Say Mộng Giang Sơn

Chương 1033-1: Lý cơ thừa biến (1)



Võ Sùng Huấn không phải vì ghen tị mà nóng vội, vẫn rất có vài phần công tử, khi hắn làm rõ ý đồ đến đây của Dương , biết hắn là cố ý đến nhà bái kiến mình, y lập tức bảo người bày rượu thiết yến, khoản đãi khách.

Dương Phàm hôm nay đến nhà đích thực cũng là danh chính ngôn thuận, hắn và Võ Ý Tông mặc dù như nước với lửa, nhưng mối giao tình giữa hắn và Võ Tam Tư không đứt đoạn, miễn cưỡng mà nói cũng có thể coi là môn đồ hờ của Lương Vương, hiện giờ con trai Lương Vương đến Trường An, hắn đến nhà bái kiến Lương Vương thế tử đương nhiên là hợp tình hợp nghĩa.

Võ Sùng Huấn mời Dương Phàm vào phòng khách, y và Đỗ Văn Thiên tiếp khách, chưa đến một phút rượu ngon món ngon đã được dâng lên, ba người liền cùng ngồi vào bàn ăn uống tiệc rượu. Võ Sùng Huấn uống rượu ở Khúc Ao về nên đã say ngà ngà, lúc này lại có ý muốn ăn muốn chè chén, không thể kìm chế nổi, lại có thêm Dương Phàm liên tiếp nâng chén cùng, khó tránh được, uống say mèm.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Võ Sùng Huấn đã say không thể tự mình đi tiễn Dương Phàm, đành phải ra lệnh cho Đỗ Văn Thiên đưa Dương Phàm về, còn mình kêu hai nội thị dìu lấy, loạng choạng đi vào bên trong. Dương Phàm và Đỗ Văn Thiên sóng vai mà đi, đều không nói chuyện, đi đến trước cửa, Dương Phàm dừng lại nói với Đỗ Văn Thiên :

- Công tử xin dừng bước.

Đỗ Văn Thiên lúc trước nghe lén Dương Phàm và An Nhạc công chúa ở thư phòng nhỏ nói chuyện, nhận ra rằng giữa hai người này có phần không minh bạch, trong lòng y đã coi Dương Phàm là tình địch, một lòng ghen tị, vốn không muốn tiễn hắn, liền lập tức đứng lại, chắp tay nói:

- Dương tướng quân mời đi thong thả.

Dương Phàm cười cười, nói:

- Hôm nay đến nhà, nhận được sự nhiệt tình khoản đãi của Võ Phò mã và Đỗ công tử Không ngờ Võ Phò mã uống say mèm, Dương mỗ có mấy lời còn chưa kịp nói đi, xin mời Đỗ công tử thay ta báo lại cho ngài.

Đỗ Văn Thiên lạnh nhạt nói:

- Không biết Dương tướng quân có lời gì cần tại hạ chuyển cáo.

Dương Phàm nói:

- Nghe nói An Nhạc công chúa định xây nhà mới ngay bên cạnh tòa nhà của Dương mỗ, về sau hai nhà sẽ làm hàng xóm rồi, hẳn là thường thường qua lại mới đúng, huống chi Dương mỗ vốn cùng Lương Vương phủ có mối tình bằng hữu cố tri, cũng coi như là bạn cũ. Nếu công chúa và Phò mã có rảnh, Dương Phàm muốn tổ chức yến tiệc ở Hồ Tâm đảo, kính mời Công chúa và Phò mã.

Đỗ Văn Thiên suy bụng ta ra bụng người chỉ tưởng rằng người khác cũng có sắc tâm đối với An Nhạc, biến sắc, nói:

- Tướng quân yên tâm, Đỗ mỗ nhất định chuyển cáo!

Trong lòng cũng đa quyết định tuyệt không đem lời mời của Dương Phàm báo cho An Nhạc, còn phải nghĩ biện pháp hãm hại Dương Phàm, để tránh hai người này nối lại tình xưa.

Dương Phàm nhìn thần sắc biến đổi của y, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, cười ha hả, chắp tay mà đi.

Đỗ Văn Thiên đứng ở cửa chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn không đợi hắn đi ra khỏi cửa, liền phất tay áo rời khỏi.

Mấy đệ tử của Mạc Quan vô cùng ra sức biểu diễn, đầu đường dân chúng tấp nập đứng xem, nhưng đợi đến lúc xin tiền, người ta rời hơn phân nửa, đoàn tiểu đồ đệ mãi võ đang cầm cái chiêng gõ, mấy người sĩ diện không rời khỏi được, tiểu đồ đệ khi thì cúi đầu khom lưng, đánh vào cái chiêng đinh đinh đang đang, một vòng cũng là thu được mấy chục quan tiền.

