Dương Phàm biết người này, người này là Điện Trung Giám Điền Quy Đạo!
Ngày đó khi Huyền Vũ môn binh biến, y không thức thời chặn đường cùng Trương Giản Chi giằng co, nếu không có Dương Phàm đúng lúc xuất hiện điều tướng sĩ Thiên Kỵ, làm cho Điền Quy Đạo vô binh có thể sử dụng, rất khó nói y sẽ làm những gì. Còn nữa, người này lúc trước còn dựa vào Nhị Trương, cho nên sau khi đảo chính thành công, người này lập tức bị đám người Trương Giản Chi thỉnh chỉ bãi quan rồi.
Cái này cũng qua hơn một tháng, theo lý thuyết người này sớm nên cuốn gói về nhà mới phải, sao còn xuất hiện ở nơi này. Trong lòng Dương Phàm kinh ngạc không ngừng, liền bước ra đi về phía y. Điền Quy Đạo muốn ly khai, vừa thấy Dương Phàm, vội dừng bước chân, hướng về hắn chắp tay nói:
- Đại tướng quân!
Trước kia Dương Phàm chỉ là tướng quân, có người gọi hắn một tiếng Đại tướng quân đó là khen tặng, hiện giờ hắn là thực danh là Đại tướng quân, quan quân Đại tướng quân!
Dương Phàm trả lễ, nói:
- Điền huynh, bản quan nghe nói ngươi đã về quê cũ rồi, không ngờ gặp lại ở chỗ này.
Điền Quy Đạo cười, nói:
- Trong tháng giêng khởi hành không tốt lắm, hạ quan vốn định đầu xuân mới đi. Nhận được bệ hạ ân điển, miễn xá lỗi của hạ quan, cho phép hạ quan lập công chuộc tội rồi.
- Hả?
Dương Phàm có chút bất ngờ, nói:
- Như vậy Điền huynh hiện giờ vẫn là Điện Trung Giám, Hữu Kim Ngô tướng quân sao?
Điền Quy Đạo lắc lắc đầu, nói:
- Hạ quan hiện giờ được bệ hạ bổ nhiệm làm Thái Phó Thiếu Khanh rồi, khi bắt đầu ở trong cung làm việc, có chút đồ cá nhân để ở chỗ này, hôm nay cố ý tấu xin bệ hạ tiến cung thu hồi đấy. Hạ quan lập tức còn phải đi Thái Phó tự báo danh, Đại tướng quân, hạ quan phải cáo từ.
Dương Phàm gật gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, nói:
- Ồ! Bản quan phụng chỉ mở rộng Thiên Kỵ, còn cần bổ sung rất nhiều chiến mã, sau này không thiếu được phải liên hệ với Điền Thiếu Khanh rồi, vài ngày nữa bản quan mời Điền Thiếu Khanh uống rượu, chúng ta hai người thân cận hơn một chút.
Điền Quy Đạo vội vàng nói:
- Hạ quan nguyện vì Đại tướng quân cống hiến sức lực, cũng không dám làm phiền Đại tướng quân mời. Đại tướng quân đã hạ giao như thế, hạ quan vừa mừng vừa sợ, nếu Đại tướng quân không chê, ngày khác hạ quan trong phủ thiết yến, xin mời Đại tướng quân đến dự.
Dương Phàm mỉm cười đáp ứng, Điền Quy Đạo lại chắp tay với hắn liền dẫn tôi tớ rời khỏi. Dương Phàm nhìn bóng lưng của y nhíu mi trầm tư một chút, mới đi về chỗ ở Uyển Nhi.
- Lang quân!
Thượng Quan Uyển Nhi vừa thấy Dương Phàm, vội đem bút lông đặt trên cẩm văn hoa thạch, tung tăng nhào tới trong lòng của hắn.
Uyển Nhi hiện giờ đã ở ngoài cung, cứ năm ngày trực một đêm ở trong cung, giống như các Tể tướng. Điều này cũng từ phương diện khác chứng minh địa vị của nàng vẫn là nội tướng như cũ.
