Giao thừa ngày đó, Cố Nam Viễn tặng nàng một khối lệnh bài, cười bảo:“Qua năm mới này, ta không biết nên tặng ngươi hồng bao thế nào là tốt, hay ngươi cầm vật này xem có thuận mắt mình không. Khối lệnh bài này chỉ có mình ngươi được sử dụng, hầu hết mọi chỗ trong Thất Dương Cung ngươi đều có thể ra vào, cũng có thể sai sử vài người.”
Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận, nghiêm mặt nói lời cảm tạ, đi đến bên người Cố Bắc Viễn cước bộ nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp vui vẻ, không phải bởi vì lệnh bài rốt cuộc có bao nhiêu công dụng to lớn ra sao, mà là tâm ý của Cố Nam Viễn, lúc hắn nói chuyện không giống như một Thất Dương Cung cung chủ hay bày mưu tính kế người khác, mà giống một vị đại ca ôn hòa lương thiện bình thường nhiều hơn.
Đêm đó đốt pháo, trong không khí còn thoảng thoảng mùi lưu huỳnh, mang hơi thở của năm mới. Toàn bộ đèn lồng đều được thắp lên, thâu đêm suốt sáng không tắt, biến cung điện Trích Tinh Phong rực sáng tựa cửu thiên cung khuyết (cung điện trên chín tầng mây). Còn cho dựng vũ đài, đào kép hoá trang đoan trang thành thạo, tiên diễm loá mắt, giọng hát mượt mà ngân vang, dưới đài nhất chúng tôi tớ, thị vệ đều thưởng thức nồng nhiệt, thường phát ra tiếng cười. Thi Hiểu Nhiên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy sinh động thú vị, so với việc buôn bán ngày xuân lại càng hữu hình hữu sắc.
Trên lầu cách gian đang đốt chậu than, Cố Bắc Viễn cấp nàng cái ghế tựa được lót đệm thật dày, trên hỏa lò nhỏ đun ấm nước trà, hơi nước mờ mịt lượn lờ bốc lên, trên bàn nhỏ là điểm tâm hạt dưa, Thi Hiểu Nhiên dựa vào người hắn mặt mày vui vẻ, cười khanh khách không ngừng. Đối với hí khúc nàng xem không hiểu, hỏi vài câu liền phát hiện Cố Bắc Viễn trừ bỏ biết đó là chuyện xưa nào, hắn cũng giống nàng hoàn toàn không am hiểu giọng hát, hay giai điệu gì cả, nhưng việc này cũng không cản trở sự hào hứng của hai người, trang phục, trang sức, mỗi động tác của đào kép đều được hai người soi mói, bình phẩm.
Cố Bắc Viễn mi thư mục triển, khóe miệng cười xoáy lúc ẩn lúc hiện, hắn không thích náo nhiệt, giờ này năm trước hắn cũng chỉ đứng một mình ở Trầm Hoa điện, ngắm ngọn nến trong phòng cháy đến hết. Giọng hát đào kép lả lướt vang vọng trong không khí, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy, năm mới là một ngày hội vui.
Qua năm mới dựa theo tập tục phải đón giao thừa, trắng đêm không ngủ, cho nên đêm nay diễn xướng cũng đến tận đêm khuya. Thi Hiểu Nhiên ban đầu hứng thú lắm, thề son sắt là sẽ thức canh đến hừng đông ngày mai, nhưng qua giờ tý là hai mắt nàng bắt đầu vật lộn, mơ mơ màng màng, cuối cùng vẫn là Cố Bắc Viễn ôm nàng trở về Trầm Hoa điện.
Qua hai ngày nàng lại đi ngâm mình trong ôn tuyền, vết sẹo trên người đã nhạt dần, sau khi ngâm mình đến toàn thân đỏ bừng, nàng lại thoa dược, tin tưởng không bao lâu nữa vết thương chắc chắn sẽ không nhìn ra sẹo. Sau khi thay xiêm y đi ra nàng phát hiện bầu trời bạc màu, trầm vân tích tụ, nha đầu bên cạnh vội nói:“Đây là dấu hiệu tuyết sắp rơi!”
“ Tuyết sắp rơi!” Thi Hiểu Nhiên thì thào tự nói, mùa đông tuyết rơi ý thơ tràn trề, đối với cảnh tuyết trên núi nàng mang theo vài phần chờ mong.
