Chẳng mấy chốc anh đã đi xuống, trong tay lại cầm hai chiếc hộp.
“Quà sinh nhật, hi vọng em thích.” Anh đặt một chiếc hộp lên bàn, chiếc còn lại đưa tới trước mặt cô.
Tim Dương Lưu Thư đập thình thịch, không biết có nên nhận hay không: “Thật ra, ăn một bữa cơm là được rồi.”
Hơn nữa còn là anh tự tay làm, thậm chí chắc đã đặc biệt học làm vì cô.
“Mở ra nhìn xem?” Anh nói.
Đây là hoàn toàn không cho cô quyền lựa chọn từ chối.
Cô do dự giơ tay, nhận lấy, mở hộp ra.
Là một mặt dây chuyền hình giọt nước bằng Phỉ Thúy.
Cô không hiểu biết về Phỉ Thúy, không phân biệt được gì mà Lão Khanh Tân Khanh, Thủy Tinh Chủng hay Băng Chủng (1), nhưng mà quà anh tặng, nhất định giá trị không nhỏ.
“Tôi không thể nhận.” Giọng điệu cô kiên định, muốn nhét hộp trả lại anh, anh không nhận, tay cô liền cứng đờ trên không, “Tấm lòng tôi nhận, quà thì tôi không thể lấy. Có bữa cơm này, cũng đã đủ rồi.”
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười, vẻ mặt như nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh: “Cái đó chỉ là một thứ phổ biến, không thích thì cứ nhận lấy. Có lẽ cái này, em sẽ thích hơn.”
Lần này cô thật sự không dám nhận nữa, anh đành tự mở, lấy thứ bên trong ra.
Là một bức ảnh -- một bức ảnh của một nam ngôi sao điện ảnh cực kỳ nổi tiếng cách đây mười năm, mặt sau còn có chữ ký của anh ấy tự tay viết.
Tối đó nói chuyện, cô đã từng nói qua, khi còn nhỏ rất mê người này, khi lớn rồi, nếu anh ấy chưa kết hôn thì sẽ gả cho anh ấy.
“Khi tôi đến xin ảnh đã nói với anh ấy, có một cô bé rất thích anh ấy, từ nhỏ đã mong muốn lớn lên gả cho anh ấy. Cho nên nếu anh ấy kết hôn ngầm, thì mau chóng công bố, nếu thật sự chưa kết hôn, thì mau chóng kết hôn, nếu vẫn chưa có bạn gái……”
“Đó là khi còn nhỏ không hiểu chuyện,” vành tai cô đỏ ửng, vội vàng biện bạch, “Giờ tôi không nghĩ như vậy.”
Anh khẽ cười: “Vậy ý là, những người khác vẫn có cơ hội?”
Lời này, thực sự hàm ý lồ lộ.
Cô hoàn toàn không dám nhìn anh nữa, cúi đầu: “Có thể ăn cơm được chưa?”
May thay, anh không có ép sát từng bước.
Hai người yên lặng ăn cơm, anh lúc này, lại khôi phục vẻ im lặng ít lời thường ngày, chỉ thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn cho cô.
Anh rất giỏi, dù chỉ vừa mới học, hương vị đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị của cô. Mà loại rượu này, đúng thật như lời anh nói, thiên ngọt, cảm giác giống đồ uống hơn là rượu.
Vì đồ ăn rất cay, trong vô thức Dương Lưu Thư đã uống rất nhiều.
Cuối cùng vẫn là Hướng Đông Dương nhắc nhở cô: “Không sao thật chứ? Mặc dù nồng độ thấp, nhưng dù vậy vẫn là rượu.”
Anh không biết tửu lượng của cô, không xác định được có thể say hay không.
Dương Lưu Thư chớp mắt vài cái, rất chắc chắn gật đầu: “Không sao. Uống ngon lắm.” Nói xong uống ừng ực ừng ực mấy ngụm hết ly rượu, chủ động cầm lấy chai rượu định rót thêm.
Anh vội vàng nắm lấy cổ tay của cô.
Bằng kinh nghiệm, người chủ động muốn uống rượu, mười phần thì tám chín phần là say rồi.
Lần đầu tiên đi ăn một mình với cô gái nhỏ, khiến cho người ta uống say, này nếu mà truyền ra, thì thành cái gì?
