Hoàn Ngạn Phạm thấy Kính Huy vẻ mặt tức giận, thanh âm gằn xuống run lên, không khỏi nhíu nhíu mày, y nhìn chung quanh một chút, hạ giọng, không vui nói:
- Trọng Diệp, ngươi nổi giận đùng đùng mà đến, chỉ vì việc này sao?
Kính Huy thấy y đối với chất vấn của mình trốn tránh không đáp, không khỏi tức giận nói:
- Nói như vậy quả nhiên là ngươi rồi? Sĩ Tắc, ngươi thật hồ đồ! Ngươi thật hồ đồ! Ngươi còn sợ phong ba trên triều đình không đủ nhiều sao? Lôi kéo Võ Tam Tư vốn là chủ ý Hoàng đế, chỉ là mượn tay Vi hậu mà thôi, ngươi cho là Hoàng đế sẽ tin tưởng chuyện hoang đường như vậy sao?
Hoàn Ngạn Phạm hơi cười rộ lên, nói:
- Ta đương nhiên biết Hoàng đế sẽ không tin tưởng. Tuy nhiên... Ngay cả ngươi cũng cho ta là muốn mượn lời đồn này xử lý Võ Tam Tư, rất tốt, rất tốt....! Ha hả, ngay cả ngươi đều không nhìn ra dụng ý thực sự của ta, Hoàng đế đương nhiên càng không phát hiện.
Kính Huy ngẩn ra, chậm lại giọng điệu, nghi ngờ mà nói:
- Chẳng lẽ... Ngươi có tính toán khác?
Hoàn Ngạn Phạm gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đúng là có tính toán khác. Ta và ngươi đứng ở chỗ này nói chuyện sẽ không hay, nào, bên này mời, chúng ta đến trong thư phòng nói chuyện.
Hoàn Ngạn Phạm dẫn Kính Huy vào thư phòng, hai người vừa mới ngồi xuống, Kính Huy liền khẩn cấp hỏi han:
- Sĩ Tắc, mau nói, rốt cuộc ngươi có tính toán gì.
Hoàn Ngạn Phạm nói:
- Trọng Diệp, Hoàng đế mặc dù không tin Võ Tam Tư và Vi hậu có tư tình, nhưng việc này một khi truyền ra, Hoàng đế nhất định mặt rồng giận dữ, đúng không?
Kính Huy gật đầu nói:
- Vậy còn phải nói, triều đình lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu rồi.
Hoàn Ngạn Phạm ha hả cười, thần sắc cực kỳ tự đắc.
Kính Huy kềm nén không được nói:
- Sĩ Tắc, ngươi còn chưa nói tính toán của ngươi.
Hoàn Ngạn Phạm nghiêm sắc mặt. Nói:
- Đồng Kiểu lấy thân hi sinh cho vì nước, Hoàng đế nghe tin sàm ngôn. Còn muốn mượn chuyện này xuống tay với Tương Vương và Thái Bình công chúa, chỉ vì bách quan phản ứng quá mức kịch liệt, lúc này mới tạm thời lui bước, đem năm người ta lột bỏ Vương tước, giáng chức đến địa phương, Tương Vương và Thái Bình công chúa miễn cưỡng tránh được một kiếp. Ngươi nói đi, lần này lại xảy ra chuyện, Hoàng đế đầu tiên sẽ nghi ngờ đến ai?
Kính Huy ngẩn ra. Chậm rãi lâm vào trầm tư.
Hoàn Ngạn Phạm nói:
- Chúng ta đã bị giáng chức quan, lập tức phải rời khỏi kinh thành, trận mưa gió này sẽ là do chúng ta quấy lên sao? Hiềm nghi lớn nhất hẳn là Tương Vương và Thái Bình công chúa, ta chính là muốn lợi dụng chuyện này, bức bọn họ không thể không đứng cùng chiến tuyến với chúng ta!