Một đường trở về, vòng qua đường mòn hoa viên, lại qua hành lang dài gấp khúc, thoáng nhìn thấy trên đường lớn có hai người đang đi tới, mặt mày quen thuộc, dáng người cũng quen thuộc, một phen đoản đao đeo ở phía sau lưng, Thi Hiểu Nhiên lẳng lặng nhìn, đầu tiên là kinh ngạc, sau là hoài nghi, trong nháy mắt hít thở không thông, như dòng nước bị ngăn chặn, đột nhiên phá tan vật cản, tự do đổ xuống, nàng đột nhiên chạy vụt qua, bắt lấy cánh tay một người trong đó, không thể tin được nói:“Bạch Cửu, ngươi còn sống!”
Khí lực của nàng rất lớn, móng tay bởi vì dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch, nghi hoặc, kinh ngạc, kích động trong lòng khuấy động không thôi, dường như muốn chứng thật người đứng ở phía trước là thật, không phải phải ảo ảnh, nàng thậm chí còn dùng sức lay lay hắn.
Người bị nàng bắt lấy thật là Bạch Cửu, thân hình hắn run lên, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là vui sướng,“Đúng, là ta.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, hưng phấn như mây hóa mưa rơi xuống, lại pha lẫn bi thương tưởng nhớ, Thi Hiểu Nhiên nói năng không đầu không đuôi, một trận chua xót, cơ hồ muốn rơi lệ,“Thật là ngươi, ngươi không chết! Ngươi thật sự không chết!”
“Thi cô nương, cô, cô buông ra trước!” Bạch Cửu là người tuân thủ nghiêm ngặt nam nữ chi phòng (nam nữ không được quá thân cận nhau), không chịu được Thi Hiểu Nhiên nhiệt tình như thế, thiếu niên trên mặt ửng đỏ, phiếm hồng.
Thi Hiểu Nhiên căn bản không nghe hắn nói gì, thần kinh bị kích động mạnh, ông ông vo ve, lâu như vậy, tuy rằng nàng không đề cập tới, nhưng nàng từng chứng kiến một trận giết chóc, như lửa đỏ in tạc vào lòng, vô luận là gió thổi hay mưa rơi đều gợi lại một mảnh đau đớn, không có liều thuốc nào chữa lành vết thương tốt hơn thời gian, ngoài nó ra, không có biện pháp nào khác. Tươi cười của thiếu niên hóa thành tro bụi, mà lúc này, hắn lại có thể sống lại, xuất hiện trước mắt nàng, không có từ ngữ nào có thể miêu tả kích động trong lòng nàng, như người bệnh lâu năm có được một viên tiên dược, hai tay nàng như kiềm sắt chặt chẽ bắt lấy, sợ ngay sau đó sẽ biến mất, nói đứt quãng:“Ta nghĩ ngươi đã chết, ta thương tâm đã lâu, ngươi còn sống, còn sống……”
Bạch Cửu lại đứng ngồi không yên, hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa nhị cung chủ mặt như sương lạnh, đôi mắt lạnh lùng đảo qua hai tay Thi Hiểu Nhiên đang ôm lấy hắn, nhất thời cả người hắn máu huyết như ngưng trệ. Bạch Cửu lôi kéo quần áo nàng,“Thi cô nương, cô buông ra trước đi, nhị cung chủ đến kìa.”
Tiếc rằng Thi Hiểu Nhiên căn bản không chú ý tới, thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào,“Ta nhìn thấy ngươi bị đánh xuống vách núi đen, trong đầu ta không tài nào quên được……”
Bạch Cửu không dám nhổ thiết trảo của nàng xuống, nhìn nhị cung chủ từng bước tới gần, trên mặt hàn băng càng kết càng dày, hắn nóng nảy, lộ ra khuôn mặt càng ngày càng bừng đỏ,“Mau buông ra!”
Sau một lúc lâu, Thi Hiểu Nhiên mới từ trong kích động bình tĩnh trở lại, buông tay khỏi hắn,“Ta rất vui mừng, ngươi thế mà lại không có việc gì.”
Bạch Cửu thừa dịp nàng buông tay, vội vàng lui về phía sau hai bước, khóc không ra nước mắt:“Nhị cung chủ, không phải tại ta!”