Nhưng mà, anh thật sự không ngờ tửu lượng của cô thấp như vậy.
“Đừng uống nữa, tôi rót cho em cốc nước nhé.”
Dương Lưu Thư lại chớp chớp mắt, cảm thấy tủi thân: “Không muốn uống nước. Cái này uống rất ngon. Đồ ăn cay thật…… Anh, anh thật sự không thể ăn cay hả?”
“Hơi cay chút thì được.”
Cô buông chai rượu ra, xoay tròng mắt, định gắp miếng thịt heo, nghĩ đến anh đã ăn rồi, vì thế gắp miếng thịt bò: “Cái này thật ra cũng không cay lắm, thật đấy, tôi không lừa anh.”
Cô dùng đũa của chính mình.
Anh há miệng đón lấy miếng thịt, mím chặt môi, nhíu mày, không nói gì, rõ ràng là nó rất cay. Cuối cùng có lẽ là thật sự không chịu đựng được, cầm lấy ly rượu của mình, nuốt xuống cùng rượu.
Cô vui vẻ hết sức, cười ha ha bò ra bàn, xoay tới xoay lui cái ly không của mình: “Bị tôi giỡn rồi phải không?”
Cô đắc ý chết đi được.
Anh cười bất đắc dĩ, dùng mu bàn tay che môi, đợi cho bớt cay.
Đúng là không thể nói lý với một con ma men.
Cô vui vẻ một hồi, lại vểnh môi lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Ăn bánh kem được chưa thế? Tối nay tôi ăn nhiều thế này, nhất định sắp thành con heo con mất rồi.”
Anh treo nụ cười trên mặt vào phòng bếp lấy bánh kem, đặt trên bàn trà phòng khách. Đến khi trở lại phòng ăn, thì bắt quả tang người nào đó lén uống rượu.
Thấy anh đi đến, cô giấu ly rượu không ra đằng sau bằng một tay, cười lấy lòng anh.
Anh thở dài trong lòng: Này thì tốt rồi, say đến triệt để hơn.
Anh bất cẩn rồi.
Hướng Đông Dương đi đến, cúi người, muốn lấy ly rượu đi.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, mấy giây sau dường như đã hiểu anh định làm gì, lắc đầu như trống bỏi.
“Không có, không có, trong tay tôi, không có ly rượu nào.”
Anh cúi người đối mặt với cô, hai tay duỗi ra sau lưng cô để lấy ly rượu, vì vậy trở thành tư thế như đang ôm, khi cô lắc đầu, những sợi tóc mềm mại thỉnh thoảng lại quẹt qua mặt anh. Vì ở trong nhà, nên cô đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len kiểu rộng thùng thình, cổ áo hơi lớn, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy thứ tuyết trắng mịn màng dưới cổ cô kia, có cả một mùi thơm ấm áp.
Lòng anh hơi động, vội đứng dậy, đè xuống chút thất thường trong lòng này.
“Giơ hai tay ra.”
Cách mấy giây, cô chậm rãi giơ một tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, trông cực kỳ ngoan ngoãn, dáng vẻ chớp đôi mắt to như đang nói “Anh xem, không có mà”.
“Tay kia.”
Cô bĩu môi nhìn anh, từ từ, từ từ di chuyển cánh tay, đột nhiên một tay để ly rượu lên bàn, sau đó nhanh chóng đem tay này với tay kia duỗi ra song song với nhau, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Hướng Đông Dương bất đắc dĩ day ấn đường, cảm giác như nhìn Hướng Đồ Nam rất nhiều năm về trước.
Hồi đó, ở trong lòng anh, em trai khi còn nhỏ, là người đáng yêu nhất.
Cô liền cười. Giãy giụa muốn đứng lên, cả người lảo đảo, hoàn toàn không đứng vững.
Anh khom lưng lần nữa, bế ngang cô lên.
Cô ngơ ngác nhìn anh, lắc đầu nguây nguẩy.
“Ngoan.”
Cô gục đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đã biến thành heo con chưa?”
“Chưa.”
“Ăn bánh kem rồi sẽ thành heo đúng không?”
“Không đâu.” Anh ổn định vững vàng đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, “Ngồi đi, nếu không sẽ thành heo con.”
Dương Lưu Thư lập tức bó chặt hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi một cách quy củ.
