó sinh trưởng ở trên cây à?”
“Loài quả này xác nhận sinh trưởng ở trên cây, nhưng ta vô tình phát hiện nó ở trong bụi cỏ, quả chín, từ trên cây rơi xuống phía dưới, vừa vặn rơi vào khe đá bụi cỏ. Khe đá nhỏ hẹp, cỏ mọc tươi tốt vây quanh, không nhìn kỹ thật đúng là không tìm thấy được. Cũng may là nó được che giấu như thế, bằng không đã sớm bị thú ăn luôn rồi.”
Đây chính là thứ trân bảo hiếm có, quan hệ đến cuộc sống về sau của Cố Bắc Viễn, Thi Hiểu Nhiên cầm trong tay chỉ cảm thấy nặng ngàn cân, đưa trả cho hắn,“Chàng cất đi, giờ phải nghỉ ngơi đó.”
Nói xong hì hì nở nụ cười,“Thứ này quan hệ mật thiết đến hạnh phúc của chúng ta à nha.”
Cố Bắc Viễn lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, chỉ chợt lóe, xé vải bố cẩn thận gói lại, đặt qua một bên. Lại lục lọi thứ gì đó.
Thi Hiểu Nhiên vội nói:“Chàng tìm dược nào có thể cầm máu chữa thương thì nhanh lấy ra đi. Chàng cũng đừng lộn xộn, lại đây, ta giúp chàng băng bó lần nữa.”
Cố Bắc Viễn lấy ra một bó dược thảo xanh,“Cái này giã ra, đắp lên miệng vết thương, cầm máu, chữa thương có hiệu quả rất tốt.”
Nhóm lửa trong sơn động, là Cố Bắc Viễn gom cỏ thành rơm, từ trong lòng lấy ra đá đánh lửa, hắn lấy hai con rắn đã qua xử lý sơ, cắt thịt thành từng khối nhỏ, một phần dùng lá cây bao lại, chôn dưới ngọn lửa. Trên tay còn cầm ba bốn xuyến thịt rắn nướng trên lửa.
Thi Hiểu Nhiên ngồi xổm bên trong, đưa lưng về phía đống lửa, nàng không có cái can đảm mà ứng phó với ba cái loại rắn lượn vòng uống éo này, phần lớn nữ nhân trời sinh đã sợ rắn, nhìn thấy là hai chân như nhũn ra, miệng lưỡi run lên không nói nên lời. Nàng tìm được một khối đá nhọn vừa tay, giã dược trên tảng đá phẳng, hết đập lại nện xuống.
Khi giã dược khá nhuyễn, nàng liền lột quần áo Cố Bắc Viễn bôi thuốc cho hắn, máu tươi sớm đã thấm ướt băng vải, đôi tay run run thoát xiêm y hắn, trên người hắn thương tích đầy mình, phía trước ngoài những vết thương ngang dọc do đao chém bị vỡ ra, lại thêm vô số vết cắn trải rộng, người khác nhìn thấy toàn thân cũng nổi da gà.
Cố Bắc Viễn vẫn chuyên tâm nướng thịt rắn, để nàng tùy ý.
Lúc rắn còn sống nhìn rất ghê tởm, lúc này, lại tỏa ra hương khí quanh quẩn trong động.
Thi Hiểu Nhiên cũng xé nửa phần váy còn lại thành những mảnh vải nhỏ, tước cái phiến gỗ nhỏ dính dược thảo xanh đắp lên miệng vết thương, cẩn thận cột chắc mảnh vải. Động tác trên tay không ngừng nghỉ, một bên hỏi:“Chờ chúng ta trở lại Thất Dương Cung, chàng sẽ bắt đầu giải độc sao? Dùng dược liệu giải độc này là xong ư?”
“Làm sao dễ dàng như vậy? Độc trên người ta không phải ngày một ngày hai là có thể loại bỏ, muốn trừ độc cũng không phải chỉ uống một hai loại dược đơn giản thế đâu. Tiết thần y cũng không nắm chắc bao nhiêu phần, chỉ căn cứ vào dược thư ghi lại rồi làm theo thôi.” Cố Bắc Viễn gặm nhắm thịt rắn trên tay, thỉnh thoảng nâng nâng cánh tay, chuyển động thân thể phối hợp với động tác bôi thuốc của nàng,“Độc tố muốn trừ tẫn, sợ là ít nhất cũng phải nửa năm hay một năm hơn.”