Thi Hiểu Nhiên quay đầu mới nhìn thấy Cố Bắc Viễn đã ở phía sau mình, kéo ống tay áo của hắn,“Chàng xem, Bạch Cửu không chết, hắn còn sống.”
“Ta biết.” Cố Bắc Viễn thản nhiên nói.
“Chàng biết sao lại không nói, hại ta đến giờ vẫn còn rất đau lòng.”
Cố Bắc Viễn vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng,“Ta hai ngày trước mới biết, không nghĩ nàng lại để ý như vậy, còn khóc nữa.”
Thi Hiểu Nhiên kéo tay hắn xuống, hai mắt hàm ánh lệ, mênh mông gợn sóng, chậm rãi nói:“Ta rất vui, ta vẫn nghĩ hắn đã chết, trong đầu lại ùa về cảnh tàn sát ngày ấy, ta với Bạch Cửu cũng coi như quen biết, ta không thể quên được bộ dáng của hắn khi đó, tựa như ác mộng vậy.”
Nàng không muốn nhớ lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Cửu,“Ngươi sao lại không có việc gì?”
Bạch Cửu vẫn mang một bộ dáng kinh sợ,“Ngày đó ta bị đánh xuống vực núi, may mắn bị mắc vào một cành tùng già, lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại cố sức leo lên, bởi vì bị trọng thương, nên chậm trễ chưa về.”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Thi Hiểu Nhiên cười như gió mát đêm trăng.
Cố Bắc Viễn cũng nhìn thoáng qua Bạch Cửu, ôn hoà nói:“Thương lành rồi hẵng luyện công, về sau phải cẩn thận.”
“Đa tạ nhị cung chủ quan tâm!” Bạch Cửu kiên trì đáp, chỉ cảm thấy toàn thân hắn, một nửa đặt trên ngọn lửa, một nửa lại chìm vào hầm băng, trong lòng nước mắt tuôn rơi, Thi cô nương, ta bị cô hại rồi đó!
“Ngươi, tiểu tử này, đã trở lại cũng không nói một tiếng.” Thi Hiểu Nhiên sẵng giọng.
“ Sau khi trở về sự vụ càng nhiều, không nghĩ tới Thi cô nương lại quan tâm ta đến thế.” Bạch Cửu cẩn thận trả lời, tuy rằng nhị cung chủ khí tức cường đại, nhưng có người quan tâm sinh tử của mình, đúng là ánh dương ngày đông, chiếu vào lồng ngực hắn, ấm áp dào dạt.
Cố Bắc Viễn không muốn nhìn hai người tiếp tục bắt chuyện, đỡ bả vai Thi Hiểu Nhiên, ôn tồn bảo:“Trở về đi, bên ngoài gió lớn.”
“Ta còn muốn cùng Bạch Cửu tụ họp,” Nói được một nửa lại sửa lời,“Quên đi, để về sau đi.”
Nàng cười với Bạch Cửu,“Lần khác ta lại đi tìm ngươi!”
Vừa mới dứt lời, Cố Bắc Viễn liền lôi kéo nàng trở về.
Cước bộ Thi Hiểu Nhiên nhẹ nhàng, cảm thấy trước mắt bầu trời quang đãng, ánh nắng sáng rọi,“Bạch Cửu còn sống, đây là qua năm mới gặp được chuyện tốt, Bắc Viễn, chàng nói có phải hay không?”
Cố Bắc Viễn mím môi, gật đầu “ừm” một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
“Năm nay chuyện vui vẫn còn rất nhiều, nghe nói tuyết sắp rơi, đúng là chuyện tốt thành đôi, chuyện tốt thành đôi!” Thi Hiểu Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, ngữ điệu vui vẻ,”Nhớ rõ chàng nói, Thất Dương Sơn khi tuyết rơi phong cảnh rất đẹp, có phải hay không?”
“Cũng không tệ lắm, xem ra hôm nay cũng sắp rồi.”
“Đêm nay tuyết sẽ rơi đúng không?”
“Nói không chừng là buổi chiều.”
“Thế thì tốt quá, chờ tuyết tích thật dày, ta muốn đắp một người tuyết thật lớn, ngay trong viện Trầm Hoa điện.”
