Say Mộng Giang Sơn

Chương 1149-2: Rượt đuổi và chạy trốn (2)



Nhưng sự cùng đường của y và Độc Cô Húy không giống nhau. Y không thể làm quan quyền cao chức trọng, nhưng sau lưng y vẫn còn Lư Tân Chi, cùng lắm thì gia nhập giang hồ. Chỉ cần y trốn thoát được thì y vẫn còn có thể sống tự do khoáng lạc được. Chính vì vậy nên Lý Thừa Huống không lo lắng cho lắm.

Thừa cơ trong thành còn đang hỗn loạn, chẳng có ai rõ tình thế đnag như thế nào. Lý Thừa Huống lấy Binh phù của Lý Thiên Lý hộ tống Lý Trọng Tuấn thoát ra khỏi thành từ cổng Nam nơi có Kim Ngũ Vệ đang canh giữ. Kim Ngũ Vệ là thuộc hạ của Lý Thiên Lý, nhìn thấy Binh phù của Đại tướng quân thì không dám không tuân lệnh. Đến khi bọn chúng thoát được ra ngoài thành thì trời đã gần sáng.

Dương Phàm và Dương Tư Úc vừa chạy khỏi đường cái không được bao xa thì Lục Mao Phong cũng dẫn quân tới. Dương Phàm và Dương Tư Úc thống lãnh quân đuổi theo hướng Thái tử. Muốn tìm được hướng đi của Thái tử không khó, không nói đến chuyện giữa chín thành với nhau có đèn sáng làm tín hiệu liên lạc, hơn nữa đám quân Kim Ngũ Vệ trông thấy Dương Phàm tướng quân không dám không nói thật.

Đại bộ phận Kim Ngũ Vệ đêm này đều không tham gia làm loạn. Nếu như bọn chúng tham gia phản loạn thì Lý Thiên Lý đã không dám chắc đến như vậy. Nhưng y lại ra lệnh cho đám thuộc hạ không biết chuyện phản của mình là trong đêm nay không được ngăn cản người có trong tay Binh phù của y.

Nay Dương Phàm mang theo Vạn Kỵ quân, sát khi đằng đằng. Bên cạnh lại có một vị quan đại thần, rõ ràng là người của Thiên tử phái tới. Bọn họ hỏi chúng sự tình như thế nào, ai trong số chúng dám cả gan không khai báo.

Ngoài thành Trường An, cỏ xanh mơn mởn trải rộng, mười mấy con chiến mã đang chạy cật lực. Đằng sau vẫn còn thoáng thấy có tiếng vó ngựa dồn dập như vũ bão.

Lý Thừa Huống vội vã quay đầu lại nhìn rồi nói với Độc Cô Húy:

- Độc Cô tướng quân, cầm chân bọn chúng.

Đôc Cô Húy nghiến răng đột ngột thắng mạnh dây cương ngựa, nói lớn:

- Vài người ở lại cùng ta chặn địch!

Vài tên lính tâm phúc cùng với y thắng dây cương ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa hướng về phía quân lính đuổi theo mà xông tới.

- Giết!

- Giết!

Quân lính hai bên giơ cao vũ khí, Dương Tứ Úc vừa nhìn thấy có người đuổi theo thì trong ánh mắt của gã ánh lên sự khát máu. Gã siết lấy dây cương ngựa, đầy phấn khích xông lên.

Dương Tư Úc vốn tính lạnh lùng thô bạo, lại là một thái giám. Không cần phụ nữ, y cũng không tham tiền tài, nên y thích nhất là cảm giác mũi giáo nhọn hoắt của hắn xuyên thấu người khác. Gã ưa thích sự chết chóc, ngày trước còn trong nội vệ y chuyên phụ trách những việc chém giết ghê người.

“Keng keng keng”, tia lửa tóe ra tứ phương, Dương Tư Úc và Độc Cô Húy giao đấu vài hiệp, Độc Cô Húy bị thương vào vai.

Độc Cô Húy tuy là võ tướng nhưng không đồng nghĩa là y giỏi võ công. Nếu để giao chiến thì y không phải là đối thủ của Dương Tư Úc, một tay võ nghệ cao cường. Nếu như để cho hai người bọn chúng mỗi người lãnh một cánh quân bài binh bố trận thì y cũng chưa hẳn sẽ thắng được. Vì Dương Tư Úc không những võ nghệ cao cường mà còn tinh thông hiểu biết về quân sự và thư pháp.

Độc Cô Húy nhìn thấy tên quan này lợi hại như vậy, nhớ tới tình cảnh y một đao chém chết Dã Hô Lợi, trong lòng y không khỏi hoảng loạn, bèn quay người trốn chạy.

