Chỗ cắm trại ở bên ngoài Thương Tín sơn, xa xa sơn thế tương đối bằng phẳng, tuy ít hùng kì chi tư, nhưng hơn vài phần tú thái chi mỹ. Trời xanh bao la, những ngọn núi gợn sóng nối tiếp nhau, nhạt thành một mảnh tro bụi.
Mỗi khi đến giờ cơm, doanh địa khói bếp lượn lờ, càng lên càng cao, cuối cùng không còn bóng dáng.
Thân thể Cố Bắc Viễn chuyển biến tốt, ngoại trừ việc không thể vận động kịch liệt, hằng ngày cũng không bị ảnh hưởng. Hắn cùng Thi Hiểu Nhiên cơ hồ đã như hình với bóng, đàm luận núi cao, đàm luận nước chảy, đàm luận cơm chiều, thậm chí một con chim nhỏ bay qua trên bầu trời, hai người cũng có thể nói cả buổi sáng.
Nếu bắt được con thỏ nhỏ hay là con gà rừng có bộ lông trông rất được, Cố Bắc Viễn sẽ cho người giữ lại, sau đó ở bên cạnh xem nàng đùa nghịch, mang theo ý cười nhợt nhạt, như ánh trăng xuyên thấu đám mây. Thi Hiểu Nhiên cũng thích thú, cái gì cũng có thể nghịch một trận, chơi đã lại để cho nó chạy, khiến người ta không phân rõ điều này thú vị hay chỉ là trò chơi giải trí.
Có một ngày, Cố Bắc Viễn xách con gà rừng đã được mổ bụng, nói với nàng:“Chúng ta làm cái mà trước kia nàng nói là hoa gà đi, khi đó ta đã đáp ứng nàng, chỉ là không có thời gian.”
Thi Hiểu Nhiên mãn nhãn nghi hoặc hồi tưởng lại, khai quật dòng sông ký ức, mới nhớ lúc nào từng nói qua, vui vẻ ra mặt,“Chuyện đã lâu trước kia, chàng còn nhớ rõ, ta thì lại quên, hơn nữa phương pháp ta nói kia không hẳn là đúng.”
“Ta vẫn nhớ rõ đã đáp ứng chuyện của nàng, nướng như vậy cũng sẽ không tăng thêm độ nóng, không bằng thử một lần.” Cố Bắc Viễn bình thản nói, gọi người lấy gia vị đến, bắt đầu tiến hành ướp chế.
Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn động thủ, liền nói:“Nếu đã phiền toái, vậy chúng ta làm hai con đi. Đầu gà rừng nhỏ, thịt không nhiều lắm, nói không chừng không đủ ăn, hơn nữa còn có Tất Hàm.”
“Được.” Cố Bắc Viễn lại gọi người lấy hai con.
Cấp dưới đưa qua gà rừng đã được xử lí, Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận, giúp ướp chế, sau đó tìm lá cây bao lại.
Cố Bắc Viễn ngồi chồm hổm bắt đầu quết bùn ẩm bên ngoài lá, lại không để nàng đùa nghịch, nghiêng đầu, chớp lông mi thật dài,“Mùa đông rất lạnh, nàng không nên đụng thứ lạnh lẽo, để cho ta làm được rồi.”
Đôi tay kia vốn cầm kiếm giờ lại dính đầy bùn, Thi Hiểu Nhiên cười bảo:“Đường đường là nhị cung chủ còn muốn tự mình làm, không sợ bị người ta chê cười sao? ”
Cố Bắc Viễn liếc mắt nhìn nàng một cái,“Ta là phàm nhân, chung quy cũng ăn cơm và ngủ. Lúc hành tẩu giang hồ ta thường có một mình, mấy việc này cũng phải tự mình xử lí, có gì buồn cười mà nói?” Ngừng một hồi, lại giống như lơ đãng nói:“Nhưng tuy là làm đồ ăn, nhưng làm cùng nàng, cảm giác dĩ nhiên là không giống. Không phải làm vì đầy bụng, mà là một loại thú vị.”
Thi Hiểu Nhiên ý cười trong suốt, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng của hắn, tâm hóa thành một làn mây nhẹ nhàng, ôn nhu bay giữa không trung.
Lại bao lá cây, lại phủ bùn ẩm, nhìn con gà bị bọc thành một đoàn thật dày, Thi Hiểu Nhiên nghi hoặc:“Để như vậy mà nướng không phải là phí rất nhiều củi lửa sao?”
