Say Mộng Giang Sơn

Chương 1119: Kỳ ân



Lý Hiển lắc đầu nói:

- Loạn thần tặc tử sao, nói vậy là có chút quá lời, tuy nhiên nói vì quốc sự nhưng thực chất lại vì tư lợi cho bản thân thì lại có.

Lý Hiển nhìn Dương Phàm liếc mắt một cái, lại nói:

- Trẫm vừa mới lên ngôi, luận công ban thưởng. Với công lớn của ái khanh mà phong công tước, trẫm cho rằng cũng là chuyện đương nhiên thôi, chỉ có điều có người nói ái khanh và Nhị Trương trước giờ có quan hệ mật thiết...

Dương Phàm vội vàng đứng dậy thổ lộ:

- Bệ hạ, vi thần...

Lý Hiển giơ tay đặt xuống bàn một cái, nói:

- Ái khanh ngồi xuống, trẫm đối với sự trung thành của ái khanh chưa bao giờ hoài nghi. Lại nói tiếp, khi Nhị Trương còn đắc thế, lại có ai không lá mặt lá trái chứ, đừng nói chi là ái khanh ngươi, là trẫm lúc ấy ở trước mặt bọn chúng cũng phải nhượng bộ ba phần a.

Kết quả là khi luận công ban thưởng, có đại thần nói gia phong ái khanh một Huyện bá là được. Trẫm cảm thấy ban thưởng nhỏ nhoi như vậy sẽ làm cho công thần thất vọng, cho nên trẫm cố sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, thăng chức cho ái khanh là Đại tướng quân, phong hàm Hầu tước, lại mở rộng Thiên kỵ thành Vạn kỵ, xem như trẫm đối với ái khanh bồi thường một chút.

"Có đại thần kiến nghị khi luận công ban thưởng sao?" Người đại thần này là ai? Chuyện luận công ban thưởng đều là do đám người Trương Giản Chi, Hằng Ngạn Phạm một tay nắm giữ đấy."Trẫm ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người?" Lời khuyên can của những người này là người nào chứ?

Hoàng đế nói như vậy, rõ ràng là đang ly gián quan hệ giữa Dương Phàm và Công thần đảng, Dương Phàm rất hiểu rõ dụng tâm của Lý Hiển, nhưng lời nói này của Lý Hiển tuy có ý châm ngòi hiềm khích, nhưng lời của ông ta nói cũng không sai.

Có Uyển nhi trong cung, đám người Trương Giản Chi sau khi cân nhắc từng câu từng chữ bèn trình lên nội dung tấu chương thỉnh công kia, Dương Phàm biết rất rõ. Những người này ngay cả tiên sinh dạy học của mình cũng quên liệt vào sổ công thần, chuyện quên một nhân vật mấu chốt như Dương Phàm mà xếp vào cuối bảng cũng đâu có gì lạ.

Dương Phàm vội vàng đứng dậy tạ ơn:

- Bệ hạ ưu ái thần như thế, khiến cho thần vô cùng sợ hãi, vô cùng cảm kích!

Lý Hiển nói:

- Với công lao của ái khanh đáng được như vậy. Ái khanh không cần giữ lễ tiết. Ôi, chỉ tiếc cũng không phải mỗi người ai cũng đều như ái khanh tận trung vì nước a. Có ít người ỷ vào công kiêu ngạo, không chừng mực, kết bè kết cánh, bịt mắt quân thượng, so với ái khanh, thật là làm cho trẫm thất vọng!

Đến lúc này Dương Phàm lẽ nào còn chưa rõ dụng tâm của Hoàng đế, Hoàng đế đây là muốn hạ thủ đối với Công thần đảng, trong lòng Dương Phàm rét lạnh, trên mặt lại làm ra vẻ căm phẫn, xúc động nói:

- Thần hưởng bổng lộc của hoàng gia, trung với xã tắc Lý Đường, bệ hạ chỉ cần ra lệnh, thần có vào dầu sôi lửa bỏng cũng không dám chối từ!

Lý Hiển bỗng nhiên đứng dậy, hai tay vịn vào bàn, hơi nghiêng người, vẻ mặt ác nghiệt nói:

- Nếu như trẫm muốn ngươi mang binh giết chết bọn chúng, ngươi cũng nguyện ý nghe theo ý chỉ của trẫm sao?