“Chàng cứ an tâm theo Tiết thần y an bài là được, ta sẽ ở bên ngoài chờ chàng ra, mất bao lâu cũng đáng. Dược liệu cần thiết đều đủ rồi à?”
“Gần đủ rồi, mấy năm nay đại ca đã bỏ ra rất nhiều nhân lực cùng tài lực, tìm nhiều loại dược liệu trân quý. Nay Hồi Lung Quả tìm được, Hoàng Kim hoa ở Trần Sơn thì sắp nở, Thất Dương Cung đã sắp xếp người ở nơi đó bí mật chờ đợi, đến lúc đó hái về làm thuốc dẫn, liền bắt đầu trừ độc.”
Trần Sơn phái chính là bởi vì ở Trần Sơn nên mới được đặt tên như vậy. Thi Hiểu Nhiên nhớ tới một sự kiện, đột nhiên hỏi:“ lúc trước chàng thú Trần Y Vân chẳng lẽ là vì để tiện cho Thất Dương Cung tiến vào Trần Sơn?”
“Ừm, Thất Dương Cung điều tra ra Hoàng Kim hoa ở trong vực núi phía sau Trần Sơn phái, vì không muốn người ta chú ý, đại ca liền quyết định kết thông gia, đồng thời còn có thể mượn sức môn phái nhỏ này.”
Thi Hiểu Nhiên thầm oán:“Chàng thiếu chút nữa là hủy đi một đoạn nhân duyên của người ta. Trần Y Vân sớm đã có người trong lòng, hai người thề non hẹn biển sớm tự định chung thân, lại bị chàng nửa đường nhảy ra làm Trình Giảo Kim chia rẽ đôi uyên ương.”
Cố Bắc Viễn cười khẽ,“Bọn họ hiện tại không phải mây tan sương tán, ở cùng một chỗ rồi sao?”
“Đúng vậy, người hữu tình rồi sẽ đến với nhau. Tống đại ca đối với Y Vân quyết chí thề không thay lòng đổi dạ, nhưng Y Vân dù sao đã từng gả đi, hai người sợ là không thể quang minh chính đại làm hôn lễ. Về sau ta muốn đi thăm bọn họ, không biết bọn họ có thể hoan nghênh người chồng trước là chàng hay không.”
Cố Bắc Viễn chỉ thấy qua Trần Y Vân một lần, hai người cũng không bái lạy thiên địa, sao lại tính là chồng trước được? Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đặt thịt đã nướng chín qua một bên,“Nàng đến đây ăn một chút gì đi.”
“Đợi băng bó xong đã.” Thi Hiểu Nhiên tiếp tục rịt thảo dược, cột chắc mảnh vải đã lộ ra lục sắc, bận rộn một lúc, cuối cùng băng bó xong, lấy quần áo cho hắn mặc vào, vừa muốn thoát quần hắn, nhìn xem trên đùi hắn có bị thương hay không, lại bị Cố Bắc Viễn cự tuyệt.
Hắn nói:“Trên đùi ta không có gì đáng ngại. Nàng ăn đi, cả một ngày nàng cũng chưa ăn gì vào bụng mà.” Nói xong đưa thịt rắn qua cho nàng.
Thi Hiểu Nhiên quả thật rất đói, nếu là bình thường quả quyết nàng sẽ không ăn mấy cái thịt rắn này đâu, nhưng lúc này nàng cũng không so đo, lấy xuyến thịt, thổi vài cái, nhét vào miệng. Phần bên ngoài vàng rượm cắn vào giòn xốp, bên trong thịt trắng hơi nóng bốc lên, Thi Hiểu Nhiên thưởng thức trọn vẹn.