“Trên núi toàn là củi, chúng ta cũng có thời gian, chậm rãi nướng, không vội.”
Cuộc sống nơi này không có tiết tấu nhanh, năm tháng chậm rãi, chỉ cần tĩnh tâm an hưởng mỗi một khắc, Thi Hiểu Nhiên buông tay, bắt đầu ôm củi lửa.
Hắn đào trên mặt đất một cái hố nông, đặt gà rừng đã được bọc ở bên trong, đánh lửa. Hai người ngồi giữ đống lửa, khuôn mặt như nhiễm một tầng sáng mờ, kim quang tươi đẹp, Thi Hiểu Nhiên kéo cánh tay hắn, không ngừng nói cái gì đó, có khi lại phát ra tiếng cười khanh khách; trên mặt Cố Bắc Viễn mang theo nét cười nhạt, thỉnh thoảng gảy đống lửa một chút.
Thời tiết lạnh hay nóng không quan trọng, chỉ cần hai người ở cùng nhau, thế là khắp nơi hoa nở, gió xuân mát dịu.
Tất Hàm đối với hành vi như keo như sơn của hai người đã sớm thấy nhưng không thể trách, từ xa xa nhìn thoáng qua rồi bước đi, lại bị Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy, vội hỏi:“Tất Hàm thành thân chưa?”
“Chưa đâu, hắn vẫn là cô vân dã hạc.”
“Vậy sao chàng không tìm mấy mỹ nữ cho hắn.”
“Thất Dương Cung có mỹ nữ, là chính hắn không cần.”
……
Đợi đến lúc Tất Hàm một lần nữa xuất hiện, Thi Hiểu Nhiên liền gọi hắn lại:“Phá sử đại nhân, cùng nhau ăn cơm đi, thứ chúng ta nướng hôm nay gọi là hoa gà, Bắc Viễn có chừa lại cho ngươi một phần.”
“Thi cô nương, hay là cô trực tiếp gọi tên ta đi.” Tất Hàm sắc mặt ôn hòa đi tới.
“Ngươi vẫn gọi ta là Thi cô nương đó thôi.”
Tất Hàm không để ý tới, vén áo khoác ngồi xuống ở một đầu khác của đống lửa.
Lửa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn, chỉ có làn khói nhẹ bốc lên, thấy thời gian nướng không sai biệt lắm, Cố Bắc Viễn động thủ đào gà ra, nhẹ nhàng vận lực đẩy, liền có một quả cầu bùn lăn đến trước mặt Tất Hàm, kém theo lời nói:“Tự mình động thủ đi!”
Lớp bùn bên ngoài đã được hong khô, khí nóng hôi hổi bốc lên, Cố Bắc Viễn sợ nàng bị bỏng, ngăn nàng ở một bên, vận khí vào bàn tay, thấy quả cầu bùn kia cuộn ở trong tay hắn, bùn đất xoát xoát rơi xuống, hai phiến lá dính theo bay ra, chỉ còn cái gì đó màu xanh sẫm rơi xuống bàn bên cạnh. Lại mở tầng lá thật dày ra, mùi gà tỏa vào mặt, mùi thơm ngào ngạt tinh khiết, thịt gà tươi mới bốc hơi nước, khiến cho người ta thật thèm ăn.
Tất Hàm cũng hiểu được ý tưởng mới, trong mắt có nửa điểm khen ngợi, hỏi:“Phương pháp nấu ăn này là Thi cô nương đề nghị?”
“Ừ, ta cảm thấy phương pháp này cũng không tệ lắm, dù sao tam thời cũng nhàn rỗi, nên muốn thử xem.” Nàng liền trả lời câu hỏi của Tất Hàm. Ánh mắt Cố Bắc Viễn lại nhìn nữ tử bên cạnh, nửa mặt mỉm cười.
“Xác thực không tệ.” Tất Hàm khen, tâm như gương sáng tạo nên nếp nhăn trên mặt khi cười, đây là nam nhân một lòng muốn tạo niềm vui cho nữ nhân thôi.
Thi Hiểu Nhiên đứng dậy đi lấy bát đũa, động tác nhẹ nhàng, dương dương tự đắc.
Tất Hàm nhìn bóng dáng nàng đi xa, cười khẽ:“Thi cô nương thật là nữ tử không tệ, trước mắt như thế, ta cũng thay người cao hứng.”
