Say Mộng Giang Sơn

Chương 1143: Thuần vũ trận doanh



Đại doanh Vạn kỵ, ở trong trướng ngủ của Độc Cô Húy.

Dương Phàm uống chén rượu, đột nhiên biến sắc, vội lui về sau, nhưng thân thể hắn mềm yếu vô lực, vừa mới nhấc lưng lên liền vô lực ngã xuống, chỉ cảm thấy tay chân đều tê liệt, không thể nào đứng lên được. Hắn giật mình mà nhìn Độc Cô Húy, vẻ mặt không dám tin.

Độc Cô Húy chậm rãi đặt chén rượu xuống, ánh mắt dừng ở trước mặt Dương Phàm, áy náy nói:

- Đại tướng quân, xin thứ lỗi.

Dương Phàm miễn cưỡng chống đỡ không để mình ngã xuống, cả người đều căng cứng, đến nỗi nói chuyện cũng có chút khó khăn:

- Độc Cô Húy, ngươi.. Đây là sao?

Độc Cô Húy nói:

- Đại tướng quân không cần lo lắng, độc trong rượu không nguy hiểm đến tính mạng.

Dương Phàm cố hết sức mà nói:

- Ngươi... Đến tột cùng là muốn làm cái gì? Là Độc Cô Vũ ra lệnh cho ngươi?

Mắt hắn bỗng nhiên mơ hồ, bóng dáng của Độc Cô Húy dần dần biến mất, trước mắt chỉ còn lại màn sương mờ. Bên tai truyền đến âm thanh của Độc Cô Húy như xa như gần:

- Gia chủ cũng không biết việc này, hắn chỉ có thời điểm cấp thiết mới hạ mệnh lệnh cho ta, sao có thể để ý tới ta nghĩ gì?

Dương Phàm dần dần tê liệt, rốt cuộc mất đi tri giác, nhưng mà Độc Cô Húy vẫn còn đang nói:

- Hắn cho tới bây giờ đều là không cần nghe ý kiến của ta. Tuy rằng chúng ta đều là họ Độc Cô, nhưng mà hắn từ nhỏ đến lớn đều luôn cao cao tại thượng, mà ta... Cho dù ta có cố gắng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có cúi đầu nghe lệnh. Đại tướng quân, ngươi hiểu được cảm giác này sao?

Màn trướng vén lên, vài binh lính cầm đao nhanh chóng tiến vào, thần sắc cực kỳ khẩn trương, vừa thấy Dương Phàm đã té xỉu, bọn họ nhẹ nhàng thở ra. Một Giáo úy trong đó hạ giọng nói:

- Lang tướng đã đắc thủ rồi sao? Thời gian đã đến rồi, chúng ta phải lập tức hành động.

Độc Cô Húy gật gật đầu, đứng dậy, trầm giọng phân phó:

- Đem Đại tướng quân trói lại.

Giáo Úy kia ngẩn ra, nói:

- Trung Lang Tướng, làm gì cần phải phiền toái như vậy, một đạo chặt đầu hắn có phải nhanh hơn không?

Độc Cô Húy lạnh lùng nói:

- Chúng ta phản chính là phản thiên tử, cũng không phải Đại tướng quân, giết hắn có lợi ích gì?

Giáo Úy kia chần chờ nói:

- Nhưng... Lý Thừa Huống tướng quân không phải nói rằng bắt buộc phải giết chết Đại tướng quân sao?

Độc Cô Húy nói:

- Nếu chúng ta thành công, Đại tướng quân liền không đáng để chúng ta lo nghĩ, muốn giết liền để Thái tử giết. Nếu chúng ta thất bại, cũng không tới phiên Đại tướng quân tới giết chúng ta. Đại tướng quân đối đãi chúng ta không tệ, hiện giờ đã khống chế được hắn, cần gì phải khiến cho mũi đao của ta nhuốm máu của Đại tướng quân.

Giáo úy kia nói:

- Nhưng...

Độc Cô Húy đột nhiên nghiêng đầu, tay đè chuôi đào, vẻ mặt đầy sát khí mà nói:

- Ngươi đến tột cùng là nghe ai, nghe ta hay là nghe Lý Thừa Huống đây?

Giáo Úy kia biến sắc, khẩn trương cúi đầu nói:

- Tự nhiên là nghe lệnh Trung Lang Tướng!

Dương Phàm bị trói thật chặt, lại dùng vải nhét miệng của hắn. Độc Cô Húy từ trên người hắn tìm ra binh phù, để vào trong ngực, khua tay nói:

- Đi!