Không có muối, hương vị thịt nướng thủy chung sẽ không được hoàn hảo, nhạt nhẽo vô vị, Thi Hiểu Nhiên vừa mới bắt đầu bởi vì rất đói, căn bản không nếm ra hương vị gì. Mấy khối thịt đã xuống bụng, ăn vào có chút gian nan. Lại nói, hai con rắn vốn không to lắm, bọn họ cũng không muốn ở tại cái động lưng chừng núi này lâu, vẫn phải tiết kiệm, không được lãng phí.
Vì thế lúc nàng cự tuyệt Cố Bắc Viễn lại đưa thêm xuyến thịt.
Hắn không nói gì thêm, ăn no xong lại tìm nhánh cây nhẵn, chém thành vài mảnh, đặt vào chân trái rồi dùng dây mây cố định lại.
Hai người nằm trên tảng đá, Thi Hiểu Nhiên nhẹ nhàng nhích gần, đầu kề sát bờ vai của hắn, nàng không dám gắng sức, sợ chạm đến miệng vết thương của hắn. Cố Bắc Viễn tóm được tay nàng, nhìn vào lòng bàn tay nàng đã nhuộm đỏ một mảng, ngón tay thô ráp, nhiều vết xước nhỏ, hắn lại lộ ra mấy phần đau lòng,“Đã bảo nàng không cần làm mấy việc này mà, bị thương rồi thấy chưa?”
Thi Hiểu Nhiên ngượng ngùng cười bảo:“Chàng không có ở đây, ta ở một mình thật sự rất lo lắng, không tìm việc gì làm, làm sao giết thời gian đây?”
Cố Bắc Viễn vuốt ve lòng bàn tay của nàng, mấy vết xước này đã phá đi đôi tay non mịn của nàng ngày nào, hắn nhìn thấy trong lòng cực kì không thoải mái.
Sắc trời dần dần tối đi, chỉ là bọn hắn không nhìn thấy mặt trời lặn, không nhìn thấy vần mây hồng. Trời đổ mưa phùn, sơn cốc càng thêm hắc ám.
“Bắc Viễn, kể cho ta nói một chút về chuyện trước kia của chàng đi.”
“Ta không có gì hay để kể cả.”
“Kể thì cứ kể thôi.”
Cố Bắc Viễn bất đắc dĩ,“ trước kia, lúc nàng chưa xuất hiện, ta trên cơ bản đều luyện công, mấy năm trước, có một nửa thời gian ta đều bế quan. Vài năm nay thì giúp đại ca chia sẻ sự vụ ở Thất Dương Cung, toàn là những việc chẳng có chút thú vị. Đến lượt nàng đó, kể cuộc sống trước kia của nàng cho ta nghe đi.”
“cái thế giới kia của ta rất vội vã, mọi người đều vội vàng kiếm tiền, môi trường thì bị ô nhiễm nghiêm trọng, nước sông không phải đen thì là xanh, làm sao giống nơi này có thể tùy tiện múc ngụm nước liền có thể uống……”
Thi Hiểu Nhiên bắt đầu nói về cuộc sống trước kia của chính mình, Cố Bắc Viễn thật sự lắng nghe, những lúc nàng ngừng lại thì hỏi chen vào một hai câu. Cuối cùng, hắn nghiêm túc hỏi:“Nàng còn muốn trở về không?”
“Không muốn, cũng không thể quay về được nữa. Ở bên kia ta không có gì vướng bận. Nhưng nơi này có chàng, còn có gia đình, ta cắm rễ nơi đây, cảm thấy thật an ổn và bình thản.”
Nghe nàng nói như vậy, Cố Bắc Viễn an tâm, hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu mất.
Tấm màn đen bao trùm, bốn phía yên tĩnh, nhưng đêm tối cũng không tối đen một cách rập khuôn, ngọn núi bên ngoài được viền màu tro xám, tô điểm thêm sắc đen đậm của một hai ngọn tùng thụ, trông như một bức tranh thủy mặc truyền thống của Trung Quốc có đậm có nhạt hài hòa. Ngọn cây khẽ đong đưa, nhu hòa và yên tĩnh.