Trên mặt Cố Bắc Viễn treo ý cười thản nhiên,“Ta cũng thực thỏa mãn. Tất Hàm, ngươi cũng nên lập gia đình đi, cả đời cũng không thể đánh nhau chém giết không dứt được.”
“Ta hiện tại một mình rất tự tại.”
“Tất gia cũng chỉ còn lại mình ngươi, cuối cùng cũng phải truyền thừa hương khói.”
“Người sao lại giống sư huynh thế? Toàn nói chuyện đó.” Tất Hàm oán giận, sư huynh mỗi lần nhìn thấy hắn tất nhiên sẽ nói đến việc này, sớm phiền vô cùng.
Cố Bắc Viễn cười khẽ, từ tốn nói:“Chờ ngươi có người trong lòng, lòng sẽ có vướng bận, cho dù đối chiến với người ta, cũng sẽ vì người mình muốn thủ hộ, cố gắng sống sót.”
“Khi đó người chính là như vậy mà tiếp tục kiên trì? Lúc người hôn mê, đại cung chủ ở bên cạnh uy hiếp nói người muốn chết, liền tiễn bước Thi cô nương.”
Khuôn mặt Cố Bắc Viễn ôn nhuận như nước, chậm rãi nói:“Lúc hôn mê, ta xác thực từng nghĩ tới việc buông xuôi. Nhưng nếu ta buông tay, nàng sẽ không nơi nương tựa. Trước kia ta cảm thấy sống hay chết đều không có gì khác biệt, Thất Dương Cung có đại ca là được. Nhưng hiện tại ta biết, nếu không có ta, nàng sẽ thương tâm, không có người quan tâm nàng, nàng nói không chừng nàng sẽ rất đáng thương, có khả năng sẽ sống không nổi.”
“Đại cung chủ cũng thực vui mừng khi nhìn thấy người hiện tại. Trước kia Thi cô nương chưa tới, người một chút tức giận cũng không có, nói cũng ít, khi đó chúng ta đều thực lo lắng……”
Thấy Thi Hiểu Nhiên cầm bát đũa lại đây, Tất Hàm ngừng nói, năm đó hắn đến Thất Dương Cung, sau lại gặp Cố Bắc Viễn cùng tuổi, hai người đang trưởng thành, tựa như huynh đệ. Nhìn hai người đối diện nùng tình mật ý, vẻ mặt Tất Hàm cũng trời sáng khí trong.
Nhưng mà Tất Hàm nhẹ nhõm không được bao lâu, sáng sớm ngày hôm sau, diều hâu truyền tin từ Thất Dương Cung bay tới, vừa mở tờ giấy ra, sắc mặt hắn đại biến, vô cùng lo lắng tìm Cố Bắc Viễn.
Đưa tờ giấy truyền tin qua, Tất Hàm lo lắng,“Đằng Vân Các cùng Huyền Kiếm Môn liên thủ, còn có vài môn phái nhỏ nữa, ồ ạt tiến công Trích Tinh Phong, muốn diệt trừ Thất Dương Cung.”
“Thật sự liên thủ!” Cố Bắc Viễn nhìn tin tức trong tay, dường như không thể tin, nhưng bên trong lại lưu tâm, thấp giọng nói:“Mấy năm nay thế lực Thất Dương Cung lớn dần, môn phái khác như hổ rình mồi, không nghĩ tới lúc này lại động thủ.”
“Sau khi người rơi xuống vực, Đằng Vân Các tung lời đồn trên giang hồ, nói người đã chết, đại cung chủ mới mười vạn khẩn phần khẩn cấp chạy tới. Có lẽ Đằng Vân Các là vì diệt uy phong của chúng ta, cũng vì tiện liên hợp với thế lực khác. Hiện nay cùng Huyền Kiếm môn không biết đã đạt thành hiệp nghị thế nào.”
Mặt Cố Bắc Viễn bình tĩnh, nói năng có khí phách,“Lập tức chuẩn bị xe ngựa, trở về.”
Tất Hàm vội vàng truyền lệnh, lại nghe hắn nói:“Tiếp tục nhận tin, xem rốt cuộc tình thế là như thế nào, một khi có tin tức lập tức báo cho ta.”
Lúc này vẫn là sáng sớm, mọi người đang nhóm lửa làm điểm tâm. Vừa được lệnh, lập tức dập tắt lửa, đóng gói thu xếp, chuẩn bị ngựa.