Nhưng miệng thì không nhàn rỗi.
“Muốn nến.”
Anh cầm nến ra.
“Cắm một cái là đủ rồi. Không đúng, không đúng, tôi mười chín rồi.”
Anh phớt lờ cô, chỉ cắm một cây nến lên.
“Muốn tắt đèn.”
Anh mở đèn đặt dưới đất cạnh sô pha, tắt hết tất cả các đèn khác đi.
“Cái này cũng tắt đi.”
Anh làm theo, thắp nến trước, rồi tắt nốt chiếc đèn còn lại.
Ánh nến yếu ớt, cô cười tủm tỉm nhìn anh: “Hát bài mừng sinh nhật đi.”
Kể từ sau khi Hướng Đồ Nam lớn lên, không thích làm mấy thứ chủ nghĩa hình thức, anh đã rất lâu không làm loại chuyện này.
Thấy anh bất động, cô liền dẫn đầu hát một câu.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, hát đi!”
Anh bất giác hát theo cô.
“Vỗ tay đi, anh phải vỗ tay.”
Thật là cảm thấy xấu hổ bùng nổ!
Sau khi làm đúng theo yêu cầu của cô, cô vui tươi hớn hở chắp hai tay lại với nhau, cầu nguyện.
“Mong bố mẹ mình sống lâu trăm tuổi. Phù!” Cuối cùng thổi nến, còn tự tạo hiệu ứng âm thanh.
Nến tắt, toàn bộ thế giới chìm vào trong bóng tối.
Cô kêu lên, “Tôi mù rồi, tôi không nhìn thấy được gì hết …… Ơ?”
Anh bật đèn đặt dưới đất lên đúng lúc.
Anh cắt một miếng bánh kem nhỏ cho cô, nhìn cô ăn từng miếng nhỏ, rồi quệt một chút bơ lên chóp mũi anh.
Thật sự không biết cô học được những trò này từ đâu?
Anh nhân lúc cô không để ý lặng lẽ lau sạch.
Dương Lưu Thư lúc này dường như cuối cùng cũng đã lăn lộn xong, yên lặng ngồi vài giây, đột nhiên hỏi: “Anh chưa từng có bạn gái à?”
Không ngờ cô sẽ hỏi điều này, mặc dù bản thân cô chắc cũng không biết mình đã hỏi gì.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút: “Chị họ tôi nói, anh là một người đàng hoàng.”
Hơi bất ngờ khi mình lại nhận được đánh giá như vậy.
“Chị ấy còn nói, anh không thích người khác nói bậy là bạn gái anh, bảo tôi, nhất định không được nói bậy.” Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một cách thật nghiêm túc một hồi, nói, “Tôi không nói bậy nha.”
Anh như suy tư gì đó, sau đó nói: “Em có thể nói.”
Cô dường như không hiểu những lời này, vẻ mặt vẫn đang suy nghĩ về điều gì đó, sau đó thần bí nhìn anh: “Anh đã từng thân mật với cô gái nào chưa?”
Lại là một vấn đề bất ngờ.
Anh lắc đầu.
Cô như rất vui vẻ: “Tôi cũng không có. Vậy, anh đã từng hôn con gái chưa?”
Một cô gái trẻ, không mưu mô tính toán, trước đây bất kể là lạnh nhạt hay đề phòng, đều viết hết trên mặt.
Dáng vẻ lúc này, khiến anh tin rằng cô say thật rồi.
Anh lại lắc đầu.
“Tôi cũng chưa!” Cô vui vẻ hơn, rồi lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ, mãi một lúc sau, nhẹ giọng hỏi: “Tôi hôn anh một cái, được không?”
Trong đầu anh lập tức thoáng hiện lên thứ tuyết trắng mịn màng kia, và cả mùi thơm như có như không, không thể che lấp bởi rượu ấy.
Đèn bàn ở sau lưng anh, nhìn cô từ góc độ này của anh, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại dùng sẽ dùng sóng nước lóng lánh để miêu tả mắt người.
Anh một cử động nhỏ cũng không dám, sợ mình mất khống chế, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm ra những chuyện không được quang minh lỗi lạc.
Cô đợi một hồi, thấy anh không gật đầu, lại không lắc đầu, tự mình bò đến, một tay chống trên sô pha, tiến gần về phía anh, dán môi mình lên môi anh.