Đám người Trương Giản Chi làm Tể tướng là quan tam phẩm, bọn họ có tước vị khác là thụ phong khai quốc quận công, theo phương diện này tính, bọn họ là nhị phẩm. Uyển Nhi hiện giờ phong quan là Chiêu Dung cũng là nhị phẩm, cùng bọn họ phẩm bậc giống nhau, so với Dương Phàm đang là thượng quan Tam phẩm quân Đại tướng quân, vẫn cao hơn một phẩm đấy.
Tuy nói Dương Phàm nhận tước Khai Quốc Hầu, thực ấp ngàn hộ, nhưng Khai Quốc Hầu này cũng là Tam phẩm, bất kể từ chỗ nào mà tính, vẫn kém Uyển Nhi. Uyển Nhi hiện giờ thường trú ở ngoài cung, có thể cùng Dương Phàm ngày ngày gặp mặt, đêm đến thì hai người chính là uyên ương cũng gối cùng ăn cùng ngủ, thứ nhất là hết sức thoải mái, thứ hai là tâm nguyện được đền bù, Uyển Nhi giờ phút này dung nhan toả sáng lúm đồng tiền đẹp như đào lý, tựa như một thiếu phụ tân hôn, vừa thấy Dương Phàm lại vui mừng lộ ra thần thái tiểu nhi nữ.
Dương Phàm ôm eo của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi của nàng, cười nói:
- Sáng sớm thức dậy còn phàn nàn xương sống thắt lưng chân đau, lúc này thì tinh thần sáng láng nha.
Khuôn mặt Uyển Nhi đỏ lên, nhẹ nhàng đập ngực hắn một cái, khẽ gắt nói:
- Lại giễu cợt người ta.
Nàng mở hai mắt, còn chăm chú quan sát thần sắc của Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Lang quân có tâm sự?
Dương Phàm gật gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Hôm nay, Hoàng hậu buông rèm chấp chính rồi.
Uyển Nhi không kinh ngạc chút nào, vuốt cằm nói:
- Dạ! Thiếp có nghe nói.
Nàng lôi kéo Dương Phàm đến bên án thư ngồi xuống, nói:
- Đây coi như là bệ hạ quay giáo kích đi. Đám công thần này cũng thật là có chút đắc ý vênh váo, quên hết tất cả rồi.
Dương Phàm nhướn mi nói:
- Thế nào, nàng cũng không quen nhìn bọn họ?
Uyển Nhi cười khúc khích nói:
- Thiếp không cần quan tâm, chàng thấy thiếp hiện tại nhàn hạ nhiều...
Nàng chỉ về phía bàn, Dương Phàm lúc này mới phát hiện trên bàn gần như không có bao nhiêu tấu chương, chỉ vẹn vẹn có mấy tấu chương, thoạt nhìn cũng năm sáu phần, chồng chất góc bàn, trên thư án bày ra một trang giấy, trên giấy vẽ Yến Xuyên Lâm Đồ, vừa mới vẽ một nửa, xem ra vừa rồi Uyển Nhi đang ở trong này múa bút vẩy mực.
Uyển Nhi nói:
- Trong mắt bọn lão, không ai là không thể trị, Hoàng đế vô vi mà trị mới là thánh minh chi quân, bọn họ muốn cho Hoàng đế cao cao ngồi ở phía trên, thiên hạ đại sự hết thảy giao do bọn họ phụ trách, thay mặt vua phân ưu, thay Thiên tử hành thú, làm một thần tử lưu danh thiên cổ.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Cái gọi là minh quân lương thần. Minh quân chi minh, ở chỗ nhận thức của người; lương thần chi lương, ở chỗ thống trị thiên hạ. Ngụy Huyền Thành (Ngụy Trưng) ở trong " Gián Thái Tông thập tư sơ " không phải cũng khuyên Thái Tông 'Tự dưỡng giữ tuổi thọ, không cần làm gì, không nói mà thay đổi. Làm gì cho phí công vắt óc suy nghĩ, để thần tử suy nghĩ hộ, với sự thông minh và hiểu biết của thần tử, chẳng phải là đạo vô vi đó sao?’