Theo một tiếng quát hỏi này của Lý Hiển, màn che phía sau y đột nhiên lay động một chút, dường như có một cổ sát khí vô hình muốn phá vỡ tấm màn che màu xanh kia. Dương Phàm híp mắt, sợ hãi nói:

- Thần tuân theo lệnh của bệ hạ, nguyện vì bệ hạ quên mình!

Lý Hiển cười ha ha, vui vẻ nói:

- Tốt! Trẫm không nhìn lầm ngươi, Dương Phàm, ngươi quả nhiên là trung thần của trẫm!

Lúc này màn che phía sau Lý Hiển lại khẽ lay động, dường như sát khí của Lý Hiển chợt tắt, màn che kia cũng buông xuống, khôi phục nguyên trạng.

Phía sau màn che rõ ràng là có một loạt thị vệ, tuy nhiên Dương Phàm từ đầu đến cuối đều chưa từng nghe phía sau màn che phát ra hô hấp, hiển nhiên là những thị vệ bảo vệ Thiên tử phía sau màn che này so với những thị vệ được giấu ở những nơi khác võ công cao hơn một bậc.

Lý Hiển sau khi lên ngôi, tiến hành cải tổ hoàn toàn Nội Vệ Mai Hoa mà Tắc Thiên nữ hoàng để lại, một loạt nữ thị vệ có nhiều công lớn đều bị ông ta hạ chỉ ban ân cho họ rời cung xuất giá rồi, cũng ban thưởng cho nhà cửa ruộng đất, lập đám người Cao Oánh, Lan Ích Thanh có công đầu được ông ta hứa hẹn thân phận chờ lệnh vua, đều chờ xuất giá, lập tức chính là thân chờ lệnh vua.

Hoàng đế muốn chiêu nạp một đám võ sĩ thân thủ cao cường để ông sử dụng đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Luyện võ thành tài bán thân cho đế vương, trên đời này đâu có bao nhiêu người không ham danh lợi, cam tâm đem một thân tuyệt học khổ luyện từ nhỏ để trở thành thế ngoại cao nhân làm bạn với cỏ cây? Chỉ có ở trong sách vở mà thôi.

Bây giờ nội vệ là do một tay Lý Hiển nắm trong tay đấy, nếu Dương Phàm mới vừa rồi dám biểu hiện thái độ không hài lòng đối với việc Hoàng đế làm khó dễ các đại thần luận công ban thưởng, nếu không phải hắn tỏ vẻ trung thành với Lý Hiển một lần nữa, hoặc là đối với Công thần đảng hơi nêu ra thưởng thức hoặc thông cảm, trên điện Tiên Cư này chỉ sợ đã là một mảnh đao quang kiếm ảnh rồi.

Trong tay Dương Phàm dù sao cũng nắm giữ hơn vạn tinh binh, hơn nữa chức vụ chủ yếu chính là phòng thủ cung đình, nếu như Hoàng đế muốn có hành động gì, lập trường của Dương Phàm và thái độ rất trọng yếu. Nếu chính miệng Thiên tử đã đưa ra đủ loại ám chỉ đối với hắn, lập trường của hắn còn lập lờ nước đôi không rõ, vậy thì cũng đủ lý do để bị tru sát rồi.

Dương Phàm chủ động xin đánh nói:

- Thỉnh bệ hạ giáng chỉ!

Lý Hiển lắc đầu, vui vẻ nói:

- Mới vừa rồi trẫm nói như thế, chỉ là muốn minh bạch tâm ý của ái khanh, tuy rằng sau khi bọn họ đắc thế có chút quên hết tất cả, vô lễ với trẫm, mà dù sao có công với trẫm, có công với nước, trẫm sao có thể giết hại bừa bãi được chứ?

Dương Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội nói:

- Bệ hạ anh minh!

Lý Hiển nói:

- Trẫm định phong năm vị Tể tướng Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy, Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy, Viên Thứ Kỷ làm Vương!

Dương Phàm lập tức ngẩn ngơ, hắn thấy trên điện Tiên Cư này sáng tối mai phục, trong lòng đã không thể tính toán, lại không nghĩ nghe được trong miệng của Lý Hiển không ngờ không phải là tru sát, cũng không phải bãi bỏ tước vị, mà là thăng quan, năm công thần không ngờ đều được phong Vương rồi.