Kính Huy thân mình chấn động, chần chờ nói:
- Ý trời khó dò, Hoàng đế không chắc sẽ nhất định lòng nghi ngờ đến trên người Tương Vương và Thái Bình công chúa? Chúng ta ngậm phẫn trả thù cũng không để ý đến quá khứ sao? Lại nói, ngươi có nắm chắc kéo được Tương Vương và Thái Bình công chúa vào không? Nếu bọn họ đồng ý đứng lên, khi đó... Ngươi lại định làm như thế nào?
Hoàn Ngạn Phạm tự đắc vươn một ngón tay lắc lắc, nói:
- Vấn đề thứ nhất của ngươi căn bản không phải vấn đề. Cũng không phải Hoàng đế có nghi ngờ đến trên người Tương Vương và Thái Bình công chúa hay không, mà là đem tội đổ lên trên người bọn họ phù hợp nhất với lợi ích của Hoàng đế và Tương Vương và Vi hậu, cho nên bọn họ nhất định sẽ làm như vậy!
Loại việc này, ta đương nhiên sẽ không chủ động thương lượng với Tương Vương và Thái Bình công chúa, nhưng đợi cho đến khi Hoàng đế nghi ngờ bọn họ, Hoàng đế từng bước ép sát, không sợ bọn họ không cầu tự bảo vệ mình, đến lúc đó chúng ta chỉ cần Khẳng khái trợ giúp. Bọn họ chẳng những để cho chúng ta sử dụng, hơn nữa sẽ còn cảm động đến rơi nước mắt vì chúng ta đấy.
Trong mắt Kính Huy lóe ra tia hoang mang.
Hoàn Ngạn Phạm thở một hơi dài, nói:
- Sau đó thì như thế nào, không phải một mình chúng ta có thể quyết định, cuối cùng cũng phải là Tương Vương và Thái Bình đồng ý đáp ứng mới được, hoặc là... Mời Thái Tử đăng cơ, hoặc là... dứt khoát do Tương Vương xưng đế, đương kim Hoàng đế nhất định phải làm Thái thượng hoàng, cũng chỉ có thể làm Thái thượng hoàng!
Hoàn Ngạn Phạm bỗng nhiên đứng lên, thanh âm chấn động nói:
- Ta muốn mượn máu Đồng Kiểu, mượn lần lượt độc thủ của Hoàng đế, kích khởi tất cả địch nhân của Lương Vương cùng chung mối thù, mọi người chắp tay cùng hành động! Bằng lực lượng ba nhà chúng ta cùng Tương Vương, Thái Bình công chúa, chưa chắc không thể lặp lại chuyện Thần Long!
Kính Huy kinh sợ giật mình mà nhìn Hoàn Ngạn Phạm, giống như nhìn một người xa lạ.
Hoàn Ngạn Phạm dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn y nói:
- Trọng Diệp, chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành. Năm người chúng ta sẽ phân chia giáng chức hướng năm địa phương, đến lúc đó tại địa phương chịu triều đình giám thị, sẽ khó liên lạc, chúng ta không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm nữa thì sẽ vĩnh viễn không có cơ hội.
Kính Huy vô lực mà nói:
- Sĩ Tắc, ngươi chơi với lửa, ngươi đang mạo hiểm...
Hoàn Ngạn Phạm chỉ vào y cười ha hả:
- Ngươi nha, ngươi nha, phú quý vốn là ở trong nguy hiểm mà đạt được! Ngươi yên tâm đi, lần trước chúng ta tạo thế, dùng thế, thu hoạch thành công lớn! Lúc này đây, chúng ta cũng sẽ không thất bại! Ha ha ha...
Hoàn Ngạn Phạm mỉm cười, cười như một dân cờ bạc thua sạch tiền vốn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Tẩm điện của hoàng đế, nước mắt trên mặt Vi hậu chưa khô, oán hận ngồi ở đằng kia. Võ Tam Tư rất lúng túng ngồi ở dưới tay của nàng, cúi đầu không nói. Lý Hiển thì tức giận chưa tiêu, đi đi lại lại, trong miệng thì thào tự nói:
- Là ai? Đến tột cùng là ai?
Vi hậu nhịn không được nói:
- Còn có thể là ai? Hiện giờ trên triều đình đối với ngài bất mãn, muốn loại bỏ thiếp thân và Lương Vương, trừ đám huynh đệ tốt, muội muội tốt của ngài ra, còn có thể là ai?