Dương Tư Úc cười khinh bỉ một cái, tay của gã rung mạnh một cái, thanh đao trong tay bỗng chốc hóa thành một thanh giáo dài lao đi khỏi tay gã. Độc Cô Húy chi không thể ngờ được rằng tên thái giám này lại có thể luyện được đao thuật tuyệt đỉnh như vậy. “A” , Độc Cô Húy kêu lên một tiếng lớn, phần lưng của y đã bị thương, ngã ngựa lăn xuống đất.

Con chiến mã của Dương Tư Úc đang cưỡi vốn là con ngựa của Kim Ngũ Vệ ở trên đường cái, trên lưng ngựa có một chiếc túi, trong túi có một thanh giáo. Dương Tư Úc phát tính sát sinh, thuận tay rút thanh giáo ra hét thật lớn:

- Giết! Giết! Giết!

Dương Tư Úc hét lớn ba tiếng, đồng thời cũng đâm ba lần giáo vào ba tên binh sĩ phản quân, đâm trúng bọn chúng ngã gục xuống. Tiếp sau đó lấy ra hai thành giáo cuối cùng, mỗi tay cầm một thanh tựa như cầm hai thanh kiếm vậy, hét lớn:

- Giết! Giết chết hết bọn phản tặc! Hoàng đế có trọng thưởng!

Hai chân thúc bụng ngựa rồi chạy như bay về phía Thái tử đang trốn chạy.

Dương Phàm đuổi theo Độc Cô Húy, giật mạnh dây cương thắng ngựa, tiếng gió bên tai thổi vù vù. Có vô số binh sĩ chạy vùn vụt qua người hắn. Chỉ có mình hắn một người một ngựa đứng lặng thinh ở đó. Độc Cô Húy nằm sõng soài trên đất, nhìn thấy vó ngựa to đùng như cái bát phía trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Phàm thì giật mình hoảng hốt.

Dương Phàm xuống ngựa, từ từ đi đến chỗ y, nhẹ nhàng cúi người xuống.

Độc Cô Húy trốn ánh nhìn của hắn, nhỏ giọng nói:

- Đại tướng quân, tôi xin lỗi ngài!

Dương Phàm nhẹ nhàng nói:

- Thuộc hạ của ta có rất nhiều người như ngươi, bọn họ đều xuất thân từ thế gia, trên vai gánh vác những nghĩa vụ và trách nhiệm của gia tộc, nhưng lại vĩnh viễn không có cơ hội hưởng thụ những quyền uy và hào quang của gia tộc. Bọn họ đều muốn được vượt lên số phận, muốn thoát khỏi tình cảnh đó nên bọn họ mới đi theo ta. Những hành động của ngươi ta có thể hiểu được, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.

Tiếng vó ngựa vẫn không ngừng nhưng Độc Cô Húy vẫn nghe thấy tiếng của Dương Phàm. Y kinh ngạc nhìn Dương Phàm, không hiểu hắn đang nói gì:

- Dưới trướng của Đại tướng quân có rất nhiều người dòng dõi thế gia?

Độc Cô Húy nghĩ một hồi nhưng ngoài y ra thì không nhớ ra được một ai nữa.

Duơng Phàm nhìn thấy vết thương sau lưng của Độc Cô Húy đã thương vào đến phổi thì biết y chẳng còn sống được bao lâu nữa, không khỏi tiếc thương:

- Bao nhiêu năm nay ta đã từng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng việc tính mệnh hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình thì mới chỉ có một lần. Nếu như lúc đó ngươi chém ta một đao thì ta cũng đã chết rồi. Vậy nên ngưoi không hề có lỗi với ta.

Độc Cô Húy khản giọng nói:

- Tôi… chỉ muốn được ngẩng mặt làm người không hề muốn chống lại gia tộc. Ngài là bạn của tộc chủ, nếu như tôi giết ngài thì tôi quả thật không còn cơ hội để quay đầu nữa. Nói cho đến cùng cũng là vì bản thân tôi, không phải vì thương tiếc Đại tướng quân.

Dương Phàm nhìn y chằm chằm nói:

- Nhưng cũng chính vì thế mà ngươi bị thua, ngươi không hối hận sao?

Độc Cô Húy lắc đầu:

- Không hối hận! Quan Vũ có thất bại cũng chỉ là phải đi Mạch thành, Khổng Minh có lỡ bước cũng chỉ là mất đi đường đi. Hành sự ai có thể đảm bảo không có chút sai sót nào cơ chứ. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Hơn nữa…

Độc Cô Húy quay đầu nhìn về hướng Thái tử chạy trốn, cười nhạt:

- Nay xem ra cũng chỉ là một lũ ô hợp, cho dù tướng quân ngài không đến thì chúng tôi cũng chưa chắc đã công kích được thành Huyền Vũ Môn. Trước sau cũng là thất bại mà thôi, chỉ là… ầm ầm ào ào một trận, cũng không nhất thiết phải chết lạnh lẽo như vậy mà thôi… !supportLineBreakNewLine]>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.