Vài người vội vàng ra khỏi quân trướng, ngọn nến trong trướng vẫn lay động như trước.

Thiên Kỵ nguyên bản có năm doanh, sau khi mở rộng thành Vạn Kỵ, đã trở thành một quân đoàn khổng lồ. Năm vị Lang tướng dưới tay Dương Phàm toàn bộ tấn thăng thành Trung Lang Tướng, mỗi người quản lý một doanh địa riêng đều vô cùng rộng lớn. Độc Cô Húy có được binh phù của Dương Phàm liền vội vàng đi tới doanh địa của chính mình, lập tức bắt đầu điều binh khiển tướng.

Vì không muốn kinh động đến các doanh khác, Độc Cô Húy không điều động toàn bộ binh mã, y chỉ điều động một hai đoàn binh mã. Mỗi một đoàn thiết lập một vị Giáo Úy điều binh, dưới mỗi đoàn lại thiết lập một lữ, mỗi lữ lại có một lữ soái, mỗi một lữ quản lý một trăm người, hai đoàn tổng lại là bốn trăm người, hơn nữa bản thân thống lĩnh trăm người, tổng cộng là năm trăm người.

Chân chính biết tối nay xảy ra chuyện gì chỉ có thân tín thị vệ bên người của Độc Cô Húy, còn lại các binh lính đều không hiểu tụ binh làm gì. Hai Giáo Úy, bốn lữ soái vội vàng tập kết xong, mặc giáp hạng nặng vào tham kiến Độc Cô Húy.

Hai tên Giáo Úy này một người là Thái Cô Phủ, một người tên Thôi Lãng. Vừa thấy Độc Cô Húy, Thôi Lãng liền khẩn trương hỏi:

- Trung Lang Tướng, đêm khuya tụ binh, xảy ra biến cố gì?

Độc Cô Húy lạnh lùng mà nói:

- Triều đình xuất hiện đại biến cố, ta phụng mệnh Đại tướng quân, đem một bộ phận binh lính tới Đông Cung, chờ lệnh của Thái Tử.

Mấy vị Giáo Úy, Lữ Soái này đều đã tham gia Thần Long chính biến, cũng chính là ở trong trận chiến ấy lập được nhiều công lao mới thăng quan tiến chức. Lúc này nghe Độc Cô Húy nói, mấy người trong lòng liền nhảy dựng:

- Cái gì, lại xảy ra chính biến?

Thái Cô Phủ ôm quyền nói:

- Trung Lang Tướng, chỉ có lệnh dụ của Đại Tướng quân không.

Độc Cô Húy giơ một tay lên, đem binh phù của Dương Phàm ném tới trước ngực của gã, Thái Cô Phủ tiếp được binh phù, liền dùng ngọn đèn cẩn thận phân biệt một phen, lại đưa cho Thôi Lãng kiểm tra lần nữa. Hai người liếc nhau một cái, cung kính mà trả lại binh phù cho Độc Cô Húy, lui ra phía sau một bước, ôm quyền nói:

- Cẩn tuân Trung Lang Tướng phân phó!

Độc Cô Húy tim đã nhảy đến cổ họng rồi, y nhẹ nhàng thở ra, đè ép tâm tình khẩn trương xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà cất kỹ binh phù, trầm giọng quát:

- Nghe lệnh của ta, đi về phía Đông cung.

Thái tử Lý Trọng Tuấn đang trông mong, rốt cuộc nhìn thấy nhân mã của Độc Cô Húy.

Lý Trọng Tuấn phát động binh biến, bằng quân đội trong tay của gã cũng coi như dùng được, nhưng gã nhất định phải chờ Độc Cô Húy tới. Bởi vì Độc Cô Húy cũng là một kẻ trung tâm uống máu ăn thề, nếu gã còn chưa tới, tám chín phần mười liền đã xảy ra chuyện, Thái Tử ở nơi này tâm tình khẩn trương, nào dám yên tâm mà phát động binh biến.

Vừa thấy Độc Cô Húy dẫn người tới, Lý Trọng Tuấn vui mừng quá đỗi, nói:

- Chư vị tướng quân, gian thần lồng quyền, quốc triều nguy cấp. Tối nay, liền để ta cùng các vị dùng kiếm trong tay ngăn cơn sóng dữ này đi!

Lý Đa Tộ nói:

- Thái tử chuẩn bị hành động như thế nào, xin phân phó!