Thi Hiểu Nhiên vừa rửa mặt xong, thấy động tác mọi người nhanh chóng như thế, hình như có một cỗ khẩn trương du động trong không khí, lòng có nghi hoặc, định tiến vào trướng, gặp vẻ mặt Cố Bắc Viễn ám trầm, đen nghìn nghịt như bầu trời trước khi bão táp tiến đến, nàng vội hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”
“Vài môn phái liên thủ tấn công Thất Dương Cung, chúng ta muốn lập tức trở về, nàng tranh thủ ăn cơm, chuẩn bị xuất phát quay về Trích Tinh Phong.”
Thi Hiểu Nhiên sửng sốt một chút, nhìn hắn gấp rút như thế, tình thế Thất Dương Cung chắc hẳn bất lợi, không cần hỏi nhiều, nhanh chóng thu thập chuẩn bị, đóng gói dược phẩm tất cả đều mang đi.
Đồ đạc nặng nề toàn bộ đều bị ném đi, một chiếc xe ngựa, mười con khoái mã, con ngựa đào móng trước, ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng thấp giọng hí hai tiếng, tùy thời chuẩn bị vung chân chạy như điên.
Cố Bắc Viễn bị thương chưa khỏi hẳn, đỡ Thi Hiểu Nhiên cùng tiến lên xe.
Xe ngựa đi hết tốc lực, cho dù được phòng chấn động rất tốt, cũng không tránh được xóc nảy.
Cố Bắc Viễn ngồi ở trong xe, xoa xoa thái dương, sắp tới cuối năm, Đằng Vân Các cùng Huyền Kiếm môn xem ra không tính có một năm tốt lành. Hắn thấy sắc mặt Thi Hiểu Nhiên trắng bệch, có chút áy náy, ngón tay đặt trên cái trán nàng, giúp nàng mát xa huyệt vị trên đầu,“Tình thế Trích Tinh Phong nguy cấp, chúng ta phải nhanh chút. Chóng mặt sao?”
“Ta không sao. Hai đại phái vì sao lại đột nhiên liên thủ?” Thi Hiểu Nhiên ngẩng đầu, hỏi.
“Vài năm nay Thất Dương Cung phát triển rõ rệt, thế lực phát triển lớn mạnh, đã sớm khiến cho các môn phái khác bất mãn. Mâu thuẫn với Huyền Kiếm môn cũng không phải ngày một ngày hai, cả giang hồ đều biết. Hiện tại lại lại kết thù lớn với Đằng Vân Các như vậy, trở thành cơ hội cho hai phái liên thủ. Đoạn thời gian trước chúng ta lọt vào vòng truy sát của Đằng Vân Các, sau khi rơi xuống vực, Đằng Vân Các liền lan truyền sự tình ồn ào huyên náo trên giang hồ, khiến mọi người cho rằng Thất Dương Cung thế đan lực bạc*, là thời cơ tiến công tốt.”
* ở thế lẻ loi, không có sức mạnh
“Lúc ấy chúng ta sinh tử chưa biết, nói như vậy xác thực có thể làm Thất Dương Cung quân tâm đại loạn, hiện tại Thất Dương Cung ứng phó được ư?
“Thất Dương Cung vẫn luôn chuẩn bị ứng chiến, đề phòng loại chuyện này.” Cố Bắc Viễn ôm nàng vào lòng, trong mắt nồng đậm tình yêu,“Nàng không cần lo lắng nhiều, có ta ở đây, sẽ không để cho người ta thương tổn nàng.”
“Ta cũng là một phần tử Thất Dương Cung, đương nhiên muốn biết tình thế hiện tại.”
“Trước mắt ta cũng không rõ lắm, còn phải chờ liên lạc tới. Thất Dương Cung được xây trên Trích Tinh Phong, từ trên cao nhìn xuống, vị trí rất ưu thế. Đường lên núi nàng thấy không có gì đặc biệt, kì thực mai phục rải rác rất nhiều, hơn nữa có bẫy rập cùng bố trận, muốn công kích Trích Tinh Phong không dễ. Còn có cầu treo là nơi hiểm yếu, bờ bên kia thương tên xếp thành hàng, phòng thủ rất vững chắc.”
“Chỗ cầu treo đó rất rộng, khinh công có thể bay qua không?”
