Say Mê

Chương 5



Hướng Đông Dương quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cô, sau đó khẽ gật đầu: “Cứ tự nhiên.”

Có thể là căng thẳng quá, nên cô hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc của anh, dù là bất ngờ hay không vui, cũng không có.

Người đàn ông này, dù vui hay buồn cũng không hề thể hiện ra bên ngoài, thật sự không dễ hòa hợp.

Cô gọi điện cho Tôn Tiềm trong nỗi lo sợ bất an.

“Không có thời gian nói với anh, tối nay chị họ em gọi em ra ngoài ăn cơm.” Cô nhẹ giọng nói.

Bởi vì giọng nói nhẹ nhàng, nên có một cảm giác đặc biệt mềm mại.

Tôn Tiềm là đàn anh của cô, cũng biết nghề nghiệp của Tang Diệp, là người vừa bước một chân vào giới giải trí, tất nhiên anh ta biết loại bữa tiệc này có ý nghĩa gì.

“Vậy em cố gắng nắm bắt cơ hội này. Nhưng……” Vất vả lắm mới thăng chức thành bạn trai, rốt cuộc vẫn không nhịn được bảo vệ chủ quyền của mình, “Em cũng đừng quên mất rằng, em là người đã có chủ đấy.”

Giọng điệu vui đùa, nhưng lời nói lại là thực sự lo lắng.

Trong cái giới này có quá nhiều dụ hoặc, ai cũng không dám nói ở trước danh lợi, nhất định sẽ không dao động.

Dương Lưu Thư mỉm cười: “Yên tâm, em có chừng mực.”

Hồi trước cô muốn đi thi năng khiếu, làm diễn viên, đã từng bị bố mẹ Dương cực lực phản đối.

Nhà họ Dương chỉ có thể được coi là gia đình thường thường bậc trung, hai vị trưởng bối cho rằng họ không có đủ tài lực hoặc thế lực lót đường cho tương lai của cô.

Nơi hội chợ phù hoa như giới giải trí này, không đủ của cải, nếu muốn trở nên nổi tiếng, nhất định phải trả giá bằng những cách khác.

Cô năm lần bảy lượt bảo đảm sẽ bảo vệ giới hạn, gìn giữ tâm nguyên ban đầu, hai vị trưởng bối suy xét đến việc cô làm việc luôn luôn có nguyên tắc của mình, mới miễn cưỡng đồng ý.

Cô đã nói như vậy, Tôn Tiềm vừa giành được quyền nắm tay cũng không nói nhiều nữa, chỉ dịu giọng hỏi: “Hiện tại đã ăn xong rồi à?”

“Ừm. Đang trên đường về rồi, đợi em về đến trường rồi nói.”

Anh ta không biết tình hình bên cô, vui vẻ nói: “Được, anh chờ em.”

Kết thúc cuộc gọi, qua khóe mắt, phát hiện Hướng Đông Dương hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ là muốn biểu đạt rằng anh không có ý định nghe lén.

Cô thầm thở phào.

Cô vì để tránh hiểu lầm, phân rõ giới hạn với anh, mới cố ý gọi cuộc điện thoại này, rõ ràng là hành động quang minh chính đại, lại khiến cô rất chột dạ, như thể làm điều gì đó đáng xấu hổ lắm.

Cất điện thoại vào lại túi áo khoác, cô âm thầm chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước.

Mau đến nơi đi.

Lúc này anh quay đầu lại, đột nhiên hỏi: “Ban nãy ở chỗ đó, cảm thấy không thích nghi lắm đúng không?”

Tim cô bất chợt nảy lên, không hiểu ý tứ trong câu hỏi này của anh, suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu: “Có một chút.”

Anh nhếch khóe miệng, nhưng không có đoạn sau.

Dường như chỉ là thuận miệng hỏi.

Sau đó không nói gì nữa.

Bên trong xe sáng tối thỉnh thoảng luân phiên, anh ngồi yên tĩnh.

Cô cảm thấy Hướng Đông Dương này toàn thân có một loại khí chất trầm ổn: Không nói nhiều, cho dù có nói, cũng hoàn toàn không lên mặt nạt người như người có cùng địa vị giống anh, hoặc thẳng thắn, nhưng không phải chậm chạp hay do dự, mà là trầm, từng chữ đều mang theo trọng lực.

Cảm giác không thể diễn tả.

Nói một cách đơn giản, đó là không dễ hòa hợp.

Khó khăn lắm mới chịu đựng về đến nơi, xe vừa dừng lại, Dương Lưu Thư đã vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống.

“Cảm ơn Hướng…… Tiên sinh, tạm biệt.”

Hướng Đông Dương ngồi dựa nơi đó, khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu: “Không có gì.”

Cô đóng cửa xe lại, lùi về phía sau hai bước, xoay người.

Cái lạnh đã xâm nhập toàn thân từ lâu, cô vừa bước vội vào trong cổng trường, vừa mau chóng mặc áo khoác vào.

Mưa đã tạnh rồi, nhưng vẫn lạnh thật đấy.

Mưa.

Cái ô.

