Say Mộng Giang Sơn

Chương 1156: Đặt bẫy



Ngoại ô vùng Kỳ Châu Lân Du có một trang viên của Mã thị.

Mã thị là một gia tộc lớn ở đây, là đại đại chủ thứ hai của vùng Kỳ Châu này chỉ đứng sau Thượng Quan thế gia. Tuy nói rằng diện tích đất thuộc quyền sở hữu của Mã gia không bằng Thượng Quan thị, nhưng Mã gia có đến bốn trang trại lớn, nuôi hàng vạn con ngựa chiến, ngay cả đến Thái Phó Tự, chủ quan chăm lo ngựa cho triều đình cũng phải khách sáo với Mã gia vài phần. Những tuấn mã của Mã gia là nguồn bổ sung quan trọng cho triều đình.

Chính vì vậy nên địa vị của Mã gia ở Lân Du cũng trở nên quan trọng hơn, những quan lại chủ chốt ở địa phương nhìn thấy Mã Trang chủ đều xưng hô huynh đệ thân mật. Nếu không phải vì thân phận trong triều đình của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ dựa vào có vài mẫu ruộng đất của Thượng Quan thị thì chưa chắc thế lực của bọn họ đã so sánh được với Mã gia.

Mã gia ở Lân Du vô cùng oai phong như vậy nên lẽ đương nhiên Mã gia trang cũng trở thành vùng cấm địa ở đây, trước nay không dám có người nào xâm phạm. Nhưng mấy ngày gần đây dường như cảnh giới quanh khu vực Mã gia trang lại càng được thắt chặt hơn, đặc biệt là khi trời vào đêm. Toàn bộ trang viên trở nên yên tĩnh một cách nhanh chóng, không hề nghe thấy được bất cứ một tiếng ồn ào huyên náo nào, bóng người tấp nập tối sáng lập lòe.

Trong bóng tối không những có rất nhiều cao thủ võ công cao cường, kaij còn hàng chục con chó dữ đi tuần trong Mã phủ. Sự phòng bị nghiêm ngặt đến như vậy, cho dù là cao thủ như Cổ Trúc Đình cũng khó mà có thể đột nhập vào được.

Đêm khuya, trăng sáng vằng vặc, bỗng có một bóng đen bật tường đột nhập vào trong phủ, tự do tự tại mà đi về phía sau nhà. Trong bóng tối lập tức có rất nhiều người lần lượt bước lên phía trước. Nhưng người đó chỉ cần giơ ra một vật thì những kẻ đó bèn lùi bước nhường đường, tựa như đang bước vào chỗ không người vậy. Chỉ có điều những kẻ đó không biết thân phận của người này, đó chính là Ám vệ của Tông chủ.

Mã gia chính là sản nghiệp của Ẩn Tông, Trang chủ Mã gia trang, Mã Như Phong chính là người của Thẩm Mộc. Thẩm Mộc hiện lúc này lại cũng đang ở trong Mã gia trang. Vì lại một lần nữa Ẩn Tông lại xảy ra xích mích với Hiển Tông nên sự phòng vệ ở đây lại trở nên nghiêm ngặt hơn bình thường. Cũng cùng thân phận như Cổ Trúc Đình, là một Ám vệ của Dương Phàm, người vừa bước vào ban nãy không còn nghi ngờ gì nữa cũng chính là một trong những Ám vệ của Thẩm Mộc, những kẻ suốt đời đi theo sau để bảo vệ cho chủ nhân.

Người này đứng ngoài phòng ngủ của Thẩm Mộc, ánh sáng của ngọn đèn hành lang chiếu rọi lên người y hiện lên một thân hình vạm vỡ, chiếc khăn đen che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh. Y vừa đến thì lập tức có người vào thông báo, chỉ một thoáng sau cửa được mở ra, hai tên lính thị vệ vội bước sang hai bên nhường đường.

Người che mặt đó đường nhiên bước vào, cửa sau lưng hắn đóng lại. Trong phòng cũng chỉ có một người đang chờ ở đó, là một cô gái vô cùng yêu kiều đang cười dịu dàng, gò má hồng hồng, đôi mắt long lanh, hiển nhiên là vừa mới trải qua một cuộc mây mưa.

Rõ ràng là một mỹ nhân diễm lệ, nhưng người che mặt bèn nhận ra ngay cô gái này cũng là một cao thủ bậc nhất. Khi không có nguy hiểm gì, ả sẽ dịu dàng như một chú mèo. Nhưng chỉ cần gặp phải nguy hiểm thì những móng vuốt sắc nhọn của ả ngay lập tức sẽ hiện rõ, chỉ e đó không chỉ đơn thuần là một con mèo cái hung ác mà là một con hổ đáng sợ. Cái vóc dáng mảnh mai của ả ta chỉ e là bẻ gãy cổ của một người đàn ông dễ dàng tựa như bẻ gãy một chiếc bút chì vẽ mày vậy.