Lý Trọng Tuấn nói:

- Cô cẩn thẩn suy nghĩ, một đường do Cô và Đại tướng quân ngài tự mình suất lĩnh, lao thẳng tới Lương Vương phủ, trừ kẻ gian nịnh. Một đường do Hoàng Thúc Thành Vương Thiên Tuế suất lĩnh, dọn sạch chướng ngại cho ta tiến cung. Ta chỉ cần tru sát Lương Vương, Võ tộc liền không cần sợ nữa. Lão già kia vừa chết, ngoại viên đoạn tuyệt, ta sau khi vào cung cũng có thể thong dong xử lý.

Tất cả những người ở đây đều là võ tướng, trong đó rất nhiều là Đại lão thô, tự nhiên không nhận ra. Tuy rằng bọn họ trên chiến trường chiến đấu anh dũng thì có kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhưng muốn làm loại chính biến có độ khó cao như vậy kinh nghiệm thực không nhiều lắm. Cho dù là Lý Đa Tộ từng tham gia Thần Long chính biến, nhưng đều là do người khác chỉ định sách lược, lão chỉ phụ trách chấp hành, cũng không biết toàn diện về kế hoạch. Lý Trọng Tuấn vừa nói như vậy, mọi người đều cảm thấy rất chuẩn xác.

Lý Thừa Huống tuy là nội gian, nhưng y có thể làm cho mâu thuẫn của Thái Tử và An Nhạc công chúa trở nên gay gắt, châm ngòi thổi gió khơi mào dã tâm của Thái Tử. Y không có khả năng can thiệp quá nhiều, bằng không Lư Tân Chi ẩn ở phía sau sẽ bại lộ trên đài, cho nên y chỉ hướng dẫn, bảo đảm Thái Tử dựa theo sách lược mà binh biến. Về phần Thái Tử binh biến như thế nào, lôi kéo được ai, cũng không phải là do y bảo chứng rồi.

Đơn giản lấy bản thân Thừa Huống mà nói, y cũng chỉ là võ tướng, mặc dù thành công thành nội gian, nhưng mà chính biến cái loại đồ chơi của giới cao tầng này y cũng là lần đầu tham gia. Vừa nghe Thái Tử an bài như vậy, y cũng thấy có trật tự, tự nhiên không chút do dự mà tỏ về đồng ý.

Thái Tử thấy mọi người hưởng ứng như vậy, lại tin tưởng mười phần, tự tin mà nói:

- Hoàng thúc, ngươi và Sa Sất Trung Nghĩa tướng quân, Lý Tư Xung tướng quân, sau khi chúng ta rời đi hai nén hương liền bắt đầu chặn cướp cửa cung. Nếu có thể lừa dối liền lừa dối, vạn bất đắc dĩ khi cưỡng ép công chiếm, tránh cho nội cung kinh động quá sớm.

Lý Thiên Lý, Sa Sất Trung Nghĩa, Lý Tư Xung nhằm phía gã ôm quyền nói:

- Vâng!

Thái Tử rút kiếm nơi này, hướng Lý Đa Tộ, Dã Hô Lợi, Độc Cô Húy nói:

- Ba vị tướng quân, mời theo bổn cung, tru sát Trương Vương!

Lập tức Bắc Nha Võ Lâm Vệ, Vạn Kỵ, Kim Ngộ Vệ ba lộ binh mã phân chia hành động. Hai Giáo Úy bị Độc Cô Húy điều động tới vội vã theo sát đám người Thái Tử, Lý Đa Tộ chạy tới thành nam Lương Vương Phủ, nghĩ đến Thái Tử an bài đủ loại, hơn nữa chưa thấy Đại tướng quân Dương Phàm, trong lòng hai người không khỏi hồ nghi.

Thái Cô Phủ nói nhỏ:

- Lão Thôi, sao không thấy Đại tướng quân nhỉ?

Thôi Lãng nói:

- Đúng vậy. Hơn nữa, ngươi có thấy kỳ quái hay không, Thái Tử xông vào cung, vì sao không đi Huyền Vũ môn mà phải đi đường vòng xông vào hoàng cung. Ít nhất phải qua qua bốn năm đạo cửa cung, trong nội cung còn có thể không chiếm được thư từ ứng biến sao? Bỏ gần tìm xa như vậy... không thích hợp nha.