Cô bỗng dưng nghĩ đến, ô để quên trên xe rồi.

Cô vội vàng quay đầu lại, muốn nhìn xem xe đã đi chưa, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe kia đang chậm rãi khởi động.

Cô quýnh quáng trong lòng, theo bản năng đuổi theo tới đó mấy bước, có thể thấy xe đã đi xa rồi, lại dừng lại.

Quên đi, không phải chỉ là một cái ô thôi sao.

Cô thở ra một hơi thật dài, cúi đầu đứng tại chỗ vài giây, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Trước khi xoay người, với sự bất lực cùng không cam lòng, nhìn thoáng qua chiếc xe kia lần cuối, vậy mà phát hiện nó đang quay lại.

Dương Lưu Thư sững sờ đứng đó, không xác định có phải cô hoa mắt hay không, mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Cô mau chóng bước tới, cửa sổ xe đã được hạ xuống.

Hướng Đông Dương vẻ mặt vẫn bình thường như cũ: “Em đã quên ô sao?”

“Đúng vậy, ngại quá.”

“Xin lỗi, tôi cũng chỉ vừa mới phát hiện.” Anh đưa ô cho cô qua cửa kính xe.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Cô cầm chiếc ô, lùi về phía sau hai bước: “Tạm biệt.”

Anh gật đầu, cửa kính xe nâng lên từng chút, ngăn cách tầm mắt của cô.

--

Dương Lưu Thư chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe kia nữa, mới xoay người vào cổng trường.

Đúng thật như lời chị họ nói, là một người rất đàng hoàng.

Nhưng mà, không tính tới chuyện cô đã có bạn trai, thân phận của hai người bọn họ cách nhau quá xa, đừng nói làm người yêu, chỉ làm bạn bè thôi, cô có lẽ cũng đã trèo quá cao.

Cho nên ấy mà, Dương Lưu Thư, làm người phải làm đến nơi đến chốn, đừng mơ mộng hão huyền.

Khi trở về ký túc xá, Khang Thanh Hòa không có ở đó.

Thang Ưu thấy cô, thì nhịn không được than phiền: “Tớ thật sự không thể chịu nổi nữa, suốt ngày ‘ chú Dương ’‘ chú Mã ’, ai muốn nghe chuyện của cậu ta với ông già kia?”

“Đúng thế!” Điền Tử Điềm xoay nửa người lại từ trước bàn, “Ai biết có phải tiểu tam hay không? Thế mà cậu ta còn có mặt mũi nhắc đến suốt!”

Dương Lưu Thư cảm thấy buồn cười, cất ô đi, cởi áo khoác ra, ném mình lên giường.

“Cậu ta lại nhắc đến cái chú Dương kia à?”

“Thì không, nhưng những lời đó, nói đi nói lại, nói mười mấy phút, tớ với Thang Ưu chẳng hề quan tâm tới cậu ta, cậu ta cũng không định dừng lại.” Điền Tử Điềm một tay vỗ trán, “Cậu nói xem, cậu ta  có phải đầu óc có vấn đề hay không chứ, nhìn không hiểu sắc mặt người khác hay gì?”

“Mấu chốt là cái ông già kia vẫn chưa đồng ý đến gặp cậu ta.” Thang Ưu bực mình nhíu mày, “Dù sao tớ mặc kệ, lần sau cậu ta định lải nha lải nhải nữa, tớ sẽ xé xác cậu ta thật.”

Dương Lưu Thư nhún vai: “Quan tâm cậu ta làm gì. Cậu ta chỉ muốn khoe khoang chút ấy mà, muốn nghe thì nghe vài câu, không thích nghe thì mặc kệ cậu ta là được rồi.”

“Cậu không phiền à?” Thang Ưu hỏi.

Dương Lưu Thư cười, im lặng một lát, nói: “Đôi lúc cũng phiền, nhưng hầu hết thời gian, cảm thấy rất thú vị.”

Cô cũng không phải là Thánh Mẫu Phật quang chiếu rọi khắp nơi gì đó, chẳng qua trên đời này có quá nhiều chuyện, nếu mọi thứ để hết trong lòng, bản thân có thể chịu đựng được bao nhiêu? Cho nên việc không liên quan đến nguyên tắc, cô đều sẽ học cách không đi so đo.

Nhưng không có gì lạ khi hai cậu ấy nghĩ nhiều.

Từ lúc bắt đầu nhập học năm ngoái, Khang Thanh Hòa đã nhắc đến “chú Dương” trong suốt hơn nửa học kỳ.

Trong miệng cậu ta, chú Dương rõ thật có quyền có thế các kiểu, ôn nhu săn sóc các kiểu, chiều cậu ta yêu cậu ta các kiểu, thậm chí còn có ẩn ý sau này đối phương sẽ giúp nâng đỡ cậu ta nổi tiếng.

Nếu nói cậu ta đang khoác lác, lại cũng không giống, hoàn cảnh nhà họ Khang nói chung, bố Khang hình như còn bị tàn tật, nhưng chi phí ăn mặc của Khang Thanh Hòa hơn hẳn ba người bọn cô, lại thêm đủ thứ hàng hiệu.