Mạc Quan ngồi ở một góc trên đài, nhìn tình hình bên ngoài thở dài nói:

- Mãi nghệ ở phố dài, lợi nhuận nhìn chung không lớn, có lẽ phải đến Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) mới có thể lời ít tiền.

Một đệ tử đứng ở bên cạnh nói

- Sư phụ nói rất đúng chỉ có điều những nơi Câu Lan Ngõa xá nhộn nhịp ở Trường An chúng ta đều đi rồi, trong một lúc sẽ không có nhiều khách như vậy.

Mạc lão nhân gật đầu nói:

- Ừ, chúng ta ở Trường An ước chừng đợi một tháng đi tái diễn hai ngày, chúng ta liền về lại Thái Nguyên.

Lúc này, tiểu đồ đệ đang đánh chiêng xin tiền đi đến trước mặt người thanh niên một dáng người cao ráo, râu cá trê xinh xắn quỳ gối cúi đầu, cười nói:

- Tạ ơn lang quân thưởng!

Người thanh niên khẽ mỉm cười, giơ tay ném đi, chỉ nghe "Đoang" một tiếng trong tay tiểu đồ đệ là hai đồng bạc.

Tiểu đồ đệ kia mỗi ngày phụ trách xin tiền của quan khách, thậm chí chỉ ném ra mấy quan tiền nhỏ to thế nào, y cũng có thể đoán biết được nhiều ít, vừa nghe một tiếng trầm như vậy, trong lòng không khỏi ngầm bực: "Vị khách này không khen thưởng thì không khen thưởng, tự dưng ném lên cục gạch trêu đùa chúng ta."

Từ sức nặng ước đoán, còn không phải là một viên gạch sao, một khối nặng như vậy , chẳng lẽ còn có thể là vàng? Nhưng tiểu nhị kia ngẩng đầu, thấy rõ thứ ở trong cái chiêng, lập tức cứng họng. Trong cái chiêng đồng là một khối vàng tròn óng sáng long lanh, dưới ánh mặt trời hào quang lòe lòe, đó còn không phải là một khối vàng sao.

Vị khách này ra tay thật là xa xỉ, không ngờ thưởng một đĩnh vàng, tiểu đồ đệ kia nửa mừng nửa lo, sợ khách đổi ý, vội vàng đem cái chiêng hướng trong lòng ngực, ôm đồng cái chiêng liên tục cúi đầu, nói tạ ơn:

- Đa tạ lang quân trọng thưởng, đa tạ lang quân trọng thưởng.

Người áo xanh khẽ mỉm cười, nói:

- Dẫn ta đi gặp ông bầu gánh của các ngươi, có chút chuyện mua bán lớn, ta muốn cùng y nói chuyện!

- Mời quý nhân đi bên này!

Tiểu đồ đệ kia vừa nghe có mua bán lớn, vui mừng vô cùng, bỏ qua việc thu tiền, khẩn trương dẫn người áo xanh đi vào trong trướng. Mạc lão nhân ngồi trong trướng nhìn thấy vị khách này trọng thưởng lớn, đang muốn đứng dậy nghênh đón, tiểu đồ đệ đã dẫn người áo xanh đi tới.

Mạc Quan nhìn thấy cái chiêng trong tay tiểu đồ đệ, thấy một khối vàng óng, trong mắt không khỏi ngời sáng lên, khẩn trương vẻ mặt tươi cười đón chào, khiêm tốn mà cười nói:

- Quý nhân mời ngồi, tiểu nhân đa tạ quý nhân trọng thưởng!

Người áo xanh vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:

- Lão nhân gia chính là bầu gánh chỗ này phải không?

- Vâng, vâng!

- Rất tốt, tại hạ họ Dương, Dương Chi Cổ! Lão Thái Quân nhà ta đại thọ tám mươi tuổi, làm vãn bối, ta nghĩ có chút gì hiếm lạ làm vui lòng bà ấy.

Mạc lão quan vừa nghe ba chữ "Lão Thái Quân" , liền biết người này là quan lại, lão phu nhân có thể xưng là thái quân, trong số con cháu ít nhất cũng phải có một quan ngũ phẩm, sắc mặt của lão càng cung kính, vội vàng nói:

- Lang quân, ý ngài là muốn để cho tiểu lão nhân đến quý phủ đi biểu diễn mãi võ sao?

Dương Chi Cổ lắc đầu, nói:

- Không! Ta nghĩ nên tự mình học một chút ảo thuật, ở thọ yến của Thái Quân trình diễn, cổ có lão Lai tử y phục rực rỡ để giải trí, vì lấy lòng lão Thái Quân, đứa cháu này còn sợ đóng giả một con hát sao?