Thi Hiểu Nhiên cũng hỏi một ít chuyện ở Thất Dương Cung, tỷ như ở Trích Tinh Phong nơi nào là thích hợp nhất để du ngoạn, vũ khí thì sử dụng loại gì, trò chuyện một hồi lại nói đến người của Thất Dương Cung, Thi Hiểu Nhiên thực sự chán nản:“Đại cung chủ không thích ta phải không? Nếu chúng ta sống với nhau cả đời, y có thể mỗi lần gặp ta đừng cho ta xem cái vẻ mặt ấy hay không?”
“Đại ca không có tâm tư mà quản nàng đâu, nàng chỉ cần lo cho chính mình là được. Chờ khi trở về, nếu ta giải được độc, thời gian rất dài cũng không ở bên nàng, đến lúc đó ta sẽ phái nhiều người ở bên cạnh nàng.”
“Um. Một mình ta ở Trích Tinh Phong đúng là có chút nhàm chán. Đến lúc đó ta liền chăm sóc hoa, trang hoàng Trầm Hoa điện lại một chút, ta làm, chàng nhất định phải thích, cho dù thực sự không thích thì chàng cũng phải nói thích.” Nhớ tới hắn phải giải độc, Thi Hiểu Nhiên lại hỏi:“Tiết thần y y thuật hiển nhiên là rất cao phải không? Nghe nói Tất Hàm là sư đệ của y, sao Tất Hàm lại đi làm phá sử, không nghiên cứu y thuật?”
“Tất Hàm sinh ra trong y dược thế gia, khi đó thanh danh ở giang hồ quả thực vang dội, Tiết thần y chính là đệ tử của phụ thân hắn. Hơn mười năm trước, Tất gia bị diệt môn, cũng chỉ còn Tất Hàm là tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn được đại ca ta cứu. Tiết thần y vừa lúc thoát được một kiếp. Tất Hàm một lòng muốn báo thù, từ bỏ y thuật, chuyên tâm học võ công, công việc tìm hiểu tin tức ở Thất Dương Cung cũng do hắn quản lý, năm đó hắn thu thập tin tức, thăm dò một đám người cũng vì tìm hiểu về cừu gia.”
“Thế hắn có đại cừu báo chưa?”
“Đã báo. Nói đến, nếu không bởi vì Tất Hàm, Tiết thần y sẽ không ở lại Thất Dương Cung. Khi đó Tất Hàm mới mười hơn tuổi, Tiết thần y vì chiếu cố đứa con duy nhất của Tất gia mà lưu lại.”
Có vẻ mỗi một võ lâm kỳ nhân đều có một đoạn qua khứ thương tâm, phức tạp, những ân oán tình cừu không phải điều mà Thi Hiểu Nhiên trải qua trong cuộc sống an nhàn của nàng lúc trước, nàng thở dài:“Các chàng đều đã trải qua thật nhiều, quả là không dễ dàng gì.”
“Loạn thế chính là vậy, mệnh như lục bình. Chỉ có tự thân cường đại, mới có thể bảo vệ người mình quan tâm. Nhưng đó đều là chuyện của nam nhân, nàng không cần quan tâm, gặp nguy hiểm thì cứ bỏ chạy, giữ lại tính mạng là quan trọng nhất.”
Hiển nhiên là thế, nghĩ đến chính nàng tay trói gà còn không chặt, tại đây, trước mặt người võ nghệ đầy mình như hắn, không tăng thêm phiền toái chính là loại hỗ trợ tốt nhất.
Tiếng người nói từ từ nhỏ đi, thể lực hai người đều tiêu hao quá nhiều, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hai người lại tiếp tục ngây người ở sơn động thêm một ngày, Cố Bắc Viễn phần lớn thời gian đều vận công điều tức, đói bụng thì đem thịt rắn nướng hôm qua hâm nóng, khát liền uống nước thấm qua vách đá, ở trong sơn động nghỉ ngơi dưỡng sức.
Như thế lại qua một đêm, miễn cưỡng nhét bụng, Cố Bắc Viễn nói:“Chúng ta đi lên đi, bây giờ ta có thể leo lên rồi.”