Uyển Nhi khẽ cười nói:
- Như vậy, chàng cho rằng Thái Tông Hoàng đế không làm gì mà trị sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Minh quân trong mắt hoàng đế cũng có cái gì mãnh liệt, nếu muốn có một phen mãnh liệt tất nhiên tự thân đi làm. Các thần tử hy vọng Hoàng đế không làm gì mà trị thiên hạ, như vậy Hoàng đế mới là minh quân trong mắt bọn họ! Nhưng bọn họ lấy việc khống chế vua trong tay mình, theo bọn họ là vì vua phân ưu! Ở trong mắt Thiên tử sợ là đi quá giới hạn quân quyền rồi. Cũng chỉ có nàng mới ước ít việc để làm thôi.
Uyển Nhi cười "Hì hì", nói:
- Thiếp thà rằng cùng lang quân trước hoa dưới ánh trăng, chứ không thích những công văn làm phiền này.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Chỉ tiếc Hoàng đế sẽ không nghĩ như vậy, Trương tướng công bọn họ cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Uyển Nhi nói:
- Cho nên, cái này có phiền toái. Cổ huấn “Phi điểu tận, lương cung tàng; địch quốc phá, mưu thần vong” như vậy, bọn họ lại hoàn toàn quên, bọn họ tự cho là đại trung thần, hết thảy cũng là vì Hoàng đế, vì xã tắc, nhưng bọn họ thật sự có đạo đức cá nhân sao?
Uyển Nhi khinh thường nhếch khóe môi, Dương Phàm nhớ tới vị Triển tiên sinh dạy học nhà mình cũng biến hóa nhanh chóng thành "Đại công thần trong Thần long đảo chính", do đó nhập chức Lại bộ, làm chủ quản, không khỏi khe khẽ thở dài.
Uyển Nhi dịu dàng nói:
- Tham luyến quyền vị, kết bè kết cánh, một khi trong lòng Hoàng đế đối với bọn họ có một ấn tượng như vậy, còn có thể tín nhiệm bọn họ sao?' Phía sau có dư quên rút tay về, à..., cho nên thiếp nói, bọn họ có chút đắc ý vênh váo rồi.
Dương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Thiên tử đối với việc bọn họ đảm nhiệm nhiều việc xác thực là có chút bất mãn, mới vừa rồi ta ở trên đường nhìn thấy Điền Quy Đạo. Điền Quy Đạo được Hoàng đế xá tội giữ lại sử dụng, chuyển công tác làm Thái Phó Thiếu Khanh rồi. Thái Phó tự nắm toàn bộ mã chính cả nước, quyền cao chức trọng, Hoàng đế cái này căn bản là làm trái với đám Trương tướng công bọn họ rồi.
Uyển Nhi nói:
- Việc này thiếp biết, chiếu thư vẫn là thiếp chấp bút đây này. Đúng là Điền Quy Đạo
“Mực sắc tà phong quan”
Dương Phàm nghe xong lại là ngẩn ra, cái gọi là “Mực sắc tà phong quan”, chính là không thông qua khảo sát của Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, không thông qua trình tự phê chuẩn chính quy, do Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ bổ nhiệm quan viên. Võ Tắc Thiên từng lục soát thiên hạ, chưa thí luyện, liền ủy nhiệm một nhóm quan viên lớn, đây chính là “tà phong quan”.
Đem bãi quan miễn chức của Điền Quy Đạo, là đám người Trương Giản Chi quyết định, đi qua trình tự chính quy để làm, hiện tại Hoàng đế đặc xá y, lấy phương thức “tà phong quan” điều nhiệm Thái Phó tự, rất có thể trước đó không thương lượng cùng đám người Trương Giản Chi, lại liên tưởng đến hôm nay Hoàng hậu buông rèm chấp chính, Dương Phàm phát hiện thế cục trong triều trở nên nghiêm trọng hơn.
Uyển Nhi chuyển động con ngươi, lại nói:
- Đúng rồi, tháng trước Mạt Hoàn tướng công nói cứu phục Lý Đường, thích hợp cho các châu bố trí một ”Phục Hưng tự”, vì thế dưới triều đình cho các châu lựa chọn một chùa sửa tên thành “Phục Hưng” rồi.
