Say Mộng Giang Sơn

Chương 1039-1: Tự đào mộ chôn mình (1)



Trương Xương Tông trở lại nơi ở của mình, viết một phong mật thư ngắn gọn liên quan đến Quan Nhi hạ sinh một bé gái, rồi cho người bí mật thông báo cho Hoàng đế, xong việc y mới cởi bỏ quần áo đi tắm.

Uyển Nhi vừa mới sinh nở nên rất mệt, nói chuyện với Dương Phàm được một lúc thì sự hưng phấn nhiệt tình mất hết, cảm giác mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt, Đại Nhi vừa mới sinh cất tiếng khóc chào đời nên tiểu mỹ nhân cũng rất mệt nằm ngủ tít thò lò bên cạnh mẹ, Dương Phàm thấy vậy liền về phòng mình cho hai mẹ con nghỉ ngơi.

Sau khi Cổ Trúc Đình rời đi, lập tức cải trang đi đến phủ của Trường An danh y Mộc Huy, cũng giống như những lần trước Mộc Huy bị bịt mắt lại rồi được mời lên xe, lượn vài vòng trong thành xác nhận không có ai theo dõi rồi mới quay về đảo Hồ Tâm, để y bắt mạch xem sức khỏe rồi kê vài thang thuốc bổ cho Uyển Nhi, sau đó lại đưa y quay về.

Cổ Trúc Đình lúc này ở lại bên cạnh Uyển Nhi, có nàng giúp đỡ chăm sóc hắn yên tâm hơn so với việc chỉ có hai nha đầu Lan Ích Thanh và Thụ Tiểu Miêu. Đương nhiên, hắn mượn cơ hội này để Uyển Nhi và nàng gẫn gũi nhau hơn, đúng là một mũi tên trúng hai đích, việc tốt như vậy cớ sao mà không làm.

Dương Phàm tắm rửa xong thay một bộ quần áo đơn giản đi ra, hắn biết sức khỏe của Uyển Nhi còn yếu, là lúc cần được nghỉ ngơi, tuy lúc nào cũng muốn nhìn nàng và con nhưng đêm nay hắn sẽ không đến, chỉ dặn người chuẩn bị tiệc rượu cùng Trương Xương Tông uống một phen thoải mái.

Dương Phàm hôm nay thiết yến vì hắn muốn chức mừng ái nữ chào đời, mẹ tròn con vuông, chỉ là cái lý do này không cho phép hắn công bố rộng rãi. Hắn vừa dạn dò nhà bếp chuẩn bị yến tiệc thì thấy Nhâm Uy từ ngoài bước nhanh vào, nhìn vẻ mặt của y có vẻ đã có chuyện gì đó, hắn liền hỏi:

- Có chuyện gì thé?

Nhâm Uy mang vẻ mặt bí hiểm bước tới trước Dương Phàm, khẽ nói:

- A Lang, ty chức đã điều tra ra một số manh mối việc ngài giao cho trước đây.

Câu nói không đầu không đuôi khiến hắn không hiểu, hỏi:

- Ta đã giao cho ngươi làm việc gì?

Nhâm Uy đáp:

- Chính là việc mờ ám giữa Đỗ Văn Thiên và An Nhạc công chúa đó ạ. Hôm nay Đỗ Văn Thiên bị Cao cô nương và Lan cô nương đánh cho một trận chạy về nhà rồi mời thầy y đến chữa trị. Theo lý mà nói, y vừa bị thương nên ở nhà dưỡng thương mới đúng, đâu ngờ y bỏ nhà đến quán rượu uống rượu giải sầu.

Người của ty chức thấy kì quái nên dùng nhiều tiền mua chuộc Tửu bác sĩ, trà trộn vào bên cạnh y, Đỗ Văn Thiên say mềm người nói rất nhiều lời bực bội, tuy trong lời nói không có nhắc đến An Nhạc công chúa, nhưng người phụ nữ mà y nhắc đến chính là An Nhạc công chúa.

Nghe giọng của y hình như đã làm hỏng việc An Nhạc công chúa giao cho nên quay về phủ bị công chúa quở trách. Y vừa uống vừa càu nhàu, nói vì người phụ nữ kia tận tâm tận lực, mời nàng về phủ đệ ở, cam chịu giống như nô bộc, vì nàng mua sắm, ăn uống tiệc tùng, tiêu tốn cả trăm vạn bạc.

Kết quả bây giờ y là chuyện cười cho Trường An, phụ thân của y cũng không chào đón y, ai ngờ y bị người đời lạnh nhạt như thế. Từ những lời say của y thì rất có thể y và An Nhạc đã làm chuyện nam nữ rồi. Ha ha, hóa ra y là một kẻ si tình. Tuy rằng rất bực bội nhưng vẫn không thể quên được nàng.

- Si tình? Chỉ là kẻ háo sắc đâm hồ đồ mà thôi.

Dương phàm khinh thường cười nhạt, tay chắp sau lưng nhẹ nhàng bước đi thong thả, Nhâm Uy hỏi:

- A Lang có dự định gì không?