Trên mặt nàng một màu hồng nhạt, hai mắt trong veo như hồ nước ngày thu, Cố Bắc Viễn bị nàng cuốn hút, hơi cong cánh môi,“Tùy nàng, đừng để cảm lạnh là được rồi.”
Quả nhiên theo như lời Cố Bắc Viễn, buổi chiều bông tuyết lả tả bay trong không trung, phiêu phiêu sái sái, như lông hồng nhẹ bay, lại như tơ liễu phiêu diêu, nhẹ nhàng vung rắc xuống nhân gian. Thi Hiểu Nhiên trước lúc xuyên qua không được trông thấy tuyết nhiều lắm, lại sinh ở nơi đô thị ồn ào, tấp nập, tuyết vừa rơi xuống đất liền bị người ta dẫm nát dưới chân, ô tô nghiền một cái liền trở thành một vũng nước bẩn, mặc dù tích lại một ít cũng khó thấy được vẻ đẹp thuần khiết. Nhưng ở Thất Dương Sơn này, tuyết liền hơn phần ý nhị, rơi xuống đất không một tiếng động, bao phủ trời đất bên trong một mảnh trắng hỗn loạn.
Nàng không bung dù, rong chơi trong cơn mưa tuyết lả tả, hoa tuyết sáu cánh rơi trên vạt áo, một mảnh mỏng manh, từng đốm tuyết đều nhìn thấy rõ ràng, trong suốt như thủy tinh. Có một ít bám vào mái tóc dài của nàng, trong mảnh đen tuyền điểm một vài chấm trắng, linh động xinh đẹp tuyệt trần.
Cố Bắc Viễn cuống quít che ô trên đầu nàng,“Nào có người chơi đùa như nàng vậy? Không sợ sinh bệnh sao?”
“Ta đâu có yếu ớt như vậy chứ? Chàng cho rằng ta không biết võ liền yếu ớt, mảnh mai, một trận gió cũng có thể thổi bay à?”
“Nữ tử thể chất vốn yếu, không tập qua võ càng dễ sinh bệnh.”
Thi Hiểu Nhiên không để ý, tiếp được một mảnh bông tuyết,“Bắc Viễn, chàng xem, có phải rất đẹp hay không?”
Cố Bắc Viễn bất đắc dĩ,“Quay về phòng xem đi.”
Thi Hiểu Nhiên không dịch bước, vẫn hưng trí dạt dào, trên mặt tươi cười so với bông tuyết lại thuần mỹ hơn vài phần.
Cố Bắc Viễn không muốn quấy nhiễu sự thích thú của nàng, nói:“Quay về phòng mặc thêm kiện y phục trước, ta mang nàng đi đến nơi này đẹp hơn.”
“Thật sự?”
“Nhưng mà không thể ở đó lâu.”
“Được.”
Đội một mũ trùm thật dày, áo choàng dài bọc kín kẽ, Cố Bắc Viễn gắt gao ôm nàng vào trong lòng, đầu tựa vào ngực, nắm thật chặt áo khoác trên người nàng, chiếc ô cắm ở sau lưng, tụ hội nội lực, khinh công toát ra, xuyên qua màn tuyết.
Nửa nén hương công phu, hai chân Thi Hiểu Nhiên chấm đất, nghe được giọng nói truyền từ đỉnh đầu:“Tới rồi!”
Nàng thoát khỏi cái ôm của hắn, chỉ thấy trước mắt một hồ nước sâu rộng, trong như gương sáng, xa xa từng đợt từng đợt sương mù, như tầng tầng sa mỏng, vờn quanh ngọn núi lặng im buồn bã, núi non in bóng xuống mặt hồ trong suốt. Phía xa tùng chi từng khóm, chỗ đậm chỗ nhạt, tô điểm vài đóa hoa mai, hoặc hồng hoặc vàng, tuyết rơi trên mặt hồ, bỗng nhiên không còn bóng dáng, trời đất tĩnh lặng không một chút thanh âm. Bông tuyết ung dung tựa như những cánh hoa được rải rắc từ bầu trời, tăng thêm vài phần ôn nhu, vài phần quyến rũ.
Nàng nhớ lại, ngẩng đầu hỏi:“Nơi này lần trước chàng đã mang ta tới, không biết khi tuyết rơi lại đẹp đến như vậy.”