- Tương Vương và Thái Bình?
Lý Hiển lắc đầu nói:
- Sẽ không, việc này khiến cho thể diện của hoàng gia bị mất hết, bọn họ đều là người trong hoàng thất, có thể đẹp mặt sao?
Vi hậu cả giận:
- Sinh tử chợt qua, chuyện liên quan đến đế vị, còn có người để ý thể diện sao?
Võ Tam Tư cực hận cái kẻ vu cáo hãm hại y, nhưng y cẩn thận suy nghĩ, cũng lắc đầu nói:
- Tương Vương và Thái Bình bởi vì Vương Đồng Kiểu mà vừa mới trốn thoát một kiếp, lúc này mà còn chủ động gây chuyện, e sợ cho thiên hạ không loạn sao? Lão thần cũng hiểu được... Rất không có khả năng.
Vi hậu nói:
- Không phải là bọn hắn còn có thể là ai? Trong triều còn có ai đối với chúng ta bất mãn.
Võ Tam Tư nhíu mi suy nghĩ sau một lúc lâu, nhất thời không thể nắm chắc.
Lý Hiển quay người lại nói với Võ Tam Tư:
- Lương Vương, chuyện này trẫm giao cho ngươi, ngươi và Ngự Sử Đại Phu Lý Thừa Gia liên kết gánh vác án này, bọn họ ở đường cái Chu Tước dán bố cáo, lại dán nhiều như vậy, sẽ không tránh khỏi không để lại một chút dấu vết, tra! Nhất định phải tra ra manh mối cho trẫm!
Võ Tam Tư cuống quít rời ghế đứng lên, chắp tay nói:
- Lão thần tuân chỉ.
...
Đinh đinh tông tông...
Một khúc tiếng đàn du dương dừng lại, mười ngón Lư Tân Chi ấn trên dây đàn, tiếng đàn đã ngừng lại. Cười dài mà nói:
- Thú vị, thú vị a! Chuyện này thật sự là càng ngày càng thú vị.
Ở quanh thân thể y, bụi hoa vờn quanh, mùi thơm xông vào mũi. Vài tên thủ hạ chồm hỗm ở xung quanh chiếu.
Lư Tân Chi nói:
- Tương Vương và Thái Bình trải qua một kiếp này, nhất định như chim sợ cành cong.
Một thủ hạ nói:
- Công tử nói rất đúng, thuộc hạ biết, Tương Vương và Thái Bình công chúa thường xuyên bí mật tiếp xúc, giống như thảo luận đối sách.
Một gã thủ hạ khác nói
- Trịnh Âm truyền đến tin tức, nói Võ Tam Tư được Vi hậu bày mưu đặt kế, muốn đem việc này đẩy ở trên người Tương Vương và Thái Bình.
Lư Tân Chi nhắm mắt trầm ngâm một lát. Bỗng nhiên mở mắt, nói:
- Không thể! Hiện giờ thế lực của Tương Vương và Thái Bình công chúa vẫn không nhỏ, nếu bọn họ chó cùng rứt giậu, cho dù không thắng, cũng là hai bên đều bị thương, nếu bọn họ thắng, chúng ta cũng không kiếm được gì từ bọn họ. Bởi như vậy mưu đồ của chúng ta sẽ trôi theo nước chảy, lúc này còn không thích hợp bức bách qua mức.
Lư Tân Chi đứng dậy, chân trần ở trên chiếu từ từ bước đi thong thả vài bước, trầm giọng nói:
- Nói cho Thôi Thực và Trịnh Âm, cần phải thuyết phục Võ Tam Tư, không thể tùy tiện quyết liệt với Tương Vương và Thái Bình. Tiết tấu biến hóa nhất định phải nắm giữ ở trong tay của ta!
- Vâng!
Bọn thủ hạ cung kính xác nhận, vội vàng rời khỏi.
Lư Tân Chi quay đầu nhìn phía một người khác, nói:
- Nói cho Lý Thừa Huống, phải gia tăng dạy dỗ đối với Thái Tử!