Mạc Quan cười nói:

- Lang quân thật sự là hiếu tâm đáng khen, không biết lang quân muốn học chút chiêu trò gì?

Dương Chi Cổ nói:

- Không dối gạt lão nhân gia, Dương mỗ vốn cũng có hiểu chút ảo thuật, trước kia cũng từng biểu diễn cho lão Thái Quân xem, cho nên xiếc tầm thường lão Thái Quân nhà ta không muốn xem, muốn học, ta sẽ học sở trường giỏi nhất của ngươi.

Mạc quan nhân vừa nghe, không khỏi có chút do dự, tuy nói vị khách này ra tay hào phóng, nhưng nếu như dạy hắn làm ảo thuật nhất định sẽ có trọng thưởng, nhưng đây là bản lĩnh để y kiếm cơm ăn làm sao có thể dễ dàng truyền lại được.

Dương Chi Cổ thấy lão chần chừ, không khỏi cười vang nói:

- Lão nhân gia sẽ không nghĩ là Dương mỗ muốn học trộm tài nghệ của ngài đấy chứ? Dương mỗ là người đọc sách, tương lai là phải vào kinh ứng thí, ngài nghĩ ta sẽ đi hành tẩu giang hồ mãi nghệ kiếm sống sao? Còn nữa, ta chỉ muốn lãnh giáo bản lĩnh của ngài, tuyệt đối không đi đoạt cơm của người khác

Nói xong, tay hắn đặt trên án nhẹ nhàng vung lên, ba đĩnh vàng óng ánh vô thanh vô tức xuất hiện ở trên bàn, ánh mắt của Quan Mạc sáng rực lên, không phải là bởi vì Dương Chi Cổ này có thủ pháp thần kỳ, thủ đoạn của hắn tuy khéo léo, nhưng ở trong mắt Mạc Quan thì cũng không có gì là cao siêu. Lão là vì thấy được ba đĩnh vàng nên mới biểu hiện như vậy, cái này gọi là thấy tiền sáng mắt .

Dương Chi Cổ cười hỏi:

- Thế nào?

Mạc Quan nuốt nước miếng, thấp giọng nói:

- Lang quân, chúng ta hành tẩu giang hồ làm xiếc cũng có luật lệ của chính mình, ảo thuật ảo thì là ảo thuật, thần thần kỳ kỳ, bí mật chỉ ở một chữ, yêu cầu của lang quân •••••• thật sự là có chút •••.

Dương Chi Cổ vung tay lên, ba đĩnh vàng trên bàn biến thành sáu. Dương Chi Cổ nhìn lão, nói:

- Lúc này như thế nào? Sáu đĩnh vàng, đổi lấy một phần bản lĩnh!

- Việc này!...

Mạc lão nhân chần chừ như cũ không quyết định được, đồ đệ của lão có chút không nén được tức giận, thấp giọng kêu:

- Sư phụ!

Dương Chi Cổ nói:

- Một môn thuật pháp nuôi sống không được một đoàn kịch hát nhỏ, túc hạ đừng nghĩ rằng ta học được nhất môn tuyệt kỹ của ngài thì có thể đoạt cơm của các người? Còn nữa, lấy thân phận của Dương mỗ, sẽ đi làm một chuyện như vậy sao? Ta có thể cam đoan với ngươi, ta học bản lĩnh của ngươi cũng chỉ vì làm vui lòng lão Thái Quân, về sau sẽ không dạy cho cho người khác đâu!

Mạc lão nhân khó xử nói:

- Ảo thuật không phải là thực, cũng không là giả, muốn đem giả làm thực, lấy giả làm thực, cần bản lĩnh cao siêu cực kì, mà điều này cần thật lâu, vất vả lắm mới huấn luyện được. Dù cho lão nói cho người biết bí quyết trong đó, chỉ sợ lang quân ngươi cũng không chắc có thể học nhanh được.

Dương Chi Cổ đáp:

- Chuyện này cũng không nhọc đến bầu gánh lo lắng, học được hay không được đều là chuyện của tại hạ, chỉ cần bầu gánh đồng ý ái mộ truyền thụ!

Mạc Quan vỗ mạnh vào mồm, thấp giọng nói:

- Lang quân... có thể cho thêm một đĩnh không?

Lão cũng cảm giác mình có lòng tham quá mức rồi, lời nói ra không có chút sinh khí.

Dương Chi Cổ không nói gì, chỉ giơ tay lên, "Đương đương đương" ba tiếng vang lên, trên bàn lại rớt xuống ba đĩnh vàng, ánh vàng chiếu rọi hai mắt.

Mạc Quan bị kích động, nắm lấy đĩnh vàng, run giọng hỏi:

- Không biết lang quân muốn học cái gì?

Dương Chi Cổ nói từng chữ một:

- Thuật - đổi - đầu!

*************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.