Người che mặt khẽ nheo mày, đi ngang qua ả, mũi y ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, bước vào trong phòng thì nhìn thấy Thẩm Mộc vừa mới ngồi dậy đầy mệt mỏi, còn đang chỉnh lại áo ngủ. Người che mặt kéo khăn che mặt xuống, ánh sáng nhẹ nhàng của chiếc đèn hắt lên khuôn mặt hắn, đó chính là Cổ Đại.

Thẩm Mộc hỏi thẳng hắn:

- Nhanh như vậy sao, bên phía Nhị Lang đã có kết quả rồi sao?

Cổ Đại cười nói:

- Chỉ dựa vào thuật bám theo của Cổ gia, nếu như chuyên tâm theo dõi một người thì rất ít người có khả năng thoát khỏi được sự kiểm soát của chúng tôi.

Thẩm Mộc cũng cười, đột nhiên hỏi:

- Người đó là ai?

Gương mặt của Cổ Đại hơi kỳ lạ cổ quái một chút, nói đoạn:

- Lư Tân Chi.

Thẩm Mộc hơi ngây người ngạc nhiên nói:

- Lão nhị của Lư gia? Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của ta...

Ánh mắt của Thẩm Mộc nhấp nháy nói:

- Trước nay ta vẫn luôn cho rằng Lư Tân Chi chỉ là một tên Công tử bột vô dụng, không thể ngờ rằng hắn lại có thể qua mắt được ta, quả đúng là thay đổi ngoạn mục không thể xem thường được.

Thẩm Mộc cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi ngước mắt nói:

- Nhị lang có dự định gì?

Cổ Đại nói:

- Tông chủ nhà chúng tôi cho rằng có thể tương kế tựu kế!

Thẩm Mộc cười đầy đắc ý:

- Ý hay, đã như vậy thì ta sẽ tiếp tục phái người tới Lư gia để thăm hỏi tin tức của Nhị Công tử, chúng ta hãy cùng xem vị Nhị Công tử này rút cuộc là có dự định gì đây.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Ánh trăng sáng như ngọc nhẹ nhàng tỏa dịu trong không trung, một góc nhọn của mái hiên nhà nhô ra tựa như muốn chĩa thẳng vào ánh trăng sáng đó.

Lý Hiển và Vi Hậu ngồi bên cạnh lan can, cùng ngắm nhìn ánh trăng trong trẻo.

Vi Hậu nói:

- Thổ Phiên phái người tới cầu hòa thân, ngài định tính ra sao?

Lý Hiển đáp:

- Con gái của chúng ta đã được tính gả cho người khác rồi, nếu như hai năm trước gã tới thì bèn gả Định An cho gã cũng chẳng ngại ngần gì. Nhưng nay đã như vậy rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Định An Công chúa chính là vợ của Vương Đồng Kiểu, là con gái của Lý Hiển, chỉ có điều mẫu thân của nàng ấy là thường dân, đương nhiên trong lòng Lý Hiển cũng chẳng coi trọng yêu thương gì nhiều. Lý Hiển chưa từng nghĩ sẽ để cho An Nhạc phải đi tới Thổ Phiên mà chịu khổ, những nếu là Định An, nếu có thể trở thành một công cụ chính trị thì cũng chẳng có gì là không thể, cho dù Thổ Phiên Vương đó năm nay mới chỉ có sáu tuổi.

Vi Hậu nói:

- Nhưng Thượng Tán Đốt, sứ giả của Thổ Phiên thể hiện rất có thành ý mà, hơn nữa còn nói rõ là chỉ còn nữ nhi tông thất là được, có phải bắt buộc phải là con của ngài đâu. Nếu như ngài từ chối, chẳng lẽ không lo sợ là sẽ làm giấy lên những hiềm khích giữa hai nước?

Lý Hiển nhìn Vi Hậu một cái, vẻ mặt đầy hồ nghi nói:

- Ý của Nương tử là?