Hắn nắm chắc, Thi Hiểu Nhiên tự nhiên không phản bác. Chỉ thấy Cố Bắc Viễn cột chủy thủ vào sợi dây thừng dài một hai trượng, cột vào cánh tay, công dụng không khác gì phi tác* cả. Thi Hiểu Nhiên cất Hồi Lung Quả vào túi, ghé vào trên lưng hắn, dùng dây thừng buộc lại, buộc thật sự chắc chắn.
*Phi tác: mình nghĩ nó giống dây có móc sắt hay thấy để leo núi. Thông cảm mình làm biếng tra =.=”
Đi thẳng lên tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng quá trình leo lên là khó khăn nhất, thường trong vài chục trượng ngay cả cây cỏ cũng không có, mỏm đá ngấm mưa nhiều năm đã có xu hướng xói mòn, bị gọt phẳng và trơn trượt, muốn tìm chỗ mượn lực leo lên cũng khó.
Cố Bắc Viễn mâu quang không ngừng lóe qua trái phải vách tường đá, bàn chân nghiêng đi, mười ngón chụm trong một khe hở nhỏ, chủy thủ đâm thật sâu vào vách đá, trái nhảy phải tựa, tìm điểm tiếp chân thích hợp nhất, sau đó dùng sức ở chân, nhảy vọt lên trên.
Thi Hiểu Nhiên bả đầu chôn trên vai hắn, đỉnh đầu mây mù lượn lờ, nhẹ nhàng bồng bềnh trôi đi, nhìn không tới nơi nào mới là điểm cuối, nó xa xăm trống trải đến mê mang. Bên cạnh nàng, Cố Bắc Viễn xiêm y dần dần bị sương thấm ướt, mồ hôi cũng từ những sợi tóc chảy xuống, mỗi một tấc cơ bắp chứa đầy lực đạo, cổ nổi gân xanh, có thể nhìn thấy rõ từng cọng gân.
Không có một chút gió, vạn vật tĩnh lặng, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng miệng vết thương hắn đang bị vỡ ra, tựa như da thịt của chính nàng bị xé toạt. Nàng cũng có thể nghe thấy tiếng ma sát nhỏ do răng hắn đang nghiến lại, tiếng thở dốc nặng nề……
Lúc này, nàng chẳng làm được gì cả, ngoại trừ nắm chặt hắn, không để hắn phân tâm vì phải chiếu cố đến nàng.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, Thi Hiểu Nhiên mỗi một dây thần kinh đều thanh thanh tỉnh tỉnh, có khi hai người lại nhảy lên một đoạn rất cao, nàng thấy lạ với chính mình là vì sao nàng lại không cảm thấy mê muội hay choáng váng như mọi khi. Nàng nằm trên tấm lưng kiên cố của hắn, chỉ cảm thấy đây là bến cảng an toàn nhất trên đời. Nàng nghe được tiếng tim đập thong thả của chính mình, mỗi một nhịp đều vững vàng và mạnh mẽ, dường như đang đáp lại một trái tim khác cách nó không xa cũng đang cùng chung nhịp đập.
Tựa như trải qua cả một thế kỷ dài dăng dẳng, lại tựa như thời gian một đóa hoa nở, Thi Hiểu Nhiên hai mắt trong sáng rộng mở, một mảnh rừng xanh tươi tốt, xum xuê đập vào mắt, ngay sau đó nam tử còn chưa đỡ nàng xuống xong, dưới chân lảo đảo, hai người liền ngã lăn trên mặt đất.
Cố Bắc Viễn nằm trên mặt đất phát ra tiếng hít thở dồn dập, nặng nề, ngửa đầu nhìn trời, xa xa những ngọn núi thẳng đứng ẩn trong mây, bây giờ hai người họ có thể nằm thẳng trên mặt đất thật sự là thoải mái và mãn nguyện đến cực điểm.
Rừng núi cây xanh um tùm, đàn sơn trọng điệp đan xen, gió núi xẹt qua, những tán cây đung đưa tạo thành những đợt sóng xanh. So với vách đá trụi lủi không có một ngọn cỏ, rừng cây này thực tại đáng yêu hơn vài phần. Thi Hiểu Nhiên ngồi dưới đất, mười ngón tay Cố Bắc Viễn bên cạnh đã là huyết nhục mơ hồ.