“Không được, quá xa, dù có khinh công cũng không qua được.”
Thi Hiểu Nhiên buông một hơi, suy nghĩ một chút, lại hỏi:“Chỗ cầu treo bọn họ không qua được, có khi nào vẫn canh giữ ở nơi đó, vây người của Thất Dương Cung ở trên núi?”
Cố Bắc Viễn xoa xoa đầu nàng, mái tóc ôn nhu mềm mại lướt qua đầu ngón tay, dẫn tới trong lòng một mảnh mềm mại, hắn nói:“Bình thường cầu treo là đường lên xuống núi, nhưng không phải là duy nhất, Thất Dương Cung sẽ không tự vây mình ở trên núi. Có mật đạo khác lên xuống, chỉ tại thời khắc mấu chốt mới mở ra, người biết đến không nhiều lắm, Thất Dương Sơn lớn như vậy, việc mở mật đạo được giữ kín. Nhưng dù sao cũng là mật đạo, người cho ra vào không nhiều.”
Mật đạo Thất Dương Cung không chỉ có một cái, muốn lén lút đi ra ngoài vài người thì rất đơn giản, nhưng di chuyển quy mô lớn hoặc vận chuyển lương thảo lại không được.
Thi Hiểu Nhiên không rành mấy loại quân sự gì đó, nếu bọn họ không thể đi lên, Thất Dương Cung cũng sẽ không bị nhốt, vậy chủ yếu lo lắng là cái gì? Vẻ mặt nàng nghi hoặc.
Bộ dáng nàng muốn hỏi lại không biết có nên hỏi hay không khiến Cố Bắc Viễn thả lỏng vài phần, giải thích:“Mấy phái cùng nhau liên thủ, cũng không phải không có khả năng tấn công Trích Tinh Phong. Tuy là vách đá thẳng đứng, nhưng đối với người có võ công vô cùng tốt mà nói, cũng có khả năng lên núi.”
“Có thể lên núi nhất định là người tài trăm dặm mới tìm được một, có phải lo lắng có người lén lúc lên núi, buông cầu treo hay không?”
“Ừ, đây là điều lo lắng cực kì. Cũng lo lắng bố trí canh phòng không đủ, hoặc là có người xuất kỳ chiêu. Nhưng bên kia có đại ca tọa trận, có thể chỉ huy toàn cục.”
Có đấu tranh chắc chắn có người bỏ mạng, nàng chỉ hy vọng Thất Dương Cung có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, thương vong tận lực giảm nhỏ.
Vài canh giờ sau, Tất Hàm đem tin tức mới nhất báo cho Cố Bắc Viễn.
“Dưới chân Thất Dương Sơn đã thấy tụ tập số đông người ngựa. Bao gồm Đằng Vân Các, Huyền Kiếm môn, Hoành Cơ phái, Lãnh Nguyệt sơn trang, Mi Sơn phái cùng Ân Gia Bảo. Hai ngày nay bọn họ phái người thử công sơn, đều bị cơ quan bẫy rập đánh lui.” Tất Hàm ngừng lại, khẩu khí căng thẳng,“Nhưng đây chỉ là thử.”
“Hai đại môn phái do người nào phái đến?” Cố Bắc Viễn nghiêm mặt hỏi.
“Đằng Vân Các do Thương Dịch Thiên thân lĩnh, Huyền Kiếm môn do hữu hộ pháp Quy Hồn Nhất Kiếm dẫn đội ngũ tới, cụ thể điều cao thủ nào đi cũng không rõ lắm. Nhưng lần này nhân số đông, có mấy trăm người.”
Mặt Cố Bắc Viễn lại trầm trọng thêm vài phần,“Nhiều người như vậy, Thất Dương Sơn bày trận thế, cạm bẫy sợ là chỉ có thể hoãn lại nhất thời, rất nhanh chúng sẽ đánh tới chỗ cầu treo, huyền quan. Mục Tuấn cùng Lệ Phàm không ở Trích Tinh Phong sao?”
“Có, được tin họ liền đến đó, đang toàn lực phòng thủ.”
Hai phái liên thủ, phần đông là cao thủ, ngay cả khi Thất Dương Cung có địa thế ưu việt, cũng gặp tình thế nguy cấp. Cố Bắc Viễn nhíu mày, vô luận như thế nào, hắn không thể để cho Thất Dương Cung bị công phá, không thể để thân nhân mình bị thương tổn.