Nhưng bọn cô xuất phát từ tò mò, khi muốn thấy một chú Dương người thật việc thật, cậu ta lại giấu giấu diếm diếm hết lần này đến lần khác. Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách thích khoe khoang của cậu ta, hơn nữa dáng vẻ giọng điệu khi cậu ta nhắc tới đối phương, không giống như đối với người lớn, ngược lại giống như người yêu hơn.

Bởi vì những điều đó, bọn cô mới có thể hiểu lầm, cảm thấy cậu ta đang cặp kè với một người đàn ông có vợ.

Dương Lưu Thư lười quan tâm đến Khang Thanh Hòa, đi ra ban công gọi điện thoại cho Tang Diệp.

Cô đoán rằng Tang Diệp nhất định đang nóng lòng muốn biết chi tiết về việc cô ở cùng với Hướng Đông Dương, nhưng, nếu chị họ biết chuyện cô cố ý nhắc tới bạn trai……

Có lẽ sẽ chấn điếc tai cô.

Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, Tang Diệp liền vội vàng hỏi cô: “Thế nào, thế nào, hai bọn em đã nói gì? Anh ta có cho em phương thức liên lạc không, có hẹn gặp em lần sau không?”

“Không.” Cô dứt khoát lưu loát bóp chết mọi hy vọng của Tang Diệp, “Không nói gì cả, không cho phương thức liên lạc, không hẹn lần sau.”

“Sao có thể!” Tang Diệp vô cùng kinh ngạc, “Anh ta chủ động đưa em về, sao lại không làm gì hết? Theo chị biết, không phải, là mọi người đều cho rằng như thế, Hướng Đông Dương chưa từng chủ động bắt chuyện với phụ nữ, có lẽ em là người đầu tiên. Vừa nãy bọn em đi rồi, bọn họ đều sang hỏi thăm chị đấy.”

“Thực sự không có.” Ngừng lại một chút, cô như vô tình mà thả quả bom, “Cũng có thể là anh ta biết em có bạn trai rồi.”

Nói xong, cô lặng lẽ đưa điện thoại ra xa hơn.

Tuy nhiên, không có oanh tạc như cô tưởng tượng.

Tang Diệp im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, sau đó trầm giọng hỏi: “Em có bạn trai rồi? Chuyện khi nào? Cậu ta là ai? Hướng Đông Dương sao biết được?”

Dương Lưu Thư trả lời thành thật.

Tang Diệp lại trở nên im lặng.

Chị họ chắc tức điên rồi, Dương Lưu Thư có thể nghe được cả tiếng thở phì phò của chị ấy bên đó. Ngay lập tức, trong lòng cô trào lên một chút áy náy: Chị họ thật sự vì tốt cho cô.

“Chị.” Cô khẽ gọi Tang Diệp, giọng nói không khỏi mềm xuống, thậm chí mang theo một chút lấy lòng.

Tang Diệp ở bên kia thở dài thườn thượt.

“Giáo viên trường bọn em chưa từng nói với bọn em rằng, không nên yêu đương trong trường, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sao? Tôn Tiềm không có gì cả, bản thân còn chẳng lo được cho chính mình, cậu ta có thể cho em cái gì?”

Cô không yêu Tôn Tiềm đến mức đòi sống đòi chết, nhưng vẫn cảm thấy lời này của không dễ nghe, không nhịn được thanh minh thay Tôn Tiềm: “Người đó rất tốt, đối xử với em rất tốt.”

Tang Diệp nói không chút nể nang: “Cần gì thì cần chứ đừng cần cậu ta đối xử tốt với em, biết không?” Ngừng lại một chút, giọng cô ấy lạnh hơn, “Bọn em đã từng lên giường chưa?”

Cái này…… Có trực tiếp quá rồi không?

Mặt Dương Lưu Thư nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Chị, chị nói lung tung gì đấy, hôm qua em mới nhận lời anh ấy, chỉ mới nắm tay.”

Cô có thể cảm thấy rõ ràng Tang Diệp thở phào nhẹ nhõm.

“Lưu Thư, đừng bảo chị không nói với em ngay từ đầu.” Tang Diệp nói, “Nếu như đối với người như Chương tổng, em là Thánh Nữ hay là xe buýt, ông ta đều không sao cả, thế nào ông ta cũng có thể ngủ được với em, nhưng đối với Hướng Đông Dương, nhất định không được. Anh ta là đàn ông, xung quanh rất nhiều cám dỗ, nếu tới tuổi này rồi vẫn có thể giữ mình trong sạch, nhất định sẽ không chấp nhận những người phụ nữ lung tung lộn xộn. Nếu em muốn bắt lấy anh ta, đừng tùy tiện gì gì đấy với Tôn Tiềm.”

Cô hiểu rất rõ chị họ đang nghĩ cho cô, điều cô không hiểu là tại sao chị ấy cho rằng bọn họ nhất định sẽ có chút gì đó, huống hồ……

“Chị, em không nghĩ tới chuyện bắt lấy Hướng Đông Dương.” Cô nhẹ nhàng mà kiên định nói, “Em có bạn trai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.