Vi Hậu đáp:

- Thần thiếp cho rằng cứ nên nhận lời của bọn chúng, Thổ Phiên Vương năm nay mới chỉ có 6 tuổi mà đã vội vàng cầu thân chính là muốn có được sự chấp thuận của Đại Đường chúng ta để yên ổn ngồi trên Vương vị của y. Đám Vương tử của Thổ Phiên trước giờ luôn nhăm nhe đến chiếc ghế của Tán Tấn. Tình cảnh trước mắt nếu như chúng ta có thể giữ yên được Thổ Phiên thì đối với Đại Đường cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Lý Hiển nói:

- Con gái của Tương Vương? Nếu như con gái của Tương Vương cầu thân với Thổ Phiên thì chẳng phải sẽ càng khuếch trương thế lực của Tương Vương hay sao?

Lý Hiển không dám thể hiện rõ sự phòng bị e ngại của mình đối với Tương Vương trước mặt quan liêu đại thần. Trước mặt những người khác y vẫn cố tỏ ra vẻ tình thân thắm thiết, nhưng khi đứng trước mặt vợ của mình thì chẳng cần phải giấu giếm như vậy. Vi Hậu cười khẩy một cái, trong tiếng cười không che giấu được sự chế nhạo. Lý Hiển nhìn Vi Hậu một cái đầy mẫn cảm.

Vi Hậu đáp:

- Tới đâu hay tới đó thôi. Hiện tại chúng ta không thể căn cứ theo tình trạng ban đầu để phán đoán sự việc được nữa. Ban đầu Thổ Phiên và Đột Quyết cùng đến cầu thân, một bên muốn cưới con gái của Tương Vương, một bên muốn được gả cho Thái Tử. Mục đích của bọn chúng là muốn giấy lên một cuộc trang giành ngôi vị Hoàng Thái tử. Nay ngài đã là Hoàng đế, tình hình đương nhiên là không giống lúc trước.

Hơn nữa Thổ Phiên Vương tuổi còn nhỏ, ngai vị vẫn còn chưa vững, chúng muốn cầu thân với Đại Đường là muốn nhận được sự hỗ trợ của Thượng Quốc. Bọn chúng nào còn tâm trí và sức lực để can thiệp vào chuyện triều chính của ta. Nếu như kết thân cùng với Thổ Phiên lại chính vào lúc gia tăng được sự ảnh hưởng của chúng ta đối với bọn chúng, ngài thử nghĩ mà xem, nếu như vậy thì Thổ Phiên Vương sẽ có muốn bám lấy ngài hay không, đám Vương tử của Thổ Phiên sẽ có muốn bám lấy ngài hay không?

Lý Hiển nghe lời gật đầu tới tấp, gương mặt của Vi Hậu thoáng một chút ác độc rồi nói:

- Hơn nữa dù sao thì Tương Vương cũng có công với ngài, có công với quốc gia, lại là huynh đệ ruột thịt của ngài. Nếu như y không phạm lỗi gì, ngài muốn đối phó với y cũng chẳng thể nào tìm được lý do thích hợp. Nếu như trong chuyện này y phạm phải sai lầm gì đó chẳng phải đến lúc đó...

Lý Hiển tỉnh ngộ, nở một nụ cười đầy đắc ý.

Vi Hậu lại nói:

- Cho dù hắn có cẩn trọng phục tùng, luôn rụt đầu lẩn tránh. Nhưng chỉ cần một ngày nào đó Thổ Phiên lại tiếp diễn dẫn quân đến đánh phá Đại Đường của chúng ta, lúc đó Bệ hạ thử nghĩ mà xem. Tương Vương là Quốc trượng của Thổ Phiên Vương, lẽ nào hắn lại không cảm thấy ngượng ngùng, lại không phải trốn tránh thị phi hay sao? Tới lúc đó, y sẽ lại càng phải biết an phận hơn, e sợ hơn, nào dám phạm một lỗi nào cho dù là nhỏ nhất!

Lý Hiển nghe nói vậy mà trong lòng vui như hoa nở, ôm lấy vai của Vi Hậu mà nói:

- Nương tử quả đúng là bộ óc trí tuệ của ta. Nếu như không có nàng ở bên cạnh, ta quả thật không biết nên làm như thế nào nữa.

Lý Hiển chỉ thể hiện một động tác thân thiết như vậy, nhưng hai người bọn họ đã nhiều năm chẳng gần gũi nhau, Vi Hậu cảm thấy không được thoải mái bèn ý tứ tránh nhé vòng tay của Lý Hiển, nói đoạn:

- Nếu Bệ hạ đã hạ quyết tâm thì ngày mai người bèn hạ chị cho Tương Vương Phủ thôi, Thần thiếp cảm thấy mệt mỏi, xin phép về tẩm cung nghỉ ngơi.

Lý Hiển ngại ngùng nói:

- Ồ... Cũng được, Nương tử nghỉ ngơi đi, ta cũng đi nghỉ thôi.