Dương Phàm trầm ngâm một lúc, nói:

- Tình thế nguy hiểm đã qua rồi, hành động tiếp theo của An Nhạc sẽ là trả thù Trương Xương Tông, nên không có thời gian lại đến làm khó ta.

Còn tên Đỗ Văn Thiên...

Dương Phàm lắc đầu, nếu không phải Đỗ Văn Thiên chọn đúng thời điểm, chọn đúng kẻ đồng mưu với y, thì không có tư cách gì để khiêu khích hắn. Dương Phàm cho người điều tra để tìm điểm yếu của đối phương, nhưng nay Uyển Nhi đã bình an sinh nở nên cũng không có sơ hở nào để bị người ta nắm nữa rồi.

Khi người ta đang trong cơn men vui mừng hạnh phúc thì tâm tình cũng khác rất nhiều, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của con, những tà khí trong hắn dường như bị hòa tan. Đỗ Văn Thiên nếm trải lần thất bại này có lẽ sẽ không khua chiêng gõ mõ nữa, hắn cũng không muốn đuổi cùng giết tận, không thuận theo không buông tha nữa.

Dương Phàm thở dài, nói:

- Thôi, bỏ qua việc này đi, gọi tất cả những người đang theo dõi họ về, không truy cứu nữa.

*********

Trên Lệ Xuân Đài có một tòa hiên sảnh, là nơi rất mát mẻ.

Bên cạnh nó có một dòng suối nước chảy róc rách, có một cối xay nước được dòng nước đẩy xoay tròn, những ống trúc lần lượt đưa những dòng nước mát lạnh vào cái máng gỗ, ào ào chảy đúng vào nóc của hiên sảnh.

Nước từ nóc nhà lan ra tứ phía chảy xuống mái hiên như một lớp vải rủ xuống, như một dèm vải trong suốt rủ xuống. Nên trong hiên sảnh mát mẻ dị thường khác hẳn thời tiết nắng nóng bên ngoài.

Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên giường trúc, đầu gối lên ngọc chẩm, nhìn ra hồ đầy hoa sen trắng đỏ, chậm rãi nhấp uống một ngụm súp hạt sen. Trương Dịch Chi ngồi ở một bên, nhẹ giọng đọc mật tấu của Trương Xương Tông cho bà nghe.

Sau khi Trương Xương Tông đến Trường An thì Trương Dịch Chi liền gác lại chuyện biên tập > lại, dành thời gian ở bên Võ Tắc Thiên. Y hiểu rõ quyền lực địa vị của y do ai mà có, Trương Xương Tông không có ở đây, y gác tất cả việc khác lại nhưng tuyệt đối không thể bỏ bơ Nữ hoàng đế, một khi Nữ hoàng đế sủng ái người khác thì y sẽ mất tất cả.

- Uyển Nhi sinh một bé gái?

Võ Tắc Thiên nghe được một nửa liền cười hỏi Trương Dịch Chi một câu, nghe nói Uyển Nhi sinh một bé gái, trong lòng Võ Tắc Thiên thấy nhẹ nhõm, nếu là bé trai, luôn khiến trong lòng có một chút lo lắng, bà ta rất vui khi nàng hạ sinh một bé gái.

Trương Dịch Chi mỉm cười nói:

- Vâng, Thánh nhân.

Có một luồng gió mát thổi đến khiến tinh thần người ta sảng khoái. Những cửa sổ trên bốn bức tường của hiên sảnh được treo rất nhiều các loại hoa thơm, hương liệu đến từ Thiên Trúc và Ba Tư, chúng được tết lại với nhau thành dèm cửa có thể xua duổi muỗi, theo gió đưa hương thơm tỏa khắp phòng, đặt mình trong đó cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Võ Tắc Thiên gượng người ngồi dậy, Trương Dịch Chi nhanh chóng đặt mật tấu xuống, đưa một cái gối đệm làm bằng trúc đặt vào sau lưng Võ Tắc Thiên thay cho ngọc chẩm. Võ Tắc Thiên thoải mái dựa vào nhắm hai mắt lại, hai tay của Trương Dịch Chi nhẹ nhàng đặt lên vai của bà.

Võ Tắc Thiên mỉm cười nói:

- Trước đây Uyển Nhi gửi thư có đề cập đến việc sắp xếp nơi ăn ở cho đứa bé.

Trương Dịch Chi vừa xoa bóp cho bà ta vừa nói:

- Vâng! Thượng Quan Đãi Chế muốn được Thánh nhân khai ân, lấy lí do Trịnh thị lão phu nhân chọn đứa bé làm con nuôi, giao đứa bé này cho mẹ của nàng nuôi dưỡng.

Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói:

- Hiện giờ nó đã sinh một bé gái, một nha đầu nhất thiết phải gửi nuôi sao? Gia tộc Thượng Quan có thể dựa vào một bé gái để duy trì môn hộ không?

Trương Dịch Chi không hiểu ý, thăm dò hỏi:

- Ý của Thánh nhân là...

Võ Tắc Thiên chỉ cười mà không đáp, trong lòng thở dài, bà ta nói đến nước này là đã rất coi trọng Trương Dịch Chi rồi, nhưng sự giác ngộ chính trị của y không như bà ta mong đợi, còn kém rất xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.