Thái Cô Phủ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lặng lẽ kéo lấy Độc Cô Húy hỏi, Độc Cô Húy trầm mặt nói:

- Đại tướng quân có sự việc khác bên người cần giải quyết, các ngươi không cần hỏi nhiều. Về phần Huyền Vũ môn, lời này là thật lòng nói với các ngươi, tối nay đóng ở Huyền Vũ môn Mã Kiều đã không cùng một lòng với Đại Tướng quân rồi, tự nhiên không thể từ Huyền Vũ môn đi vào hoàng cung được.

Ở bên trong Vạn Kỵ chư tướng, cùng với Đại Tướng quân quan hệ tốt nhất chính là Mã Kiều, tiếp theo là Sở Cuồng Ca. Hiện giờ theo lời Độc Cô Húy thì Mã Kiều và Đại tướng quân không đồng lòng, hai người cảm thấy cổ quái, nhưng Độc Cô Húy đã không để cho bọn họ hỏi tiếp, quát lớn:

- Chạy nhanh chút!

Dứt lời liền bước nhanh về phía trước.

Hiện giờ đã đến trình độ này, hai người Thái, Thôi một bụng bồn chồn, cũng chỉ có thể kiên trì, đi theo Thái Tử chạy gấp về hướng Lương Vương phủ.

Thái Tử cầm kiếm, cưỡi trên con ngựa cao to nghiến răng nghiến lợi, giống như đã nhìn thấy chính mình chém xuống đầu chó của Võ Tam Tư, càng làm cho tiểu tiện nhân An Nhạc kia nát bét.

Lý Trọng Tuấn càng nghĩ càng vui vẻ, ở trên lưng ngựa cười như điên.

Ở bên trong Vạn Kỵ doanh, Dương Phàm chậm rãi tỉnh lại.

Hắn bị dính là một loại mê dược, Độc Cô Húy cho phân lượng cũng không ít, theo lý thuyết thì hắn không có tỉnh nhanh như vậy. Nhưng Độc Cô Húy đem hắn trói quá chặt, trước khi đi lại kéo hắn đến trước giường đem chăn che lại. Trời nóng như vậy, trong lúc Dương Phàm hôn mê thì mồ hôi vã ra, mê dược phát tán ra bên ngoài, chậm rãi tỉnh lại.

Dương Phàm vừa mới tỉnh lại, còn có chút choáng váng miệng khô lưỡi nóng, hắn dồn dập thở dốc một trận. Phát hiện trước mắt đen kịt, mới ý thức được bị người ta chùm ở dưới chăn. Hắn vội giãy giụa, lại phát hiện cả người đều bị trói lại, từng vòng dây thừng đem hắn trói thật chặt lại, muốn vặn vẹo toàn thân đều khó khăn, chớ nói chi là vùng vẫy thoát khỏi chăn. Dương Phàm nghĩ muốn la lên, nhưng lại phát hiện miệng bị nhét vải rách, bên ngoài còn dùng mảnh vải trói chặt, căn bản không có biện pháp nhổ ra.

- Độc Cô Húy phản rồi!

Dương Phàm hiểu được, con cháu chi phòng thế gia lúc đi theo y và Dương Phàm đã đồng thời đoạn tuyệt với Thất tông ngũ tính, bọn họ nắm giữ được thực lực nhất định. Có cơ hội cá vượt long môn, dục vọng và dã tâm tùy thời nảy sinh, sao có thể cam tâm bởi vì huyết thống mà vĩnh viễn khuất phục dưới người khác.

Tông chi đích phòng của những thế gia này lập ra như thế nào? Còn không phải là hơn mấy trăm năm trước, tổ tiên bọn họ làm tướng mới có thể để nhất phòng tôn lên địa vị bất hủ ở trong gia tộc đó sao? Nếu bọn họ có thể nắm giữ quyền bính, mấy đời xuống dưới có thể giống nhau, bằng không tựa như Bắc Lăng Thôi, Thanh Hà Thôi giống nhau, đi ra ngoài tự lập quận vọng.

Dương Phàm cười khổ một tiếng, trước đó hắn quá mức chú ý triều đình, đến nỗi nội bộ Hiển Tông gây ra nhiễu loạn lớn. Một năm nay nhiều lần hắn ra sức khống chế cho Hiển Tông, ai ngờ trong quân lại xảy ra vấn đề. Nhân lực có hạn, đây là quá phân tâm nha.

Dương Phàm còn không chưa tự kiểm điểm xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhất thời toàn thân đầy mồ hôi lạnh:

- Nguy rồi! Uyển Nhi tối nay liền ở trong cung, trong loạn quân, nàng có thể bình an được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.