Nhìn theo bóng dáng Vi Hậu yểu điệu bước về phía tẩm cung của Hoàng hậu, Lý Hiển nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi cũng đi về phía tẩm cung của mình.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Trong tẩm cung của mình, Vi Hậu khẽ cau mày uống hết chỗ thuốc còn lại. Thị nữ nhanh chóng dâng đến một cốc nước mật ong, Vi Hậu súc miệng rồi liếc nhìn một cái Mã Tần Khách, người đang đứng cúi khom nghiêm chỉnh trước phản, nói đoạn:

- Thuốc mà nhà ngươi kê đơn, bổn cung uống xong quả thật cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chỉ có điều không cảm thấy có sự cải thiện nhiều lắm. Gần đây vẫn thường xuyên bị mất ngủ, đôi lúc còn cảm thấy đau đầu, toàn thân nhức mỏi. Hơn nữa còn thường xuyên vô duyên vô cớ mà nổi giận, ngươi thử nói xem, rút cuộc thì bổn cung mắc chứng bệnh gì vậy?

Mã Tần Khách do dự một lát, cúi người đáp:

- Ồ... Chỉ là vì Nương nương phò giúp Bệ hạ giải quyết chính sự mà mệt mỏi quá độ, Nương nương không có bệnh gì đáng lo đâu ạ.

Vi Hậu nhìn bộ dạng ngại ngùng không dám mở miệng của hắn thì lại càng trở nên căng thẳng hơn, nói đoạn:

- Người bệnh không dám làm trái ý của thầy thuốc. Nhà ngươi cứ xem bổn cung như một người bệnh thông thường, cứ nói thẳng sự tình cho ta nghe.

Mã Tần Khách vẫn không dám mở lời, Vi Hậu thấy vậy bèn xua xua tay lệnh cho đám cung nữ bên cạnh lui ra ngoài.

Vi Hậu nghiêm nét mặt nói:

- Được rồi, giờ chỉ còn bổn cung và nhà ngươi ở đây mà thôi, ngươi có thể nói thẳng ra đi.

Mã Tần Khách quỳ vội xuống đất nghe tiếng kêu “Phực” một cái, dập đầu nói:

- Xin Nương nương tha cho thần tội bất kính, thần mới dám nói thật.

Vi Hậu nổi giận không kiên nhẫn thêm được nữa bèn nói:

- Nói! Bất kể ngươi nói điều gì, bổn cung không trách tội nhà ngươi là được!

Mã Tần Khách đáp:

- Vâng! Căn bệnh này của Nương nương...

Y do dự một lúc, cắn chặt môi rồi hạ giọng nói:

- Là... là do chuyện chăn gối không đều đặn gây ra thôi ạ.

Vi Hậu ngây người, trên mặt thoáng có chút nóng bừng, hai mỏ đỏ ửng. Điệu bộ ngại ngùng đó cũng quả làm say lòng người.

Mã Tần Khách dường như cũng liều mình mà nói:

- Cô âm bất sinh, độc dương bất trưởng, âm dương mất cân bằng sẽ khiến cho khí huyết bị loạn nhịp, mất ngủ đa ưu, đau đầu dễ nổi giận, đó mới chỉ là những biểu hiện nhẹ của bệnh mà thôi. Nếu như không kịp thời điều trị thì sẽ làm tổn hại đến tuổi thọ, quá trình lão hóa sẽ diễn ra càng nhanh hơn.

Vi Hậu vô cùng ngạc nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của mình rồi nói:

- Uống thuốc mà ngươi kê đơn có thể điều chỉnh được không?

Mã Tần Khách do dự một lúc, lấy hết dũng khí nói:

- Nương nương còn phải… nên thường xuyên ở cùng Bệ hạ thì tốt nhất…

Câu nói này thể hiện ‎ tứ rõ ràng nhất, Vi Hậu nhớ tới cái thân thể không ra gì của Lí Hiển mà trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo.

Mã Tần Khách nhìn trộm Vi Hậu một cái rồi nói:

- Thần có thể sử dụng thuốc để xoa bóp có lẽ cũng có những tác dụng nhất định. Chỉ có điều… rút cuộc thì cũng không thể… không thể thay thế được quy luật tự nhiên âm dương cân bằng.

Vi Hậu hơi ngây người một lát, ngước mắt nhìn thấy dung mạo nho nhã của gã thì đột nhiên nói:

- Nếu đã như vậy thì… ngươi trước tiên cứ xoa bóp cho bổn cung đi đã, ta đã nhiều ngày mất ngủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.