Dương Phàm biết rằng phong Vương cho năm Tể tướng tất nhiên là có điều kiện tương ứng đấy, phải giao quyền, không thể lại vung tay múa chân với Hoàng đế, nhưng từ xưa đến nay khi giang sơn thay đổi, các công thần đã cùng với Thiên tử một đao một thương đoạt được giang sơn lại có bao nhiêu người có thể được phong Vương đâu chứ?

Giang sơn là của Lý gia đấy, Lý gia không muốn sử dụng các công thần này nữa, dùng cách ban thưởng phong Vương tước để cho bọn họ nghỉ một cách quang vinh, như thế xem ra, so với các vị vua khai quốc trước kia thì thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, xem như đương kim Thánh Thượng đã cực kỳ hiền hậu.

Dương Phàm không kìm nổi khen:

- Bệ hạ nhân từ!

Nếu như câu "Bệ hạ anh minh" mới vừa rồi của hắn là có ý tứ nịnh nọt thì những lời này cũng là nói thật lòng.

Lý Hiển bùi ngùi nói:

- Tuy rằng bọn họ đắc ý càn rỡ, nhưng dù sao có công với nước, trẫm cũng không đành lòng trách phạt nặng nề. Ban thưởng bọn họ một Vương tước, làm cho con cháu của bọn họ sau này đời đời vinh hoa phú quý cùng với nước nhà. Trẫm còn ban thưởng cho bọn họ một đạo đan thư thiết khoán, nếu không phạm phải tội ác tày trời, có thể miễn chết mười lần, làm như vậy cũng coi như không làm ... thất vọng bọn họ.

Lý Hiển được Dương Phàm hứa hẹn tận trung, tâm tình thật tốt, vui vẻ lại nói:

- Ngày mai khi đại triều hội, tại đó trẫm sẽ hạ chỉ phong cho năm vị công thần làm Vương. Chỉ có điều khổ tâm lần này của trẫm chưa chắc bọn họ đã hiểu. Một khi bọn họ luyến tiếc quyền vị kháng chỉ tại chỗ, sẽ khó tránh khỏi nảy sinh phiền phức, cho nên ta muốn ái khanh sớm có chuẩn bị mới được.

Lý Hiển nói xong, giơ tay vỗ "Bốp bốp bốp" ba lượt, màn che chia ra, bỗng nhiên từ sau đi ra một người, Dương Phàm tập trung nhìn vào, đúng là Võ Tam Tư. Trong lòng Dương Phàm lại là cả kinh, xem ra Hoàng đế sớm đã có chuẩn bị rồi.

Bản thân Võ Tam Tư mặc dù không cầm binh, nhưng trong số các con cháu của Võ gia lại có nhiều Thống soái binh mã, Lý Hiển làm Hoàng đế muốn trục xuất đại thần vốn là chuyện phải làm, lại có Võ gia dùng vũ lực làm chỗ dựa, đủ để cho thấy ý chỉ đã quyết. Như thế xem ra, nếu không phải là bởi vì Dương Phàm hắn khống chế Huyền Vũ môn quá mức trọng yếu, mà điều đi Vạn kỵ tất nhiên sẽ khiến cho các đại thần đề phòng, bởi vậy chỉ có thể tiến hành lôi kéo hắn..., lần này ngay cả hắn cũng chẳng hay biết gì.

Võ Tam Tư đã dẫn theo bao nhiêu quân binh tiến cung? Vả lại bọn họ vào bằng cách nào?

Trong đầu Dương Phàm suy nghĩ liên tục, đột nhiên nghĩ đến Đại Giác Thủ lệ thuộc Kim Ngô Vệ, dường như hắn đã minh bạch điều gì.

Lý Hiển nói:

- Lương Vương, Dương tướng quân, hiện giờ năm công thần nắm giữ đại quyền, trẫm cũng không khỏi không kiêng kị ba phần, trong triều hiện giờ có nhiều tai mắt của chúng, việc cơ mật không thể không cẩn thận, cho nên đại sự lần này, trẫm chỉ phân phó hai người các ngươi biết, không thể để thêm người khác biết. Việc sống chết trước mắt của trẫm, hiện giờ liền phó thác cho các ngươi rồi!

Lý Hiển nói xong, hướng về phía Võ Tam Tư và Dương Phàm trịnh trọng thi lễ.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

Hôm sau lâm triều, Hoàng đế cho cử hành đại triều hội ở chính điện Thái Cực của cung Thái Cực.