Cố Bắc Viễn bung ô ra,“ Hồ này gọi là Thiên Tâm hồ, là Thất Dương Sơn nhất cảnh, một năm bốn mùa phong cảnh không mùa nào là giống mùa nào cả, trước kia lúc tuyết rơi ta cũng thường đến đây.”
Thanh âm của hắn từ đỉnh đầu truyền đến, so với hồ nước kia còn thanh tịnh và đẹp đẽ hơn vài phần,“Còn nhớ rõ nàng từng đòi rất nhiều loại đào không? Những cây đào trên sườn núi nàng thấy thế nào? Ngày xuân khắp núi phủ một màu hồng, gió thổi cánh hoa bay vào nước, lấm chấm gợn sóng, cũng có điểm thú vị. Sau này chúng ta xây cái tiểu lâu trường đình ở bên hồ, pha trà ngắm cảnh, nghĩ đến ta lại mong mau đến thời điểm đó.”
Theo hướng ngón tay hắn chỉ, là một mảnh dốc thoải rộng lớn, cây cối mọc lan tràn, ngang dọc một cách tự nhiên, Thi Hiểu Nhiên mỉm cười như lê hoa,“Cây khác cũng phải trồng, hoa mai ta cũng muốn, có thế mùa đông xem ra mới đẹp.”
“Nếu nàng thích, ta nhất định sẽ phân phó người tới trồng.”
Bông tuyết du du phiêu hạ, thiên địa tĩnh u. Tay hắn đặt trên bờ vai nàng, hai người ôm nhau hòa vào cảnh sắc nước non.
Thanh âm xa xôi của hắn truyền đến đỉnh đầu Thi Hiểu Nhiên,“Đại ca hôm qua có đề cấp với ta, qua hai ngày nữa ta phải bế quan trừ độc, nếu nàng có chuyện gì cứ đi tìm quản sự.”
Hai tay Thi Hiểu Nhiên vòng qua ôm thắt lưng hắn,“Ta sẽ vẫn chờ chàng đi ra.”
Hắn biết nàng sẽ chờ hắn, cằm nhẹ nhàng cọ trên chiếc mũ trùm đầu trắng của nàng,“Thời gian sẽ hơi dài, nếu nàng muốn xuống núi chơi, nói với Tất Hàm một tiếng, hắn sẽ an bài người bảo hộ nàng.”
“Nàng phải đặc biệt chú ý thân thể, chớ để sinh bệnh, nếu bị bệnh phải nhanh chóng gọi đại phu.” Cố Bắc Viễn liên miên nhắc nhở, hắn luôn có rất nhiều điều để lo lắng, một năm rưỡi nữa, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, chỉ sợ nảy sinh biến cố bất ngờ.
“Ta biết rồi.”
Hắn giơ tay phất đi bông tuyết bám trên người nàng, lập tức ôm nàng thật chặt.
Đại tuyết tan mất, thanh trúc biến quỳnh chi, tùng chi thụ bách, treo lên những quả cầu tuyết nặng trịch, lấp lánh ánh bạc. Ngẫu nhiên lay động nhánh cây một chút, bông tuyết lã chã tuôn rơi, những vụn ngọc cuốn lên.
Từ tẩm điện đến sân trong đại môn, chỉ có mấy trăm bước, thời gian một chén trà nhỏ còn chưa đi hết, Thi Hiểu Nhiên lâu lâu lại vươn tay gảy tuyết đọng trên nhánh cây, vừa thích thú, vừa lo nghĩ.
Đại tuyết thôi thúc hoa nở, trong một đêm, Hoàng Kim hoa hé nụ, người của Thất Dương Cung giục ngựa phi nhanh, đưa lên Trích Tinh Phong, Cố Nam Viễn lại gọi người đến thông tri hắn một tiếng. Hắn chờ đợi ngày này đã nhiều năm, ít nhiều cũng có chút nôn nóng.
Hai người chậm rãi đi trên đường mòn, mâu sắc Cố Bắc Viễn thanh thanh nhợt nhạt,“Qua vài ngày nữa, nàng cũng nên khởi hành đi Ngô châu, đi thăm thú nhiều cũng tốt. Ta đã sai người chuẩn bị hết cả, nàng ở trong đây cũng không có bằng hữu gì, cứ du ngoạn một thời gian, không lâu sau ta sẽ ra thôi.”