Tuy nhiên hôm qua Hữu Bổ Khuyết Trương Cảnh Nguyên dâng sớ cho rằng ở giữa có chỗ trở ngại cần phục hưng mới gọi là Phục Hưng”, bệ hạ là Võ Chu nhường, Chu Đường là nhất thể, không thể gọi là Phục Hưng, mà nên đổi tên là 'Long Hưng"
Dương Phàm nói:
- Hoàng đế nói như thế nào?
Uyển Nhi tinh thông đủ loại sách, đã xem qua là không quên được, lập tức đáp:
- Hoàng đế khẩu dụ, lời nói Trương Bổ Khuyết có lý, từ nay đã về sau, không được nói Phục Hưng, 'Phục Hưng tự” đều đổi tên 'Long Hưng tự”. Thiếp vừa mới nghĩ xong ý chỉ, ban phát xuống.
Dương Phàm nói:
- Trương Cảnh Nguyên là Đông cung cựu thần?
- Dạ!
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công nha!
Uyển Nhi chăm chú nhìn nói:
- Lang quân có tính toán gì không?
Dương Phàm nói:
- Hôm nay Hoàng hậu lâm triều, Trương tướng, Hoàn tướng, Kính tướng đều ra mặt ngăn cản, nhưng chư đảng Tương Vương, Thái Bình, Lương Vương lại đều không có động tĩnh. Ta thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy khắp nơi bây giờ mỗi người đều mang xảo trá, lúc trước vì tru sát Nhị Trương tạm thời liên minh hợp lại, sợ là giờ thì đổ sụp đổ tan tành rồi.
Uyển Nhi nhăn nhíu mi, do dự nói:
- Nhanh như vậy thì...
Dương Phàm nặng nề gật gật đầu, lại nói:
- Kính Huy vốn là môn hạ Thái Bình ...
Uyển Nhi "YAA.A.A.." một tiếng thở nhẹ, hiển nhiên chuyện này nàng cũng không biết rõ.
Dương Phàm tiếp tục nói:
- Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy còn lại là thuộc về môn hạ Tương Vương, Tương Vương và Thái Bình đều không có động tĩnh, duy chỉ có bọn họ đứng ra, rất hiển nhiên ba người bọn họ đã thoát khỏi Thái Bình và Tương Vương, đổi sang kết đảng với Trương Giản Chi và Hoàn Ngạn Phạm. Thái Bình và Tương Vương sẽ không ngồi xem bọn họ phản bội, tương lai tình thế như thế nào đặc biệt khó đoán trước. Không thể vọng động, vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến đi!
Uyển Nhi gật gật đầu, khẽ thở dài:
- Tình thế hiện giờ, so với khi nữ hoàng tại vị càng thêm khó lường, vốn tưởng rằng thiên hạ đã định rồi, ai ngờ cũng là thời điểm “Tần phủ thất thất lộc, thiên hạ cộng trục chi”.
Dương Phàm hỏi:
- Tình hình hiện giờ của Nữ hoàng đế như thế nào?
Uyển Nhi nói:
- Áo cơm ngủ nghỉ không có vấn đề, bà dù sao cũng là mẫu thân của bệ hạ, trừ không được tự do ra, phương diện khác không có bạc đãi bà...
Uyển Nhi dừng một chút, có chút thương cảm mà nói:
- Tuy nhiên, thiếp đi thăm bà, thấy bà dường như trong một đêm lại già mười tuổi, sức khỏe... rất không tốt.
Dương Phàm nói:
- Một đời nữ hoàng từng như mặt trời ban trưa, không ai bì nổi, một khi thất bại, kết cục cũng thường thôi, huống chi ta và nàng là phàm nhân, cho nên, vì các nàng, vì đứa nhỏ, vì gia đình của chúng ta, chúng ta nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Thấy Uyển Nhi mặt lộ vẻ thương cảm, còn cảm thương cảnh ngộ Võ Tắc Thiên, Dương Phàm ôm chặt nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi:
- Kỳ thật làm một kẻ bại, bà đã rất may mắn. Ngẫm lại dưới cửu tuyền Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi, ngẫm lại người nhà của Mãng thị và Kiêu thị ở Lĩnh Nam chịu khổ, bà ta có cái gì oán giận đây?