Đủ loại quan lại sáng sớm đã chạy tới cung thành, từ Thừa Thiên môn nối đuôi nhau mà vào, xuyên qua Thái Cực Môn, thẳng vào điện Thái Cực, kiến giá Hoàng đế.

Võ sĩ và các thị vệ bên cạnh Hoàng đế ở điện Thượng Kim, bình thường đều chọn lựa thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, cao thấp mập ốm đều độc nhất vô nhị, nhưng hôm nay toàn bộ thay đổi bề ngoài tuy rằng không phải tốt như vậy. Nhưng mỗi người đều là nội vệ cao thủ có một thân tuyệt kỹ.

- Phong tỏa Vĩnh Yên môn!

Các quan mới vừa tiến vào điện Thái Cực, tả Thiên Ngưu Vệ tướng quân Tào Thắng liền trầm giọng hạ lệnh, một đội quan binh đã mai phục từ trước ở Tương tác giám Lý Xung lao tới, thẳng đến Vĩnh Yên môn. Cùng lúc đó, trên các con đường có mấy đội quan binh xông ra, cùng nhau phong tỏa Trường Nhạc môn và Thừa Thiên môn, đây là ba cái cửa trọng yếu từ bên ngoài tiến vào cung Thái Cực.

Cùng lúc đó, nội vệ đại tướng quân Võ Du Kỵ suất lĩnh binh mã Tả hữu vệ đã khống chế cả Thông Huấn môn và Thông Minh môn, lối đi thông với Đông cung và Dịch Đình cung.

Từ khi Lý Hiển đăng cơ, đối với Võ Du Nghi trung thành và tận tâm với Võ Tắc Thiên liền bị tước đoạt chức vị Đại tướng quân, chỉ lưu lại Vương tước, đổi lại do bọn người của Võ Tam Tư Võ Trọng Quy Thống soái Hữu Võ Lâm Vệ, Võ Trọng Quy suất lĩnh Hữu Võ Lâm Vệ lúc này cũng đã khống chế An Lễ môn và Gia Khánh môn, hơn nữa Dương Phàm cũng đã khống chế Huyền Vũ môn, toàn bộ cung Thái Cực đã bị vây chật như nêm cối.

Đại tướng quân Lý Đa Tộ hôm nay là Thống soái tối cao Võ Lâm Vệ, nhưng y và Công thần đảng quan hệ quá mức chặt chẽ, hơn nữa sau khi chính biến Thần Long y đã phong vương, lợi ích thật nhiều, Lý Hiển không nắm chắc có thể tranh thủ được y, cho nên phong tỏa tin tức với y, đối với biến động lần này Lý Đa Tộ thật sự là hoàn toàn không biết gì.

Mà con đường trọng yếu vào nội các cung Thái Cực, thì do Võ Ý Tông mặc giáp trụ hạng nặng suất lĩnh Kim Ngô Vệ khống chế lại, năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác, đề phòng nghiêm ngặt, các Kim Ngô Vệ tinh nhuệ này đây Đại Giác Thủ thay quân danh nghĩa bí mật điều vào cung thành đấy.

Trên Kim điện, các đại thần hoàn toàn không hay biết những chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, ba tiếng chuông vang lên, Hoàng đế giá hưng, Lý Hiển mang khăn vấn đầu, đai ngọc, áo bào gấm, đi qua ngọc bình, chờ vua ngồi xuống, Hoàng hậu Vi thị cũng đồng thời thăng điện, cũng ngồi xuống ở phía sau rèm.

Bốn gã tướng quân mặc áo giáp đang đứng ở các góc điện, Kim Ngô quân chấp đại trượng hoàng kỳ đứng ở trong ngoài đại điện, triều hội sắp bắt đầu rồi. Các bá quan văn võ đứng ở trên điện, vô cùng tề chỉnh, nhất tề nắm hốt hướng Hoàng đế thi lễ, cao giọng nói:

- Bọn thần tham kiến bệ hạ!

Một tiểu thái giám từ phía sau ngọc bình lặng yên vòng ra, tiến đến bên tai Vi hậu nói nhỏ vài câu, Vi hậu sau khi nghe xong, một đôi mắt sáng xuyên qua bức rèm che, lạnh lùng nhìn các quan đang cúi lạy, khóe môi nhếch lên, vẽ ra một tia ý cười xinh đẹp mà lạnh lùng nghiêm nghị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.