Thi Hiểu Nhiên nhợt nhạt cười,“Chính chàng cũng phải đặc biệt chú ý, nếu thân thể không chịu nổi cũng đừng tiếp tục gượng ép, hiện tại như thế này cũng tốt rồi, không nhất thiết phải giải độc đâu.”
Cố Bắc Viễn vén những sợi tóc xỏa trên trán nàng, nhỏ giọng:“Ta biết mà, không cần lo lắng.”
Đến đại môn khẩu, hắn dừng bước,“Trở về đi. Ta không đi xa, vẫn còn ở Trích Tinh Phong này, nếu có việc liền tới tìm ta.”
Ánh mắt Thi Hiểu Nhiên sáng rực nhìn hắn, tóc đen như mực, đôi mắt đen thẳm, thầm khắc vào trong lòng, mong muốn khi hắn đi ra liền được nhìn thấy nhau. Nàng bất động, Cố Bắc Viễn cũng không nguyện cất bước đi trước, Thi Hiểu Nhiên bỗng nhiên cười một cách cô đơn,“Ta đi về đây, chàng cũng không cần lo lắng cho ta, cứ lo chuyện giải độc là được, ta sẽ chờ chàng.” Nói xong nàng xoay người, cước bộ hơi nhanh, như sợ rằng chậm một chút nữa, hai chân sẽ mọc rễ, trời xanh thăm thẳm, trên đỉnh cung điện tuyết đọng phản chiếu ánh quang, chói lọi đến hoa mắt.
Váy dài lả lướt, Cố Bắc Viễn nhìn bóng dáng của nàng, hai mắt trong suốt như ánh trăng, mỉm cười, thẳng đến khi nàng đi qua chỗ rẽ, bóng dáng không còn thấy nữa, hắn mới cất bước rời đi.
Tiết thần y đang ở dược thất trong viện, Cố Nam Viễn đã chờ từ lâu, như ngày xuân gieo trồng rau quả, chất chứa nhiều hy vọng. Thấy Cố Bắc Viễn tiến lại, hắn liền nhắc nhở:“Không cần gấp gáp, từ từ mà đi, thời gian có dài một chút cũng không sao. Chuyện bên ngoài, một mình ta xử lý là được, còn có Lệ Phàm, có bọn họ hỗ trợ, Thi cô nương ở Thất Dương Cung nhất định sẽ không chịu ủy khuất, đệ không cần lo phiền.”
Cố Bắc Viễn không biết nên nói với đại ca điều gì, ra một câu:“Đại ca, sau khi đệ ra ngoài nhất định sẽ giúp huynh gánh vác sự vụ nhiều hơn.”
“Mấy việc đó ta đều ứng phó được, song có một chuyện chờ đệ đi ra mới làm được.”
Trong mắt Cố Bắc Viễn mang ý hỏi.
“Chờ đệ sinh cho ta đứa cháu, để ca ca ta đây vui mừng.” Cố Nam Viễn cười ra tiếng.
Trên mặt hắn tuy tươi cười, nhưng trong lòng cũng có phần lo lắng, ngay cả Tiết thần y cũng không nắm chắc phần lớn, nhưng phải cố gắng thôi.
Huynh đệ nhìn nhau, không cần nhiều lời, Cố Bắc Viễn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói:“Đại ca, giao nhiệm vụ gì cho Bạch Cửu đi, để hắn nán lại ở bên ngoài một thời gian.”
Nghe vậy Cố Nam Viễn đang uống nhất thời bị sặc một ngụm, ý cười càng sâu,” Biết rồi, đệ đi đi, có đại sự gì ta sẽ thông tri cho đệ, Tiết thần y còn đang ở bên trong chờ đó.”
Cố Bắc Viễn nói lời từ biệt đại ca, đi vào trong thất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:[ say mê vô về ] tuần sau kết văn, càng về sau lại càng ấm áp.
Gần đây vẫn hay tra báo, tiếc rằng không có kết quả, nên tạm thời chuyển sang viết trung-đoản văn, coi như thả lỏng chính mình một thời gian. Về sau sẽ ra liên tiếp.
Đi theo hướng tà ác ấm áp, mong mọi người kiên trì ủng hộ.